Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 528: Giang Lưu Ta Kính Trọng Quan Âm Bồ Tát Nhất !

Đoàn đội tây hành thỉnh kinh, bao quát Bạch Long Mã ở bên trong, tổng cộng có năm người, mặc dù từ mặt ngoài đến xem, tu vi Giang Lưu là thấp nhất, miễn cưỡng đạt đến Thiên Tiên chi cảnh, thế nhưng, bao quát Tôn Ngộ Không ở bên trong, không người nào dám khinh thường Giang Lưu.
Dù sao, một đường đi qua, các loại thủ đoạn thần kỳ của Giang Lưu, bọn hắn đều tận mắt chứng kiến qua.
Hơn nữa, mãi cho tới bây giờ, ai cũng không biết Giang Lưu rốt cuộc đã ẩn tàng bao nhiêu thủ đoạn thần kỳ.
Vì thế, đối với Giang Lưu uy hiếp, Trư Bát Giới lập tức kinh sợ, không còn dám nói thêm cái gì.
Miệng cầu xin tha thứ vài câu xong, vội vàng chuyển thân, về phòng của mình nghỉ ngơi, nơi nào còn dám ở đây trêu ghẹo sư phụ?
- Sư phụ, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi! Trư Bát Giới xám xịt ly khai, để cho trong lòng Tôn Ngộ Không cười thầm, chợt bắt chuyện cùng Giang Lưu, cùng Sa Ngộ Tĩnh mỗi người trở lại gian phòng của mình nghỉ ngơi.
Mặc dù nói trên mặt Cao Dương, là bộ dáng thẹn thùng, thế nhưng, theo mỗi người bọn Tôn Ngộ Không trở về phòng nghỉ ngơi xong, Cao Dương giữ im lặng, thực sự chuyển thân đi tới gian phòng Giang Lưu.
- Ách...
Nhìn Cao Dương xoay người đi gian phòng của mình, Giang Lưu nhất thời, cảm thấy xấu hổ, trong lòng âm thầm chần chừ, có nên đi vào hay không?
Trầm ngâm một lát, hít sâu một hơi, Giang Lưu bước chân, hướng gian phòng của mình đi đến!
Phủng Châu Long Nữ còn không sợ, chính mình có cái gì để sợ?
Đương nhiên, chủ yếu hơn là chính mình không có ý nghĩ xấu gì, chính mình đi vào, cũng là vì muốn biết rõ ràng mục đích Quan Âm Bồ Tát là cái gì mà thôi, chính mình là vì công sự!
Cho dù thật bị Phủng Châu Long Nữ thèm thân thể, đó cũng là chính mình vì chính sự mà hi sinh nhan sắc, chính mình hi sinh rất lớn.
Không có cách nào khác, ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục chứ?
Nếu có thể đổi lời nói, chính mình thật hi vọng có thể cùng Trư Bát Giới đổi một chút!
- Giang Lưu, sắc trời đã tối rồi, làm sao ngươi còn chưa tới nghỉ ngơi?
Trong đầu Giang Lưu bên này suy nghĩ lung tung, vào lúc này, Cao Dương cũng đã nằm ở trên giường, vốn đưa lưng về phía cửa ra vào ngủ, tựa hồ nhận ra Giang Lưu nửa ngày cũng không có động tác gì, không khỏi xoay người lại, mở miệng nói ra.
- Cái kia, ta, ta không quá mệt, không, không vội nghỉ ngơi...
Tuy nói trong lòng Giang Lưu, đã làm công tác tư tưởng cho mình, cũng tìm cho chính mình cái cớ, nhưng nghĩ là một chuyện, có áp dụng hay không lại là một chuyện khác.
Nghe được lời Cao Dương nói, tốt a, mời mình lên giường, Giang Lưu kinh sợ.
- Không vội nghỉ ngơi sao? Vậy ta nói chuyện với ngươi một chút... Xem bộ dáng Giang Lưu kinh sợ, Cao Dương trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, trên mặt mang một vệt ý cười nói ra.
Nói thật, lúc trước sự tình tình cảm giữa hắn cùng Cao Dương, Phủng Châu Long Nữ đương nhiên cũng biết rõ, tình cảm giữa hắn cùng Cao Dương, kỳ thật trong lòng Phủng Châu Long Nữ cũng phi thường khâm phục.
Chỉ là không nghĩ tới, chính mình biến thành bộ dáng Cao Dương công chúa xong, thấy được một mặt Huyền Trang không muốn người biết.
Nguyên lai, thời điểm trong phòng, hắn thế mà kinh sợ như thế sao?
Cái này thật thú vị!
Đương nhiên, nàng cũng không có quên nhiệm vụ chính mình, là giả vờ Cao Dương, xong từ trong miệng hắn hỏi thăm ra một vài tin tức tình báo tới!
Từ lúc trước hắn vì Cao Dương, thậm chí dám nhìn trời phát thệ, có thể nhìn ra được tình cảm hắn đối với Cao Dương vô cùng chân thành tha thiết.
Tự nhiên, nếu như Cao Dương hỏi dò hắn sự tình gì, hắn nhất định sẽ không giấu giếm.
Chính là bởi vì như thế, Quan Âm Bồ Tát mới phái chính mình làm nhiệm vụ này.
- Nói chuyện a? Tốt, có thể nói một chút... Nghe lời Cao Dương nói, Giang Lưu nhẹ gật đầu, âm thầm thở dài một hơi.
Nếu như nàng kiên trì muốn mời mình lên giường nghỉ ngơi, đó mới thật là làm khó.
Chính mình đáp ứng? Hay là không đáp ứng?
Cuối cùng cũng bắt đầu sao? Lập tức liền có thể biết mục đích nàng biến thành Cao Dương?
- Kể từ ngày đó từ biệt tại Lưu Sa Hà xong, chúng ta lâu như vậy đã không gặp nhau, những ngày này ngươi trải qua tốt chứ? Cao Dương ngồi ở trên giường, nhìn Giang Lưu, bộ dáng ẩn ý đưa tình hỏi.
- Ừm, còn tốt, một đường đi qua, rất không tệ! Đối với Cao Dương hỏi dò, Giang Lưu nhẹ gật đầu.
Thoại âm rơi xuống, có chút dừng lại, Giang Lưu cũng mở miệng hỏi:
- Ngươi thì sao? Ngươi tại Quan Âm Bồ Tát nơi đó trải qua tốt chứ?
- Ta cũng trải qua rất tốt, Bồ Tát đối ta cũng rất tốt, đúng, ta còn thường xuyên nghe Bồ Tát nói tới ngươi, thường xuyên nghe được nàng khích lệ ngươi! Nhẹ gật đầu xong, Cao Dương cũng không phải quên nâng cao hình tượng Quan Âm Bồ Tát.
Khích lệ ta? Nếu không phải ta ở trên đường tây hành, nàng hận không thể lột ta da a? Lời Cao Dương nói, để cho Giang Lưu âm thầm oán thầm.
Người trong nhà biết rõ chuyện nhà mình, dù sao dọc theo con đường này đi qua, chính mình hố Quan Âm Bồ Tát rất nhiều lần rồi.
Đương nhiên, trong lòng oán thầm, Giang Lưu mặt ngoài sẽ không biểu lộ ra, theo Cao Dương nói nhẹ gật đầu, nói:
- Quan Âm Bồ Tát đoạn đường này đi qua, cũng chiếu cố ta rất nhiều, trong lòng ta phi thường cảm kích!
Giang Lưu trả lời câu này, để cho trên mặt Cao Dương nhộn nhạo lên một vệt ý cười, hiển nhiên là phi thường hài lòng.
Xong, Cao Dương cùng Giang Lưu, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được hàn huyên vài câu.
Nhìn như nói chuyện của mình, nhưng trên thực tế, có thật nhiều nói bóng nói gió.
Những lời này, Giang Lưu nghe vào trong tai, ghi ở trong lòng, đồng thời, cũng đều theo câu chuyện đối phương, nâng lên mấy câu.
Nếu trước mặt là Cao Dương chân chính, Giang Lưu đã sớm kéo nàng cùng một chỗ nằm dài trên giường nói chuyện rồi.
Nhưng biết Cao Dương trước mắt là Phủng Châu Long Nữ, tự nhiên Giang Lưu biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói rồi.
Tóm lại, đối mặt chủ đề Quan Âm Bồ Tát, chính mình chọn nói tốt, luôn luôn không sai.
Một tới hai đi, hàn huyên một lát, cũng cảm thấy không sai biệt lắm xong, đột nhiên, Phủng Châu Long Nữ biến thành Cao Dương yếu ớt thở dài, nói:
- Giang Lưu, ta, ta...
Bộ dáng muốn nói lại thôi, hiển nhiên là có mấy lời muốn nói ra, rồi lại không biết nên nói hay không!
- Cao Dương, làm sao vậy? Ngươi muốn nói cái gì?
Nhìn đối phương tựa hồ cố ý biểu hiện ra bộ dáng muốn nói lại thôi, trong lòng Giang Lưu hơi động một chút, nhưng mặt ngoài vẫn không động thần sắc như cũ, truy vấn.
- Giang Lưu, ngươi, ngươi đừng đi tây hành thỉnh kinh nữa? Tại Giang Lưu truy vấn, Cao Dương tựa hồ tăng lên dũng khí lớn lao, nói với Giang Lưu:
- Tây hành thỉnh kinh có cái gì tốt? Hiện tại, ta đã không việc gì, chúng ta, chúng ta trực tiếp cao chạy xa bay đi?
- A? Giang Lưu mở to hai mắt nhìn, giật mình nhìn Cao Dương trước mắt, cảm thấy khó có thể tin.
Nếu là Cao Dương chân chính nói ra lời này, Giang Lưu sẽ không cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng Cao Dương trước mắt này là giả a, tại sao nàng nói ra những lời ấy?
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Phủng Châu Long Nữ này là Quan Âm Bồ Tát động thủ biến thành Cao Dương, như thế, Quan Âm Bồ Tát sẽ để cho chính mình bỏ gánh không làm sao?
Chuyện không có khả năng!
Như thế, câu nói này, là lấy lui làm tiến? Muốn đến dò xét tâm ý chính mình sao?
Nguyên lai, đây chính là mục đích Quan Âm Bồ Tát? Là vì dò xét chính mình? Nhìn xem chính mình có thể bởi vì Cao Dương mà từ bỏ đại nghiệp tây hành thỉnh kinh hay không?
Hay là nói? Bản thân đã sinh ra hoài nghi nào đó đối với mình?
Nếu không, vô duyên vô cớ, như thế nào đột nhiên phái Phủng Châu Long Nữ đến dò xét chính mình?
Lời Cao Dương nói, để cho Giang Lưu cảm thấy giật mình, đương nhiên, cũng làm cho trong lòng Giang Lưu suy tư rất nhiều.
Rất nhanh, Giang Lưu liền đại khái minh bạch Cao Dương, không, chuẩn xác hơn mà nói, mục đích Quan Âm Bồ Tát là cái gì rồi.
- Cao Dương! Ngươi nói cái gì vậy?
Trong lòng minh bạch mục đích Quan Âm Bồ Tát xong, sắc mặt Giang Lưu nhăn lại, bộ dáng nghiêm khắc nhìn nàng, nói:
- Có câu nói rất hay, lời hứa ngàn vàng! Ta nếu đáp ứng Quan Âm Bồ Tát, phải đi Tây Thiên thỉnh kinh! Như thế nào bỏ dở nửa chừng chứ? Chẳng lẽ ta nói không giữ lời sao?
- Lại nói, trên đường đi Quan Âm Bồ Tát chiếu cố ta có thừa, thậm chí đưa ba cái Cô Nhi cho ta, còn có Huyền Quang Kính, còn có cửu phẩm Hắc Liên, hơn nữa ngươi vừa rồi cũng đã nói, Quan Âm Bồ Tát đối với ngươi cũng phi thường tốt, chúng ta há có thể vong ân phụ nghĩa?
- A Di Đà Phật, ta cả đời này, kính trọng nhất chính là Quan Âm Bồ Tát, ngươi để cho ta phản bội hứa hẹn với Bồ Tát? Tuyệt không có khả năng này!
- Lời nói giống như vậy! Ngươi đời này đều chớ có nhắc lại, nếu không, ngươi ta ân đoạn nghĩa tuyệt!
Bộ dáng thần sắc nghiêm khắc, Giang Lưu tựa như xù lông lên vậy, nghiêm túc nhìn chằm chằm Cao Dương nói ra.
Thái độ này, lại để Cao Dương giật nảy mình, hiển nhiên nàng không nghĩ tới, Giang Lưu phản ứng thế mà mãnh liệt như vậy.
Từ bên trong thần sắc Giang Lưu, từ trong lời hắn nói, Cao Dương có thể rõ ràng cảm giác được thái độ Giang Lưu, lại thêm rõ ràng cảm giác được hắn kính trọng đối với Quan Âm Bồ Tát.
- Thật, thật xin lỗi, vừa rồi ta lỡ lời...
Thấy thái độ Giang Lưu lần này xù lông lên, Cao Dương thật giật nảy mình, đây cũng không phải làm bộ, hít sâu một hơi, bình phục cảm xúc chính mình kinh hãi một chút xong, Cao Dương chợt cúi đầu xuống, một bộ bộ dáng hài tử đã làm sai chuyện, thấp giọng nói xin lỗi.
- Tốt rồi, Cao Dương, ngươi biết sai rồi là tốt, loại chuyện này, sau này tuyệt đối đừng nói nữa!
Thấy Cao Dương cúi đầu, một bộ bộ dáng nhận sai, thần sắc nghiêm khắc trên mặt Giang Lưu, tự nhiên là tan mất, thanh âm cũng biến thành nhu hòa, thấp giọng an ủi.
- Có thể đoạt giải sao, thủ đoạn diễn kỹ của ta cũng hoàn toàn không kém ai! Trong lòng, Giang Lưu yên lặng tán thưởng mình.
Diễn kỹ Phủng Châu Long Nữ thật không tệ, nếu không phải Nguyên Linh sớm nhắc nhở, còn có năng lực nhân vật bản diện chính mình, chính mình thật đã bị nàng lừa gạt.
Thế nhưng đồng dạng, Giang Lưu cảm thấy diễn kỹ mình cũng rất không tệ.
Ít nhất thái độ lần này, thành công lừa gạt Phủng Châu Long Nữ!
Mặc dù lời nói vừa rồi, nghe thật là buồn nôn, nhưng nhìn bộ dáng, hiệu quả lại rất tốt.
Hơi cúi đầu, Phủng Châu Long Nữ vẫn như cũ là bộ dáng đã làm sai chuyện, tròng mắt lại chuyển động.
Chợt, nàng liền ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên người Giang Lưu, nói:
- Như thế, Giang Lưu, ta lại hỏi ngươi một câu, nếu như, thỉnh kinh kết thúc thì sao? Ngươi, muốn hoàn tục? Hay là thụ phong tại Linh Sơn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận