Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1344: Giải trừ phong ấn vòng Cấm Thần



Không giống các đại lão Chuẩn Thánh khác, đều có lãnh địa và thế lực của mình ở Ma giới, Mộng Ma cũng không thành lập thế lực mạnh mẽ gì.

Vì vậy, trong Vân Mộng Trạch bên này cũng chỉ có mấy người thuộc hạ cho mình phân phối, không hơn.

Một ngày này, Mộng Ma giống như bình thường, đang suy tư vấn đề làm sao để tăng tu vi của mình lên, chợt, một Ma tộc cảnh giới Đại La đi tới bên cạnh Mộng Ma.

Ma tộc này mở miệng, nói với Mộng Ma:

- Chủ nhân, một khách không mời tới Vân Mộng Trạch, chỉ đích danh muốn gặp ngươi!

- À? Thật sao?

Nghe vậy, chân mày Mộng Ma hơi nhướng lên, mở miệng hỏi:

- Là ai?

Ma tộc cảnh giới Đại La này trả lời:

- Đối phương là Chiên Đàn Công Đức Phật của Phật Môn!

- Hả?!

Nghe thấy lời này, sắc mặt Mộng Ma không khỏi thay đổi, trong đầu nhớ lại cảnh cực kỳ tàn ác lần trước.

Vừa nghĩ đến đây, Mộng Ma muốn chạy trốn theo phản xạ.

Chỉ là, rất nhanh, trong lòng Mộng Ma khẽ động, phản ứng kịp.

Không đúng! Nghe nói Di Lặc Phật Tổ đã chết dưới tay Chiên Đàn Công Đức Phật, nên Như Lai Phật Tổ hạ vòng Cấm Thần, phong ấn tất cả năng lực Thần thông pháp thuật của hắn thì phải.

Đã như vậy, mình có gì mà phải sợ?

Nghĩ đến đây, tâm tính Mộng Ma ổn định hơn không ít, khẽ gật đầu nói:

- Nếu thế, vậy ngươi mời Chiên Đàn Công Đức Phật vào đây đi!

Nghe lời này của Mộng Ma, Ma tộc cảnh giới Đại La kia gật đầu, không nói nhiều mà xoay người rời đi.

Một lát sau, Giang Lưu và bên cạnh là Tiểu Bạch Long tiến vào trong cung điện của Vân Mộng Trạch.

Mộng Ma thì sao? Bình chân như vại ngồi trên bảo tọa của mình, nhìn chằm chằm vào Giang Lưu.

Sau khi Giang Lưu đi vào, Mộng Ma mở miệng chào hỏi:

- Chiên Đàn Công Đức Phật, đã lâu không gặp!

Nghe vậy, Giang Lưu khẽ gật đầu chào lại:

- Ừ, đã lâu không gặp! Phong thái của ngươi vẫn như trước nhỉ!

Tiểu Bạch Long bên cạnh nghe đối thoại giữa Giang Lưu và Mộng Ma, trong lòng âm thầm thở phào.

Nhìn từ cục diện này, có khi mình không cần quá lo lắng nhỉ? Mộng Ma này thoạt nhìn rất quen thuộc với sư phụ đấy!

Chỉ là, hơi thở này của Tiểu Bạch Long còn chưa thở ra hết, đối thoại tiếp theo của Giang Lưu và Mộng Ma khiến lòng Tiểu Bạch Long âm thầm căng thẳng.

Khẽ gật đầu, Mộng Ma mở miệng hỏi Giang Lưu:

- Không sai, đương nhiên ta không có gì thay đổi so với trước kia, nhưng ngươi ấy, sau khi tru diệt Di Lặc Phật Tổ, nghe nói, thủ đoạn pháp thuật Thần thông của ngươi đều bị Như Lai Phật Tổ phong ấn lại rồi?

Nghe vậy, Giang Lưu gật đầu, trả lời với bộ dạng rất thản nhiên:

- Không sai, đúng là như thế!

- Đây thật là đáng tiếc mà!

Thấy Giang Lưu thẳng thắn gật đầu, Mộng Ma có vẻ vô cùng tiếc hận, thở dài một hơi, nói:

- Lúc đầu khi ngươi mài giũa ta, đánh ta, thực lực vẫn rất khiến người ta kính phục, nhưng thủ đoạn pháp thuật Thần thông như vậy, không ngờ lại bị Như Lai Phật Tổ phong ấn lại rồi!

- Nguy rồi! Giữa Mộng Ma và sư phụ có thù oán?

Nghe lời Mộng Ma nói, trong lòng Tiểu Bạch Long căng thẳng.

Chợt, dưới chân hơi dịch chuyển, không dấu vết ngăn lại trước mặt Giang Lưu.

Bây giờ thủ đoạn pháp thuật Thần thông của sư phụ đều bị chặn lại, nếu động thủ thật, đương nhiên mình phải liều mạng bảo vệ tính mạng của sư phụ.

Chỉ có điều, Mộng Ma này có tu vi cấp bậc Chuẩn Thánh, trong lòng Tiểu Bạch Long thực sự không có chút tự tin nào.

Tuy động tác của Tiểu Bạch Long nhìn như không chút dấu vết, nhưng Giang Lưu lại thấy rõ ràng, khóe miệng hơi giương lên.

Vỗ lưng Tiểu Bạch Long an ủi hắn một cái, sau đó ánh mắt của Giang Lưu cũng rơi xuống người Mộng Ma, nói theo:

- Cho nên, bây giờ ngươi cảm thấy, pháp thuật Thần thông của ta đều bị chặn lại, vậy còn lâu mới là đối thủ của ngươi đúng không?

Lời này Mộng Ma không thích nghe. Hắn bèn hơi nghiêng đầu, hỏi Giang Lưu:

- Không phải sao? Ngươi cho rằng không có thủ đoạn pháp thuật Thần thông, ngươi vẫn có thể đánh bại ta như trước à?

Thần sắc Giang Lưu bình tĩnh, vẫn có bộ dạng trong lòng tính sẵn cả rồi.

- Ai biết được? Có lẽ ngươi có thể đánh bại ta, nhưng có lẽ, hôm nay ngươi vẫn thua trong tay ta thì sao?

Nhưng mà nhìn bộ dạng này của hắn, Mộng Ma lại thầm lắc đầu.

Thủ đoạn pháp thuật Thần thông đều bị Như Lai Phật Tổ phong lại, điều này sớm đã không phải bí mật gì, nhưng tới giờ hắn vẫn còn phô trương thanh thế như vậy, càng chứng minh hắn khó có thể phát huy thực lực của mình đúng không?

Dù sao, chỉ có người càng không có mới càng thích phô trương thanh thế mà thôi.

Ngươi đã thích giả bộ, ta làm cho ngươi không giả bộ được. Vì thế, Mộng Ma hơi nheo mắt lại, chợt mở miệng khiêu chiến Giang Lưu:

- Thật không? Nếu thật sự là như vậy, ta ngược lại cũng tò mò muốn nhìn xem, không có những thủ đoạn pháp thuật Thần thông này, ngươi có thể phát huy ra bao nhiêu năng lực. Nếu không, chúng ta lại giống như lần trước, luận bàn một chút?

Nghe vậy, Giang Lưu dứt khoát gật đầu đồng ý:

- Tốt, tục ngữ có câu thế này, kẻ sĩ ba ngày không gặp, gặp lại phải lau mắt mà nhìn, ta cũng muốn nhìn xem gần đây thủ đoạn của ngươi tăng lên bao nhiêu!

Hắn đồng ý dứt khoát như vậy, ngược lại làm Mộng Ma ngây ngẩn cả người, đơ ra nhìn hắn, gần như không thể tin vào tai mình.

Tình huống gì đây? Hắn thực sự dễ dàng đáp ứng như vậy?

Chẳng lẽ hắn không biết pháp thuật Thần thông của mình đều bị phong lại rồi?

Vốn dĩ, Mộng Ma còn cảm thấy, sau khi mình mở miệng yêu cầu khiến chiến, Chiên Đàn Công Đức Phật này sẽ tìm lý do từ chối lời mời của mình mới đúng!

Nhìn bộ dạng đơ ra không trả lời của Mộng Ma, Giang Lưu mỉm cười, hỏi ngược lại:

- Sao thế? Đến lúc này rồi, ngươi lại sợ sao? Sợ sẽ thua trong tay ta như lần trước?

Lần này tới tìm Mộng Ma hỗ trợ, Giang Lưu rất rõ, dựa vào mâu thuẫn giữa mình và Mộng Ma, chỉ dựa vào một câu nói ngoài miệng là không thể nào làm hắn bằng lòng giúp một tay.

Cuối cùng vẫn cần lấy lực phục người mới được.

Nếu trận chiến này đã được định sẵn là không thể thoát khỏi, vậy thì, không cần phải lề mà lề mề nữa.

Chỉ tiếc, lần trước đã đánh Mộng Ma quá nhiều lần, hắn đã sớm không đáng giá nữa.

Nhìn bộ dạng trong lòng có dự tính của Giang Lưu, Mộng Ma lại thầm thấy căng thẳng trong lòng.

- Chuyện này, hắn thực sự không phô trương thanh thế sao?

Lần trước đánh với Giang Lưu một trận, bắt được một vị Chuẩn Thánh như hắn, liều mạng đánh, không biết đánh bao nhiêu lần.

Thậm chí mỗi lần thanh máu của hắn trống rỗng, Giang Lưu đều sẽ thi triển những kỹ năng Quan Âm Chú cùng Trị Dũ Thánh Thủ để kéo lượng máu của hắn lên.

Cho tới bây giờ, có thể nói là Mộng Ma đã có bóng ma trong lòng.

Lúc này nhìn bộ dạng đã định trước của Giang Lưu, trong lòng Mộng Ma lại thầm muốn lui quân.

Chỉ là, lúc trong lòng đang nghĩ vậy, ánh mắt Mộng Ma chợt rơi xuống cổ tay của Giang Lưu.

Đúng hơn là rơi vào vòng Cấm Thần.

Vòng Cấm Thần của Như Lai Phật Tổ, không thể nào là giả được. Nếu hắn thực sự bị chặn pháp thuật Thần thông lại, đó giống như con hổ không răng vậy, mình hoàn toàn không cần phải sợ.

Sau khi im lặng một lát, Mộng Ma cũng đứng dậy, mở miệng nói với Giang Lưu:

- Không hổ là pháp sư Huyền Trang, dáng vẻ phô trương thanh thế này đúng là dọa người thật, mới nãy suýt chút nữa thì ta sợ chết rồi!

Chỉ là, thần sắc Giang Lưu vẫn bình tĩnh nhìn Mộng Ma như cũ.

Hiển nhiên, hắn cảm thấy mình đang phô trương thanh thế sao? Vậy mình để hắn nhận thấy rõ sự thực vậy!

Vừa nghĩ tới dây, Giang Lưu trực tiếp giơ tay lên, ném kỹ năng Khu Tán Chú lên người mình.

Cùng với Khu Tán Chú phát huy hiệu lực, vòng Cấm Thần vốn đang đeo ở trên cổ tay hắn cũng theo đó mà tự động bóc ra.

Đồng thời, Giang Lưu mở miệng nói:

- Nếu các hạ không có ý động thủ trước, vậy bần tăng cũng chỉ có thể chủ động ra tay!

Mắt thấy sau một chiêu Khu Tán Chú của Giang Lưu, vòng Cấm Thần vốn đang đeo trên tay hắn trực tiếp rơi ra, sắc mặt Mộng Ma lập tức thay đổi, đồng thời trong miệng vội vàng nói:

- Từ từ, từ từ, Công Đức Phật, chuyện gì cũng từ từ nha!

Đến lúc này, Mộng Ma vô cùng rõ ràng, Chiên Đàn Công Đức Phật người ta hoàn toàn không phải phô trương thanh thế, mà là người ta thực sự có tự tin như vậy.

Mình vẫn cho rằng thái độ của đối phương là làm màu, nhưng mà sự thật là người ta trâu bò thực sự!

- Sư phụ, hắn, hắn thế mà…

Đừng nói sắc mặt Mộng Ma biến đổi khi nhìn thấy Khu Tán Chú của Giang Lưu giải trừ vòng Cấm Thần trên người, ngay cả Tiểu Bạch Long khi nhìn cảnh này cũng phải hoảng sợ.

Đồng thời, trong lòng Tiểu Bạch Long cũng chợt bừng tỉnh.

Thảo nào sư phụ vẫn luôn có vẻ bình chân như vại, thì ra cái vòng Cấm Thần này đối với hắn căn bản là thùng rỗng kêu to!

Cũng khó trách mà! Đi qua một đường Tây Hành, đấu trí đấu dũng với Tiên Phật, sư phụ gần như là chưa từng chịu thiệt bao giờ, nhưng lần này thế mà lại bị Như Lai Phật Tổ dùng vòng Cấm Thần chặn pháp thuật Thần thông trên người.

Thì ra, tất cả đây cũng chỉ là giả tạo mà thôi.

Như Lai Phật Tổ cảm thấy hắn đã phong thành công rồi, nhưng sự thật lại không phải vậy!

- Từ cái gì? Không phải ngươi kêu ta phô trương thanh thế sao? Không động thủ thì sao có thể khiến ngươi loại bỏ nghi ngờ đó đây?

Đối với lời sợ hãi của Mộng Ma, Giang Lưu cũng không để ý, đồng thời vung Đồ Vu kiếm trong tay lên, chém thẳng xuống.

Tuy Giang Lưu không có tính cách thích chiến đấu như Tôn Ngộ Không, nhưng qua nhiều năm như vậy, có thể nói làm một đường đánh tới, đột nhiên lâu rồi không động thủ như vậy, Giang Lưu đúng là có hơi ngứa tay.

Lúc này, nếu ra tay, đương nhiên Giang Lưu phải giãn gân giãn cốt một chút mới tốt!

Treo lên đánh, nghiền ép!

Thực lực của Giang Lưu vốn mạnh hơn Mộng Ma, hơn nữa đối mặt với Giang Lưu, Mộng Ma hoàn toàn không có ý chí chiến đấu, nên vừa động thu, hoàn toàn là bị treo lên đánh.

Mà, Ma tộc của Vân Mộng Trạch cũng nhìn thấy, trong lòng hoảng sợ.

Thực lực của pháp sư Huyền Trang quả nhiên rất khủng bố!

Như vậy, nửa canh giờ trôi qua, Giang Lưu giơ tay lên, một chiêu kỹ năng Liên Hoa Chú hạ xuống, trong hư không một ánh hào quang rơi xuống rồi nổ tung thành hình hoa sen, nuốt sống toàn thân Mộng Ma.

Đồng thời, thanh máu trên đầu Mộng Ma cũng trống rỗng.

Âm thanh nhắc nhở thu được điểm kinh nghiệm và tiền vàng đúng hẹn vang lên trong đầu Giang Lưu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận