Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1211: Cấp 88

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Trong truyền thuyết, Đồ Vu Kiếm chính là Thần Kiếm đặc biệt khắc chế Vu tộc, do Yêu tộc cơ hồ là dốc hết sức mạnh của toàn tộc để chế tạo. Cho nên nếu như là nói Giang Lưu không có hứng thú đối với Đồ Vu Kiếm này thì đó là chuyện không có khả năng xảy ra.

Hơn nữa, trước đây, thông qua Tàng Bảo Đồ cấp bậc Sử Thi, bản thân cũng đã tìm được một món trang bị phẩm chất Thần Thoại là Lôi Công Tiên. Như vậy, Tàng Bảo Đồ cấp bậc Thần Thoại này cũng hẳn là sẽ chỉ dẫn hắn đến với Đồ Vu Kiếm bên trong truyền thuyết kia mới đúng.

- Sư phụ, đây là thứ gì? Thoạt nhìn như là một tấm bản đồ!

Thấy Giang Lưu nhìn chằm chằm vào Tàng Bảo Đồ ở trước mắt, mấy người Tôn Ngộ Không ở bên cạnh cũng cảm thấy hiếu kì. Cuối cùng, Tôn Ngộ Không không nhịn được mà mở miệng nói.

- Không sai, cái này thật là một tấm bản đồ, chuẩn xác hơn phải nói là một cái Tàng Bảo Đồ!

Sau khi nghe được câu hỏi của Tôn Ngộ Không, Giang Lưu gật nhẹ đầu nói.

- Tàng Bảo Đồ ư? Thứ kia không có tác dụng gì chứ nhỉ?

Sau khi nghe được câu nói của Giang Lưu, ở trên mặt của mấy người Tôn Ngộ Không đều lộ ra biểu cảm thất vọng.

Hiển nhiên là lần trước, tấm Tàng Bảo Đồ cấp bậc Sử Thi kia đã khiến cho bọn họ không có hi vọng xa vời gì đối với Tàng Bảo Đồ rồi.

- Không, tấm Tàng Bảo Đồ này quan hệ đến Đồ Vu Kiếm tồn tại!

Giang Lưu khẽ lắc đầu, mở miệng giải thích một chút, đương nhiên, cũng tiện thể giải thích luôn cả nguồn gốc của Đồ Vu Kiếm này nữa.

- Đồ Vu Kiếm đặc biệt khắc chế Vu tộc hay sao? Chuyện này con đúng là đã từg nghe qua!

Trong đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh thì người có kiến thức uyên thâm nhất phải nói đến Trư Bát Giới. Sau khi nghe được Giang Lưu giảng thuật về nguồn gốc của Đồ Vu Kiếm này, Trư Bát Giới gật đầu nói.

- Ồ? Vậy con có thể biết rõ Đồ Vu Kiếm này ngoại trừ khắc chế Vu tộc, còn có chỗ kỳ lạ nào khác hay sao?

Nghe câu nói của Trư Bát Giới, Giang Lưu cũng hiếu kì nhìn hắn.

Liên quan tới Đồ Vu Kiếm, Giang Lưu cũng chỉ là nhớ lại một chút kiến thức ở kiếp trước mà thôi, chứ cụ thể Đồ Vu Kiếm có đặc điểm nào lợi hại thì Giang Lưu cũng không rõ ràng.

- Đặc điểm lợi hại nhất của Đồ Vu Kiếm này đương nhiên là trình độ sắc bén của nó, có thể nói là Yêu tộc đã dốc hết khả năng biến sự sắc bén của Đồ Vu Kiếm gần như thành sức mạnh pháp tắc, cho dù thân thể của Tổ Vu ở trước mặt nó cũng không có khác với thân thể của người bình thường quá nhiều!

Trư Bát Giới mở miệng trả lời.

- Như vậy, đặc điểm lợi hại nhất của Đồ Vu Kiếm là hiệu quả phá giáp hay sao?

Nghe xong lời giải thích của Trư Bát Giới, trong lòng của Giang Lưu theo bản năng nghĩ đến Tru Tiên Kiếm mà bản thân khắc kim mua sắm ở trong Thương Thành trước đây không lâu.

Tuyệt Tiên Kiếm có được 30% hiệu quả phá giáp, mà Tru Tiên Kiếm thì có được 80% hiệu quả phá giáp, Chẳng lẽ . . . hiệu quả phá giáp của Đồ Vu Kiếm này còn ở bên trên Tru Tiên Kiếm hay sao?

Bất kể như thế nào, Đồ Vu Kiếm bên trong truyền thuyết này chắc là một kiện binh khí cực kỳ lợi hại.

Cho dù đối với người có được Thí Thần Thương cùng Tru Tiên Kiếm như Giang Lưu thì Đồ Vu Kiếm cũng không có nhiều tác dụng lắm. Thế nhưng mà, có lẽ bản thân không cần thì một kiện hung khí cái thế như vậy có thể nằm ở trong tay của người một nhà cũng có chỗ tốt cực lớn đối với trận chiến lật đổ Thiên Đình và Phật môn sau này chứ nhỉ?

- Ngộ Không, thanh Đồ Vu Kiếm này lợi hại như vậy, chúng ta trước hết tìm được nó rồi nói sau!

Sau khi trầm ngâm một lát, Giang Lưu mở miệng nói, biểu lộ thái độ của mình.

- Sư phụ quyết định là được, chúng ta đương nhiên là ủng hộ!

Ở bên cạnh, Trư Bát Giới xem như fan trung thành lâu năm, đương nhiên biết mình nên nói cái gì, vì thế, lập tức mở miệng biểu thị đồng ý.

Ngay cả Trư Bát Giới đều mở miệng biểu thị đồng ý, tự nhiên, ở bên cạnh mấy người Tôn Ngộ Không cũng sẽ không có dị nghị gì.

Sau khi đã thống nhất ý kiến, đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh chuyển hướng đường đi, chiếu theo sự chỉ dẫn của Tàng Bảo Đồ, bắt đầu tìm Đồ Vu Kiếm Kiếm.

Tích tích tích. . .

Nhưng mà, trong khi mấy người Giang Lưu đang đi ở trên đường thì đột nhiên, trong đầu của Giang Lưu tiếng nhắc nhở khi tin nhắn truyền đến.

Giang Lưu kéo danh sách bạn bè ra nhìn, chính là ảnh chân dung của Khương Tử Nha đang nhấp nháy.

- Giáo chủ, ta đã thành công thuyết phục Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn Văn Trọng đồng thời liên thủ cùng ta. Có hắn hỗ trợ, không ít Tiên Quan, Thần Tướng trong Thiên Đình đều có thể ở lúc mấu chốt khởi xướng phản loạn!

Đây là nôi dung tin nhắn Khương Tử Nha vừa gửi qua.

- Ồ? Thật hay sao? Đây thật là tin tức tốt, vất vả cho Khương tiền bối rồi!

Nhìn thấy nôi dung tin nhắn Khương Tử Nha vừa gửi qua, con mắt của Giang Lưu hơi sáng lên, rồi hắn nhắn lại mấy câu chúc mừng.

- Ta bây giờ hành tẩu ở trong bóng tối, lôi kéo những Tiên Quan, Thần Tướng từng quen biết với ta. Trước mắt nhìn, tiến triển vẫn tính thuận lợi!

Sau đó, Khương Tử Nha lại báo cáo tình huống của mình bây giờ cho Giang Lưu nghe một chút.

- Ừm, Khương tiền bối nên cẩn thận một chút!

Suy nghĩ một lúc, Giang Lưu mở miệng quan tâm Khương Tử Nha một câu.

Tuy rằng bây giờ Thiên Đình là biển cả nổi sóng ngầm, Ngọc Hoàng Thượng Đế đều tự lo không xong, thế nhưng tu vi của Khương Tử Nha rốt cuộc cũng chỉ là Phản Hư Cảnh đỉnh phong mà thôi, nếu như sơ ý một chút mà để bị đối phương bắt giữ thì cũng có khả năng có chuyện.

- Tốt, Giáo chủ, ta hiểu rõ!

Sau khi đơn giản báo cáo tình huống của mình bây giờ công tác, rất nhanh, Khương Tử Nha liền đóng lại khung trò chuyện.

Mà Giang Lưu thì sao? Hắn cũng lắc lắc đầu, đóng khung trò chuyện lại.

Thánh Nhân tồn tại cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh, ngon xuất pháp tùy.

Theo lý thuyết, Khương Tử Nha này cũng là đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn, tức là đệ tử của Thánh Nhân, muốn thành tiên hẳn không phải là chuyện khó khăn gì chứ nhỉ?

Thế nhưng mà, tu vi của Khương Tử Nha lại vẫn cứ kẹt tại Phản Hư Cảnh đỉnh phong không thể tiến thêm.

- Quả nhiên là Thánh Nhân! Nói như vậy, ngôn xuất pháp tùy hay sao? Trước đây Nguyên Thủy Thiên Tôn nói Khương Tử Nha đời này đều vô vọng tiên đạo, chỉ có thể hưởng phú quý của Nhân Gian, cho nên, cả một đời này, tu vi của Khương Tử Nha vẫn sẽ kẹt tại Phản Hư Cảnh đỉnh phong, không đột phá được hay sao?

Lắc lắc đầu, trong lòng của Giang Lưu âm thầm cảm khái.

Như thế xem ra, bên trong đại kiếp Phong Thần Chi Chiến, mặc dù Khương Tử Nha được xem như nhân vật trung tâm cuả đại kiếp, thế nhưng mà ngay từ ban đầu đã bị tính kế đến sít sao!

Sau khi âm thầm cảm khái một phen ở trong lòng, Giang Lưu tạm thời bỏ chuyện của Khương Tử Nha sang một bên, tiếp tục dựa theo chỉ dẫn của Tàng Bảo Đồ đi về phía trước.

Đồng thời, Giang Lưu cũng kéo bảng thông tin nhân vật của mình ra để xem.

Trước đó, khi đi lên mặt trăng, thu hoạch Thái Âm Chân Viêm thì bản thân cũng chỉ kém 20 triệu điểm kinh nghiệm cuối cùng là có thể thăng cấp, bây giờ, mình đương nhiên là thành công đạt đến cấp 88.

Chẳng qua là nhìn thanh điểm kinh nghiệm của bản thân hiện nay, biểu cảm ở trên mặt của Giang Lưu lại có chút đen.

Cấp 88 (3 tỷ 500 triệu / 98 tỷ).

- Đáng sợ! Bây giờ ta mới chỉ có khoảng 3 tỷ 500 triệu điểm kinh nghiệm mà thôi, thế nhưng muốn tăng tu vi đến cấp 89 lại cần 98 tỷ điểm kinh nghiệm!

Quan sát thanh điểm kinh nghiệm của bản thân rồi lại nhìn lượng điểm kinh nghiệm rất lớn này, Giang Lưu lắc lắc đầu, trong lòng âm thầm cảm khái.

- Sư phụ, người xác định Đồ Vu Kiếm kia được cất dấu ở gần đây hay sao?

Trong khi Giang Lưu đang phân ra tinh thần, chú ý tình huống của thanh điểm kinh nghiệm của bản thân thì đột nhiên, Trư Bát Giới mở miệng nói với Giang Lưu, cũng đánh gãy suy nghĩ của Giang Lưu.

Sau khi nghe được câu hỏi của Trư Bát Giới, Giang Lưu thu liễm tinh thần, nhìn chung quanh. Nơi này quỷ khí âm trầm mà kinh khủng, bầu không khí thật là có chút khiếp người.

- Dựa theo sự chỉ dẫn của Tàng Bảo Đồ thì Đồ Vu Kiếm kia được giấu trong U Minh bên trong Địa Phủ Quỷ giới này chứ nhỉ?

Nhìn chỉ dẫn trên Tàng Bảo Đồ, phương hướng cũng không có phạm sai lầm, Giang Lưu mở miệng nói.

Tốt thôi! Nếu Tàng Bảo Đồ chỉ dẫn cũng không có sai, như vậy, bọn họ cứ tiếp tục tiến lên là được rồi.

Thiên Địa Nhân tam giới, Thiên Giới tự nhiên là do Ngọc Hoàng Thượng Đế quản lý, ngoại trừ Thiên Đình còn có những tiên nhân khác không nhận Thiên Đình quản hạt, lựa chọn cuộc sống tán tiên tự do tự tại, tựa như là Trường Mi Đại Tiên trước kia vậy.

Mà Nhân giới thì sao đây? Vốn dĩ là do Nhân Hoàng quản hạt, đương nhiên cũng đặc sắc chói lọi.

Còn như Quỷ Giới này lại là chỗ cho vong hồn lệ quỷ ở lại, cũng giống như là trên Thiên Giới vậy, ngoại trừ U Minh Địa Phủ do Thập Điện Diêm La cùng Động Địa Tạng do Địa Tạng Vương quản lý, Quỷ giới kỳ thật còn có rất nhiều khu vực khác, đại đa số đều là khu vực hoạt động của du hồn dã quỷ.

- Thánh Tăng, Đại Thánh gia, các ngươi đây là?

Sau khi mấy người Giang Lưu đi tới U Minh Địa Phủ, Tần Quảng Vương rất nhanh là đã nhận được tin tức, đích thân ra đón, tinh thần thấp thỏm.

Nếu như chỉ có một người trong đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh tùy tiện tới ngược lại cũng dễ nói, nhưng mà bây giờ tất cả bốn người trong đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh đều tới, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

- Tần Quảng Vương, mấy thầy trò chúng ta có chuyện quan trọng đến Địa Phủ này một lần, nếu như có chỗ quấy rầy, mong rằng Tần Quảng Vương thứ lỗi!

Giang Lưu vẫn như trước là khiêm tốn, lễ độ, nói với Tần Quảng Vương.

Thấy Giang Lưu có vẻ không phải là đến vì bản thân, Tần Quảng Vương thoáng yên tâm một chút rồi hắn lập tức đáp lời:

- Thánh Tăng nói đùa! Ngài hạ cố đến chơi, chúng ta sao sẽ cảm thấy phiền. Không biết Thánh Tăng hôm nay đến đây là có việc gì? Có chỗ nào để tiểu vương giúp được một tay? Dù sao ở bên trong Địa Phủ này, chúng ta càng thêm quen thuộc.

- Chuyện này . . . nếu như là Tần Quảng Vương không cảm thấy phiền phức thì có thể cử một tên Quỷ Soa để dẫn đường cho ta hay không?

Nghe thấy Tần Quảng Vương chủ động nguyện ý cung cấp trợ giúp, Giang Lưu hơi suy tư chốc lát, cảm thấy cũng có thể.

- Tự nhiên là không có vấn đề!

Chẳng qua là muốn một tên Quỷ Soa làm dẫn đường, Tần Quảng Vương tự nhiên đáp ứng.

Rồi hắn phái một Sứ Giả câu hồn bên trong Địa Phủ tới.

- Thánh Tăng, Đại Thánh gia, không biết các vị muốn đi nơi nào? Tiểu nhân sẽ dẫn đường cho các vị!

Sứ Giả câu hồn này đi tới trước mặt của mấy người Giang Lưu, ở trên mặt của hắn vẫn treo nụ cười nịnh nọt.

- Muốn đi nơi nào, kỳ thật chúng ta cũng không biết được! Chúng ta chẳng qua là theo chỉ dẫn đến đây mà thôi, cũng không cần ngươi dẫn đường ở phía trước, ngươi chỉ cần giới thiệu về những chỗ chúng ta đi qua là được rồi!

Giang Lưu mở miệng nói.

- Tốt, không có vấn đề!

Sứ Giả câu hồn này gật nhẹ đầu, vô cùng sảng khoái nói.

Khẽ gật đầu, Giang Lưu tiếp tục nghiên cứu Tàng Bảo Đồ ở trong tay của mình, đồng thời dựa theo sự chỉ dẫn bên trong Tàng Bảo Đồ tiếp tục đi về phía trước.

Trên đường đi, ngẫu nhiên có du hồn dã quỷ xuất hiện nhưng tất cả lại đều đứng ở phía xa xa, không người nào dám tới gần.

Đừng nói là du hồn dã quỷ, cho dù hung linh lệ quỷ cũng cực kỳ thức thời lẩn tránh xa xa, không dám đến đây chịu chết.

U Minh Địa Phủ này Quỷ Ảnh tầng tầng, nếu như là Giang Lưu lúc vừa mới bắt đầu đi Tây Thiên, vẫn còn sợ quỷ thì chắc là dọa đến cũng không dám tiến lên. Cũng may là hắn dựa vào thí luyện ở Động Huyễn Ma chữa khỏi nhược điểm này.

- Thánh Tăng, các vị còn muốn đi về phía trước hay sao?

Cứ đi như vậy khoảng một canh giờ, mấy người bọn họ đi tới trong một dãy núi lớn cực kỳ hoang vu, đột nhiên, Sứ Giả câu hồn kia có chút chần chờ nói với Giang Lưu.

- Thế nào? Phía trước có cái gì không thích hợp hay sao?

Từ nãy đến giờ, Sứ Giả câu hồn này vẫn thực hiện đúng chức trách của một người dẫn đường, chỉ giới thiệu cảnh quan cùng thông tin cơ bản của các nơi bọn họ đi qua. Thế nhưng mà bây giờ hắn lại chủ động mở miệng, muốn ngăn cản mình đi tiếp, điều này làm cho Giang Lưu phải quay đầu, nhìn hắn với ánh mắt hỏi dò.

Bạn cần đăng nhập để bình luận