Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1353: Hồng Quân lão tổ



Đích thân xông vào động phủ của Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng không tìm thấy hồn phách của Vương Mẫu nương nương, Ngọc Đế cũng hiểu được chắc Địa Tạng Vương Bồ Tát sẽ không lừa gạt mình.

Vì vậy, thân hình Ngọc Đế khẽ động, bay thẳng về hướng Đại Lôi Âm Tự.

Cùng với sự xuất hiện của Ngọc Đế, Như Lai Phật Tổ ngồi trên đài sen chỉ hơi ngẩng lên cất tiếng nói:

- A Di Đà Phật, cung nghênh Ngọc Đế bệ hạ!

Chợt trong tiếng tiên âm mênh mông, bóng dáng của Ngọc Đế trực tiếp xuất hiện trong Đại Lôi Âm Tự.

Tuy nhiên, khác với dáng vẻ Ngọc Đế bệ hạ ung dung bình tĩnh thường thấy, hôm nay vẻ mặt của Ngọc Đế tràn đầy vẻ cấp bách.

Trong lòng vốn vội vàng, Ngọc Đế không có ý khách sáo với Như Lai Phật Tổ mà mở miệng hỏi thẳng:

- Như Lai, quả nhân hỏi ngươi, sau khi Di Lặc Phật Tổ vẫn lạc, ngươi có biết vong hồn của hắn ở đâu không?

Nghe lời Ngọc Đế hỏi mình, trong lòng Phật Tổ Như Lai đương nhiên có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, thầm lẩm bẩm trong lòng.

- Hóa ra hắn cũng không tìm thấy hồn phách của Vương Mẫu nương nương trong động Địa Tạng?

Trong miệng Như Lai Phật Tổ thở dài một tiếng, lắc đầu đáp:

- Ai, vì tìm vong hồn của Di Lặc Phật Tổ, gần một nửa số Phật Đà và Bồ Tát trong Đại Lôi Âm Tự ta đều được điều động, nhưng cho đến nay vẫn chưa từng tìm ra tung tích của Di Lặc Phật Tổ!

- Thật sao? Ngươi tìm lâu như vậy mà vẫn không tìm thấy sao?

Nghe được câu trả lời của Như Lai Phật Tổ, lông mày Ngọc Đế nhíu chặt lại, vẻ gấp gáp trên mặt càng thêm mãnh liệt.

Ngay lập tức, trực tiếp quay người rời đi.

Vội vàng gấp gáp đến Đại Lôi Âm Tự chỉ để hỏi thăm một chút mà thôi, không nhận được câu trả lời bèn lập tức xoay người bỏ đi.

Chỉ là, nhìn bộ dạng vội vàng gấp gáp của Ngọc Đế, tuy trong lòng Như Lai Phật Tổ sửng sốt nhưng cũng có thể hiểu được, cất tiếng gọi lại:

- Ngọc Đế bệ hạ, xin dừng bước...

Bóng người dừng lại, Ngọc Đế quay đầu hỏi:

- Có chuyện gì?

Nhìn thấy Ngọc Đế xoay người rời đi, hình như đã có đích đến, Như Lai Phật Tổ không nhịn được hỏi:

- Bệ hạ, ngươi chuẩn bị đi đâu vậy?

Để tìm tung tích của Di Lặc Phật Tổ, mình cũng đã đến động Địa Tạng một lần.

Nhưng sau khi tìm không ra, đã không còn nơi nào để tìm nữa, nhưng hình như Ngọc Đế có biện pháp khác?

- Vong hồn của Dao Cơ không có trong động Địa Tạng. Ngươi tìm lâu như vậy cũng không tìm thấy vong hồn của Di Lặc Phật Tổ. Nếu quả nhân muốn tìm đương nhiên khả năng cũng không lớn. Trong thiên hạ này, có lẽ chỉ có một người có thể biết được tung tích của vong hồn Dao Cơ...

Sắc mặt Ngọc Đế khó coi, nhưng lại kiên định nói.

Nghe được lời Ngọc Đế nói, Như Lai Phật Tổ tò mò hỏi:

- Ồ? Là ai?

- Lão tổ!

Ngọc Đế đáp.

Ngọc Đế vốn đang gấp gáp, không có ý muốn cùng Như Lai Phật Tổ nói chuyện thêm, miệng buông xuống một câu như vậy rồi xoay người rời đi.

Nghe Ngọc Đế nói, Như Lai Phật Tổ thầm lẩm bẩm trong lòng.

- Lão tổ? Là vị lão tổ nào?

Người có danh hiệu Lão Tổ có rất nhiều mà!

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của Như Lai Phật Tổ hơi thay đổi, chợt hiểu được lão tổ mà Ngọc Đế nói là vị nào.

Chẳng lẽ? Là Hồng Quân lão tổ sao?

- Bệ hạ, nếu người hỏi được vong hồn của Vương Mẫu nương nương ở đâu, xin nhất định phải nói cho bần tăng biết!

Có việc nhờ người, Như Lai Phật Tổ sẽ không tự xưng là bản tọa nữa.

Tuy nhiên, cũng không biết Ngọc Đế có nghe thấy lời của Như Lai Phật Tổ hay không, bóng dáng của hắn rất nhanh đã biến mất ở phía chân trời.

- Quả thực là vậy, lời Ngọc Đế nói không sai, nếu trong thiên hạ này có người có thể biết được mọi chuyện , ngoài Hồng Quân Lão Tổ ra thì không còn người thứ hai biết!

Như Lai Phật Tổ cũng thầm gật đầu, lẩm bẩm trong lòng.

Hơn nữa, nếu nói trong trời đất này ai có thể đến nơi của Hồng Quân lão tổ để hỏi thăm, hình như đúng là chỉ có Ngọc Đế mới có đủ tư cách đó?

Dẫu sao thì, bắt đầu từ thuở Hồng Hoang Ngọc Đế và Vương Mẫu vẫn luôn đi theo bên người Hồng Quân lão tổ.

Sau khi Di Lặc Phật Tổ chết, vong hồn không trở về động Địa Tạng.

Hiện giờ, sau khi Vương Mẫu qua đời, vong hồn cũng không đến Động Địa Tạng.

Như Lai Phật Tổ tin rằng nếu tìm được vong hồn Vương Mẫu ở đâu, thì vong hồn của Di Lặc Phật Tổ nhất định cũng ở đó.

Như Lai Phật Tổ nghĩ thế nào tạm thời không nhắc đến. Lúc này bóng dáng Ngọc Đế đã rời khỏi ba mươi ba tầng trời, tiếp tục bay về phía Hư Không cảnh giới.

Từ khi sinh ra, Ngọc Đế đã ở bên Vương Mẫu rồi, ở cùng nhau không biết bao nhiêu năm, tình cảm giữa hai người từ lâu đã như hai mà một.

Hôm nay Vương Mẫu nương nương chết, hơn nữa ngay cả vong hồn cũng không biết ở đâu, có thể nói là Ngọc Đế đã đi đến đường cùng, chỉ có thể đặt hy vọng cuối cùng ở trên người Hồng Quân lão tổ.

Tuy rằng Hư Không cảnh giới là một mảnh hỗn loạn, dường như không nhìn thấy gì, nhưng Ngọc Đế lại vô cùng quen thuộc với Hư Không cảnh giới.

Chẳng mấy chốc, hắn đã đến một nơi hư vô và dừng lại.

Hoàn toàn không còn ý thức về thân phận chủ của Tam giới, trực tiếp quỳ xuống liên tục dập đầu.

Ngọc Đế không nói lời nào mà chỉ dập đầu không ngừng.

- Ai...

Sau khi Ngọc Đế không ngừng dập đầu, trong hư không đột nhiên vang lên một tiếng thở dài.

Tiếng thở dài này giống như ở một nơi vô cùng xa xôi, nhưng lại giống như ở ngay bên tai.

Dường như có người vừa phát ra âm thanh đó ở trước mặt mình, nhưng cũng giống như đã tồn tại từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa, cảm giác bí ẩn kỳ bí khó có thể diễn tả thành lời.

Theo tiếng thở dài này, trước mặt Ngọc Đế, một tòa kiến trúc cổ xưa mà tự nhiên hiện ra trong hư không.

Tòa kiến trúc này đối với Ngọc Đế cực kỳ quen thuộc, bởi vì thời gian ở đây còn lâu hơn nhiều so với thời gian mình ở trong Lăng Tiêu bảo điện.

Trên tòa kiến trúc cổ kính có treo một tấm hoành phi, trên đó đề ba chữ lớn: Tử Tiêu Cung!

Nhìn thấy Tử Tiêu Cung xuất hiện, Ngọc Đế không nói lời nào, đi thẳng đến cửa Tử Tiêu Cung, sau đó quỳ xuống tấm bồ đoàn trước cửa.

Hư không lóe lên, một lão giả xuất hiện trước mặt Ngọc Đế.

Dù cho Ngọc Đế có tu vi Chuẩn Thánh cũng không nhìn ra được lão giả này xuất hiện như thế nào.

Giống như là hắn đã ngồi trước mặt hắn từ rất lâu rồi.

Nhìn thấy lão giả này xuất hiện, Ngọc Đế lại cúi đầu hành lễ.

- Bái kiến lão tổ!

Lão giả tóc bạc râu trắng, ánh mắt như giếng cổ không hề gợn sóng nhìn Ngọc Đế, bình tĩnh nói:

- Không cần phải như thế, đối với ta lễ nghĩa không hề quan trọng...

Tuy nhiên, mặc dù lão giả nói lễ nghĩa không quan trọng nhưng Ngọc Đế vẫn kính cẩn dập đầu mấy cái rồi mới ngồi thẳng dậy.

- Lão tổ, hôm nay đệ tử tới đây chính là vì vong hồn của Dao Cơ...

Ngọc Đế ngẩng đầu mở miệng nói với Hồng Quân lão tổ, nói rõ ý đồ của mình.

- Ta biết!

Vẻ mặt Hồng Quân lão tổ vẫn bình tĩnh, nghe xong thì khẽ gật đầu đáp lại.

Ngọc Đế cúi đầu cầu xin:

- Ta và Dao Cơ nhiều năm qua vẫn luôn hầu hạ bên người lão tổ, vẫn xin lão tổ nhìn vào việc Dao Cơ đã hầu hạ nhiều năm, nói cho đệ tử biết vong hồn của Dao Cơ ở đâu…

- Không được!

Thế nhưng, đối với lời cầu xin của Ngọc Đế, sắc mặt của Hồng Quân lão tổ vẫn bình tĩnh như cũ, không nhanh không chậm lắc đầu từ chối lời cầu xin của Ngọc Đế.

- Lão tổ!

Nghe được Hồng Quân lão tổ từ chối, sắc mặt Ngọc Đế khẽ thay đổi, trong giọng nói cũng trở nên gấp gáp hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, đối diện với tiếng gọi của Ngọc Đế, Hồng Quân lão tổ chỉ hơi giơ tay ngăn cản lời Ngọc Đế muốn nói.

Đồng thời, Hồng Quân nói:

- Hạo Thiên, ngươi cho rằng vong hồn của Dao Cơ và Di Lặc biến mất không thấy, là ai đã can thiệp vào?

Sau khi nghe câu hỏi của Hồng Quân lão tổ, sắc mặt Ngọc Đế không khỏi thay đổi, kinh hô nói:

- Chẳng lẽ? Tất cả đều là ý của lão tổ?

- Năm đó, Hậu Thổ hóa thân luân hồi, để cho vong hồn trên thế gian có nơi quy y!

Sắc mặt Hồng Quân lão tổ bình tĩnh, cất tiếng giải thích:

- Sau khi tiên phật vẫn lạc, dựa vào thể diện của ngươi đều có thể đem vong hồn trở về, thực hiện việc hồi sinh. Vì thế mới có Địa Tạng Vương phụ trách việc luân hồi của tiên phật, miễn cho các ngươi nhúng tay...

Ngọc Đế khẽ cúi đầu không nói lời nào, nhưng những lời này của Hồng Quân lão tổ có ý gì, Ngọc Đế đều hiểu rõ, trong lòng càng ngày càng trầm xuống.

- Nói chung, công việc của Địa Tạng Vương hoàn thành cũng khá tốt. Hầu hết các vị tiên phật sau khi chết đều tiến vào luân hồi. Tuy nhiên, ta không quá hài lòng với công việc gần đây của hắn…

Nói đến đây, lời Hồng Quân lão tổ đã thay đổi.

Đã nói đến mức này, Ngọc Đế cũng hiểu ý của Hồng Quân lão tổ rồi.

Gần đây có quá nhiều vong hồn rời khỏi từ chỗ Địa Tạng Vương Bồ Tát, vậy nên mới khiến Hồng Quân lão tổ đích thân can thiệp, chấm dứt khả năng này?

Trước có vong hồn của Di Lặc Phật Tổ, sau có vong hồn của Dao Cơ!

Tuy lý trí đã rõ nhưng về mặt tình cảm, Ngọc Đế vẫn không thể chấp nhận được nên cất tiếng cầu xin:

- Lão tổ, tình cảm giữa ta và Dao Cơ, lão tổ ngươi hiểu hơn ai hết, vẫn xin lão tổ nhìn vào...

Tuy nhiên, Ngọc Đế còn chưa kịp nói xong Hồng Quân lão tổ đã lên tiếng cắt ngang lời Ngọc Đế.

- Tình cảm, chỉ là xiềng xích mà thôi!

Tình cảm chỉ là xiềng xích?

Nghe lời Hồng Quân lão tổ nói, sắc mặt của Ngọc Đế trở nên vô cùng khó coi.

Sau khi im lặng một lúc lâu, giọng Ngọc Đế thấp xuống rất nhiều, hắn nói:

- Lão tổ, chẳng lẽ trong lòng ngươi đã không còn có chút tình cảm nào sao?

- Hồng Quân là vì thiên đạo, thiên đạo không vì Hồng Quân. Vì vậy, thiên đạo không cần tình cảm...

Vẻ mặt của Hồng Quân lão tổ vẫn bình tĩnh, giọng điệu không nhanh không chậm, từ trong giọng nói của hắn hoàn toàn không nghe thấy một chút dao động tình cảm nào.

Dáng vẻ Ngọc Đế vẫn có chút không cam tâm, truy hỏi Hồng Quân lão tổ:

- Chẳng nhẽ? Năm đó Dao Cơ hầu hạ lão tổ nhiều năm như vậy, những tình nghĩa này đã hoàn toàn tan thành tro bụi rồi sao?

Tuy nhiên, nhìn vào dáng vẻ điềm tĩnh của Hồng Quân lão tổ.

Hiển nhiên, cho dù là Ngọc Đế có không muốn tin thế nào đi nữa, nhưng sự thật chính là sự thật, trong lòng Hồng Quân lão tổ đã không còn có chút tình cảm nào.

- Quả nhiên...

Nhìn thấy biểu hiện của Hồng Quân lão tổ, Ngọc Đế đã biết được đáp án là gì, thầm lẩm bẩm.

Năm đó khi lão tổ thân hợp với thiên đạo, đã đoán được là sẽ có một ngày như vậy.

Quả nhiên cho đến ngày nay, những tình cảm nhỏ nhoi còn sót lại trong lòng lão tổ đã hoàn toàn biến mất rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận