Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1111: Kiếp nạn này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

Người dịch: Nguyễn Khiêm

- Đại sư huynh, làm sao bây giờ? Sư phụ cùng Nhị sư huynh và Tam sư huynh hiện tại cũng đều bị bắt, chúng ta phải nghĩ biện pháp gì để cứu bọn họ đây?

Tôn Ngộ Không cùng Tiểu Bạch Long bay ở giữa không trung, đồng thời, Tiểu Bạch Long xoay đầu lại nhìn Tôn Ngộ Không một chút rồi mở miệng hỏi.



Tuy rằng Tiểu Bạch Long cùng với Tôn Ngộ Không đều có thể phách vô cùng cường hãn, thế nhưng mà sau khi tiếp nhận một chưởng của Khổng Tuyên, hai người đều chịu thương thế không nhẹ.

Nếu như là Giang Lưu ở đây thì tất nhiên có thể nhìn thấy, thanh máu HP trên đầu bọn họ đều đã giảm xuống chừng phân nửa.

- Chẳng qua là chỉ bằng vào hai chúng ta mà muốn phải đi cứu người thì quá khó khăn rồi! Nhất định phải đi tìm giúp đỡ mới được!

Tôn Ngộ Không cũng thụ thương, nghe được lời nói của Tiểu Bạch Long, hắn gật nhẹ đầu nói.

Trong khi đang nói chuyện, Tôn Ngộ Không lấy ra hai bình dược thủy trị liệu cường hóa, cùng Tiểu Bạch Long mỗi người uống một bình, thương thế lập tức khôi phục được bảy tám phần.

Tích tích tích. . .

Chỉ có điều, trong khi Tôn Ngộ Không cùng Tiểu Bạch Long còn đang âm thầm thương nghị xem nên nhờ người nào hỗ trợ đi cứu mấy người Giang Lưu thì đột nhiên, trong đầu của Tôn Ngộ Không vang lên thanh âm tin nhắn truyền đến.

- Chờ một chút! Sư phụ gửi tin nhắn đến đây. . .

Nghe được thanh âm này, Tôn Ngộ Không tự nhiên là biết rõ chuyện gì xảy ra, hắn mở miệng nói với Tiểu Bạch Long.

Vừa dứt lời, Tôn Ngộ Không kéo ra cột nói chuyện phiếm giữa bản thân cùng Giang Lưu, tin nhắn sư phụ gửi cho bản thân tự nhiên hiện lên ở trước mắt.

- Ngộ Không, con cùng Tiểu Bạch không cần quá lo lắng cho ta, chỉ cần giả vờ tìm giúp đỡ thôi, cứ thoải mái ăn chơi đi.

Đây là nội dung tin nhắn Giang Lưu gửi cho Tôn Ngộ Không.

- Sư phụ, chẳng lẽ chúng ta không cần nghĩ biện pháp cứu ngài hay sao?

Thấy tin nhắn sư phụ gửi cho bản thân, Tôn Ngộ Không ngạc nhiên, chợt trả lời một câu.

- Nhân cơ hội này, vi sư có thể thoải mái tu luyện một thời gian, chẳng lẽ không tốt hay sao?

Rất nhanh, sư phụ cũng gửi tin nhắn trả lời lại đây.

- Híc, vẫn là cảm giác quen thuộc, vẫn là phong cách quen thuộc. . .

- Thấy sư phụ gửi cho bản thân câu nói, Tôn Ngộ Không giật mình, chợt lập tức hiểu rõ ràng.

Mỗi lần người bên phía Tiên Phật hóa thành Yêu Quái, sau khi bắt sư phụ, bọn họ tựa hồ cũng chờ đợi mình tìm người đi cứu viện, thế nhưng mà mỗi lần sư phụ đều không cho.

Gia hỏa trấn thủ tại Bắc Hải này nếu như xưng là Thần Tướng, tự nhiên cũng là người bên phía Tiên Phật, vì thế, sư phụ muốn lập lại chiêu cũ, đây không phải là chuyện hợp tình hợp lý hay sao?

- Được rồi! Tiểu Bạch, chúng ta không cần nghĩ biện pháp đi cứu sư phụ!

Sau khi đóng lại cột nói chuyện phiếm giữa bản thân cùng sư phụ, Tôn Ngộ Không xoay đầu lại, nói với Tiểu Bạch Long.

Đồng thời, hắn cũng giải thích tình huống cho Tiểu Bạch Long một chút.

- Thì ra là thế!

Nghe được lời giải thích của Tôn Ngộ Không, Tiểu Bạch Long lập tức hiểu rõ ràng mọi chuyện, khẽ gật đầu.

Khó trách, lúc trước đó, khi động thủ, ta đã cảm thấy sư phụ cũng không có sử dụng hết toàn lực, ít nhất là Thiện Thi cùng Ác Thi đều không có thả ra, thì ra tình huống là như vậy.

- Nếu tình huống là như vậy, chúng ta cũng có thể thoải mái chơi mấy ngày rồi. . .

Sau khi gật nhẹ đầu, Tiểu Bạch Long mở miệng nói.

- Ồ? Chúng ta còn có chuyện gì hay sao?

Nghe được lời nói của Tiểu Bạch Long, chẳng qua là đi chơi mấy ngày mà thôi, Tôn Ngộ Không nghiêng đầu, kỳ quái nhìn Tiểu Bạch Long rồi hỏi.

Thời gian nghỉ ngơi không phải càng lâu càng tốt hay sao? Thừa dịp bây giờ không có việc gì, tận lực nghỉ ngơi không tốt hay sao?

- Đại sư huynh, chúng ta cách Tây Thiên Đại Lôi Âm Tự càng ngày càng gần. . .

Không có quá nhiều lời, Tiểu Bạch Long chẳng qua là nhìn Tôn Ngộ Không, nhắc nhở một câu như thế mà thôi.

Thực sự, câu nói này để cho sắc mặt của Tôn Ngộ Không nghiêm túc hơn rất nhiều.

Cứ một câu nói như vậy cũng đủ để cho Tôn Ngộ Không cảm giác được áp lực rồi.

Sau khi, Tiểu Bạch Long cùng với Tôn Ngộ Không bàn bạc một chút, quyết định buông lỏng hai ngày.

Mục đích của Tiểu Bạch Long là đi Minh Giáo, tìm Kính Hà Long Vương tâm sự, còn có nghĩa nữ trước đây Vạn Thánh công chúa sinh ra tới cũng ở đó.

Còn như quay lại Tây Hải Long Cung sao? Bởi vì phóng hỏa đốt đi minh châu trên điện, liền bị trên báo Ngọc Đế, phạt vào bên trong Ưng Sầu Giản, Tiểu Bạch Long tự nhận là tình cha con giữa bản thân cùng Tây Hải Long Vương cơ hồ là đã đoạn tuyệt.

Mà Tôn Ngộ Không thì sao? Hắn tự nhiên là quay lại Hoa Quả Sơn nghỉ ngơi thật tốt hai ngày, cũng đi quan sát đám khỉ con cháu của bản thân.

Cuối cùng, Tôn Ngộ Không cũng đồng thời trở lại Minh Giáo.

Ngộ Đạo Đường bên trong Minh giáo có thể đề thăng tốc độ tu hành thêm gấp mười lần, cho dù là đối với Đại La Kim Tiên như Tôn Ngộ Không cùng Tiểu Bạch Long bây giờ vẫn còn có chút tác dụng.

Sau khi hai sư huynh đệ thương nghị xong, mỗi người đi một ngả.

Còn về phần an toàn của sư phụ, bọn họ sớm đã thành thói quen, không có chút lo lắng nào.

. . .

Sau khi đóng lại khung trò chuyện với Tôn Ngộ Không, Giang Lưu nhìn chung quanh, mấy chùm sáng từ trên trời giáng xuống, phủ lên nhóm người mình, cảnh tượng nhìn không khác khi giam giữ Thân Công Báo lúc trước đó chút nào.

Ngoại trừ Tiểu Bạch Long cùng với Tôn Ngộ Không, mỗi người đều bị một chùm sáng cầm cố lại.

- Sư phụ, chúng ta đã bị bắt, lời kế tiếp nên làm cái gì?

Trư Bát Giới dùng Thượng Bảo Thấm Kim Bá công kích rất lâu, lại đều không có biện pháp đánh vỡ chùm sáng chung quanh nơi này, cho nên quay sang hỏi thăm Giang Lưu.

- Chúng ta đều không trốn thoát được, vậy cũng chỉ có thể chờ mấy người Ngộ Không tới cứu chúng ta mà thôi!

Nghe được câu hỏi của Trư Bát Giới, Giang Lưu lại thản nhiên trả lời, bộ dáng bình chân như vại, tuyệt không lo lắng.

Sau khi dứt lời, Giang Lưu thậm chí còn khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị đả tọa tu luyện.

- Pháp Sư Huyền Trang, thật xin lỗi, là ta liên lụy các ngươi. . .

Thân Công Báo lại lần nữa bị giam giữ, chỉ có điều hắn lại mở miệng nói với Giang Lưu với vẻ mặt cực kỳ áy náy.

- A Di Đà Phật, không sao. . .

Nghe được lời nói của Thân Công Báo, Giang Lưu lắc lắc đầu nói.

Khổng Tuyên bám theo bản thân tựa như là như giòi trong xương vậy, chỉ cần có cơ hội thì sẽ đi lên chế tác kiếp nạn, chuyện này thật đúng là không có quan hệ lớn với Thân Công Báo.

Nghe được câu trả lời của Giang Lưu, Thân Công Báo gật nhẹ đầu, không nói thêm gì nữa.

Kỳ thật Thân Công Báo mở miệng nói xin lỗi, cũng không phải là thật muốn xin lỗi, chỉ có điều là muốn lấy thêm độ thiện cảm mà thôi.

Mặc dù những người này cũng bị bắt, nhưng lại có hai người trốn đi được, không chừng bọn họ còn có cơ hội chạy đi thì sao?

Dù quen chưa lâu nhưng Thân Công Báo vẫn có thể nhận ra được Giang Lưu mới là thủ lĩnh của nhóm người kia.

Bây giờ, cứ lấy được thiện cảm của Giang Lưu, đến lúc đó bọn họ như thật có cơ hội rời đi thì có thể sẽ mang bản thân cùng nhau rời đi?

Chỉ là nói lời xin lỗi lại có thể có chút hi vọng chạy thoát, tự nhiên là đáng giá.

Ngồi xếp bằng ở bên trong chùm sáng, Giang Lưu tự nhiên là vận chuyển Thanh Liên Đạo Kinh, cố gắng tu luyện.

Mặc dù bị giam ở đây không thể vào phó bản, đơn thuần dựa vào tu luyện Thanh Liên Đạo Kinh, tốc độ phát triển cực chậm, nhưng đối với Giang Lưu có thể kéo dài thời gian lưu lại, tự nhiên là có thể tăng một phần thực lực, dù ít nhưng có vẫn hơn không.



Mà nhìn thấy bộ dáng bình chân như vại này của Giang Lưu, Khổng Tuyên ẩn tàng ở trong bóng tối, cũng không thèm để ý, trong lòng lẳng lặng chờ đợi mấy người Tôn Ngộ Không tìm viện binh đến cứu người.

Đồng thời, trong lòng của Khổng Tuyên cũng có chút chờ mong, không biết người mấy người Tôn Ngộ Không mời đến hỗ trợ sẽ là ai đây?

Cuối cùng, có phải làm cho Như Lai Phật Tổ ra mặt hay không?

Rốt cuộc, ngay cả một đám Đại La Kim Tiên phối hợp ăn ý như đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh đều không đánh lại bản thân, vài Phật Đà nói tùy tiện đến đã có thể đánh thắng được, chuyện này chẳng phải là cực kỳ không hợp lý hay sao?

Thời gian từng ngày cứ thế trôi qua, trong chớp mắt, đám người Giang Lưu đã bị nhốt khỏang mười ngày.

Trong mười ngày này, mấy người Giang Lưu bị trấn áp dưới đáy biển đều yên lặng chờ đợi, tựa như là không cảm thấy thời gian trôi qua.

Một ngày này, Khổng Tuyên ẩn tàng ở trong bóng tối lấy sổ ghi chép kiếp nạn ra nhìn, trên mặt nở một nụ cười tươi.

Bởi vì lúc này trên sổ ghi chép kiếp nạn đã nhiều hơn một cái kiếp nạn.

Kiếp nạn thứ năm mươi sáu, bị nhốt dưới đáy biển.

- Không sai, lại tăng lên một kiếp nạn, tiếp xuống, chỉ cần chờ mấy người Tôn Ngộ Không chạy tới cứu người, tùy tiện đánh đấm một chút, để bọn họ cứu người ra ngoài là được rồi!

Sau khi âm thầm gật nhẹ đầu, trong lòng của Khổng Tuyên cơ hồ là đã tính trước kịch bản tiếp sau, đợi đến sau khi mấy người Tôn Ngộ Không đến cứu viện, bản thân làm theo kịch bản đã viết xong là được rồi.

Đơn giản, thực lực cường đại muốn chế tác kiếp nạn cho mấy người Huyền Trang thật là chuyện tương đối đơn giản.

Lần thứ nhất, ở kiếp nạn trồng hoa cỏ kia thế mà bị bọn họ kéo dài đến thời gian nửa năm hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi.

- Nói đến, mấy người Tôn Ngộ Không đều đã trốn được mười ngày rồi chứ? Vì cái gì còn không có đến đây cứu người?

Kiếp nạn đã tạo thành, Khổng Tuyên tự nhiên là hận không thể để mấy người Giang Lưu được cứu đi càng sớm càng tốt. Suy nghĩ đến thời gian mấy người Tôn Ngộ Không rời đi, trong lòng của hắn cũng âm thầm kinh ngạc.

Chẳng lẽ là bởi vì bản thân biểu hiện ra thực lực quá cường đại cho nên trong lúc nhất thời, mấy người Tôn Ngộ Không cũng không biết nên tìm ai đến đây cứu viện hay sao?

Sau khi âm thầm suy tư một lát ở trong lòng, Khổng Tuyên quyết định nhẫn nại tiếp tục chờ đợi.

Chẳng qua là khi chờ tiếp thêm khoảng bốn, năm ngày, còn không có nhìn thấy bất luận động tĩnh gì, trong lòng của Khổng Tuyên có chút vội vàng.

Mấy người Tôn Ngộ Không rốt cuộc đang làm gì vậy?

Tâm niệm vừa động, thần niệm của Khổng Tuyên trực tiếp lan tràn ra, tìm kiếm tung tích của Tôn Ngộ Không cùng Bạch Long Mã.

Trước trước sau sau đều đã nửa tháng trôi qua, cho dù việc có lại khó thì bọn họ cũng nên mời được người tới cứu trợ chứ?

Danh hiệu người mạnh nhất dưới Thánh Nhân của Khổng Tuyên cũng không phải là được nói cho vui, lấy năng lực của hắn muốn tìm hai người Tôn Ngộ Không cùng Bạch Long Mã tự nhiên không phải khó khăn gì chuyện, chỉ cần bọn họ còn ở lại chỗ này tam giới lục đạo bên trong lời nói,.

Sau khi bỏ ra chút thời gian tìm kiếm, rất nhanh Khổng Tuyên tìm được tung tích của mấy người Tôn Ngộ Không.

Thế nhưng mà, lúc Khổng Tuyên tìm được mấy người Tôn Ngộ Không, sắc mặt của hắn lại lập tức biến thành màu đen.

Bởi vì mấy người Tôn Ngộ Không căn bản là không có ý tứ mời người đến đây cứu giúp, bọn họ thế mà bình chân như vại tu luyện?

- Quan hệ giữa bọn họ cùng Minh Giáo từ lúc nào lại tốt như vậy? Thế mà lại có thể tu luyện bên trong Ngộ Đạo Đường của Minh Giáo? Bọn họ không phải là muốn đề thăng thực lực của mình , sau đó tự mình đến đây cứu người đấy chứ?

Phát hiện hai người Tôn Ngộ Không cùng Bạch Long Mã đều tu luyện bên trong Ngộ Đạo Đường của Minh Giáo, cũng không có ý nghĩ mời người tới cứu viện, trong lòng của Khổng Tuyên thầm nói.

Lấy thực lực mà bản thân biểu hiện ra, mấy người Tôn Ngộ Không nếu như muốn đề thăng thực lực của mình đến đây cứu người thì phải chờ tới ngày tháng năm nào đây?

- Kế tiếp nên làm cái gì? Cũng không thể trực tiếp nói cho mấy người Huyền Trang rằng các ngươi có thể rời đi chứ?

Mặc kệ ý nghĩ trong lòng Tôn Ngộ Không là cái gì, ít nhất, Tôn Ngộ Không trước mắt nhìn không có ý tứ muốn mời người cứu viện, Khổng Tuyên cảm thấy vô cùng khó khăn.

Kiếp nạn này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

Chuyện lại không có diễn ra theo kịch bản bản thân đã sớm viết xong, bản thân lại phải nghĩ biện pháp mới.

Chờ một chút, tại sao là ‘Lại’? Từ khi bản thân đảm nhiệm công việc lên kế hoạch cho chuyến đi Tây Thiên thỉnh kinh đến nay, tổng cộng mới thiết kế hai lần kiếp nạn, thế nhưng mà, hai lần kiếp nạn đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Một lần là trùng hợp, vậy hai lần thì sao đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận