Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1241: Giang Lưu: Nguyên lai ta xuyên qua là an bài tốt?

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Có một vị trí giả đã từng nói: Sau khi loại bỏ hết thảy khả năng không thể xảy ra, vô luận giả thiết còn dư lại cuối cùng này khó tin đến như thế nào thì đó cũng là chân tướng duy nhất!

Cho nên, trước đó, Ác Thi nói mình gặp Thiên Phạt kỳ thật không hề có quan hệ với lời thề của mình thì mặc dù lời giải thích này cực kỳ không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng mà, sau khi tất cả những khả năng khác đều bị loại bỏ, những Chuẩn Thánh khác cũng không sai biệt lắm đều tin tưởng lời giải thích của hắn.

Bây giờ, tình huống của Giang Lưu cũng không khác biệt lúc ấy là bao.

Thiên Phạt hạ xuống làm cho Giang Lưu hiểu rõ Hồng Mông Tử Khí nhất định ở trên người của mình, thế nhưng mà, nghĩ hết biện pháp đều không tìm được tung tích của Hồng Mông Tử Khí. Theo Giang Lưu thấy, Hồng Mông Tử Khí hóa thành hệ thống trò chơi hẳn là khả năng lớn nhất!

Nhưng sau khi suy đi nghĩ lại một phen, Giang Lưu cũng chỉ có thể dằn lòng, bỏ ý nghĩ xuống tận đáy lòng, không tiếp tục đi nghiên cứu kỹ nữa.

Nếu như Hồng Mông Tử Khí thật sự hóa thành hệ thống trò chơi, bản thân cũng không cần vội vàng, chờ mình tới cấp 100 rồi nói sau!

Hơn nữa, bây giờ ngay cả cấp độ Chuẩn Thánh mình còn không có đạt đến, vội vàng tìm ra Hồng Mông Tử Khí làm gì? Chỉ cần có thể xác định ở trên người của mình là được rồi!

Chẳng qua là coi như Giang Lưu đang chuẩn bị tìm tới mấy người Tôn Ngộ Không, tiếp tục đi về phía Tây thì đột nhiên trong lòng hơi động một chút, lại có một ý tưởng mới.

Sau đó, Giang Lưu xoay người, đổi qua một cái phương hướng khác.

Sau khi chuyện ở Hạp cốc cuồng phong này kết thúc, toàn bộ trời đất cũng bị sự kiện lần này làm cho chấn động.

Rốt cuộc gần như tất cả Chuẩn Thánh đều lộ diện, tràng diện lớn như thế cũng không phải là có thể dễ dàng nhìn thấy như vậy.

Chẳng qua là sau khi chuyện này đã hoàn toàn kết thúc thì ở bên trong Nam Hải Tử Trúc Lâm, Kim Mao Hống tay nâng lấy sổ ghi chép kiếp nạn, ở trên mặt lại hiện lên biểu cảm chấn động.

Bởi vì ở bên trên sổ ghi chép kiếp nạn lúc này đã nhiều hơn một lần kiếp nạn.

- Kiếp nạn thứ sáu mươi hai, suýt mất Tử Khí!

Nhìn thấy kiếp nạn xuất hiện mới nhất, Kim Mao Hống đương nhiên hiểu rõ đây là chỉ chuyện gì, là chỉ chuyện đã phát sinh trong Hạp cốc cuồng phong trong khoảng thời gian gần đây chứ nhỉ?

Chẳng qua là tại sao kiếp nạn này lại có tên gọi là ‘Suýt mất Tử Khí’?

Nếu như là ‘Tranh đoạt Tử Khí’, Kim Mao Hống còn cảm thấy không có gì nhưng mà hai chữ ‘suýt mất’ là chỉ điều gì?

Chỉ là Hồng Mông Tử Khí nguyên bản ở trong tay nhưng kém chút nữa đã mất đi chứ nhỉ?

- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Kiếp nạn này. . .

Nhìn thấy kiếp nạn xuất hiện mới nhất này, Kim Mao Hống thì thầm nói, cảm thấy khó có thể lý giải được.

Đầu tiên, tên gọi của kiếp nạn này hình như muốn nói Hồng Mông Tử Khí vẫn một mực nằm ở trong tay của Huyền Trang, chỉ lầ lần này kém chút nữa đã mất đi.

Thứ hai, Hồng Mông Tử Khí kia không phải là nằm ở trong tay của người thần bí mặc áo choàng màu đen hay sao? Vì cái gì chuyện liên quan tới hắn cũng sẽ ghi phía trên sổ ghi chép kiếp nạn đây?

Suy nghĩ tỉ mỉ lại Kim Mao Hống bỗng cảm thấy cực kỳ sợ hãi!

Nghĩ tới tên gọi của kiếp nạn này lại đối chiếu với chuyện đã phát sinh ở Hạp cốc cuồng phong này một chút, trong đầu của Kim Mao Hống thật có một loại cảm giác cực kỳ sợ hãi.

Hình như mình mơ hồ đã chạm đến một cái chân tướng kinh thiên động địa rồi?

Không nói đến Kim Mao Hống rốt cuộc là đang suy nghĩ gì, ở một bên khác, Giang Lưu chuyển hướng một chút, cũng không có đi về phía mấy người Tôn Ngộ Không.



Bay khoảng nửa canh giờ, khi nhiệt độ chung quanh lên cao, từ xa xa, Giang Lưu cũng đã có thể nhìn thấy một cây Phù Tang Thần Mộc chính đang đứng sừng sững ở giữa trời đất.

Ở bên trong Phù Tang Thần Mộc, Ô Sào Thiền Sư nguyên bản còn đang ngồi xếp bằng nhưng sau khi cảm ứng được Giang Lưu xuất hiện, Ô Sào Thiền Sư lập tức mở mắt ra.

- Pháp Sư Huyền Trang, cậu đã đến. . .

Ô Sào Thiền Sư bình tĩnh bắt chuyện với Giang Lưu.

- Lão Thiền Sư, tha thứ cho ta vì đã làm phiền!

Đối mặt Ô Sào Thiền Sư thì Giang Lưu khá lịch sự.

Chào hỏi xong, Giang Lưu lập tức mở miệng, hỏi Ô Sào Thiền:

- Xem ra, lão Thiền Sư hình như đã sớm biết rõ bần tăng sẽ đến?

Đúng vậy! Chân trước Ô Sào Thiền Sư mới rời khỏi Hạp cốc cuồng phong quay lại Phù Tang Thần Mộc này, bản thân chân sau liền theo tới rồi, Ô Sào Thiền Sư thế mà đều không có tỏ ra ngạc nhiên?

- Chuyện liên quan tới Hồng Mông Tử Khí, cậu cũng không có cái gì muốn hỏi ta hay sao?

Sau khi liếc mắt nhìn Giang Lưu một chút, Ô Sào Thiền Sư mở miệng nói.

Câu trả lời này của Ô Sào Thiền Sư cũng làm cho trong lòng của Giang Lưu hơi động một chút.

Hắn lập tức nghiêm túc nhìn đối phương, nói:

- Xem ra, lão Thiền Sư đã sớm biết chuyện liên quan tới Hồng Mông Tử Khí rồi, thậm chí có chút chuyện là bí mật người khác không biết đi?

Đúng vậy! Ô Sào Thiền Sư đã sớm biết mình muốn tới tìm hắn, mà lại là vì chuyện Hồng Mông Tử Khí nữa. Như vậy, Ô Sào Thiền Sư hẳn là đã sớm biết rõ Hồng Mông Tử Khí ở trên người của mình hay sao?

Nếu như vậy, trước đây hắn nói Hồng Mông Tử Khí là bị một người thần bí mặc áo choàng màu đen cướp đi, chuyện này cũng là hắn đang gạt người rồi?

- Hồng Mông Tử Khí nguyên bản là ở trong tay của ta, ta có thể biết rõ một phần tình huống người bên ngoài không biết, chuyện này có gì đáng kinh ngạc hay sao?

Nghe được lời nói của Giang Lưu, Ô Sào Thiền Sư chẳng qua là nghiêng đầu nhìn rồi nói với Giang Lưu.

Tốt thôi! Lời nói này của Ô Sào Thiền Sư cũng không làm cho người ta kinh hãi và khó hiểu thật.

Sau khi hơi trầm mặc trong chốc lát, chợt Giang Lưu lại nhìn về phía Ô Sào Thiền Sư, hỏi:

- Như vậy, lão Thiền Sư có thể nói cho bần tăng một phần chuyện người bên ngoài không biết hay không đây?

- Nếu như đã đến rồi sao Chiên Đàn Công Đức Phật không ngồi một chút? Chậm rãi trò chuyện với ta?

Ô Sào Thiền Sư đúng là thật nhiệt tình, nhìn thấy Giang Lưu vẫn còn đang trôi nổi ở giữa không trung cho nên nói.

- Như thế thì bần tăng xin phép làm phiền Thiền Sư rồi!

Gật nhẹ đầu, thân hình của Giang Lưu hạ xuống, ngồi ở phía đối diện với Ô Sào Thiền Sư.

Mà vào lúc này, Ô Sào Thiền Sư cũng đã bày xong cái bàn ở bên trong tổ chim của mình, bình thản pha một ấm trà, sau đó rót đầy một chén và đẩy đến trước mặt của Giang Lưu.

- Đa tạ lão Thiền Sư!

Hai tay tiếp nhận, Giang Lưu cũng khiêm tốn, lễ độ đáp.

- Không biết Công Đức Phật muốn biết rõ chuyện gì liên quan tới Hồng Mông Tử Khí?

Sau khi uống vào một chén trà xanh, Ô Sào Thiền Sư hỏi thăm Giang Lưu.

- Lão Thiền Sư có phải là đã sớm biết rõ tung tích của Hồng Mông Tử Khí hay không?

Giang Lưu cũng đặt chén trà trong tay xuống bàn, hỏi Ô Sào Thiền.

- Ngươi là chỉ Hồng Mông Tử Khí vốn dĩ đã ở trong cơ thể của ngươi hay sao? Ta đúng thật là đã sớm biết rõ!

Gật nhẹ đầu, Ô Sào Thiền Sư đúng là không có ý định phủ nhận.

- Thực sự. . .

Bản thân còn không có nhắc đến, Ô Sào Thiền Sư lại đã nói rõ Hồng Mông Tử Khí ở trên người của mình. Điều này làm cho trong lòng của Giang Lưu âm thầm sợ hãi, thán phục, nguyên bản chỉ là suy đoán giờ cũng đã được đối phương xác nhận.

- Như vậy, lão Thiền Sư có thể biết rõ, Hồng Mông Tử Khí này làm sao lại xuất hiện ở trong cơ thể của bần tăng hay không?

Nếu nói đều đã nói, Giang Lưu cũng không có ý định che giấu, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.

- Chuyện này . . . ta lại là không biết!

Nghe được câu hỏi của Giang Lưu, Ô Sào Thiền Sư lắc lắc đầu nói, đồng thời lại rót cho Giang Lưu một chén trà xanh.

- Ngài không biết ư?

Bàn tay nhận lấy chén trà hơi dừng lại một chút, Giang Lưu kinh ngạc nhìn Ô Sào Thiền Sư.

Nguyên lai hắn cũng không biết hay sao? Suy nghĩ một lúc, Giang Lưu quyết định đổi một góc độ đến hỏi:

- Như vậy, Hồng Mông Tử Khí của lão Thiền Sư vốn dĩ là mất đi thế nào?

Đúng vậy! Chuyện này cũng khiến cho Giang Lưu cảm thấy vô cùng tò mò, Hồng Mông Tử Khí nguyên bản là nằm ở trong tay của Ô Sào Thiền Sư, rốt cuộc là bị người nào cướp đi?

- Trước đây, người cướp đi Hồng Mông Tử Khí của ta mặc một bộ áo choàng màu đen. Lúc ấy, ta thật là không biết thân phận của đối phương!

Ô Sào Thiền Sư trả lời, biểu thị rằngtrước đây, lời bản thân nói cho những Chuẩn Thánh khác cũng không phải là nói dối.

- Như vậy . . . Lão Thiền Sư ngươi lại từ đâu biết rõ Hồng Mông Tử Khí ở trên người của ta?

Giống như là đã hỏi mấy vấn đề nhưng lại vẫn không thu hoạch được gì, Giang Lưu không nhịn được truy hỏi tiếp.

- Bởi vì người thần bí mặc áo choàng màu đen kia làm cái gì, ta lúc ấy là biết rõ!

Hơi chần chờ một lát sau đó, Ô Sào Thiền Sư trả lời.

- Ồ! Lúc ấy hắn làm cái gì?

Sau khi nghe được lời nói của Ô Sào Thiền Sư, Giang Lưu nghiêm mặt lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Ô Sào Thiền Sư, hỏi.

Đúng vậy! Mặc dù không biết người thần bí mặc áo choàng màu đen cướp đi Hồng Mông Tử Khí là ai, thế nhưng nếu có thể biết rõ người thần bí mặc áo choàng màu đen kia làm cái gì cũng rất trọng yếu.

- Lúc ấy, ta từng nhìn thấy tận mắt, người thần bí mặc áo choàng màu đen kia lấy Hồng Mông Tử Khí, dung nhập vào bên trong một món bảo vật, từ đó ra đời một cái thần vật hoàn toàn mới, sau đó ném vào bên trong hư không. . .

Ánh mắt của Ô Sào Thiền Sư có chút mơ hồ, hình như đang nhớ lại chuyện bản thân nhìn thấy trước đây.

- Sau đó thì hay sao?

Nghe đến đó, Giang Lưu không nhịn được mở miệng truy hỏi.

Hồng Mông Tử Khí nguyên bản là đồ vật cực kỳ quý giá, đại biểu cho một lần cơ hội đột phá, trở thành Thánh Nhân, thế nhưng người kia vậy mà lại dung nhập nó vào bên trong bảo vật ư?

Rốt cuộc là bảo vật gì thế mà có thể xem Hồng Mông Tử Khí như linh kiện?

Đúng vậy! Ô Sào Thiền Sư nói đúng! dung nhập Hồng Mông Tử Khí vào bên trong bảo vật khác, như vậy liền nói rõ khi dung hợp lẫn nhau, tác dụng của Hồng Mông Tử Khí chẳng qua là chiếm một phần trong đó mà thôi.

Nếu như Hồng Mông Tử Khí mới là bộ phận chủ yếu, Ô Sào Thiền Sư phải nói là người thần bí mặc áo choàng màu đen kia dung nhập một món bảo vật khác vào bên trong Hồng Mông Tử Khí mới đúng chứ?

- Sau đó thì sao ư? Bảo vật kia sau khi chui vào bên trong hư không thì lập tức có một hồn phách xuất hiện từ bên trong hư không, chạy đến Kim Sơn tự bên ngoài thành Trường An và chui vào trong cơ thể của một tiểu sa di, chiếm cứ hết thảy mọi thứ của hắn. Hành động thâu thiên hoán nhật vĩ đại như thế mà ngay cả Thánh Nhân hình như cũng không cảm nhận được. . .

Ô Sào Thiền Sư bình tĩnh trả lời, trong khi đang nói chuyện thì ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Giang Lưu.



Uỳnh!

Lời nói này của Ô Sào Thiền Sư tựa như là một tiếng sấm rền nổ vang ở trong đầu của Giang Lưu vậy.

Bởi vì hơn ai hết, Giang Lưu tự nhiên là vô cùng rõ ràng câu nói này có ý nghĩa gì.

Nguyên lai, trước đây bản thân sở dĩ xuyên qua đến thế giới Tây Du Ký, căn bản cũng không phải là chuyện gì ngoài ý muốn mà là có người mưu đồ ở trong bóng tối hay sao?

Thậm chí có thể nói, hệ thống trò chơi bản thân thu hoạch được cũng là sản phẩm do người khác chế tác ư?

Thậm chí, qua nhiều năm như vậy, hành động của bản thân có thể nói là vẫn nằm bên trong sự giám thị của người khác hay sao?

- Thì ra là như thế, nguyên lai lão Thiền Sư đã sớm là người biết chuyện. . .

Hít sâu một hơi, sau khi ổn định cảm xúc ở trong lòng của mình, Giang Lưu nói với Ô Sào Thiền Sư.

- Người biết chuyện cũng không chỉ có một mình ta, không phải sao?

Ô Sào Thiền Sư lại lần nữa rót cho Giang Lưu một chén trà, bình thản nói.

Lời này làm cho trong đầu của Giang Lưu không khỏi hiện ra một bóng người đến ——

Địa Tạng Vương Bồ Tát!

Bạn cần đăng nhập để bình luận