Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1224: Huyền Trang, nếu không ngươi dẹp đường hồi phủ đi!

Người dịch: Nguyễn Khiêm

- Làm sao có thể cơ chứ? Lão hòa thượng này, ngươi đang chém gió phải không? Hầu ca của ta tinh thông bảy mươi hai loại Biến Hóa Chi Thuật, như thế nào không biến được thành cây tùng đây? Đây là chuyện không có khả năng!

Sau khi nghe được câu nói của lão hòa thượng này, ở bên cạnh Trư Bát Giới lập tức lắc đầu nói.

- Đúng vậy! Lão Thiền Sư, Nhị sư huynh của ta nói đúng đấy. Đại sư huynh của ta làm sao laị có thể không biến được thành cây tùng đây? Lão nói sai rồi!

Sa Ngộ Tịnh ở bên cạnh cũng gật nhẹ đầu, nói với lão hòa thượng.

Chẳng qua chính là biểu cảm ở trên mặt của lão hòa thượng vẫn bình tĩnh như cũ, hai mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Tôn Ngộ Không, cũng hoàn toàn không để ý đến câu nói của hai người Sa Ngộ Tịnh cùng Trư Bát Giới.

- Vị trưởng lão này, ta nói có thật hay không?

Vào lúc này, Tôn Ngộ Không vẫn còn đang ngây ra nhìn lão hòa thượng ở trước mắt, sau khi nghe được câu hỏi của lão hòa thượng này, hắn mới gật nhẹ đầu, nói:

- Không sai, lão hòa thượng thật là có chút bản lĩnh, chuyện lão Tôn ta không thể biến thành cây tùng lão thế mà cũng có thể suy tính ra!

Vừa dứt lời, Tôn Ngộ Không đã lui về sau hai bước, không nói gì nữa, hiển nhiên là đã công nhận năng lực đo lường tính toán của lão hòa thượng này.

Còn như ở bên cạnh, sau khi nghe được câu trả lời của Tôn Ngộ Không, hai người Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tịnh đưa mắt nhìn nhau, ở trên mặt của tất cả đều hiện lên biểu cảm ngạc nhiên .

Đại sư huynh lại còn nói lão hòa thượng này đã tính đúng ư? Làm sao có thể?

Đại sư huynh vì sao không thể biến thành cây tùng? Chuyện này hoàn toàn không hợp với lẽ thường!

Tựa như là một nhà toán học lại không biết làm bài tập phương trình một ẩn vậy, chuyện này hoàn toàn không phù hợp lẽ thường.

- Nhị sư huynh, hình như là cho tới bây giờ, ta thật sư vẫn chưa từng nhìn thấy Đại sư huynh biến thành cây tùng lần nào cả!

Mặc dù trong lòng của Sa Ngộ Tịnh cũng âm thầm chấn động, thế nhưng, sau khi trầm mặc một lát, Sa Ngộ Tịnh đột nhiên nói với Trư Bát Giới một câu như thế.

- Chuyện này . . . chẳng lẽ Hầu ca thật sự không thể biến thành cây tùng hay sao?

Nghe được câu nói nhắc nhở của Sa Ngộ Tịnh, Trư Bát Giới cũng âm thầm nhớ lại. Sau một lát, trên mặt của hắn cũng lộ ra biểu cảm mờ mịt.

- Hầu ca. . .

Trên mặt của Trư Bát Giới là biểu cảm mờ mịt, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tôn Ngộ Không, nói:

- Huynh tinh thông bảy mươi hai loại biến hóa, không có khả năng không biến được thành cây tùng chứ? Đây là có chuyện gì?

- Tốt, Bát Giới, lão Tôn ta không biến được thành chính là không biến được thành, cần gì phải truy hỏi ngọn nguồn đây?

Trước đây, chính mình là bởi vì phô trương trước mặt các vị sư huynh, sư đệ ở Tam Tinh Động nên mới biến thành một gốc cây tùng nhưng bị Bồ Đề Tổ Sư bắt gặp và lấy lý do này để đuổi ra Tam Tinh Động. Chuyện này cũng tạo thành bóng ma tâm lý ở trong lòng của Tôn Ngộ Không, chính vì thế từ đó về sau rốt cuộc hắn chưa từng biến thành cây tùng lần nào cả. Nhưng dù sao đây cũng là ở trong lòng của hắn cho nên Tôn Ngộ Không tự nhiên là không muốn nhắc đến nguyên nhân này.

- A Di Đà Phật, không nghĩ tới lão Thiền Sư thế mà thật có thể đo lường tính toán quá khứ tương lai, bản lĩnh như thế, làm cho người ta khâm phục!

Kịch diễn xong, nhân vật phụ đã hết lượt, nhân vật chính cũng phải lên sân, Giang Lưu chấp tay hành lễ, khâm phục mà sợ hãi, thán phục nói với lão hòa thượng.

- Thế nào? Vị đại sư này có chuyện gì muốn đo lường tính toán sao?

Trên mặt vẫn như trước là treo nụ cười bình thản giống như là đã tính trước mọi chuyện kia, lão hòa thượng chợt đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Lưu, hỏi.

- Bần tăng pháp hiệu Huyền Trang, chính là hòa thượng đi tới Tây Thiên thỉnh kinh, xin hỏi lão Thiền Sư, lần này, bần tăng đi Tây Thiên, việc sau đó có thuận lợi hay không?

Nếu như là đã tỏ ra tin tưởng năng lực đo lường tính toán của lão hòa thượng này, sau khi suy nghĩ một chút, Giang Lưu mở miệng hỏi lão hòa thượng.

Nghe được câu hỏi dò của Giang Lưu, ở bên cạnh, mấy người Tôn Ngộ Không cũng đều tập trung ánh mắt ở trên người của lão hòa thượng này, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Đúng vậy! Lần này đi Tây Thiên, trên đường đi có thuận lợi hay không?

Chuyện này mấy người Tôn Ngộ Không tự nhiên cũng muốn biết rõ.

- Tin đồn có cao tăng của Đông Thổ Đại Đường đi tới Tây Thiên bái Phật, để cầu Tam Tàng kinh thư đến phổ độ chúng sinh, không nghĩ tới, chính là các hạ. Đúng là ánh mắt của lão nạp vụng về rồi!

Sau khi nghe Giang Lưu biểu lộ thân phận của mình, lão hòa thượng này cực kỳ hợp thời thể hiện ra biểu cảm sợ hãi, thán phục.

Một lời đến đây, lão hòa thượng dừng lại một chút sau đó lại nói tiếp:

- Còn như chuyến đi Tây Thiên thỉnh chân kinh này có thuận lợi hay không? Việc này lão nạp ta phải suy tính cẩn thận một phen. Xin cao tăng chờ một chút!

Vừa dứt lời, sau đó, lão hòa thượng này làm ra dáng vẻ tính toán, đầu cúi xuống, bấm ngón tay tính toán.

Ở bên cạnh, ánh mắt của mấy người Tôn Ngộ Không tập trung vào trên người của lão hòa thượng này nhưng tất cả đều không có ý định mở miệng quấy rầy.

Mặc dù vậy, mấy người bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có chút khẩn trương.

Chuyến đi Tây Thiên thỉnh chân kinh này có thuận lợi hay không? Bọn họ tự nhiên là không quá để ý, bọn họ chân chính để ý là trận đại chiến cuối cùng ở Tây Thiên Linh Sơn có thuận lợi hay không.

Nếu là có thể sớm biết được một chút vậy thì dĩ nhiên là không thể tốt hơn.

Lần này, việc suy tính hình như phi thường khó khăn, trên trán của lão hòa thượng đều hiện lên ra một tầng mồ hôi tinh mịn, hơn nữa, suy tính thật lâu vẫn không có kết thúc.

Điều này cũng làm cho trên mặt của mấy người Tôn Ngộ Không đều lộ ra biểu cảm thấp thỏm.

Cuối cùng, lúc lão hòa thượng này ngưng thần bấm tay tính toán đến tận nửa canh giờ mới xong, mấy người Tôn Ngộ Không chỉ thấy hắn cuối cùng buông lỏng ngón tay, hai mắt mở ra, đồng thời, cũng dùng tay áo rộng xoa xoa mồ hôi ở trên trán của mình.

- Thế nào rồi? Lão hòa thượng, lão có thể đo lường tính toán được chuyện gì hay không vậy?

Giang Lưu còn chưa mở miệng, tính tình nóng vội nhất là Ngộ Không lại không nhịn được, chủ động mở miệng hỏi lão hòa thượng.

- A Di Đà Phật, may mắn không làm nhục mệnh, lão nạp thật là suy tính ra một vài thứ!

Lão hòa thượng gật nhẹ đầu rồi trả lời.

- Ồ! Vậy rốt cuộc lão đã suy tính ra chuyện gì, nói một chút với mấy người chúng ta xem?

Trư Bát Giới cũng tiến tới góp mặt, xen vào hỏi.

- Trước nói hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này đi, một đường đi qua căn bản đều không được thuận lợi, có thể nói là khó khăn trùng trùng!

Lão hòa thượng mở miệng, trước nói như thế.

- Sau đó thì sao? Sau khichúng ta đến Đại Lôi Âm Tự thì sao đây?

Tôn Ngộ Không vội vàng truy hỏi.

- Còn như sau khi đến Đại Lôi Âm Tự thì sao ư? Hình như, các ngươi cùng Phật Tổ có xung đột, ta thấy được một trận đại chiến, Phật Tổ đích thân ra tay đối với các ngươi!

Sau khi liếc mắt nhìn Tôn Ngộ Không một cái, lão hòa thượng mở miệng nói.

- Kết cục thì sao đây? Kết cục của trận chiến đấu kia là thế nào?

Sa Ngộ Tịnh cũng không nhịn được đi tới trước mấy bước rồi truy hỏi.

- A Di Đà Phật, Ngộ Không, Ngộ Năng, Ngộ Tịnh, mấy người các con không phải là nhiều lời, bằng vào thực lực của mấy người chúng ta nếu như là chân chính chiến đấu với Như Lai Phật Tổ, kết cục cuối cùng tự nhiên là thua không nghi ngờ!

Không đợi lão hòa thượng này trả lời, Giang Lưu lại mở miệng nói với mấy người Tôn Ngộ Không, cũng đánh gãy câu nói trong miệng của bọn họ.

Nhưng câu nói của Giang Lưu làm cho mấy người Tôn Ngộ Không đều tỏ ra kinh ngạc, bọn họ đưa mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy lời này của sư phụ cực kỳ không thích hợp.

Lão hòa thượng này nói rằng sau khi đến Đại Lôi Âm Tự, Như Lai Phật Tổ sẽ ra tay với mấy người bọn họ, chuyện này cũng không kỳ quái, mục đích bọn họ đi Tây Thiên chính là vì lật đổ Thiên Đình và Phật môn.

Thế nhưng mà vì cái gì sư phụ lại nói nhóm người mình thua không nghi ngờ đây?

Nếu thật sự là như thế, vậy thì mấy người bọn họ đi Tây Thiên chẳng phải là không có ý nghĩa hay sao?

- Lão Thiền Sư. . .

Không để ý đến cảm xúc nghi hoặc ở trong lòng của mấy người Tôn Ngộ Không, Giang Lưu xoay đầu lại, chấp tay hành lễ với lão hòa thượng rồi nói:

- Lão Thiền Sư có thể suy tính ra những chuyện này xác thực phi thường trọng yếu đối với chúng ta. Đây là tiền quẻ, xin lão Thiền Sư thu nạp!

Vừa dứt lời, Giang Lưu đưa tay, lấy ra một thỏi vàng ròng, đưa đến trước mặt đối phương.

Lão hòa thượng này nhìn chằm chằm vào Giang Lưu một lúc rồi cũng không có ý định chối từ, đưa tay nhận lấy thỏi vàng ròng Giang Lưu đưa cho chính mình, thu vào.

Sau khi hơi trầm mặc trong chốc lát, lão hòa thượng lại nói:

- Pháp Sư Huyền Trang, lần này đi Tây Thiên, nghênh đón các vị là trận chiến với Như Lai Phật Tổ, không biết bây giờ Pháp Sư còn có gì ý nghĩ đây?

- Chuyện này. . . bần tăng không biết.

Giang Lưu lắc lắc đầu, trện mặt hiện lên biểu cảm mờ mịt.

Hình như là sau khi đột nhiên biết được tin tức này, đầu óc của hắn có chút loạn, cho nên không biết nên ứng đối như thế nào.

- Sư phụ giống như có chút không thích hợp!

Nhìn thấy phản ứng của Giang Lưu, mấy người Tôn Ngộ Không cho dù ngu ngốc đến mấy, cũng đều hiểu rõ chuyện không thích hợp.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau rồi cả đám đều ngậm miệng không nói, chẳng qua là hai mắt đặt ở trên người của Giang Lưu cùng lão hòa thượng này.

- A Di Đà Phật, Pháp Sư Huyền Trang vì thiên hạ thương sinh, đi Tây Thiên thỉnh kinh, có thể cuối cùng ở Đại Lôi Âm Tự chờ đợi ngài lại là trận chiế đấu với mấy người Như Lai Phật Tổ. Chân kinh như thế, ta thấy không lấy cũng được! Không bằng Pháp Sư dẹp đường hồi phủ thì tốt hơn!

Lão hòa thượng mở miệng, nêu đề nghị với Giang Lưu.

- Chuyện này. . .

Nghe xong lời đề nghị của lão hòa thượng này, ở trên mặt của Giang Lưu hiện lên biểu cảm chần chờ.

Mặc dù không có lập tức gật đầu đáp ứng, thế nhưng đồng dạng, Giang Lưu thực sự không có lắc đầu bác bỏ.

- Thực sự. . .

Trong khi Kim Mao Hống hóa thân thành một lão hòa thượng đến đây dò xét Giang Lưu thì ở bên trong Đại Lôi Âm Tự, Như Lai Phật Tổ mượn nhờ một tia thần niệm bám ở trên người của Kim Mao Hống, nhìn thấy cục diện bên này.

Sau khi nghe Kim Mao Hống đề nghị, Giang Lưu thế mà không có lập tức cự tuyệt, điều này làm cho Như Lai Phật Tổ khẽ thở dài.

Mặc dù đã sớm đoán được sau sự kiện của Khương Tử Nha, ở trong lòng Giang Lưu tất nhiên là đã có chút không yên đối với Phật môn, thế nhưng, khi cảnh tượng này cứ như vậy thật sự rõ ràng phát sinh ở trước mặt của mình, trong lòng của Như Lai Phật Tổ vẫn y nguyên là cảm thấy có chút thất vọng.

- Tốt, Kim Quang Bồ Tát, ngươi có thể trở về, nhiệm vụ của ngươi đã kết thúc!

Đến mức này rồi, Như Lai Phật Tổ đương nhiên là không hi vọng Giang Lưu thật sự đưa ra quyết định ở thời điểm này. Vì thế, Như Lai Phật Tổ hạ lệnh cho Kim Quang Bồ Tát rút lui.

- A Di Đà Phật, Pháp Sư Huyền Trang, đi con đường nào thì phải chính ngài suy nghĩ, lão nạp ta còn có chuyện khác, khó mà có thể giúp ngài trả lời được!

Sau khi nghe được chỉ lệnh của Như Lai Phật Tổ cho mình, lão hòa thượng do Kim Mao Hống biến thành đứng lên nói.

Chẳng qua chính là vào lúc này Giang Lưu đang cúi đầu, tựa như là suy nghĩ lộn xộn cho nên cũng không để ý đến lời tạm biệt của Kim Mao Hống, tựa như là không có nghe được vậy.

Chợt, lão hòa thượng chuyển thân rời khỏi.

- Sư phụ, đây là có chuyện gì! ?

Sau khi lão hòa thượng do Kim Mao Hống biến thành rời khỏi, mấy người Tôn Ngộ Không lúc này mới xông tới, tranh nhau chen lấn đi lên hỏi Giang Lưu.

- Ngộ Không, chuyện này sau đó vi sư sẽ nói với các con.

Giang Lưu lấy Linh Lung Tiên Phủ ra ngoài, cũng không có ý định lập tức giải thích cho mấy người Tôn Ngộ Không.

Vừa dứt lời, sau đó, Giang Lưu mang theo mấy người Tôn Ngộ Không đi vào bên trong Linh Lung Tiên Phủ nghỉ ngơi.

Mà ở một bên khác, trong Đại Lôi Âm Tự, Như Lai Phật Tổ cũng thu hồi thần niệm của chính mình lại.

Nếu như ở trong lòng của Huyền Trang thật sự có kiêng kị cùng phòng bị đối với Phật môn, như vậy, chính mình cũng nên đích thân đi cẩn thận trấn an hắn mới được.

Hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh đã đến thời điểm then chốt cuối cùng, quyết không thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận