Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1359: Nên đi giục Nhiên Đăng Phật Tổ một cái rồi



Sau khi được Giang Lưu chỉ điểm, đương nhiên Kim Mao Hống hiểu mình nên làm gì, cho nên không có ý dừng lại lâu, sau khi cáo từ, hắn quay người rời đi.



Cùng với Kim Mao Hống đã rời đi, không lâu sau, váy Phù Dung Lưu Tiên trên người của Giang Lưu lại lần nữa hoá về Thanh Liên Phật Y, xem như đặc hiệu của nhẫn Hôn Nhân được giải trừ.



Mà từ lần thử nghiệm này, Giang Lưu cũng hiểu, tuy rằng hai bên đều có thể phát động đặc hiệu của nhẫn Hôn Nhân, nhưng mà sau khi một bên phát động, phía bên còn lại sẽ không thể sử dụng được, bắt buộc phải là người phát động mới có thể giải trừ.

- Được rồi, Ngộ Không...

Sau khi giải trừ đặc hiệu của nhẫn Hôn Nhân, Giang Lưu vỗ tay một cái, nhìn về hướng Tôn Ngộ Không bọn họ, nói:



- Gần đây chúng ta có hơi lười đánh phó bản! Không được! Khoảng cách với Tây Thiên càng ngày càng gần, chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy, từ hôm nay trở đi, thời gian đánh phó bản, từ mỗi ngày bốn canh giờ đổi thành sáu canh giờ!

- Sư phụ, ngươi đây là bóc lột sức lao động miễn phí! Dù sao đánh phó bản đều là bọn ta bận rộn!

Đột nhiên nghe Giang Lưu nói muốn tăng ca, vẻ mặt mấy người Tôn Ngộ Không bọn họ đều lập tức sụp đổ

- Đúng rồi, sư phụ, người bỏ sức đều là bọn ta!



Tuy rằng Trư Bát Giới tự nhận là liếm cẩu của Giang Lưu, nhưng đối với bản tính lười biếng của hắn, loại tình huống khiến mình phải tăng ca như này, dĩ nhiên là hắn phải cùng chống đối!



Nghe Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới bọn họ chống đối, Giang Lưu lại không biết xấu hổ nói:



- Ai nói? Có lần nào là vi sư không cùng các ngươi nỗ lực đánh phó bản? Cho dù là không động thủ, nhưng chỉ đứng phất cờ hò reo cũng rất mệt!

Phất cờ hò reo cũng rất mệt? Nghe câu này sắc mặt của mấy người Tôn Ngộ Không bọn họ càng đen lại!

Thì ra bọn ta muốn ngươi ở bên cạnh lải nhà lải nhải sao? Nếu như ngươi không nói, chúng ta còn có thể càng thanh tịnh hơn một chút đấy?



Đương nhiên là Trư Bát Giới không dám cương quyết chống đối, cuối cùng chỉ có thể thấp giọng nói lẩm bẩm trong miệng.

- Sư phụ, ngươi, ngươi đây hoàn toàn là báo thù, nhưng vừa nãy rõ ràng chỉ có một mình Đại sư huynh cười thôi...

Giang Lưu nhìn chằm chằm vào Trư Bát Giới, nở một nụ cười có vẻ ôn hoà hỏi:



- Bát Giới, ngươi vừa nói gì? Sư phụ không nghe rõ, ngươi nói lớn tiếng một chút?

Bị Giang Lưu điểm danh riêng, Trư Bát Giới càng không dám nói thêm lời chống đối gì nữa, lập tức lớn tiếng trả lời:



- Ta cảm thấy sư phụ nói gì cũng có lý! Chúng ta cách Tây Thiên càng ngày càng gần rồi, quả thực là nên nỗ lực nhiều hơn!

- Ừm, không sai, thế này mới đúng...

Câu trả lời này của Trư Bát Giới khiến Giang Lưu gật đầu, nét mặt vô cùng hài lòng.



Sau khi Tôn Ngộ Không bọn họ liên tiếp đánh phó bản mấy lần, nhìn thấy thời gian không còn sớm nữa, Giang Lưu nói:



- Được rồi, thời gian cũng không sớm nữa. Sắp đến giờ cơm tối rồi, vi sư làm cơm cho các ngươi, các ngươi tiếp tục nỗ lực, đánh phó bản thêm mấy lần nữa! Cố lên!



Sau khi nói một câu như vậy, Giang Lưu trực tiếp rời khỏi phó bản của Sơn Hà Xã Tắc Đồ!



Còn về Tôn Ngộ Không bọn họ thì sao? Ngơ ngác nhìn nhau. Có thể làm gì chứ? Chỉ có thể cùng Thiện Thi và Ác Thi bọn họ tiếp tục ở trong phó bản nỗ lực.



Bình thường vào lúc này đều đã là khoảng thời gian tan ca rồi. Nhưng hôm nay lại bị ép tăng ca!



Hơn nữa? Có vẻ như sau này đều phải tăng ca!

Sau khi lại đánh phó bản thêm mấy lần nữa, Tôn Ngộ Không bọn họ mãi đến ban đêm mới rời khỏi phó bản, bộ dạng từng người nhìn có vẻ đều thể xác và tinh thần rã rời.

Báo thù thì báo thù, nhưng Giang Lưu vẫn chuẩn bị xong một bàn thức ăn phong phú, nói với mấy người Tôn Ngộ Không bọn họ:

- Được rồi? Đừng giả chết nữa, tinh lực của các ngươi vi sư còn có thể không biết sao?

Tôn Ngộ Không khẩy cơm trong bát của mình, trả lời:



- Sư phụ, không phải bọn ta giả chết mà là độ khó của phó bản này càng ngày càng nhỏ rồi. Mỗi ngày đều lặp đi lặp lại những việc nhàm chán này, chung quy vẫn cảm thấy có hơi không chịu được!

Nghe vậy, Giang Lưu tán thành gật đầu:

- Ừ, lời này của Ngộ Không cũng có lý…

Nghe Giang Lưu trả lời, mấy người Tôn Ngộ Không đều nhìn về phía Giang Lưu bằng ánh mắt kỳ vọng, hỏi:



- Ồ? Sư phụ, vậy ngươi có ý tưởng gì không?

Giữa hai lông mày mang theo vẻ suy tư, Giang Lưu mở miệng nói:



- Tính toán thời gian, trước đây Nhiên Đăng Phật Tổ đồng ý với ta sẽ ưu hoá Sơn Hà Xã Tắc Đồ lần nữa, ta cho hắn thời hạn một năm, bây giờ, thời gian hơn nửa năm đã qua rồi đi? Chỉ còn lại khoảng ba tháng cuối cùng nữa...

Nghe vậy, mấy người Tôn Ngộ Không bọn họ gật đầu nói:



- Hình như quả thực là vậy!



- Thời gian không nhiều nữa, cũng là lúc nên đi giục Nhiên Đăng Phật Tổ một chút rồi, hơn nữa...

Giang Lưu nói đến đây, mắt hơi nheo lại, nói:



- Thế lực của Phật Môn và Thiên Đình đã cân bằng trở lại, có phải là chúng ta nên tiếp tục ra tay không?

Nghe lời Giang Lưu nói, Tôn Ngộ Không mở miệng hỏi:

- Sư phụ, ý của ngươi là, muốn hạ thủ với Nhiên Đăng Phật Tổ sao?

Lời vừa nói ra, mấy người Trư Bát Giới bọn họ lộ vẻ sợ hãi cả kinh!



Sư phụ muốn hạ thủ với Nhiên Đăng Phật Tổ? Đó là đại lão chân chính nổi danh khắp thiên hạ đó!



Tu vi Chuẩn Thánh đỉnh phong, đã từng là thính khách ở Tử Tiêu Cung, phó giáo chủ Xiển Giáo, Phật Vị Lai của Phật Môn hiện nay...

- Thực lực Nhiên Đăng Phật Tổ theo một ý nghĩa nào đó mà nói, thậm chí còn mạnh hơn Như Lai Phật Tổ!

- Nếu như có thể tiêu diệt hắn, sau này khi chúng ta huyết chiến Linh Sơn, tự nhiên là nhẹ nhàng rất nhiều. Những cường giả Chuẩn Thánh này, nếu như có thể tiêu diệt từng người một, vậy thì không thể tốt hơn rồi!

Nghe vậy, Giang Lưu mở miệng nói, dáng vẻ không tỏ rõ ý kiến.



Nghe lời Giang Lưu nói, mấy người Tôn Ngộ Không bọn họ cũng tán thành gật đầu.



Lời của sư phụ quả thực không sai, muốn giết Nhiên Đăng Phật Tổ quả thực không phải chuyện dễ dàng như thế, nhưng nếu như thực sự có thể thành công, đương nhiên là không thể tốt hơn rồi.

- Chuyện này không cần gấp gáp, bàn bạc kỹ lưỡng hơn đi. Huống hồ, cho dù là muốn giết hắn, cũng phải đợi hắn giúp chúng ta ưu hoá Sơn Hà Xã Tắc Đồ trước rồi nói!

Sau một hồi lâu suy nghĩ, Giang Lưu quyết định lại điểm chủ yếu của chuyện này.



Chỉ là, tuy rằng hiện tại không gấp, nhưng Tôn Ngộ Không nghĩ rồi nghĩ, vẫn là hỏi Giang Lưu, đối với việc tru sát Nhiên Đăng Phật Tổ có nắm chắc hay không? Hoặc là nói là có ý tưởng gì không?

Nghe Tôn Ngộ Không bọn họ hỏi, Giang Lưu mở miệng nói:



- Thực ra trong tay vi sư có một bảo vật, nếu như sử dụng thích hợp, tru sát Nhiên Đăng Phật Tổ không phải là chuyện không thể nào.

Cũng không đợi bọn họ hỏi là cái gì, Giang Lưu giơ tay lấy ra một quyển trục xưa cũ, đặt lên bàn ăn cơm.

Ánh mắt của Tôn Ngộ Không bọn họ tự nhiên là đặt vào quyển trục xưa cũ này, chợt, mở miệng hỏi:



- Sư phụ, quyển trục này có tác dụng gì thế?

- Hầu ca, ngươi không nhớ sao?

Trái lại, trí nhớ Trư Bát Giới ở bên cạnh có vẻ tốt hơn, nói:



- Trước đây lúc sư phụ tru sát Trường Sinh Đại Đế, từng lấy được quyển trục này từ trong một bảo rương, lão Trư ta nhớ kỹ lúc đó sư phụ còn nói, nếu dùng tốt, đến Như Lai Phật Tổ và Ngọc Hoàng Đại Đế cũng có thể giết được!

- Hình như, là có chuyện thế này?

Nghe Trư Bát Giới nói, Tôn Ngộ Không suy nghĩ một lát.



Lúc tru sát Trường Sinh Đại Đế? Chuyện này hình như hơi lâu đời rồi, hình như mình có vẻ hơi hơi có ấn tượng.



Sa Ngộ Tịnh ở bên cạnh nghe vậy, cũng gật đầu, tán thành nói:

- Ừm, Nhị sư huynh nói đúng đó, ta cũng nhớ trước đây sư phụ từng nói rồi!

Sau khi gật đầu, Tôn Ngộ Không tò mò hỏi Giang Lưu:



- Được thôi, vậy có lẽ là từng nói rồi, chỉ là, quyển trục này rốt cuộc có tác dụng gì?

Nghe vậy, Giang Lưu giải thích:



- Tác dụng của quyển trục này rất đơn giản, nó có thể khiến người ta không thể thi triển bất cứ thủ đoạn pháp thuật Thần thông gì trong thời gian hai khắc!

Quyển trục Phong Thần (vật tiêu hao): Sau khi sử dụng, có thể khiến đối phương rơi vào trạng thái im lặng, thời gian duy trì 1800 giây.



Quyển trục Phong Thần này giống như Đẳng Cắp Đề Thăng Quyển, quả thực là Giang Lưu sớm đã có, nhưng lại vẫn luôn là đồ vật giữ trong bọc không gian.



Theo Giang Lưu, nếu như muốn sớm tiêu diệt Nhiên Đăng Phật Tổ, quyển trục Phong Thần này gần như là đồ vật tất không thể thiếu.

- Thời gian hai khắc, không dùng được bất cứ pháp thuật Thần thông gì? Cái này rất giống với vòng Cấm Thần mà Như Lai cho ngươi!

Nghe Giang Lưu giải thích, trên mặt mấy người Tôn Ngộ Không bọn họ đều lộ ra vẻ thán phục.



Nghe vậy, Giang Lưu gật đầu nói:

- Ừm, tác dụng quả thực không khác mấy!

Tiểu Bạch Long ở bên cạnh ăn cơm nghe thế, liếc nhìn Tôn Ngộ Không một cái, sau đó lại nhìn Giang Lưu, chợt im lặng cúi đầu ăn cơm, không có ý nói chuyện.



Thực ra, lời của Tôn Ngộ Không khiến Tiểu Bạch Long rất muốn nhiều lời nói một câu:



- Thực ra, vòng Cấm Thần của Như Lai Phật Tổ đối với sư phụ hoàn toàn không có tác dụng!

Trước kia mình và sư phụ đi đến Ma Giới một chuyến, tìm được Mộng Ma kia, cũng không phải là sư phụ dùng lời nói mời Mộng Ma kia đến giúp đỡ, mà là sư phụ sau khi tự mình phá giải vòng Cấm Thần, trực tiếp dùng võ lực đánh cho Mộng Ma kia chỉ có thể khuất phục đến giúp.



Đương nhiên, gần đây dường như sư phụ lười biếng đến nghiện rồi, lời này, Tiểu Bạch Long không dám tùy tiện nói ra.



Tình hình trần gian bên này thế nào, tạm thời không nói.



Trong Hư Không cảnh giới, Ngọc Hư Cung trong Hư Không cảnh giới lẳng lặng đứng sừng sững. Là đạo tràng của Thánh Nhân Nguyên Thủy Thiên Tôn, hiển nhiên Ngọc Hư Cung cũng là sự tồn tại xa rời thế sự.

Một ngày này, bóng dáng của Nguyên Thủy Thiên Tôn đột nhiên biến mất trong Ngọc Hư Cung, tựa như di chuyển trong chớp mắt, trực tiếp xuyên qua không gian đến trước cửa Bát Cảnh Cung.



Đến trước cửa Bát Cảnh Cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn mở miệng hô một câu:



- Đại ca!



Khi giọng nói của hắn vừa dứt, cửa lớn của Bát Cảnh Cung mở ra!



Tiếp theo đó, bóng dáng của Nguyên Thủy Thiên Tôn đi vào Bát Cảnh Cung.



Chỉ là, khi Nguyên Thủy Thiên Tôn đi đến trước mặt của Lão Tử, sắc mặt lại khẽ thay đổi.



Ở trước mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn, bỗng nhiên có ba Lão Tử giống nhau như đúc!



Quan trọng nhất là, với ánh mắt Thánh Nhân của Nguyên Thủy Thiên Tôn, vậy mà lại không nhìn ra một chút giả tạo nào!



Ba người này lại đều là tồn tại thực sự, không phải là loại phân thân hay hoá ảnh.



- Nhị đệ, ngươi đến rồi...

Ba Lão Tử đồng thời mở miệng nói!



Chợt, ở trước mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn, hai Lão Tử trong đó áp sát vào chính giữa, ba Lão Tử lại một lần nữa hợp lại thành một.

Nguyên Thủy Thiên Tôn dường như đến cả ý đồ của mình đến đây cũng quên, mở miệng hỏi Lão Tử:

- Đại ca, ngươi đây là thủ đoạn gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận