Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1411: Thuộc tính của kính Càn Khôn và thước Lượng Thiên



- Thái tử!

Chứng kiến Ô Sào thiền sư đối mặt với một ngón tay của ảo ảnh Bàn Cổ, yêu sư Côn Bằng không khỏi biến sắc!

Sau tiếng hét lớn, hắn cũng chẳng ngó ngàng gì tới chuông Đông Hoàng trong tay nữa mà ném nó thẳng về phía ảo ảnh Bàn Cổ!

Tuy có chỗ hư hại nhưng dù sao chuông Đông Hoàng cũng là chí bảo Thiên Tiên, chắc hẳn có thể cản được đòn tấn công từ ảo ảnh Bàn Cổ!

Dù sao đại trận Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát triệu hồi ảo ảnh Bàn Cổ xuất hiện, lấy máu của Thập Nhị Tổ Vu làm vật dẫn chứ không phải Thập Nhị Tổ Vu tự mình triển khai!

Triệu hồi ảo ảnh Bàn Cổ như vậy, đương nhiên thực lực cũng giảm trên diện rộng!

Chuông Đông Hoàng lơ lửng giữa không trung, tự động phát ra từng hồi chuông ngân hùng hồn nặng nề!

Sóng âm vô hình tràn ra, vắt ngang trước ngón tay của ảo ảnh Bàn Cổ, khiến cho nó vốn đang nhấn xuống thế mà dừng lại!

Nhưng tiếc thay, ngón tay kia chỉ tạm dừng giây lát giữa không trung, chuông Đông Hoàng vốn không được chữa trị hoàn toàn nên lại xuất hiện vết nứt dài thượt sâu hoắm!

Ngay sau đó, toàn bộ Chuông Đông Hoàng vỡ nát ầm ầm, hóa thành vô số mảnh nhỏ bắn tung tóe xung quanh.

Ngón tay kia không hề giảm sức mạnh, từ trên trời giáng xuống, tiếp tục nhấn!

Nó chợt dừng ngay trên người Ô Sào thiền sư!

Cho dù Ô Sào thiền sư đã dùng hết sức mạnh để ngăn cản, nhưng đối mặt với ngón tay như trụ chống trời, hắn hoàn toàn không phải đối thủ!

Đất trời rung chuyển mãnh liệt, cơ thể Ô Sào thiền sư bị vùi sâu xuống lòng đất!

Ầm ầm ầm!

Ngón tay kia vừa xuyên xuống, cả vùng đất trở nên chấn động mãnh liệt, giống như sắp sửa hoàn toàn vỡ vụn!

Dưới đòn tấn công của ngón tay, không rõ bóng dáng của Ô Sào thiền sư bị vùi chôn ở nơi nào.

Ngón tay từ từ thu lại, trên vùng đất rộng lớn xuất hiện một cái hố khổng lồ, sâu không thấy đáy, cứ như một con thú dữ thời Viễn Cổ đang há to mồm.

Ảo ảnh Bàn Cổ lại giơ tay lên, đưa mắt nhìn sang Côn Bằng. Ngay sau đó, ngón tay lại lao đến nhấn Côn Bằng xuống!

Sức mạnh vẫn vĩ đại như trước, khó lòng cản nổi!

Chỉ là, mắt thấy khi ngón tay hòa lẫn với sức mạnh hàng tỉ tỉ lần, khó lòng ngăn cản mà rơi xuống, một số Đại La Kim Tiên đột ngột phun ra máu tươi, nằm liệt dưới đất.

Ảo ảnh Bàn Cổ với thân hình cao đến vô tận giữa không trung cũng vặn vẹo mấy lần theo họ, sau đó hoàn toàn biến mất.

- Quả nhiên nhỉ? Lấy sức mạnh của Thập Nhị Kim Tiên để duy trì đại trận Thập Nhị Tổ Vu Đô Thiên Thần Sát, coi bộ vẫn quá miễn cưỡng sao?

Thấy đòn đánh thứ hai không thể nào giáng xuống, Ngọc Đế thầm thất vọng mà lắc đầu.

Nhưng cho dù không thể tạo ra đả kích mang tính hủy diệt với yêu sư Côn Bằng, nhưng dùng một đòn xử lý xong Ô Sào thiền sư, đối với Ngọc Đế, chuyện này coi như đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ mình mong đợi.

Vươn tay ra, nhẹ nhàng lật lại một cái!

Theo động tác của Ngọc Đế, kính Càn Khôn cũng xoay ngược lại, sóng âm từ chuông Đông Hoàng dồn dập ép về phía Côn Bằng!

- Chuyện này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Từ khi đại trận Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát triển khai, hàng tỉ sinh linh đều nhìn thấy ảo ảnh Bàn Cổ, tất nhiên Giang Lưu cũng không ngoại lệ.

Trong lòng Giang Lưu, thần thông Pháp Thiên tướng Địa vốn dĩ vô cùng vĩ đại!

Khi Côn Bằng phơi bày bản thể của mình, đôi cánh trải dài như vầng mây trên trời rũ xuống, bóng hình hắn là thứ to lớn nhất mà Giang Lưu từng nhìn thấy.

Nhưng mà ảo ảnh này đầu đội chín tầng trời, chân đạp Cửu U Địa Phủ, rất khó diễn tả bằng lời!

Cả Nhân Gian giới đều nhìn rõ bóng hình ấy, ngay cả Giang Lưu cũng cảm thấy mình hít thở không thông.

Trên thế gian, vì sao lại có ảo ảnh khổng lồ như thế, hơn nữa ảo ảnh ấy lại đến từ đâu?

- Không thể nào tự dưng xuất hiện cảnh này nhỉ? Chuyện gì xảy ra vậy?

Nhìn bóng hình khó lòng diễn tả kia, Giang Lưu cũng âm thầm lẩm bẩm.

Tít tít tít!

Đúng lúc ấy, Giang Lưu nghe tiếng thông báo tin nhắn vang lên.

Hắn âm thầm ngạc nhiên, sau đó kéo danh sách bạn bè ra xem, đột nhiên ảnh đại diện của Tổ Vu Chúc Cửu Âm nhấp nháy.

- Tiền bối Chúc Cửu Âm?

Thấy Chúc Cửu Âm chủ động gửi tin nhắn cho mình, Giang Lưu thầm ngạc nhiên, sau đó mở khung trò chuyện giữa mình với Chúc Cửu Âm.

Đây là tin nhắn mà Chúc Cửu Âm gửi cho hắn.

- Huyền Trang, ta cảm nhận được có kẻ mượn máu của Thập Nhị Tổ Vu bọn ta để cưỡng ép vận hành đại trận Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát. Kim Ô đã vong mạng, Côn Bằng cũng sắp chết!

Thấy Chúc Cửu Âm gửi lời nhắn như vậy, Giang Lưu trở nên căng thẳng!

Ô Sào thiền sư vừa mới sống lại mà đã chết sao?

Giang Lưu không nghĩ nhiều, thậm chí không gọi nhóm Tôn Ngộ Không câu nào, hắn trực tiếp nhảy lên rồi bay đến nơi có ảo ảnh đầu đội trời chân đạp đất kia.

Nhưng khi đang bay giữa trời, Giang Lưu lại cảm thấy kỳ lạ nên gửi tin nhắn cho Chúc Cửu Âm:

- Tiền bối, ngươi gửi tin nhắn cho ta, lẽ nào muốn bảo ta đi cứu người sao? Không phải Vutộc nhà các ngươi có mối thù chẳng đội trời chung với Yêu tộc à?

Đúng vậy, có lẽ tiền bối Chúc Cửu Âm biết mình giúp Ô Sào thiền sư sống lại. Dựa theo tình cảm bấy lâu nay, hắn nhắc nhở mình một chút, hình như cũng không sai.

Thế nhưng đại chiến Vu Yêu, huyết hải thâm cừu giữa Vu Tộc và Yêu Tộc, chẳng lẽ Chúc Cửu Âm thực sự quên rồi sao?

Thế nên Giang Lưu cảm thấy rất ngạc nhiên.

- Nhân tộc với Yêu tộc cũng có huyết hải thâm cừu, không phải hiện giờ Minh Giáo cũng chứa chấp nhiều kẻ từ Yêu tộc đó sao? Bọn họ không sẵn lòng dốc một phần sức lực để tái lập Nhân Hoàng à?

Chúc Cửu Âm vẫn chưa trả lời chứng minh cho câu hỏi của Giang Lưu, chỉ hỏi ngược lại một câu như thế.

Thấy tiền bối Chúc Cửu Âm hỏi mình như vậy, Giang Lưu mỉm cười, không nói gì thêm.

Với tu vi của hắn, đương nhiên tốc độ cực nhanh!

Tiêu tốn chừng nửa canh giờ, hắn đã đến một tiên sơn không tên Tiên giới!

Vừa rồi, thân hình ảo ảnh Bàn Cổ trải dài khắp ba giới Thiên Địa Nhân!

Khi Giang Lưu đến tiên sơn vô danh ở Tiên giới, hắn lập tức trợn mắt há mồm!

Cả ngọn núi đã hoàn toàn sụp đổ, Tiên giới xuất hiện một lỗ hổng cực lớn!

Giang Lưu có thể đoán được đây chính là kết quả do ảo ảnh khổng lồ kia gây nên.

- Công Đức Phật? Không ngờ ngươi cũng đến rồi nhỉ!

Ngọc Đế cầm kính Càn Khôn. Thấy Giang Lưu xuất hiện, đôi mắt hắn hơi nheo lại, trong mắt thoáng hiện lên sát ý.

Nhưng hôm nay vô lượng lượng kiếp chưa kết thúc, Công Đức Phật là người có khí vận vô lượng lượng kiếp, chưa thể giết được!

Mình không thể nào gánh nổi hậu quả nghịch thiên!

Ngọc Đế hít sâu một hơi, tạm thời kìm nén sát ý xuống tận đáy lòng.

- Côn Bằng, hắn mà lại vật vã thế ư?

Giang Lưu thấy cường giả Chuẩn Thánh ở hiện trường chỉ còn Ngọc Đế, nhưng thanh máu trên đầu Côn Bằng chỉ còn một phần ba, hắn không khỏi âm thầm giật mình.

Sau khi bị thương nặng, không những Ngọc Đế bình phục mà còn trở nên lợi hại vậy sao? Lại có thể đánh cho yêu sư Côn Bằng thảm hại đến thế?

Thời gian qua, rốt cuộc Ngọc Đế đã từng trải những gì?

Giang Lưu thấy chỉ còn Côn Bằng ở đây, không thấy thi thể Ô Sào thiền sư nên vội vàng hỏi:

- Tiền bối Côn Bằng, thiền sư đâu?

Tác dụng của Hồi Hồn Chú của mình sắp kết thúc, đương nhiên Giang Lưu phải nhìn thấy thi thể của Ô Sào thiền sư rồi tính tiếp!

Lần trước hắn chưa kịp dùng Hồi Hồn Chú, bây giờ coi như bắt kịp rồi.

Nghe Giang Lưu hỏi thi thể Ô Sào thiền sư, Côn Bằng trả lời:

- Ngay dưới hố sâu này!

Nghe được đáp án, Giang Lưu không nói nhiều, lao thẳng xuống hố sâu!

Dù không biết Giang Lưu tìm vị trí chính xác của thi thể Ô Sào thiền sư làm gì, nhưng chỉ cần là chuyện Giang Lưu muốn làm, mình ra tay ngăn cả là không sai, nên Ngọc Đế mở miệng nói:

- Đợi đã Công Đức Phật, nếu đã đến đây, sao không tiếp ta vài chiêu vậy?

Trong lúc nói chuyện, Ngọc Đế huơ kính Càn Khôn, nhắm ngay Giang Lưu.

Côn Bằng cũng không rõ Giang Lưu muốn làm gì, nhưng hắn tin tưởng Giang Lưu, đương nhiên sẽ tranh thủ thời gian cho đối phương, chặn ngay trước mặt Ngọc Đế, cất cao giọng nói:

- Công Đức Phật, ngươi xuống trước đi, để ta cản hắn!

Giang Lưu ngoảnh đầu nhìn lại, không hề nói nhiều nhưng lại vung tay quét Quan Âm Chú lên người Côn Bằng, khiến cho lượng máu của đối phương bỗng chốc tăng thêm một khoảng!

Ngay sau đó, Giang Lưu thấy vậy mới tiếp tục lao xuống hố sâu!

Ngọc Đế lấy kính Càn Khôn cản đòn tấn công của Côn Bằng. Thấy Giang Lưu lao xuống hố sâu, Ngọc Đế cất giọng nặng nề!

- Quả nhân đã nói rồi! Ngươi không được rời khỏi!

Trong lúc nói chuyện, hắn vung tay lên, thế là thêm một vật báu xuất hiện trong tay Ngọc Đế!

Đó chính là bảo bối thước Lượng Thiên mà Hồng Quân lão tổ ban tặng!

Ngọc Đế cầm thước Lượng Thiên, tung nó về phía Giang Lưu!

Giang Lưu có thể cảm giác được cơ thể mình đang mau chóng lao xuống dưới, nhưng cảnh vật xung quanh lại không hề thay đổi chút nào!

Cơ thể hắn giống như bị dừng ngay tại chỗ!

Điều này khiến Giang Lưu rất ngạc nhiên, chuyện gì xảy ra thế nhỉ?

Dù sao, tu vi của Giang Lưu cũng ở cấp 89, thần niệm vừa lướt qua là hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra, sắc mặt trở nên khó coi.

Nói một cách thực tế, đúng là hắn đang lao xuống rất nhanh!

Nhưng thực tế, hắn cũng giống như bị trúng Định Thân Pháp mà lơ lửng giữa không trung!

Suy cho cùng, nguyên nhân chính là không gian!

Không gian mình đang lao xuống bị kéo dài đến vô hạn rồi.

Cũng chính vì vậy mới dẫn đến mình nhanh chóng lao xuống, nhưng thực tế lại mang tới cho mình cảm giác đứng yên giữa không trung.

- Do Ngọc Đế ư? Pháp bảo trong tay hắn là gì vậy?

Nghĩ đến đây, Giang Lưu đưa mắt nhìn Ngọc Đế, đồng thời âm thầm gọi bản diện nhiệm vụ, trực tiếp kéo bản diện nhân vật Ngọc Đế ra xem.

ID: Hạo Thiên (lam sắc).

Giới tính: Nam

Đẳng cấp: 95.

Nghề nghiệp: Tiên.

Trang bị:

Thước Lượng Thiên (cấp Thần): Cần đẳng cấp 95, lực công kích +800 triệu, đặc hiệu: Có thể tùy ý mở rộng hoặc thu gọn 10000 lần khoảng cách giữa hai điểm thiết lập, vĩnh viễn không hao mòn.

Kính Càn Khôn (cấp Thần): Cần đẳng cấp 95, có thể hấp thu mọi lực công kích dưới 1,5 tỷ, sau đó bắn trả, vĩnh viễn không hao mòn.

Hoàng Kim Thần kiếm (cấp Thần): Cần cấp bậc 90, lực công kích +...



Bạn cần đăng nhập để bình luận