Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1532: Kiếp nạn thứ bảy mươi chín, hiểm sát Chuẩn Đề

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Bản lĩnh của Thánh Nhân vẫn là vô cùng mạnh mẽ! Tuyệt không phải là Chuẩn Thánh phổ thông có thể so sánh!

Câu nói ‘Không đột phá, trở thành Thánh Nhân cuối cùng chỉ là sâu kiến’ này cũng tuyệt không khoa trương!

Nguyên bản, tồn tại có tu vi càng cao, sau khi bị thương, muốn khôi phục sẽ càng ngày càng khó khăn!

Thế nhưng mà, lúc trước, Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng có tu vi là Chuẩn Thánh, bị Giang Lưu đánh thương, theo lý thuyết thật lâu đều khó mà khôi phục!

Có thể đợi đến khi trọng lập Nhân Hoàng, thiên nhân giao chiến thì thương thế của Ngọc Hoàng Thượng Đế đã được Nguyên Thủy Thiên Tôn giúp đỡ khôi phục rồi!

Mà bây giờ, Chuẩn Đề cũng có tu vi cấp độ Chuẩn Thánh, bị thương đến mức gần chết, vậy mà Tiếp Dẫn chỉ cần vung tay lên là đã cứu chữa được rồi!

Giang Lưu bị Tiếp Dẫn Bảo Tràng trấn áp, với thực lực của Thánh Nhân, Giang Lưu tự biết mình khó có thể đào thoát ra ngoài, cho nên cũng không có thử đào thoát! Hắn chỉ lẳng lặng ở bên cạnh, nhìn bản lĩnh của Tiếp Dẫn!

Ở trong mắt Giang Lưu, có thể thấy rõ, nhận được sự trợ giúp của Tiếp Dẫn, thanh máu HP ở trên đầu của Chuẩn Đề đang từng giờ từng phút khôi phục!

Mặc dù tốc độ không nhanh, thậm chí còn kém hơn kỹ năng Quan Âm Chú của mình nhiều lắm!

Thế nhưng mà chỉ mới mười phút ngắn ngủi trôi qua, thanh máu HP ở trên đầu của Chuẩn Đề liền đã khôi phục khoảng 5%!

Đồng thời, Chuẩn Đề sắp chết hôn mê cũng chầm chậm mở hai mắt ra, tỉnh lại!

- Sư huynh!

Nhìn thấy Tiếp Dẫn đang trị liệu cho bản thân, Chuẩn Đề mở miệng nói!

- Sư đệ, đừng nói chuyện, bây giờ thương thế của đệ thật rất nghiêm trọng, chờ khôi phục lại nói!

Liếc mắt nhìn Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn mở miệng nói!

Nghe thấy câu nói này của Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề khẽ gật đầu, sau đó hắn nhìn về phía bên cạnh, đương nhiên thấy được Giang Lưu bị trấn áp ở phía dưới Tiếp Dẫn Bảo Tràng rồi!

Vừa nhìn thấy Giang Lưu thì ở trên mặt của Chuẩn Đề đã hiện lên biểu cảm phẫn nộ!

Chỉ có điều, hiện tại thương thế của bản thân vô cùng nghiêm trọng! Chuẩn Đề cũng không có vội vã phát tác, mà là nhắm hai mắt lại, phối hợp với Tiếp Dẫn, chậm rãi khôi phục thương thế của bản thân!

Không sai biệt lắm tiếp cận hai canh giờ sau, rốt cục, với sự trợ giúp của Tiếp Dẫn, thanh máu HP ở trên đầu của Chuẩn Đề lúc này mới hoàn toàn khôi phục!

- Hô. . .

Nhẹ nhàng phun ra một hơi thở đục, Tiếp Dẫn cũng cảm thấy có chút mỏi mệt!

Nếu như là Chuẩn Thánh phổ thông thụ thương thì Tiếp Dẫn cảm thấy mình hoàn toàn có thể giúp đỡ đối phương khôi phục một cách dễ như trở bàn tay!

Thế nhưng mà tình huống Chuẩn Đề lại khác, bởi vì đã từng là Thánh Nhân cho nên, vị cách của hắn vẫn cực kỳ cao, không phải là những Chuẩn Thánh khác có thể so sánh! Cho nên muốn khôi phục thương thế của hắn cũng không phải là một chuyện dễ dàng!

- Huyền Trang!

Sau khi thương thế khôi phục, Chuẩn Đề đi tới trước mặt Giang Lưu, trong ánh mắt lộ ra sát ý nồng đậm!

Bị con mắt đầy sát ý này của Chuẩn Đề nhìn chằm chằm vào, lòng cuả Giang Lưu cũng trầm xuống!

Chuẩn Đề đã khôi phục lại, nhìn hắn, hình như là thật sự đã động sát tâm đối với mình!

Bản thân liệu có nên mở miệng cầu xin tha thứ hay không?

Mặc dù còn chưa mở miệng, thế nhưng trong lòng của Giang Lưu cũng có thể đoán được, cho dù bản thân có mở miệng cầu xin tha thứ thì cũng tuyệt đối là không có tác dụng!

Thế nhưng mà mở miệng cầu xin tha thứ vô dụng thì bản thân liền cứng cổ, chờ đợi Chuẩn Đề giết mình hay sao?

Bỗng nhiên, trong lòng của Giang Lưu hơi động một chút, nghĩ đến phương pháp ứng đối!

Ngay sau đó, ở trên mặt của hắn hiện lên biểu cảm giật mình:

- Chuyện này . . . sao lại thế này, vì sao lại như thế này chứ nhỉ?

Từ lúc bắt đầu bước lên con đường đi Tây Thiên thỉnh kinh, không chỉ là tu vi của Giang Lưu được tăng lên rất cao mà cả kỹ năng diễn kịch cũng được tôi luyện đến lô hỏa thuần thanh!

Biểu cảm sinh động như thật này của hắn làm cho người ta nhìn thấy cũng sẽ không hoài nghi!

Nhìn thấy biểu lộ kỳ quái này ở trên mặt củaGiang Lưu, Chuẩn Đề nhíu mày!

Chỉ là vào lúc này, hận thù ở trong lòng đang che phủ lý trí, hắn cũng không có ý định mở miệng hỏi dò, mà là giơ tay lên, tiếp đó, nhánh cây của Thất Bảo Diệu Thụ hung hăng đâm về phía Giang Lưu!

- Sư đệ, hãy chờ một chút!

Ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng này, Tiếp Dẫn khẽ nhíu mày rồi mở miệng kêu một câu, tiếp đó động thủ ngăn cản Chuẩn Đề!

- Sư huynh, gia hỏa này vừa rồi suýt chút nữa là giết được ta! Hơn nữa, ta có thể cảm nhận được rõ ràng là hắn đã có quyết tâm đánh chết ta từ trước! Quyết không thể lưu hắn lại được!

Nhìn chằm chằm vào Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề mở miệng nói!

- Sư đệ, chuyện này có chút kỳ quặc!

Nhưng mà, nghe Chuẩn Đề nói xong thì Tiếp Dẫn lại lắc đầu nói!

- Kỳ quặc ư? Kỳ quặc thế nào?

Sau khi nghe được lời nói của Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề nao nao!

Sau khi im lặng một lát, chợt Chuẩn Đề thu hồi Thất Bảo Diệu Thụ!

- Huyền Trang. . .

Sau khi thấy được Chuẩn Đề đã tạm thời đè xuống hận thù ở trong lòng, Tiếp Dẫn xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Giang Lưu, nói:

- Vừa rồi, ngươi kém chút nữa là đã mở sát kiếp với Chuẩn Đề Giáo Chủ rồi! Ngươi có biết tội của mình không?

- Đệ tử biết tội!

Nghe được câu nói của Tiếp Dẫn thì Giang Lưu cúi đầu, rất thẳng thắn mở miệng nhận tội!

Thái độ của Giang Lưu làm cho Chuẩn Đề ở bên cạnh khẽ nhíu mày!

Vừa rồi động thủ muốn đánh chết bản thân thì dáng vẻ của Huyền Trang kia rất là hung dữ cũng vô cùng phách lối!

Nhưng mà bây giờ, tư thái của hắn lại biến thành thấp như vậy?

Là bởi vì sư huynh, vị Thánh Nhân này xuất hiện hay sao?

Hay là . . . có nguyên nhân gì khác?

- Huyền Trang, ngươi hẳn là đã biết được thân phận chúng ta, thế nhưng mà ngươi lại vẫn dám ra tay với sư đệ của ta? Ngươi đây là muốn phạm thượng hay sao?

Nghe thấy Giang Lưu nhận tội, biểu cảm ở trên mặt của Tiếp Dẫn cũng trầm xuống không ít, hắn nhìn chằm chằm vào Giang Lưu rồi đột nhiên mở miệng chất vấn!

- Giáo chủ! Ta biết tội! Ta vừa rồi cũng không biết thế nào, trong đầu chỉ có một ý niệm là Kim Thân của Kim Thiền Tử ta chết ở trong tay của Chuẩn Đề Giáo chủ, cho nên, bị hận thù làm choáng váng đầu óc rồi!

- Bây giờ, Tiếp Dẫn Giáo chủ đến, cứu được Chuẩn Đề Giáo chủ rồi! Thật đúng là quá tốt rồi!

- Nếu không thì ta đúc xuống sai lầm lớn như thế, thật đúng là chết trăm lần không đủ rồi!

Cúi đầu, Giang Lưu lập tức tỏ vẻ nghĩ mà sợ, may mắn, mở miệng nói!

- Tình huống này không phải là . . . là . . .

Nhìn thấy dáng vẻ hối hận không thôi này của Giang Lưu, hai người Chuẩn Đề cùng Tiếp Dẫn đưa mắt nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt, trong lòng đều có ý nghĩ!

- Hừ, nếu ngươi đã nhận tội, như thế, ngươi cảm thấy bản tọa nên trừng phạt ngươi như thế nào?

Sau khi trao đổi một ánh mắt với Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn hừ lạnh một tiếng rồi mở miệng hỏi Giang Lưu!

- Đệ tử kém chút phạm phải tội lớn ngập trời chết trăm lần không đủ bực này! Vô luận Giáo chủ trừng phạt như thế nào, đệ tử cũng không dám có bất kỳ dị nghị!

Cúi đầu, Giang Lưu vẫn như cũ là bày ra tư thái rất thấp!

- Rất tốt, tục ngữ nói giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, hôm nay bản tọa liền lấy tính mạng ngươi . . . ngươi có phục hay không?

Nhìn chằm chằm vào Giang Lưu rồi Tiếp Dẫn mở miệng hỏi!

- Đệ tử . . . đệ tử không dám có bất kỳ dị nghị!

Sau khi nghe được câu hỏi của Tiếp Dẫn, ở trên mặt của Giang Lưu lập tức hiện lên biểu cảm chần chờ, thế nhưng mà một lúc sau Giang Lưu cúi đầu, biểu thị tiếp nhận!

Tiếp Dẫn giơ tay lên! Giang Lưu cúi đầu, không có ý định phản kháng!

Không có biện pháp, Thánh Nhân muốn ra tay với mình, cho dù bản thân muốn ngăn cản thì cũng hoàn toàn không ngăn cản nổi!

Đã như vậy, cần gì phải lại ra tay chống lại đây?

Chủ yếu hơn chính là Giang Lưu hiểu được ở trong cục diện hiện tại, nếu như mình phản kháng thì hẳn là sẽ phải chết không nghi ngờ nhưng nếu như là không phản kháng thì đúng là còn có một chút hi vọng sống!

Cúi đầu, Giang Lưu tỏ vẻ bản thân sẽ lẳng lặng chờ đợi tử vong!

Thế nhưng mà, dù cánh tay của Tiếp Dẫn đã được nâng lên, lại không có rơi xuống đến, mà là sau khi trầm mặc hồi lâu, hắn lại hạ tay xuống, nói:

- Có câu nói rất hay, biết sai có thể cải thiện lớn lao! Nếu như ngươi đã biết tội, như vậy bản tọa sẽ cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội!

- Chuyện đi Tây Thiên thỉnh kinh có công đức lớn lao, chờ sau khi đại nghiệp đi Tây Thiên thỉnh kinh kết thúc, chúng ta sẽ tính lại công và tội rồi kết luận đi!

- Đa tạ Tiếp Dẫn Giáo chủ rộng lượng! Đa tạ Chuẩn Đề Giáo chủ!

Nghe thấy câu nói này của Tiếp Dẫn thì Giang Lưu biết được đối phương tạm thời không có ý định động thủ đánh chết bản thân nữa rồi, hắn lập tức thở phào giống như một người vừa sống sót sau tai nạn rồi mở miệng lớn tiếng nói cảm ơn!

- Tốt rồi, ngươi lại đi thôi! Chuyện đi Tây Thiên thỉnh kinh cần phải nhanh chóng hoàn thành!

Tiếp Dẫn phất phất tay, nói với Giang Lưu!

Theo sau động tác của hắn, Giang Lưu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, chờ bản thân lấy lại tinh thần thì đã ly khai Hỗn Độn Hư Không, về tới Nhân Gian!

- Hô, may mắn là ta đã đoán đúng. . .

Mắt thấy bản thân thành công về tới Nhân Gian giới, thần kinh đang căng cứng của Giang Lưu thoáng buông lỏng một chút, đồng thời, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm!

Bản thân kém chút nữa là đã giết chết Chuẩn Đề. Ở trong mắt những người trong Phật môn, đây có thể nói là tội nghiệt ngập trời. Tiếp Dẫn xuất hiện, đánh chết bản thân, chuyện này cũng không kỳ quái!

Bản thân phản kháng hoặc là không phản kháng cũng không có khác nhau!

Thế nhưng mà, nếu như mình vứt nồi thì sao đây?

Biểu hiện ý định muốn giết chết Chuẩn Đề ra không phải là của mình thì sao đây?

Dù sao hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh đều đã tới lúc cuối cùng rồi, dưới tình huống này, có lẽ bản thân vẫn có một chút hi vọng sống chứ nhỉ?

Quả nhiên, kỹ năng diễn kịch của Giang Lưu cũng khá, biểu thị bản thân hối tiếc không thôi, ma xui quỷ khiến mà ra tay với Chuẩn Đề, đây coi như là đẩy Thiên Đạo ra làm người chịu tội thay rồi!

Đây không phải là mình muốn đánh chết Chuẩn Đề, mà là Chuẩn Đề phải ứng sát kiếp, cho nên, linh đài của bản thân bị phủ bụi, bị ý chí của Thiên Đạo ảnh hưởng!

Quả nhiên, bản thân biểu hiện như thế cũng làm cho hai người Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề có suy đoán này!

Sau cùng thì Tiếp Dẫn còn làm ra vẻ muốn giết mình, chính là vì dò xét xem bản thân có phải là thật sự áy náy cùng hối lỗi hay không, vì dò xét bản thân trong trạng thái thanh tỉnh, có phải là thật sự không dám phản kháng bọn họ hay không!

Dù sao Thánh Nhân tuyệt không phải là tồn tại bản thân có thể đối kháng, phản kháng cũng hẳn phải chết không nghi ngờ, vậy không bằng đánh cược một lần? Có lẽ còn có một chút hi vọng sống thì sao đây?

Vì thế, Giang Lưu từ đầu đến cuối đều không có biểu hiện ra thái độ muốn phản kháng, quả nhiên, cuối cùng là Giang Lưu cược thắng rồi!

- Hazz! Cuối cùng vẫn là không có đoạt lại được Tố Sắc Vân Giới Kỳ! Hành động lần này xem như là thất bại!

- Chỉ có điều, cũng may là kịp xoát Chuẩn Đề một đợt, đầy đủ thu được 370 tỷ điểm kinh nghiệm, còn có 40 triệu lượng bạc! Đẳng cấp cũng thành công tăng lên tới cấp 93!

- Chủ yếu hơn chính là thành công xoát Chuẩn Đề một đợt, sau này nếu như là còn muốn giết hắn thì cũng có thể biết rõ nên làm như thế nào, độ sâu cạn của ao nước này xem như là đã điều tra ra tới rồi!

Mặc dù mục đích nguyên bản không thành công, thế nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, Giang Lưu cũng cảm thấy mình không phải là hoàn toàn không có thu hoạch!

Nghĩ như vậy thì hình như cũng không có khó như vậy tiếp nhận rồi?

- Đúng rồi, Ngộ Không hình như vẫn còn bị pháp tắc của Chuẩn Đề giam cấm, vào lúc này còn lưu ở bên trong Hỗn Độn Hư Không thì phải?

Sau khi kiểm kê thu hoạch lần này của bản thân, trong lòng của Giang Lưu hơi động một chút, nghĩ đến Tôn Ngộ Không!

. . .

Một bên khác, ở bên trong Tử Trúc Lâm, Kim Mao Hống đột nhiên lấy sổ ghi chép kiếp nạn ra ngoài!

Tiếp đó, lật ra sổ ghi chép kiếp nạn xem thật kỹ, chỉ thấy phía trên sổ ghi chép kiếp nạn có một kiếp nạn hoàn toàn mới xuất hiện ở trước mặt của Kim Mao Hống!

Kiếp nạn thứ bảy mươi chín, hiểm sát Chuẩn Đề!

Bạn cần đăng nhập để bình luận