Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1226: Như Lai Phật Tổ hứa hẹn

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Một vòng ánh sáng chói lóa giống như là vầng mặt trời vậy xuất hiện ở phía sau đầu của Giang Lưu, Phật quang từ trên người của hắn tràn ngập ra.

Tất cả những dị tượng này đều cho thấy bây giờ Giang Lưu xác thực đã thành công thụ phong làm Phật Đà.

- Chiên Đàn Công Đức Phật hay sao? Không ngờ là phật hiệu lại không khác trong nguyên tác chút nào.

Cảm giác được mình đã thành công phong phật, Giang Lưu thầm nói ở trong lòng.

Đồng thời, một mảng lớn khí vận bắt đầu tụ lại, quanh quẩn ở trên người của mình.

Phần khí vận này xuất hiện làm cho Giang Lưu hiểu rõ, Phật môn đã chấp nhận thân phận Phật Đà này của mình, từ đó phân ra một bộ phận khí vận truyền đến trên người của mình.

Thân là Phật Đà của Phật môn, sau khi thành công thụ phong sẽ có khí vận của Phật môn quanh quẩn ở trên người của mình, đây là chuyện đương nhiên.

Nếu như muốn thu hoạch được thêm càng nhiều khí vận, tự nhiên là muốn thụ phong chính quả cao hơn, hoặc có lẽ là chờ toàn bộ Phật môn đều đại hưng.

Chỉ có điều, phần khí vận của Phật môn này quấn quanh ở trên người của Giang Lưu, lại làm cho Giang Lưu âm thầm lắc lắc đầu.

Bản thân là chú định muốn lật đổ Thiên Đình và Phật môn. Vì thế, đối với mình thì phần khí vận này cũng không có công dụng mang tính thực chất gì, về sau cũng tất nhiên sẽ biến mất.

- Chính là như vậy hay sao? Viên kẹo mà Như Lai Phật Tổ muốn cho ta ăn chính là sớm phong phật cho ta hay sao?

Mắt thấy sau khi phong bản thân làm Chiên Đàn Công Đức Phật, Như Lai Phật Tổ liền không có động tác khác, điều này làm cho trong lòng của Giang Lưu âm thầm chép miệng.

Vốn dĩ bản thân còn tưởng rằng sẽ thu hoạch được chỗ tốt mang tính thực chất gì cơ chứ, không nghĩ tới cũng chỉ có thế này mà thôi!

Đương nhiên, đứng ở góc độ của Như Lai Phật Tổ để suy nghĩ thì vì cho mình ăn một viên kẹo ngọt cho an tâm, miễn cho bản thân lo lắng bị Phật môn bỏ rơi, qua cầu rút ván giống như là Khương Tử Nha, trước cho mình một Phật Đà chính quả cũng thực sự là điều dễ hiểu rồi.

Bởi vì thành Phật tức là đã coi bản thân như người một phe với Phật môn, sẽ không còn phải lo lắng bị Phật môn bỏ rơi, qua cầu rút ván giống như là Khương Tử Nha nữa.

- Sư phụ, chúc mừng ngài . . . ngài đã thành phật!

Trư Bát Giới vào lúc này tiến tới góp mặt, cao hứng nói chúc mừng với Giang Lưu.

- A Di Đà Phật, đa tạ Phật Tổ!

Mặc dù trong lòng âm thầm chán nản, nhưng mặt ngoài, Giang Lưu còn nhất định phải nở nụ cười tươi, nói lời cảm tạ với Như Lai Phật Tổ.

- Phật Tổ, . . .

Cùng lúc đó, Trư Bát Giới quay mặt về phía Như Lai Phật Tổ nói:

- Ngươi xem, ngay cả sư phụ của ta đều đã thành phật, không bằng ngài làm người tốt làm đến cùng? Một hơi phong hết cho mấy sư huynh đệ chúng ta vài cái chính quả luôn đi!

- A Di Đà Phật, Huyền Trang thụ phong cũng không phải là bởi vì công trạng đi Tây Thiên thỉnh kinh, mà là công trạng khi hắn tiêu diệt yêu ma cứu vớt thương sinh.

Sau khi nhìn Trư Bát Giới một lúc, Như Lai Phật Tổ giải thích.

- Hóa ra chuyện là như vậy. . .

Sau khi nghe được lời giải thích của Như Lai Phật Tổ, trong miệng của Trư Bát Giới thấp giọng lẩm bẩm nói.

- Hắc hắc hắc. . .

Ở bên cạnh Tôn Ngộ Không bởi vì hiểu rõ tâm ý của Giang Lưu, cho nên cũng không có cảm giác gì đối với việc phong phật này, nhưng nghe xong lời giải thích của Như Lai Phật Tổ, Tôn Ngộ Không không khỏi cười ra tiếng.

Chợt, Tôn Ngộ Không lại mở miệng hỏi Như Lai Phật Tổ:

- Xin hỏi Phật Tổ, bây giờ sư phụ của ta đã thành phật, nếu như là đến Đại Lôi Âm Tự, kết toán công trạng đi Tây Thiên thỉnh kinh thì chính quả của sư phụ ta có phải là còn có thể tiếp tục dịch chuyển về phía trước một bậc hay không?

- Ngươi con khỉ ngang ngược này. . .

Sau khi nghe được lời nói của Tôn Ngộ Không, hoàn toàn là đang mưu phúc lợi cho Giang Lưu, Như Lai Phật Tổ cười mắng một câu.

Chợt, hắn cũng gật nhẹ đầu:

- Không sai, nếu như là đến Tây Thiên, công đức của chuyện thỉnh kinh viên mãn, Huyền Trang có thể phong vì Chiên Đàn Công Đức Vương Phật!

Phật môn tự nhiên là lấy Tam Thế Phật vi tôn, mà ở phía dưới Tam Thế Phật lại có Tam Vương Phật chính quả, theo thứ tự là Đại Thế Vương Phật, Dược Sư Vương Phật cùng Lưu Ly Vương Phật.

Hôm nay Như Lai Phật Tổ làm ra hứa hẹn này, hiển nhiên, chờ sau khi hành trình thỉnh kinh kết thúc, Giang Lưu sẽ được phong làm Công Đức Vương Phật, chính là vị Vương Phật thứ tư, thân phận gần với Tam Thế Phật.

Lời hứa hẹn này thật là đủ làm cho người động lòng.

- Đi Tây Thiên thỉnh kinh chính là nguyện vọng suốt đời của đệ tử, dù cho là không có ban thưởng, đệ tử cũng quyết chí thề không đổi!

Giang Lưu hơi cúi đầu, mở miệng bày tỏ.



Vương Phật ư? Địa vị xác thực không thấp, chẳng qua là chí của Giang Lưu lại không ở chỗ này.

Huống chi, khoảng cách với cảnh giới Chuẩn Thánh cũng càng ngày càng gần, chỉ là một Vương Phật chính quả thôi, Giang Lưu tự nhiên là không để vào mắt.

Thấy Giang Lưu tỏ thái độ như vậy, Như Lai Phật Tổ khẽ gật đầu, trong miệng tự nhiên là tán dương một phen.

Theo Như Lai Phật Tổ thấy thì mục đích lần này cũng coi như là đã hoàn thành, cho nên, hắn cũng không có ý định ở đây chờ lâu, lại sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Như Lai Phật Tổ liền dẫn hai vị Phật Đà cùng nhau xoay người, quay lại Đại Lôi Âm Tự.

- Kiếp nạn thứ sáu mươi mốt: Ba lần thử thiền tâm

Ở một bên khác, trong Tử Trúc Lâm, Kim Mao Hống mở sổ ghi chép kiếp nạn ra, nhìn thấy kiếp nạn mới nhất xuất hiện, âm thầm gật đầu.

Như thế, đã qua sáu mươi mốt kiếp nạn, thật là khoảng cách thành công tập hợp đủ chín chín tám mươi mốt kiếp nạn lại tới gần một bước.

- Còn có hai mươi lần kiếp nạn hay sao? Hi vọng có thể nhanh chóng, thuận lợi lợi hoàn thành đi!

Nhìn số kiếp nạn bên trên sổ ghi chép kiếp nạn, Kim Mao Hống thầm nói trong lòng rồi chậm rãi khép quyển sổ ghi chép kiếp nạn này lại.

Đối với Giang Lưu thì lần này phong phật, bản thân hình như cũng không có đạt được chỗ tốt mang tính thực chất gì, một Phật Đà chính quả mang đến cho mình cái gì? Tu vi của bản thân cũng không có tăng lên.

Hơn nữa, khí vận của Phật môn ở bên người, mặc dù nói hoặc nhiều hoặc ít có ít chỗ tốt, có thể đây cũng chỉ là tạm thời mà thôi.

- Quên đi, trước mắt đối với ta thì trọng yếu nhất vẫn là thực lực đi, nắm đấm lớn mới là đạo lí quyết định!

Suy nghĩ một lúc, mặc dù có chút thất vọng, nhưng trước mắt thì phong phật cũng không có chỗ xấu gì, sau khi âm thầm lắc lắc đầu, Giang Lưu liền ném những vấn đề này ra sau đầu.



Đối với Giang Lưu thì lần hành động này của Phật mônchỉ là việc nhỏ xen giữa mà thôi, bản thân phối hợp Như Lai Phật Tổ diễn một vở kịch, kết quả cuối cùng đối với hai bên đều không có chỗ xấu gì.

Chẳng qua là ở một bên khác, bên trong Thiên Đình, Ngọc Hoàng Thượng Đế lại đang lẻ loi nằm một mình ở bên trên giường mây của bản thân, trong đầu suy tư.

Mặc dù ở trong chuyện Khương Tử Nha tử hình này, Thái Thượng Lão Quân đứng ra bảo toàn thể diện cho mình, nhưng mà trước mắt xem ra, tình huống của Thiên Đình vẫn là biển cả nổi sóng ngầm, rất là nguy hiểm như trước.

Cho nên, mình bây giờ nhất định phải mau chóng thay đổi cục diện hiện tại mới được.

Suy đi nghĩ lại một phen, trong lòng của Ngọc Hoàng Thượng Đế chậm rãi có mục tiêu.

Muốn cải biến cục diện hiện tại có hai biện pháp.

Thứ nhất, chính là tìm tới gia hỏa mặc áo choàng màu bạc trước đây cướp đi Đả Thần Tiên kia, một lần nữa đoạt lại Đả Thần Tiên từ trong tay của hắn.

Thứ hai, đó chính là tìm tới người thần bí mặc áo choàng màu đen, tìm tới manh mối liên quan tới một luồng Hồng Mông Tử Khí cuối cùng.

Theo Ngọc Hoàng Thượng Đế thấy, trong hai chuyện này thì tự nhiên là đối phó người thần bí mặc áo choàng màu bạc, lấy trộm Đả Thần Tiên càng thêm dễ dàng một chút.

Thế nhưng mà, sau khi xác thực suy tư một phen, Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng không có đặt sự chú ý ở người thứ nhất, tương phản, Ngọc Hoàng Thượng Đế đặt sự chú ý ở người thứ hai.

Mặc dù người thần bí mặc áo choàng màu đen khó đối phó hơn gia hỏa mặc áo choàng màu bạc kia, thế nhưng mà theo Ngọc Hoàng Thượng Đế thấy, đối phó gia hỏa mặc áo choàng màu bạc thì chỉ có thể là bản thân tự mình động thủ, mà đối phó người thần bí mặc áo choàng màu đen, bản thân lại có thể tìm kiếm giúp đỡ.

Nói thí dụ như —— Thái Thượng Lão Quân!

Thân phận thực sự của Thái Thượng Lão Quân cũng có khá nhiều người biết,đó chính là Thiện Thi của Lão Tử, người có thể xem như là đứng đầu trong sáu vị Thánh Nhân, không chỉ là có tu vi cấp độ Chuẩn Thánh, một phần còn thể hiện ý chí của Thánh Nhân Lão Tử!

Dù sao ở trong tay của người thần bí mặc áo choàng màu đen kia lại có dạng bảo vật giống như là Thái Cực Đồ vậy, Thánh Nhân Lão Tử không muốn tìm hiểu rõ ràng chuyện này hay sao?

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn đó là nếu như Hồng Mông Tử Khí kia thật sự nằm ở trong tay của người thần bí mặc áo choàng màu đen, Thái Thượng Lão Quân hẳn là sẽ không tranh đoạt với mình!

Bởi vì Chuẩn Thánh nhận được Hồng Mông Tử Khí liền có cơ hội đột phá, trở thành Thánh Nhân, nhưng mà Thái Thượng Lão Quân là hóa thân của Thánh Nhân, cho dù hắn nhận được Hồng Mông Tử Khí thì cũng không có khả năng đột phá, trở thành Thánh Nhân!

Suy đi nghĩ lại một phen, trong lòng của Ngọc Hoàng Thượng Đế âm thầm ra quyết định, lại thêm Thái Thượng Lão Quân đã từng hai lần cứu tràng mình, cho nên, Ngọc Hoàng Thượng Đế cảm thấy chuyện này, mình đúng là thật có thể đi tìm Thái Thượng Lão Quân để bàn bạc, tính toán cẩn thận.

Nếu trong lòng có ý nghĩ, như vậy, Ngọc Hoàng Thượng Đế tự nhiên là sẽ không lãng phí thời gian, thân hình khẽ động, rời khỏi tẩm cung của bản thân, đi về phía Đâu Suất Cung.

- Bái kiến bệ hạ!

Ở Đâu Suất Cung, sau khi biết được Ngọc Hoàng Thượng Đế tới, Thái Thượng Lão Quân lập tức tự mình ra nghênh đón nơi cửa, hành lễ với Ngọc Hoàng Thượng Đế.

- Lão Quân miễn lễ, ngài quá khách khí với ta rồi!

Nhìn thấy Thái Thượng Lão Quân cúi người hành lễ với mình, Ngọc Hoàng Thượng Đế chủ động vươn tay ra, đỡ Thái Thượng Lão Quân đứng dậy.

- Bệ hạ, mời đến!

Thái Thượng Lão Quân đương nhiên sẽ không tán gẫu cùng Ngọc Hoàng Thượng Đế ở cửa ra vào, ông nhanh chóng mời Ngọc Hoàng Thượng Đế đi vào bên trong Đâu Suất Cung.

Sau đó, hai đồng tử KIm Giáp, Ngân Giáp rất nhanh đã chuẩn bị xong tiên trà chiêu đãi.

- Ừm, trà ngon!

Sau khi uống một hớp trà, Ngọc Hoàng Thượng Đế gật đầu khen ngơi.

- Không biết bệ hạ đến Đâu Suất Cung này của ta là có chuyện gì muốn phân phó?

Thái Thượng Lão Quân bình tĩnh nâng chén trà lên thưởng thức sau đó hỏi Ngọc Hoàng Thượng Đế.

- Không dám nói là phân phó, hôm nay quả nhân đến Đâu Suất Cung này là vì hai chuyện.

- Thứ nhất là đa tạ Lão Quân hai lần cứu tràng, nếu không, bây giờ danh hiệu cảu ta sẽ từ chủ nhân của tam giới này biến thành trò cười lớn nhất tam giới!

Ngọc Hoàng Thượng Đế đặt chén trà trong tay xuống mặt bàn, đứng dậy, kính cẩn cúi người thật sâu với Thái Thượng Lão Quân.

Mà Thái Thượng Lão Quân đúng là không có ý định né tránh cái cúi đầu này của Ngọc Hoàng Thượng Đế.

Ngay trước mặt nhiều người như vậy, bản thân cũng đã quỳ xuống dập đầu với Ngọc Hoàng Thượng Đế. MÀ hiện tại, ở bên trong Đâu Suất Cung này không có người nào nhìn thấy, Ngọc Hoàng Thượng Đế cúi đầu với mình, Thái Thượng Lão Quân nhận được yên tâm thoải mái.

- Không biết chuyện thứ hai bệ hạ muốn nói là gì đây?

Sau khi nhận cái cúi đầu này của Ngọc Hoàng Thượng Đế, Thái Thượng Lão Quân lại mở miệng hỏi Ngọc Hoàng Thượng Đế.

- Chuyện thứ hai này sao? Là chuyện liên quan đến người thần bí mặc áo choàng màu đen kia!

Một lần nữa ngồi xuống, Ngọc Hoàng Thượng Đế mở miệng nói với Thái Thượng Lão Quân.

- Ồ! Xin bệ hạ nói rõ!

sau khi nghe được lời nói của Ngọc Hoàng Thượng Đế, Thái Thượng Lão Quân hơi nhướn lông mày, nói theo.

- Cho đến tận hôm nay, thân phận của người thần bí mặc áo choàng màu đen kia vẫn còn chưa có lộ ra, không có người biết rõ, nhưng tin đồn một luồng Hồng Mông Tử Khí cuối cùng giữa trời đất chính là ở trên người của hắn, ta muốn mời Lão Quân liên thủ cùng quả nhân, đối phó với người thần bí mặc áo choàng màu đen kia. Không biết ý của Lão Quân như thế nào?

Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng không có ý định nói nhảm, nhanh chóng mở miệng hồi đáp.

- Chuyện này. . .

Sau khi nghe được lời nói của Ngọc Hoàng Thượng Đế, Thái Thượng Lão Quân khẽ nhíu mày, trên mặt hiện lên biểu cảm chần chờ.

Người thần bí mặc áo choàng màu đen kia có thực lực cực kỳ lợi hại, đây là chuyện cả tam giới đều biết rõ, tuy rằng bản thân liên thủ với Ngọc Hoàng Thượng Đế hẳn là không có vấn đề, nhưng mà chuyện này rốt cuộc khó thực hiện.

- Chẳng lẽ . . . Lão Quân không hiếu kỳ, Thái Cực Đồ ở trong tay của người thần bí mặc áo choàng màu đen kia từ đâu mà tới hay sao?

Nhìn thấy biểu cảm chần chờ ở trên mặt của Thái Thượng Lão Quân, Ngọc Hoàng Thượng Đế hỏi tiếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận