Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1289: Thể giới không có sinh lão bệnh tử

Thì ra, làn khói mà Giang Lưu vừa nhìn thấy chính là làn khói bếp.

Cảnh tượng đập vào mắt Giang Lưu, khiến cả người hắn đều ngơ ngác tại chỗ.

Gà chó ồn ào, bờ ruộng ngang dọc giao nhau, trẻ con đuổi bắt cười đùa, mấy ông lão ngồi tụm năm tụm ba trò chuyện rôm rả, phụ nữ trong nhà dệt quần áo, đàn ông tất bật ra đồng…

Nhưng cảnh tưởng trước mắt này thật giống một chốn yên vui.

Nếu là ở nhân giới nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Giang Lưu tuyệt đối sẽ không cảm thấy kinh ngạc, nhưng, hiện tại chỗ mình đang đứng là ở đâu? Bây giờ chỗ mình đang đứng chính là Ma giới.

Ở Ma giới lại có thể nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này? Ở Ma giới lại có chốn yên vui cho nhân tộc như vậy? Nhìn thế nào cũng cảm thấy chuyện này là không thể có khả năng.

-Xem ra chuyện trước mắt này thực sự là ảo cảnh hóa thành phải không?

So với việc cảnh tưởng trước mắt này là thật, trong lòng Giang Lưu càng tin cảnh tượng trước mắt này là Huyễn Thuật hóa thành hơn.

Nhưng cho dù trong lòng tin cảnh tượng trước mắt này là Huyễn Thuật hóa thành nhưng Giang Lưu vẫn tồn tại cảm giác nghi ngờ như cũ.

Thận yêu chính là yêu vật thượng cổ, năng lực Huyễn Thuật của nó có thể nói là tuyệt nhất thiên hạ, Giang Lưu thật sự không cảm thấy kinh ngạc khi nó có thể biến hóa ra cảnh trước mắt này.

Nhưng vì sao nó muốn làm như vậy?

Đúng vậy, thân là Thận yêu, vì sao biến ảo ra cuộc sống chốn yên vui của nhân tộc đây? Điều này khiến Giang Lưu cảm thấy vô cùng ngạc nhiên trong lòng.

Sau khi suy nghĩ một chút, Giang Lưu bỗng buớc đi, nhảy xuống từ trên vách núi cheo leo, đi về phía thôn nhỏ trước mắt.

May thay, Giang Lưu vốn là con người, vì vậy tiến vào trong thôn nhỏ này không cần che giấu mặt mũi vốn có của mình.

-Hi hi, ha ha, thật là thú vị, trông hắn thật thú vị…

Giang Lưu tiến về phía thôn nhỏ, mấy đứa trẻ đuổi bắt cười đùa đã phát hiện Giang Lưu lại không sợ người lạ, nhìn chằm chằm Giang Lưu cười nói.

Giang Lưu nở nụ cười lạnh nhạt, nhìn mấy đứa trẻ xung quanh mình, hỏi:

-Thú vị? Ta với các ngươi không phải giống nhau sao? Vì sao các ngươi cảm thấy ta thú vị chứ?

-Bởi vì quần áo ngươi mặc không giống chúng ta, ngươi là ai?

Một đứa bé trai trong số đó khá can đảm, hỏi Giang Lưu.

-Quần áo? Cách ăn mặc sao?

Nghe lời nói của đứa bé trai, Giang Lưu cúi đầu nhìn mình, mình mặc Thanh Liên Phật Y có gì không thích hợp sao?

Sau khi kinh ngạc, Giang Lưu lại nhìn mấy người khác trong thôn nhỏ, đều ăn mặc vải lanh thô, hắn lập tức hiểu ra trong lòng, hỏi:

- Thân phận của ta là hòa thượng, nên ăn mặc như vậy là bình thường, xưa nay các người chưa thấy hòa thượng sao?

-Hòa thượng? Đó là cái gì?

Quả nhiên, Giang Lưu vừa nói xong, mấy đứa này đều đồng thanh, tò mò hỏi Giang Lưu.

-Được thôi, tuy là chốn yên vui, nhưng hiển nhiên thôn nhỏ này là chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, vì vậy đến hòa thượng là gì cũng không biết....

Mấy đứa trẻ đồng thanh trả lời, khiến Giang Lưu khẳng định suy đoán trong lòng mình.

Giang Lưu tiếp tục đi vào thôn, không chỉ mấy đứa trẻ này phát hiện Giang Lưu, mấy người trong thôn đương nhiên cũng phát hiện ra sự tồn tại của Giang Lưu.

Ngay lập tức, mấy ông lão mở miệng chào hỏi Giang Lưu.

-Vị tiểu huynh đệ này, ngươi đến từ đâu?

Ông lão kinh ngạc hỏi Giang Lưu.

-A di đà phật, bần tăng chính là người đến từ xứ lạ, nơi này giống như bảo địa!

Chắp hai tay hành lễ, Giang Lưu niệm phật trả lời.

Nghe câu trả lời của Giang Lưu, mấy ông lão ngơ ngác nhìn nhau.

Hiển nhiên, bọn họ không biết A di đà phật có nghĩa gì, cũng không rõ tự xưng bần tăng của Giang Lưu.

Nhưng sau khi im lặng một lát, mấy ông lão cũng không vướng mắc nhiều, sắc mặt đều kinh ngạc, nói:

-Xứ lạ? Thì ra bên ngoài thôn nhỏ của chúng ta còn có những người khác sao?

-Đúng vậy, hinh như xưa nay ta chưa từng gặp người ngoài nào vào đây!

Một ông lão khác bên cạnh cũng có vẻ mặt lấy làm lạ nói.

Bởi vì thôn nhỏ này nằm trong Ma giới nên những thôn dân này đều chưa từng tiếp xúc với người ngoài.

Đến mức sau khi Giang Lưu vào, đám nam nữ già trẻ trong thôn này đều cảm thấy vô ngạc nhiên.

Bọn họ ngạc nhiên như vậy, Giang Lưu lại càng thêm ngạc nhiên trong lòng. Chưa từng có ai trong những người sinh sống ở thôn nhỏ này ra ngoài xem sao?

-Vị tiểu huynh đệ này, sắp đến giờ ăn rồi, chi bằng người ở lại đây ăn cơm cùng bọn ta đi, nhân tiện cũng nói ông lão mấy chuyện ở bên ngoài, được chứ?

Người xem càng ngày càng đông, một ông lão trong số đó đã gửi lời mời đến Giang Lưu.

-Như vậy ta không khách sáo nữa!

Giang Lưu đương nhiên không có ý từ chối lời mời như vậy. Hắn gật đầu nói.

Ngay sau đó, Giang Lưu đã được tiếp đãi bởi một trong số các gia đình ở đó, nhưng những người khác cũng nghe nói về sự tồn tại của một người xứ khác như Giang Lưu, nên lần lượt kéo đến xem náo nhiệt.

Trong chốc lát, toàn bộ thôn trở nên vô cùng náo nhiệt vì sự xuất hiện của Giang Lưu.

-Lão nhân gia, ngươi sống rất thọ!

Đồ ăn nhanh chóng được chuẩn bị xong, ngay sau đó Giang Lưu mở miệng chào hỏi ông lão.

-Sống thọ? Là ý gì?

Ông lão nghe lời của hắn thì sững sờ.

-Ta hỏi năm nay ngươi bao nhiêu tuổi đó!

Ngay sau đó Giang Lưu lại hỏi.

-Tuổi tác? Từ này có nghĩa là gì?

Không chỉ là ông lão, mấy người khác trong nhà của hắn, thậm chí rất nhiều người đến xem náo nhiệt đều ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu lời của Giang Lưu có ý gì.

-Vậy, lão nhân gia, ngươi từ đứa trẻ như vậy, lớn lên đến dáng vẻ như hiện tại, đã trải qua bao nhiêu năm?

Giang Lưu cũng cảm thấy chẳng lẽ mình diễn đạt không đủ rõ ràng sao? Hắn bỗng chỉ vào đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi bên cạnh, cũng là tiểu tôn tử của ông lão hỏi.

Nhưng Giang Lưu còn chưa dứt lời, sau khi hắn nói, tất cả mọi người càng ngơ ngác nhìn nhau, nhỏ giọng bàn tán.

Khuôn mặt những người này đều có vẻ kinh ngạc, nhưng Giang Lưu mới càng ngạc nhiên trong lòng hơn.

Tình huống gì vậy? Câu hỏi của mình không phải rất bình thường sao? Vì sao bọn họ đều phản ứng như vậy?

-Vị tiểu huynh đệ này, ngươi chắc chắn ngươi và chúng ta đều là nhân tộc sao?

Cuối cùng, ông lão này lại ngạc nhiên hỏi Giang Lưu.

Giang Lưu nhìn đối phương, vẻ mặt lộ ra dấu chấm hỏi, hoàn toàn không hiểu rõ lời này của hắn có ý gì.

May mà, không đợi Giang Lưu hỏi, ông lão này đã nói ra thắc mắc của mình:

-Tiểu tôn này của ta là trẻ con, mà ta là một ông lão mà, làm sao trẻ con có thể biến thành ông lão được chứ?

-Cái gì!?

Lời này của ông lão khiến Giang Lưu ngẩn người.

Trẻ con sẽ không biến thành ông lão? Cho nên, người trong thôn nhỏ này vốn có hình dáng gì thì sẽ luôn có hình dang ấy, mãi mãi không lớn lên, cũng không già đi sao?

Kinh ngạc trong lòng, Giang Lưu lập tức hỏi lại, quả nhiên kết luận và suy đoán của mình không có gì khác biệt.

Trong thôn này, cho dù là người già hay trẻ con, là nam hay nữ, toàn bộ đều luôn luôn như vậy.

Theo suy nghĩ của bọn họ, dường như đá vẫn có hình dáng của đá, cây cối vẫn có hình dáng của cây cối, cố định không thay đổi, nên người cũng giống như vậy!

Trẻ con? Từ trước tới nay vẫn có hình dáng trẻ con như vậy, ông lão cũng luôn có hình dáng ông lão, cả mối quan hệ vợ chồng cũng luôn là vợ chồng.

Dáng vẻ và thân phận của bọn họ v.v.., tất cả từ lúc khai thiên lập địa vốn đã như vậy, hoàn toàn không thay đổi chút gì.

-Cho nên nói, thôn này không có xảy ra chuyện sinh con cũng không có tử vong sao? Thế giới không có sinh lão bệnh tử...

Sau khi hiểu rõ tình hình trong thôn này, Giang Lưu âm thầm lẩm bẩm trong lòng.

So với tình huống của bản thân nhân tộc, thì ra thôn này lại như vậy, Giang Lưu đương nhiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc rồi.

Nhưng, xét từ một góc độ khác, Giang Lưu phát hiện tình huống của thôn này vô cùng giống với mấy tình huống trong trí nhớ của bản thân nha!

Đó chính là game online!

Trong thế giới trò chơi trực tuyến, tình huống của tất cả NPC đều đã sớm được hệ thống thiết lập từ lâu rồi, không có sinh lão, cũng không có bệnh tử, sao mà giống hệt tình huống như trước mắt này?

-Cho nên, tình huống của thôn trước mắt này thật sự là Huyễn Thuật biến hóa thành sao?

Sau khi hiểu rõ tình huống của thôn này, Giang Lưu càng khẳng định trong lòng những thứ trước mắt này đều là Huyễn Thuật.

Đương nhiên, Thận yêu mà bản thân muốn tìm chắc hẳn cũng trong thôn này.

Bất động than sắc, Giang Lưu lại tiếp tục nói chuyện phiếm với những người trong thôn, sau khi cũng kể về tình huống của thế giới bên ngoài với bọn họ.

Sau đó sắc trời dần dần tối lại, Giang Lưu không rời đi, mà ở lại trong thôn này.

Lúc nửa đêm, Giang Lưu cũng không nghỉ ngơi mà đứng dậy, thân thể lặng lẽ trôi nổi giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống thôn nhỏ chỉ có mấy chục gia đình dưới chân mình.

Nói thật, dù rằng là tiếp xúc trong thời gian ngắn, mà hoàn cảnh của thôn nhỏ này lại hoàn toàn không hợp lẽ thường, nhưng không thể không nói, hoàn cảnh trong thôn này, có thể nói vẫn là chốn yên vui như cũ.

-Năng lực của Thận yêu này quả nhiên không tầm thường! Gần như có thể nói là Sơn Hà Xã Tắc Đồ phiên bản con người!

Nhìn xuống thôn nhỏ này, Giang Lưu thầm lẩm bẩm trong lòng.

Đúng vậy, Sơn Hà Xã Tắc Đồ chính là bảo vật, non nước sông hồ, thậm chí nhân vật bên trong là ảo ảnh nhưng ở đây lại có thể nói là chân thực, và sao mà giống thôn nhỏ trước mắt này vậy?

Nhưng theo một nghĩa nào đó, năng lực của Thận yêu này còn mạnh hơn cả Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Bởi vì sông núi và nhân vật trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ đều không thể đi ra khỏi thế giới trong tranh.

Nhưng năng lực của Thận yêu này, lại có thể trực tiếp ảnh hưởng đến thế giới hiện thực.

-Được rồi, người cũng đừng trốn nữa, xuất hiện gặp nhau đi!

Sau khi lơ lửng giữa không trung một lúc lâu, Giang Lưu chợt nói.

Nếu mọi thứ trước mắt này đều do năng lực Huyễn Thuật của Thận yêu biến hóa thành, Giang Lưu tin rằng Thận yêu nhất định đang ở gần đây, cũng chắc chắn sớm chú ý đến mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận