Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 424: Quyển Nhật Ký Nữ Vương

Ngơ ngác nhìn Trư Bát Giới, đối với lời hắn nói, Giang Lưu cảm thấy trong lòng một mảnh mờ mịt.
Bởi vì sự tình ngự hoa viên, tâm thần Giang Lưu có chút không tập trung, tu luyện cũng tu luyện không được, vào phó bản cũng hoàn toàn không có hào hứng, chỉ một người ngồi ngẩn người mà thôi.
Vào lúc này Trư Bát Giới đột nhiên tiến tới góp mặt, muốn cùng mình tán gẫu?
Giang Lưu cảm thấy cùng hắn tâm sự cũng không tệ, chí ít có thể giết thời gian, để cho mình không cần nghĩ sự tình Quốc Vương Nữ Nhi Quốc a?
Chỉ là, lúc mới bắt đầu xong, Trư Bát Giới nói chuyện còn rất bình thường, hỏi dò chính mình gặp được Quốc Vương Nữ Nhi Quốc hay sao? Có đẹp hay không? Thậm chí hỏi mình có động tâm hay không?
Giang Lưu đều cảm thấy những vấn đề này rất bình thường.
Thế nhưng, đột nhiên nói mình động tâm lại không đuổi kịp? Đây là tình huống gì?
- Bát Giới, ngươi, ngươi nói cái gì? Ngơ ngác nhìn Trư Bát Giới, Giang Lưu kỳ quái hỏi.
- A? Sư phụ, không nghĩ tới ngươi còn sợ mất mặt hơn cả Hầu ca a? Đến lúc này còn giả vờ? Chỉ là, nhìn bộ dáng Giang Lưu ngơ ngác, Trư Bát Giới lại nở nụ cười, chỉ cảm thấy Giang Lưu là bởi vì tán gái thất bại, không nguyện ý thừa nhận ở trước mặt mình.
- Giả trang cái gì? Nhíu mày, Giang Lưu cảm thấy chủ đề mình cùng Trư Bát Giới, tựa hồ không cùng một kênh nữa rồi?
- Chẳng lẽ? Sư phụ ngươi ở chỗ này khổ não, không phải bị tình vây khốn sao? Xem bộ dáng Giang Lưu, tựa hồ không quá giống giả vờ, Trư Bát Giới trầm mặc một lát, hỏi.
- Cái này, xác thực xem như bị tình sở khốn đi! Nghe được Trư Bát Giới hỏi dò, Giang Lưu cũng không có che giấu, chuyện tình cảm có cái gì để ẩn giấu chứ?
- Nếu là bị tình sở khốn, vậy lão Trư ta liền không có nói sai a! Ngươi động tâm đối với Quốc Vương khuynh quốc khuynh thành kia, thế nhưng, nhân gia lại không tiếp thụ ngươi đúng không? Giang Lưu trả lời, để cho Trư Bát Giới càng thêm cảm thấy chuyện đương nhiên nói ra.
- Nguyên lai là dạng này a! Vậy ngươi đã tính sai!
Nghe được Trư Bát Giới nói lời này, trong lòng Giang Lưu bừng tỉnh, nói:
- Ta thật là bị tình sở khốn cái này không sai, thế nhưng, lại không phải là ta không theo đuổi được Quốc Vương Nữ Nhi Quốc, mà là tương phản, Quốc Vương Nữ Nhi Quốc tình cảm nàng đối với ta chân thành tha thiết, ta chính bởi vì cự tuyệt nàng mà cảm thấy áy náy đó chứ!
Trư Bát Giới: ..
Mở to hai mắt nhìn, trên mặt Trư Bát Giới tràn đầy thần sắc không dám tin.
Ngây ngốc nhìn Giang Lưu, một hồi lâu sau, hít sâu một hơi, cưỡng chế đè xuống thiên đầu vạn tự trong lòng, nói:
- Sư phụ, không trang bức chúng ta còn là sư đồ tốt, ngươi, ngươi nếu là bị Quốc Vương cự tuyệt, cứ nói thẳng ra là được, đồ đệ sẽ không chế giễu ngươi, ngươi không cần như vậy!
Cốc cốc cốc...
Ngay tại thời điểm Giang Lưu cùng Trư Bát Giới hai người nói chuyện, đột nhiên, một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
- Sư phụ, ta đi mở cửa! Sa Ngộ Tĩnh bên cạnh mở miệng cùng Giang Lưu chào hỏi một tiếng, nhận được Giang Lưu cho phép, xoay người đi mở cửa.
Xong, một thị nữ Nữ Nhi Quốc đi đến, trong tay bưng một cái mâm.
Người thị nữ này, trực tiếp đi tới trước mặt Giang Lưu, đem mâm đưa đến trước mặt Giang Lưu, nói:
- Thánh Tăng, đây là bệ hạ để cho ta tặng ngươi!
- Đưa cho ta?
Giang Lưu nhìn nhìn trên khay vật liệu, để một quyển sách, đồng dạng không có danh tự, ngoài ra, còn có một túi thơm, túi thơm phi thường tinh xảo.
Giang Lưu vươn tay ra, cầm quyển sách này lên, lật ra nhìn một chút.
Rất tương tự cùng quyển sách ghi lại chính mình, đầu tiên khắc sâu vào tầm mắt là một bộ tranh thuỷ mặc, trên bức họa chính là bộ dáng Quốc Vương Nữ Nhi Quốc.
Xong, lại lật xem những văn tự ghi trên quyển sách này một lượt.
Phía trên này ghi lại, đều là Quốc Vương Nữ Nhi Quốc trải qua trong hai năm qua, sự tình mỗi một ngày đã phát sinh, không phân lớn nhỏ, tất cả đều ghi lại.
Nếu như dùng phương pháp hiện đại đến nói, cái này là quyển nhật ký của Quốc Vương Nữ Nhi Quốc trong hai năm qua rồi.
- Thánh Tăng, bệ hạ còn có một câu nói tặng cho ngươi, nói là sự tình liên quan tới Thánh Tăng trong hai năm qua, bệ hạ đã tận khả năng tìm hiểu rõ ràng, mà hành động bệ hạ trong hai năm qua, hay là suy nghĩ trong lòng của nàng cũng đều ghi vào trong này rồi, còn có, một cái túi thơm này, hi vọng Thánh Tăng có thể tùy thân mang theo, bên trong có một sợi tóc bệ hạ! Theo Giang Lưu khép lại quyển nhật ký Quốc Vương Nữ Nhi Quốc xong, người thị nữ này mở miệng nói ra.
- Ai...
Nghe được lời thị nữ này nói, nghĩ đến Quốc Vương Nữ Nhi Quốc lựa chọn, trong lòng Giang Lưu lại thở dài một tiếng.
Trong ngự hoa viên, nên nói, mình đã phân trần minh bạch rồi, cũng cự tuyệt nàng, thế nhưng, lại ngăn không được người khác tiếp tục ưa thích chính mình a?
Trầm mặc một lát, Giang Lưu đều thu cái túi thơm cùng quyển nhật ký này vào, gật đầu nói ra:
- Xin ngươi nhắn giùm bệ hạ, cái túi thơm này ta nhất định sẽ mang theo, tuyệt không dám vứt bỏ, ngày nào nhớ, ách, quyển sách này, ta cũng sẽ nghiêm túc đọc!
- Ừm, ta sẽ chuyển cáo bệ hạ! Nhận được Giang Lưu trả lời chắc chắn xong, người thị nữ này nhẹ gật đầu, chợt chuyển thân ly khai.
- Chờ một chút... Chỉ là, nhìn người thị nữ này chuyển thân, Giang Lưu lại đột nhiên mở miệng, gọi lại nàng.
hơi chần chừ một lát, hỏi:
- Bệ hạ nàng, hiện tại thế nào?
- Ai...
Nghe được Giang Lưu chủ động hỏi dò tình huống bệ hạ, người thị nữ này yếu ớt thở dài, đồng thời, cũng có chút u oán nhìn Giang Lưu một chút, lắc đầu nói:
- Hiện tại bệ hạ nàng cũng không tốt, nàng trở lại tẩm cung, khóc rất lâu, ta là lần đầu tiên nhìn thấy bệ hạ khóc đến thương tâm như vậy!
Thoại âm rơi xuống, người thị nữ này chuyển thân ly khai.
Chỉ là, trong lòng Giang Lưu thì trĩu nặng, phần tình cảm này, đối với mình mà nói, quá nặng nề rồi.
Trư Bát Giới bên cạnh, vào lúc này đã mở to hai mắt nhìn, rung động nhìn Giang Lưu, hoàn toàn trợn tròn mắt!
Vừa rồi sư phụ nói, mình đã động tâm, thế nhưng, lại cự tuyệt Quốc Vương Nữ Nhi Quốc, Trư Bát Giới cảm thấy sư phụ đang trang bức.
Nhưng bây giờ mới biết được, thế này sao lại là trang bức a? Cái này hoàn toàn là thực ngưu bức a!
- Sư phụ, sư phụ oa...
Giang Lưu nhìn thị nữ ly khai, nghĩ đến thâm tình hậu ý Quốc Vương Nữ Nhi Quốc đối với mình, trong lòng cảm thấy nặng nề cùng áy náy, vào lúc này, đột nhiên, Trư Bát Giới lại vừa oa oa kêu to, đột nhiên quỳ xuống, ôm một bắp đùi mình.
- Bát Giới, ngươi cái này, ngươi đang làm cái gì vậy? Sững sờ nhìn Trư Bát Giới ôm đùi, Giang Lưu không rõ ràng cho lắm.
- Sư phụ, lão Trư ta vẫn luôn biết thủ đoạn sư phụ ngươi tán gái vô song tam giới, hôm nay xem như càng thêm khắc sâu thể hội, sư phụ oa, lão Trư ta tốt xấu cũng đi theo ngươi một hai năm rồi, ngươi, ngươi cũng không thể hán tử no không biết hán tử đó a, ngươi hoặc nhiều hoặc ít, lại truyền thụ đồ nhi một chiêu nửa thức đi! Trư Bát Giới ôm đùi Giang Lưu, bộ dáng kêu trời trách đất nói ra.
- Bát Giới, mau dậy đi, ngươi cái này, ngươi cái dạng này... Xem bộ dáng Trư Bát Giới, Giang Lưu có chút dở khóc dở cười.
- Không, sư phụ, ngươi không dạy đồ đệ, đồ đệ liền không đứng lên, cho dù quỳ chết ở chỗ này cũng không đứng lên! Ôm đùi Giang Lưu, Trư Bát Giới cao giọng kêu khóc nói.
- Tốt tốt tốt, chuyện này, ngày sau hãy nói, tốt a, mau dậy đi! Sư phụ hiện tại không có hào hứng nói những chuyện này! Xem bộ dáng Trư Bát Giới, Giang Lưu cũng có chút bất đắc dĩ, mở miệng an ủi.
- Ô ô ô... Chỉ là, Trư Bát Giới như cũ ôm đùi Giang Lưu, không có ý tứ đứng dậy.
- Bát Giới, quá mức a! Vi sư đã đáp ứng ngươi ngày sau hãy nói rồi, ngươi vẫn chưa chịu dậy? Xem Bát Giới thế mà còn quấn quít chặt lấy, Giang Lưu sầm mặt lại.
- Ô ô ô, không phải, sư phụ, không phải ta không muốn dậy, ta, ta đau bụng... Ôm đùi Giang Lưu, Trư Bát Giới ngồi quỳ chân trên mặt đất, thần sắc thống khổ nói ra.
Vào lúc này, Tôn Ngộ Không đi tới bên cạnh Trư Bát Giới, duỗi ra khỉ trảo khoác lên trên cổ tay Trư Bát Giới bắt mạch, nói với Giang Lưu:
- Sư phụ, cái ngốc tử này, vừa rồi động tác quá lớn, có chút chuyển động thai khí!
Giang Lưu trầm mặc.
Sự tình trong hoàng cung, tạm thời không nói, nữ quan trước đó phụ trách an bài bọn người Giang Lưu ở lại tại Đông Điện, vào lúc này đã dẫn theo mấy chục nữ binh, đi tới tụ tiên am rồi.
Tụ tiên am, tuy nói là am, thế nhưng lại chỉ có một người mà thôi, trong am có một ngụm cổ tuyền, cổ tuyền này chính là Rơi Thai Tuyền.
Một đạo sĩ trung niên nhìn ước chừng chừng bốn mươi tuổi, đầu đội kim quan, người khoác đạo bào, nghiêng nghiêng cầm một cây phất trần, ngồi xếp bằng, đả tọa bên giếng cổ, phảng phất nhập định.
Đạo Nhân này, chính là chủ nhân Lạc Thai Tuyền, Như Ý Chân Tiên.
- Vị Đạo Nhân này... Nhìn Đạo Nhân ngồi đã toạ tại Lạc Thai Tuyền, nữ quan mở miệng.
- Đại nhân! Chỉ là, nữ quan này mới vừa mở miệng mà thôi, bên cạnh một nữ binh vội vàng kéo nàng lại, thấp giọng nói ra:
- Như Ý Chân Tiên này thủ đoạn phi phàm, hơn nữa tính tình phi thường cổ quái, thời điểm lúc đả tọa tu luyện ghét nhất người khác quấy rầy hắn, cho nên, chúng ta không nên quấy rầy hắn, nếu không hắn nóng giận, không bán nước cho chúng ta, liền phiền toái!
Nghe được lời nữ binh này nói, nữ quan suy nghĩ, vẫn đè xuống vội vàng trong lòng, nhẫn nại tính tình chờ đợi.
Xác thực, Như Ý Chân Tiên này lợi hại, nữ quan cũng biết, nếu không, đã sớm đuổi hắn đi, há lại cho hắn chiếm lấy Rời Thai Tuyền này?
Chỉ là, lần chờ đợi này, chính là cả ngày, thẳng đến sắc trời đã tối, thời khắc trăng lên ba sào, lúc này Như Ý Chân Tiên mới mở hai mắt ra.
- Các ngươi tới muốn mua nước suối Lạc Thai Tuyền sao? Phân lượng một người, bạch ngân trăm lượng! Như Ý Chân Tiên nhìn thoáng qua nữ quan cùng nữ binh xung quanh, mở miệng nói ra.
- Bạch ngân một trăm lượng? Ngươi đoạt tiền sao? Người bình thường, đều là bạch ngân mười lượng, tại sao chúng ta phải trăm lượng? Nghe được Như Ý Chân Tiên này dùng công phu sư tử ngoạm, nữ quan đã sớm nghe ngóng giá thị trường, sắc mặt đại biến kêu lên.
- Không có tiền, liền đi đi!
Chỉ là, Như Ý Chân Tiên có được lũng đoạn sinh ý, căn bản không cho nữ quan chỗ trống cò kè mặc cả, khoát tay áo, trực tiếp hạ lệnh trục khách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận