Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1201: Liên thủ đấu Ngọc Hoàng Thượng Đế

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Nhìn thấy Giang Lưu đứng ở bên cạnh Lý Thế Dân, biểu lộ lập trường của hắn, sắc mặt của Ngọc Hoàng Thượng Đế càng khó coi thêm mấy phần.

Chỉ có điều, đối với lựa chọn của Giang Lưu, hắn cũng không có biện pháp đi trách cứ cái gì.

Cao Dương đứng ở bên cạnh Lý Thế Dân ủng hộ hắn đây là chuyện không có gì đáng trách, rốt cuộc bọn họ là quan hệ cha con.

Vậy, Giang Lưu đứng ở bên cạnh Lý Thế Dân ủng hộ hắn cũng không có gì đáng trách.

Trong thiên hạ, người nào không biết quan hệ giữa Giang Lưu cùng Lý Thế Dân, giữa hắn cùng Cao Dương?

Vào lúc này, tâm tình của Ngọc Hoàng Thượng Đế trở nên hỏng bét, cảm giác chuyện cũng biến thành vô cùng khó giải quyết.

Theo lý thuyết, Lý Thế Dân bây giờ chỉ là thân phận tộc trưởng của Nhân tộc mà thôi, bản thân thân là chủ nhân của tam giới, ra tay với hắn không có gì đáng trách.

Đối phương có khí vận của Nhân tộc hộ thân thì bản thân không phải là cũng có khí vận của tam giới hộ thân hay sao?

Nhưng nếu như hai người Cao Dương cùng Huyền Trang liên thủ muốn trợ giúp Lý Thế Dân thì chuyện sẽ trở nên phiền toái hơn rất nhiều.

Thật động thủ thì mình liệu có thể đánh qua hai người bọn họ khi liên thủ hay không? Trong lòng của Ngọc Hoàng Thượng Đế thật là không có nắm chắc tuyệt đối.

Cao Dương tay cầm Thanh Bình Kiếm, lực công kích mạnh mẽ là chuyện không thể nghi ngờ, mà Huyền Trang khoác Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ, phòng ngự vô song, hai người bọn họ một công một thủ đều có thể tạo thành uy hiếp rất lớn đối với mình.

Chủ yếu hơn là trước đây Huyền Trang đã đánh thắng người thần bí mặc áo choàng màu đen kia, những thần thông loại pháp tắc kỳ dị mà mạnh mẽ được hắn thể hiện ra càng làm cho người ta cảm thấy chấn động.

- Huyền Trang, ngươi ý là muốn động thủ với quả nhân hay sao?

Cho dù tâm tình vô cùng ngưng trọng, nhưng mặt ngoài Ngọc Hoàng Thượng Đế vẫn thản nhiên như cũ, hắn trầm mặt, lấy thế đè người hỏi thăm Giang Lưu.

- A Di Đà Phật, bần tăng chẳng qua là khuyên bệ hạ nên nghĩ lại cho kỹ. . .

Mặc dù Giang Lưu cũng không có thừa nhận, thế nhưng mà, dù thấy được sắc mặt âm u của Ngọc Hoàng Thượng Đế và nghe được câu nói này, hắn cũng không có ý định lui lại.

- Nếu như sau khi quả nhân nghĩ lại, vẫn như trước quyết định muốn ra tay đây?

Ngọc Hoàng Thượng Đế tiếp tục hỏi thăm Giang Lưu.

- Như vậy, bần tăng sẽ tiếp tục thuyết phục bệ hạ!

Cúi đầu, Giang Lưu kiên trì nói.

- Ngọc Hoàng Thượng Đế, ngươi thân là chủ nhân của tam giới, thật là cao cao tại thượng, thế nhưng mà, ngươi thực sự không thể ức hiếp Nhân tộc ta như vậy chứ nhỉ?

Mắt thấy Ngọc Hoàng Thượng Đế đều ném tất cả áp lực lên trên người Giang Lưu, ở bên cạnh Cao Dương không nhịn được tiến lên một chút, nhìn chằm chằm vào Ngọc Hoàng Thượng Đế nói.

Nghe được câu nói của Cao Dương, Ngọc Hoàng Thượng Đế thật sự là kém chút tức giận đến phun máu.

Thân là chủ nhân của tam giới, nguyên bản vì dùng đại lượng nhân lực để tìm kiếm hồn phách của người bình thường, nhưng mà sau khi sống lại, người bình thường này không những không có cảm kích bản thân, thậm chí trước mặt mọi người còn lật ngược bàn thờ đang tế bái bản thân.

Bây giờ bản thân chỉ là đến đây đòi lại một chút công đạo mà thôi, thế mà bị chỉ trích nói mình ức hiếp Nhân tộc hay sao?

- Rất tốt, ha ha ha. . .

Nén giận mà cười, Ngọc Hoàng Thượng Đế chăm chú nhìn chằm chằm vào hai người Cao Dương cùng Giang Lưu ở trước mắt, nói:

- Nếu như các ngươi nhất định phải động thủ vậy thì quả nhân đúng là muốn nhìn một chút, thực lực của các ngươi bây giờ đến tột cùng là ở cấp độ nào?

Mặc dù không có nắm chắc tuyệt đối có thể đánh bại hai người Cao Dương cùng Giang Lưu liên thủ, thế nhưng mà, việc quan hệ đến thể diện của bản thân, bây giờ lại là thời kì vô cùng nhạy cảm, Ngọc Hoàng Thượng Đế tự nhiên là không có khả năng tuỳ tiện thối lui.

Vừa dứt lời, Ngọc Hoàng Thượng Đế nhấc tay lên, một thanh Thần Kiếm màu vàng xuất hiện ở trong tay của hắn.

Mắt thấy Ngọc Hoàng Thượng Đế nâng Thần Kiếm trong tay lên, thân hình của Giang Lưu chợt lướt ngang, ngăn ở trước mặt của Ngọc Hoàng Thượng Đế, lấy năng lực phòng ngự của Thanh Liên Phật Y để ngăn trở đòn công kích của Ngọc Hoàng Thượng Đế.

Cao Dương cùng Giang Lưu phối hợp vô cùng ăn ý, trốn ở đằng sau Giang Lưu, Cao Dương nâng lên Thanh Bình Kiếm trong tay, chém ra một luồng kiếm khí kinh thiên, chém về phía Ngọc Hoàng Thượng Đế.

Ba người hỗn chiến, bay lên không trung, rất nhanh liền xuyên qua bầu trời, thẳng lên bên trong hỗn độn hư không bên ngoài tầng trời thứ ba muơi ba.

Chiến đấu cấp độ Chuẩn Thánh sẽ tạo thành tổn thương đáng sợ đối với tam giới lục đạo, vì thế, một khi cường giả cấp độ Chuẩn Thánh chiến đấu thì đều tự giác sẽ chạy đến bên trong hỗn độn hư không, đây đã là quy định bất thành văn.

Cầm trong tay Thần Kiếm màu vàng, Ngọc Hoàng Thượng Đế mặc hoàng bào, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hai người Cao Dương cùng Giang Lưu.

Thân là cường giả Chuẩn Thánh, lại là chủ nhân của tam giới, lần này bị mất mặt một cách không ngờ đến, cho nên vô luận như thế nào bản thân cũng phải tìm trở về.

Cho nên, hôm nay, một trận chiến này đã là chuyện không thể tránh né, dù cho là bản thân không có nắm chắc tuyệt đối tất thắng.

Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì coi là đánh thua, bản thân mất mặt vẫn như trước là mất mặt, không có gì khác biệt, nhưng nếu như chiến thắng thì sao đây? Chẳng phải là bản thân có thể tìm lại thể diện hay sao?

Thậm chí, còn có thể làm cho thanh thế của mình nâng cao một bước!

Rốt cuộc trước đây Huyền Trang cũng từng đánh bại người thần bí mặc áo choàng màu đen.

Thần Kiếm màu vàng không ngừng vung vẩy, từng luồng kiếm khí quấn quanh sức mạnh của khí vận chém về phía Giang Lưu, lực phá hoại làm cho Thanh Liên Phật Y đều khó mà ngăn cản.

Rốt cuộc trong lần đại náo Thiên Đình trước đó, Giang Lưu từng dùng Thái Cực Đồ phòng ngự nhưng cũng khó mà ngăn cản Thần Kiếm màu vàng công kích. Mà phòng ngự của Thanh Liên Phật Y cũng là một tỷ điểm giống như Thái Cực Đồ vậy. Tình huống tự nhiên cũng không có gì khác biệt.

- Giang Lưu. . .

Ở bên cạnh, Cao Dương có thể nhìn ra được Giang Lưu khó mà ngăn cản được đòn công kích bằng kiếm khí của Ngọc Hoàng Thượng Đế, thương thế ở trên người của hắn thoạt nhìn là càng ngày càng nghiêm trọng, trong lòng của Cao Dương cũng âm thầm vội vàng.

Thanh Bình Kiếm trong tay liên tục không ngừng vung vẩy, từng luồng từng luồng kiếm khí kinh thiên bắn về phía Ngọc Hoàng Thượng Đế, trợ giúp Giang Lưu chia sẻ một phần áp lực.

Đấu thêm khoảng mười lăm phút, mặc dù Giang Lưu cùng Cao Dương phối hợp ăn ý, nhưng mà từ cục diện nhìn lại, là nhân vật màu xanh lam cấp 95, Ngọc Hoàng Thượng Đế vẫn có đủ thực lực nghiền ép hai người bọn họ một bậc, khiến cho hai người dần dần rơi vào thế hạ phong.

Ở dưới sự công kích của Ngọc Hoàng Thượng Đế, Giang Lưu cùng Cao Dương không ngừng lui lại.

- Liên Hoa mười tám phẩm!

Mắt thấy cán cân thắng lợi đang dần dần nghiêng về bên Ngọc Hoàng Thượng Đế, Giang Lưu chợt triển khai Liên Hoa mười tám phẩm của bản thân để phòng ngự.

Một quầng sáng màu vàng đậm hạ xuống, bao phủ toàn thân Giang Lưu, lại lần nữa tăng cường phòng ngự của hắn.

Liên Hoa mười tám phẩm là do 2 đóa hoa sen phẩm chất Thần Thoại dung hợp mà thành, lại thêm bây giờ Giang Lưu có thực lực cấp 87, thôi động hoa sen này tiến hành phòng ngự, số điểm phòng ngự tăng thêm vẫn là cực kỳ khả quan.

- Liên Hoa mười tám phẩm do cửu phẩm Công Đức Kim Liên cùng cửu phẩm Diệt Thế Hắc Liên dung hợp mà thành, bảo bối ở trên tay của gia hỏa Huyền Trang này cũng thật là nhiều!

Ngoại trừ Thanh Liên Phật Y, Huyền Trang lại lấy ra dạng bảo vật giống như là Liên Hoa mười tám phẩm, điều này làm cho trong lòng của Ngọc Hoàng Thượng Đế âm thầm sợ hãi, thán phục.

Sau khi Liên Hoa mười tám phẩm được lấy ra, Ngọc Hoàng Thượng Đế có thể cảm giác được lực phòng ngự của Giang Lưu lại tăng cường một mảng lớn, ở phía dưới sự công kích của mình, cũng coi là dần dần ổn định thế cục.

- Giang Lưu, làm sao bây giờ? Bằng vào thực lực của chúng ta cho dù liên thủ cũng khó có thể đánh bại Ngọc Hoàng Thượng Đế!

Lại đấu thêm khoảng mười lăm phút, một chút phần thắng đều không nhìn thấy, Cao Dương dành thời gian nói nhỏ với Giang Lưu.

- Bằng vào tu vi của hai người chúng ta, liên thủ có thể chèo chống ở dưới tay Ngọc Hoàng Thượng Đế gần nữa giờ đã là đáng quý lắm rồi, nàng thế mà còn muốn đánh bại hắn hay sao?

Lời Cao Dương nói làm cho khóe miệng của Giang Lưu khẽ giật giật, đồng thời, biểu cảm ở trên mặt của hắn cũng cực kỳ quái dị khi nói với Cao Dương.

- Nếu như đã động thủ tự nhiên là phải nghĩ đến chuyện giành chiến thắng, như vậy có sai hay sao?

Cao Dương hỏi ngược lại.

Ngầm nghĩ một lát, Giang Lưu cũng cảm thấy Cao Dương nói không sai, nếu động thủ, tự nhiên là phải nghĩ đến chuyện giành chiến thắng.

Chẳng qua là trong lòng của Giang Lưu thật đúng là không có nghĩ qua phương diện này.

Cũng không phải là Giang Lưu không ôm chí lớn, mà là trước đó hắn đã từng hai lần kém chút là có thể đánh chết Vương Mẫu Nương Nương nhưng cả hai lần đó đều phát động một loại cơ chế bị động nào đó, làm cho Vương Mẫu Nương Nương có thể đào thoát.

Cho nên, theo Giang Lưu thấy, nếu Vương Mẫu Nương Nương có thể đào thoát trước khi chết, như vậy Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng không thể nào không có thủ đoạn tương tự chứ nhỉ?

Cho dù bản thân thật có thể đánh bại Ngọc Hoàng Thượng Đế, đến lúc đó hắn cũng có khả năng sẽ phát động cơ chế bị động kia mà chạy trốn.

Chẳng qua là dạng suy nghĩ này, Giang Lưu đương nhiên sẽ không nói ra bên ngoài. Nếu không, chẳng phải là nói rõ ràng cho Ngọc Hoàng Thượng Đế biết, người thần bí mặc áo choàng màu đen kia còn có gia hỏa mặc áo choàng màu bạc kia chính là mình hay sao?

- Hừ! Hai người bọn họ thế mà còn muốn nghĩ đến chuyện đánh bại quả nhân hay sao?

Bên trong chiến đấu, khoảng cách ba người rất gần, Ngọc Hoàng Thượng Đế tự nhiên là có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa Giang Lưu cùng Cao Dương. Điều này làm cho Ngọc Hoàng Thượng Đế càng thêm tức giận.

Chỉ có điều, lời Cao Dương nhắc nhở cũng có đạo lý.

Tuy rằng theo Giang Lưu thấy, đánh bại Ngọc Hoàng Thượng Đế là khả năng cực kỳ bé nhỏ, nhưng mình cũng không thể vừa mới bắt đầu liền biểu hiện ra rằng bản thân không có suy nghĩ này chứ nhỉ?

Như thế há không phải là làm cho người ta hoài nghi hay sao?

Vì thế, sau khi suy nghĩ một chút, Giang Lưu cảm thấy mình nên có sự quyết đoán, hắn giơ tay lên, kỹ năng Quyết Đấu Khế Ước được thi triển, nhanh chóng kết nối Ngọc Hoàng Thượng Đế cùng Cao Dương.

Sau khi kỹ năng Quyết Đấu Khế Ước được thi triển đi ra, tự nhiên, chỉ hai người Cao Dương cùng Ngọc Hoàng Thượng Đế mới có thể kích thương đối phương, người khác đều không có năng lực như vậy.

Cùng nguyên lý, ở dưới tác dụng của kỹ năng Quyết Đấu Khế Ước, bọn họ cũng không có biện pháp đả thương người khác.

- Cao Dương, cái này cho ngươi mượn dùng. . .

Sau khi thi triển ra kỹ năng Quyết Đấu Khế Ước, Giang Lưu lập tức ném Liên Hoa mười tám phẩm qua cho Cao Dương.

Mắt thấy Giang Lưu ném Liên Hoa mười tám phẩm ra, ánh mắt của Ngọc Hoàng Thượng Đế hơi co vào, đồng thời Thần Kiếm màu vàng trong tay vung vẩy.

Một luồng kiếm khí kinh thiên chém về phía Liên Hoa mười tám phẩm, hiển nhiên là Ngọc Hoàng Thượng Đế muốn đánh bay món bảo vật này trước lại nói.

Chẳng qua là sau khi nhìn thấy luồng kiếm khí này của Ngọc Hoàng Thượng Đế bắn tới, thân hình của Giang Lưu khẽ động, nhanh chóng lướt ngang ngăn cản ở phía trước, mặc cho luồng kiếm khí này chém trên người mình, nhưng mà Giang Lưu lại không chút hư hao nào.

Ở dưới tác dụng của kỹ năng Quyết Đấu Khế Ước, bản thân không có khả năng tạo thành tổn thương đối với Ngọc Hoàng Thượng Đế, cùng nguyên lý, Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng không có khả năng tạo thành tổn thương đối với mình.

Điều này tự nhiên là càng thêm thích hợp cho Giang Lưu phát huy năng lực phòng ngự.

Sau khi vươn tay ra, nhận lấy Liên Hoa mười tám phẩm Giang Lưu ném cho bản thân, trong lòng của Cao Dương hơi động một chút là đã nhanh chóng cảm giác được sự lợi hại của món bảo vật này.

Sau đó, nàng tế khởi Liên Hoa mười tám phẩm, từ giữa nhụy hoa, một cột sáng bắn về phía Ngọc Hoàng Thượng Đế.

Đây chính là sức mạnh phong tỏa do Liên Hoa mười tám phẩm này hóa thành.

Cao Dương không cầu Liên Hoa mười tám phẩm thật có thể hoàn toàn cầm cố lại thân hình của Ngọc Hoàng Thượng Đế, nhưng cầu có thể hơi chút ảnh hưởng là được rồi.

Hô hô hô!

Ngọc Hoàng Thượng Đế nâng Thần Kiếm màu vàng trong tay lên rồi vung vẩy. Từng luồng từng luồng kiếm khí liền một mạch không ngừng bắn ra đi. Thế nhưng mà, thân hình của Giang Lưu thủy chung vẫn ngăn ở trước mặt Cao Dương, thay nàng ngăn cản tất cả những kiếm khí này.

Sau khi kỹ năng Quyết Đấu Khế Ước phát huy tác dụng, việc Giang Lưu phòng ngự đòn công kích của Ngọc Hoàng Thượng Đế càng thêm nhẹ nhõm, tự nhiên, Cao Dương cũng có thể thỏa thích đi công kích Ngọc Hoàng Thượng Đế.

Thử hỏi, bên trong chiến đấu còn có chuyện gì thoải mái hơn là mình chỉ cần quan tâm đến việc công kích, mà không cần lo lắng phòng ngự hay sao?

Như thế, Cao Dương có thể phát huy thực lực vượt xa bình thường!

Trong khoảng thời gian sau đó, cục diện chiến đấu đã thay đổi, cán cân thắng lợi dần dần nghiêng về phía Giang Lưu cùng Cao Dương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận