Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1414: Thiên Đình dốc toàn bộ lực lượng



Khương Tử Nha cầm roi Đả Thần chỉ thẳng lên trời, mở miệng tuyên cáo:

- Ta, Khương Thượng, lấy danh nghĩa Nhân tộc tuyên cáo thiên địa. Từ xưa đến nay, Tam Hoàng trị thế, Ngũ Đế định luân, Nhân tộc ngự trị nhân gian chính là điều thiên đạo đã định!

- Nay, chủ của Nhân tộc ta - Lý Thế Dân lên ngôi Nhân Hoàng, thống trị nhân gian chính là thuận theo mệnh trời!

- Chủ của Thiên Giới - Hạo Thiên muốn xâm chiếm Nhân Gian giới. Khương Thượng nhận lệnh của Nhân Hoàng, phấn khởi phản kích, đến chết cũng không đổi!

Vừa nói xong, thiên địa chấn động mạnh, tam giới đều rung chuyển:

Năm đó Khương Tử Nha chấp chưởng Phong Thần chi kiếp, để Nhân Hoàng cuối cùng trong thiên địa bỏ mình, nhân gian thuộc về Ngọc Đế quản lý.

Bây giờ Khương Tử Nha lên tiếng lần nữa, lại vì chuyện lập lại Nhân Hoàng ư?

Hành động lần này có thể nói do đại nghĩa sở trí, cũng làm cho uy danh Nhân tộc vì đó mà chấn động mạnh.

- Là roi Đả Thần? Là Khương thừa tướng.

Thần tiên khắp trời nghe được Khương Tử Nha la lên, sắc mặt cả đám đều biến đổi mạnh, tất cả đều xôn xao.

Trận chiến Phong Thần năm đó, tất cả tiên thần hôm nay đều do Khương Tử Nha tự mình sắc phong trên Phong Thần đài.

Bây giờ Khương Tử Nha đứng ra tuyên cáo thiên địa như thế, đương nhiên tiên thần khắp trời không có nhiều người bằng lòng ra tay với Khương Tử Nha.

Huống chi nhiều tiên thần ban đầu còn là người trong đại quân Vũ Vương phạt Trụ, coi như là bộ hạ của Khương Tử Nha.

Tuy tu vi của Khương Tử Nha không cao, thậm chí còn không bằng cảnh giới Thiên Tiên, thế nhưng thân phận, địa vị và uy tín của hắn đều hơn xa rất nhiều cường giả cấp bậc Đại La Kim Tiên.

Bây giờ hắn đứng ra tuyên cáo, có thể chống đỡ được mười vạn Thiên binh.

- Bệ hạ!

Sau khi Khương Tử Nha tuyên cáo thiên địa, bên trong Lăng Tiêu bảo điện, một Thái Ất Chân Tiên đi lên phía trước, hành lễ với Ngọc Đế, nói:

- Bệ hạ, mong bệ hạ có thể nghĩ lại việc dụng binh với Nhân tộc!

- Đúng thế, đúng thế. Võ Đức tướng quân nói rất đúng.

Sau khi Thái Ất Chân Tiên nói xong, không ít thần tiên bên cạnh đều vội vàng mở miệng nói theo.

Phần lớn thần tiên trên Thiên Đình đều được sắc phong trong trận chiến Phong Thần, trong đó càng có rất nhiều Nhân tộc.

Bây giờ Ngọc Đế muốn ra tay với Nhân tộc vì việc lập lại Nhân Hoàng mà, hiển nhiên khiến cho rất nhiều thần tiên vốn là Nhân tộc không muốn. Bây giờ có người chủ động đứng ra nói, những người này tự nhiên cũng nói theo, cùng nhau khuyên Ngọc Đế nghĩ lại cho kỹ.

Chỉ là, bọn họ không nói còn tốt, vừa mở miệng thì càng lộ ra tính nghiêm trọng của việc lập lại Nhân Hoàng.

Ngọc Đế sầm mặt lại, càn cương độc đoán phất tay:

- Các vị khanh gia không cần nói nữa, việc này quả nhân đã quyết tâm. Lập tức khởi binh.

- Bệ hạ!

Võ Đức Tướng quân là người đầu tiên đứng ra, sau khi nghe lời ấy, hắn cắn răng, nâng cao dũng khí, mở miệng nói:

- Tuy nói bây giờ ta là thần tử của bệ hạ, nhưng dù sao Khương Tử Nha cũng là sư phụ ta. Hiện giờ dùng binh đối chiến không phải ước nguyện của ta. Xin bệ hạ cho phép ta hồi phủ điều dưỡng, không phải nhúng tay vào trận chiến Thiên Nhân!

Đây tựa hồ là biện pháp tốt nhất đối với Võ Đức Tướng quân.

Thời kỳ trận chiến Phong Thần trước đây, hắn chỉ là một tiều phu mà thôi, may mắn được sư phụ Khương Tử Nha nhìn trúng, thu làm đệ tử, còn được sắc phong làm thần tiên trên Thiên Đình.

Mặc dù bây giờ hắn có tu vi Thái Ất Chân Tiên nhưng lại không dám quên ân của sư phụ.

Nếu mình không ngăn được Ngọc Đế, vậy mở miệng thỉnh cầu rời khỏi là việc duy nhất mình có thể làm.

Lời của Võ Đức Tướng 1uân cũng làm cho không ít thần tiên trên Lăng Tiêu bảo điện âm thầm cúi đầu. Bọn hắn cũng hiểu chỗ khó xử của Võ Đức Tướng 1uân.

- Hừ, Thiên Đình ta khởi binh chính là thuận thiên ứng nhân, đại nghĩa sở trí. Võ Đức Tướng quân ngươi ghi nhớ ân nghĩa thầy trò, có thể nói là bỏ đại nghĩa mà nhớ tiểu nghĩa. Nếu Thiên Đình ta có người như ngươi, vậy còn quy củ nào đáng nói nữa?

Hiện tại, đây là thời điểm Ngọc Đế cần giết gà dọa khỉ.

Ngọc Đế hừ lạnh trong miệng, duỗi ngón tay ra, chỉ về phía Võ Đức Tướng quân.

Trong nháy mắt, một dải lụa xuyên qua trán của Võ Đức Tướng quân.

Võ Đức Tướng quân ngã trên mặt đất, khí tức không còn, một sợi vong hồn yếu ớt bay về trong tay của Địa Tạng Vương Bồ Tát ở Địa Phủ.

Thấy Ngọc Đế đột nhiên ra tay giết chết Võ Đức Tướng quân, toàn bộ thần tiên trên Lăng Tiêu bảo điện đều sợ hãi cả kinh, cả đám cúi đầu, không dám nói chuyện nữa.

Ngọc Đế bây giờ sát phạt quyết đoán, quả nhiên hoàn toàn khác với lúc bình thường.

Sau khi giết Võ Đức Tướng Quân, Ngọc Đế nhìn một vòng xung quanh tất cả thần tiên ở đây, mở miệng hỏi:

- Quả nhân muốn thân chinh thảo phạt nhân gian, còn ai trong các ngươi đưa ra dị nghị không?

Vết xe đổ đang ở trước mắt, các vị thần tiên trên Lăng Tiêu bảo điện nào còn dám đưa ra dị nghị gì chứ? Tất cả cúi đầu không dám nói tiếp.

Thấy dáng vẻ các vị thần tiên ở đây thật sự không có ai dám nói thêm gì, lúc này Ngọc Đế mới hài lòng, gật nhẹ đầu, nói ra:

- Rất tốt, đã các ngươi đều không có dị nghị, vậy lập tức ra tay đi.

Vừa nói xong, Ngọc Đế tức khắc đứng dậy, Thiên binh Thiên tướng ở gần Thiên Đình cũng đã sớm điều động tốt. Cùng với Ngọc Đế tự thân xuất lĩnh, đại quân hiển hách lên tới mấy chục vạn, che kín một vùng trời, ép về phía thành Trường An.

Binh quý thần tốc, Ngọc Đế hoàn toàn không có ý công kích tính dò xét.

Hắn biết rõ thời gian càng lâu càng bất lợi với hắn, cho nên phải một kích tất trúng.

Thậm chí vì để phấn chấn lòng quân, Ngọc Đế còn hô lên khẩu hiện:

- Trận đầu đã quyết chiến. Một trận phân thắng thua.

Trên đường Tây Hành, Giang Lưu còn đang vào phó bản cùng bọn Tôn Ngộ Không.

Hắn cũng biết bây giờ bản thân và Ngọc Đế không chỉ hoàn toàn không nể mặt mũi mà còn có đại thù sống chết, mà Ngọc Đế lại lấy được hai đại chí bảo, không có khả năng khoanh tay đứng nhìn việc lập lại Nhân Hoàng.

Vì thế Giang Lưu cũng gấp gáp tận dụng thời gian, cố gắng hết sức thăng cấp tu vi của mình, hi vọng có thể phát huy tác dụng bên trong đại chiến.

- Tít tít tít...

Khi Giang Lưu đang giết phó bản, đột nhiên âm thanh có tin tức truyền đến vang lên.

Giang Lưu kéo thanh trò chuyện bạn tốt ra nhìn, ảnh chân dung của Địa Tạng Vương Bồ Tát đang nhấp nháy.

Nhìn thấy cái này, lòng Giang Lưu hơi động, mở khung trò chuyện ra xem.

- Ngọc Đế đã suất lĩnh bảy bảy bốn mươi chín vạn đại quân, dốc toàn bộ lực lượng, đi về phía thành Trường An ở Đại Đường.

Nhìn tin tức Địa Tạng Vương Bồ Tát gửi cho mình, sắc mặt Giang Lưu không khỏi biến đổi.

Bốn mươi chín vạn đại quân? Dốc toàn bộ lực lượng?

- Ngộ Không, Ngộ Tịnh, chúng ta nhanh ra ngoài, đi về phía thành Trường An.

Nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc, Giang Lưu nói với bọn Tôn Ngộ Không.

Đồng thời hắn cũng lập tức nhảy ra từ trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Lấy Giang Lưu dẫn đầu, đoàn thỉnh kinh Tây hành cấp tốc bay về phía thành Trường An.

Đang bay giữa không trung, Giang Lưu cũng lập tức gửi tin tức này cho Cao Dương, để nàng nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng

Khi đoàn thỉnh kinh Tây Hành đang bay giữa không trung, Tôn Ngộ Không mở miệng hỏi Giang Lưu:

- Sư phụ, đột nhiên gấp gáp như vầy là có đại sự gì đã xảy ra sao?

Nghe vậy, Giang Lưu gật nhẹ đầu, nói ra:

- Không sai. Ngọc Đế đã tụ tập bảy bảy bốn mươi chín vạn Thiên binh Thiên tướng, đi về phía thành Trường An rồi.

- Trời..

Nghe được lời ấy, Tôn Ngộ Không không khỏi hít một ngụm khí lạnh vào miệng.

Bảy bảy bốn mươi chín vạn đại quân? Ban đầu lúc mình đại náo Thiên Cung, chẳng phải Ngọc Đế cũng chỉ phái mười vạn Thiên binh Thiên tướng để đuổi bắt mình thôi sao?

Lần này lại triệu tập bốn mươi chín vạn đại quân? Đội hình như thế rất đáng sợ.

Liên quan tới binh lực Thiên Đình, Trư Bát Giới đã từng là Thiên Bồng Nguyên Soái đương nhiên hiểu rõ, nghe vậy, đáp:

- Mặc dù trên danh nghĩa Thiên Đình có trăm vạn đại quân nhưng trên thực tế, cộng thêm các loại Thiên Hà Thủy Quân, các lộ Thiên binh cũng chỉ tầm tám mươi vạn mà thôi. Bây giờ tập kết năm mươi vạn đại quân, xác thực đã là dốc hết toàn lực. Dù sao cũng có không ít nơi cần Thiên binh trấn thủ, không thể điều động.

Nghe được lời của Trư Bát Giới, tâm thần của Giang Lưu cũng trở nên nặng nề.

Tổng cộng cũng chỉ tám mươi vạn đại quân, trừ một vài bộ phận nhất định phải trấn thủ các nơi, điều động không được, vậy mà Ngọc Đế tự thân dẫn năm mươi vạn đại quân đi về phía thành Trường An?

Dốc toàn bộ lực lượng, từ này dùng để hình dung hành động lần này của Ngọc Đế quả nhiên rất chính xác.

Mà đội hình này cũng tỏ rõ Ngọc Đế thật sự mong muốn một trận chiến định Càn Khôn rồi.

Vậy giống như lúc hai người tranh đấu với nhau, bình thường đều sẽ tự dò xét thực lực đối phương một lần.

Theo chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, sau cùng tại tình huống không thể làm gì mới sử xuất tuyệt chiêu át chủ bài của riêng phần mình.

Thế nhưng Ngọc Đế thì sao? Hành động lần này tựa như bất kể ngươi hư thực thế nào, trước tiên cứ xuất tuyệt chiêu mạnh nhất ra đã.

Hiển nhiên, Ngọc Đế muốn dùng một lần đánh Minh Giáo không kịp trở tay.

Giang Lưu lấy tốc độ cực nhanh bay về thành Trường An.

Một bên khác, mặc dù Cao Dương ở thành Trường An cũng đã sớm chuẩn bị chiến đấu, nhưng gần đây có nhiều Yêu tộc gia nhập Minh Giáo, những vấn đề như hợp nhất, quản lí cũng thật sự chiếm một phần rất lớn tinh lực của nàng.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên Cao Dương nhận được tin tức Giang Lưu gửi cho mình, cũng biết Ngọc Đế thế mà mang tới năm mươi vạn đại quân, mong muốn một trận chiến định Càn Khôn.

Điều này làm cho sắc mặt Cao Dương cũng biến đổi.

Cao Dương lập tức thông báo tin tức này đến những cường giả Đại La Kim Tiên trở lên trong Minh Giáo.

Tương tự, Ngọc Đế ra tay nhanh như thế, hơn nữa chấn động như vậy, thật sự khiến cho Minh Giáo giật nảy mình.

Nhưng ngay lúc này, Côn Bằng lại mở miệng, cười ra tiếng:

- Ha ha ha, đến hay lắm. Ta còn đang nghĩ Hạo Thiên tiểu nhi lúc nào mới dám tới đây đâu, không nghĩ đến hắn thế mà đến nhanh như vậy. Đến hay lắm, Côn Bằng ta hận không thể báo thù càng sớm càng tốt!

- Yêu sư nói chí phải! Đến hay lắm!

Côn Bằng vừa dứt lời, hai vị Ẩm Nguyên và Thương Dương trong thập đại Yêu Thần cũng gật đầu lên tiếng bày tỏ sự đồng ý với lời Côn Bằng nói.

Không thể không nói, Côn Bằng là yêu sư, ở lúc mấu chốt rất biết đưa ra tác dụng dẫn đầu.

Lúc mới bắt đầu đã tuyên cáo thiên địa, nói tin tức Kim Ô chết trong tay Ngọc Đế, sau đó dẫn đầu gia nhập Minh Giáo.

Cùng chung mối thù nên rất nhiều Yêu tộc đã gia nhập Minh Giáo theo.

Bây giờ biết được Ngọc Đế điều khiển gần năm mươi vạn đại quân đột kích, khí thế hùng hổ, đang lúc mấu chốt mọi người khẩn trương tinh thần và khiếp sợ!

Yêu sư Côn Bằng lại làm ra tác dụng dẫn đầu, điều động đầy đủ lòng phẫn nộ và căm hận của Yêu tộc.

Bây giờ, trong số các cường giả Đại La Kim Tiên trở lên trong Minh Giáo, có thể nói Yêu tộc chiếm phân nửa.

Những cường giả Yêu tộc này gầm thét liên tục, quét sạch sành sanh bầu không khí ngưng trọng ban đầu.

Sĩ khí dâng cao!

Chương 1415 : Sát kiếp lên

Năm mươi vạn Thiên binh Thiên tướng áp sát đến, đương nhiên không thể triển khai chiến đấu tại thành Trường An.

Cho nên động tác của Minh Giáo rất nhanh, tất cả cường giả đều tụ tập, nghênh đón trên không.

Thế lực khắp nơi tụ tập, mặc dù so về mặt nhân số vẫn kém đại quân năm mươi vạn Thiên binh Thiên tướng của Thiên Đình, thế nhưng khí thế thực sự cũng vô cùng lớn mạnh.

Hơn mười vị cường giả Đại La Kim Tiên đi đầu, khí tức đáng sợ tràn ra, thiên địa tràn ngập một luồng sát khí.

Lý Thế Dân cầm Không Động ấn trong tay, cất cao giọng nói, âm thanh truyền khắp thiên địa.

- Lý Thế Dân ta, đại diện cho Nhân tộc và Minh Giáo cùng tồn vong.

Tại thời khắc này, khí vận của Nhân tộc hoàn toàn bốc lên, rơi vào trên thân đại quân Minh Giáo.

Nhân tộc được xem như nhân vật chính trong thiên địa nên khí vận dĩ nhiên lớn mạnh lạ thường. Bậc đại thần thông phóng mắt nhìn lại đều có thể thấy rõ, trong lúc mơ hồ có một luồng ánh đỏ phóng lên tận trời bên phía đại quân Minh Giáo.

Tất cả đều là khí vận Nhân tộc thêm vào.

Tường vân cuồn cuộn giống như hóa thành sóng biển trắng xóa, vô biên vô hạn vọt tới từ chân trời!

Trong mảng mây trắng này, có thể nhìn thấy Thiên binh Thiên tướng người mặc giáp trụ đứng vững trên đó.

Phóng mắt nhìn tới, gần năm mươi vạn đại quân, vô biên vô hạn, chưa cần động thủ, chỉ đội hình thôi cũng làm người ta cảm giác được áp lực.

Năm mươi vạn đại quân Thiên Đình lấy Ngọc Đế dẫn đầu.

Sau lưng hắn là một đoàn thần tiên tiếng tăm lừng lẫy, khí thế khiến người khiếp sợ.

Cũng y vậy, bên phía Minh Giáo lấy Khương Tử Nha dẫn đầu, Cao Dương và yêu sư Côn Bằng đều đứng cạnh Khương Tử Nha.

Khương Tử Nha xem như người có khí vận trong trận chiến Phong Thần, mặc dù tu vi không cao nhưng hắn lại là thống soái của đại quân Minh Giáo, không cần làm gì, chỉ đứng đó thôi là đã có thể bù đắp được mười vạn đại quân rồi. Có thể nói đại nghĩa sở trí.

Nhìn Khương Tử Nha đứng ở vị trí dẫn đầu phía Minh Giáo, sắc mặt không ít thần tiên và Thiên binh Thiên tướng phía Thiên Đình đều có chút xấu hổ và phức tạp.

Trong trận chiến Phong Thần, họ đi theo Khương Tử Nha diệt đại quân Thương Trụ, vẫn luôn tự cho vì chính nghĩa, thuận theo thiên mệnh.

Cho dù đã sắc phong thần tiên, nhưng khi nhìn thấy Khương Tử Nha đứng đối diện, những người này có phản ứng như mình đã biến Thánh Nhân vật phản diện.

- Khương Tử Nha.

Nhìn Khương Tử Nha đứng trên vị trí thiết yếu nhất phía Minh Giáo, sắc mặt Ngọc Đế trở nên âm trầm rất nhiều.

Khương Tử Nha hoàn toàn không khiếp sợ, một mình dẫn đầu, nói ra lời khiêu chiến với Ngọc Đế:

- Ngọc Đế Hạo Thiên. Nhân giới là do Nhân tộc mà có tên, Nhân Hoàng thống trị Nhân giới chính là thiên đạo chú định. Ngươi thân là chủ Thiên giới, xâm lấn Nhân giới, đây là hành vi nghịch thiên, mong ngươi có thể quay đầu là bờ!

Không phải là khiêu khích sao? Ngọc Đế cũng không khách sáo, cao giọng nói:

- Hừ, quả nhân thân là Ngọc Đế, không chỉ chấp chưởng Thiên giới mà Tam giới Lục đạo cũng do quả nhân quản lý. Hôm nay Nhân tộc các ngươi mang lòng bất thần, quả nhân há có thể ngồi nhìn mặc kệ!

- Quả nhân mang năm mươi vạn Thiên binh đến đây, hi vọng các ngươi không phạm phải sai lầm. Mau để vua của các ngươi, Lý Thế Dân mau mau quỳ xuống nhận tội trước mặt quả nhân!

Khiêu chiến ngoài miệng một phen, hai bên hiển nhiên đều sẽ không chủ động lùi bước, bầu không khí cũng trở nên càng nặng nề.

Cùng lúc đó, một màn sáng thật to trôi nổi giữa không trung Đại Lôi Âm Tự ở Tây Thiên.

Như Lai Phật Tổ dẫn đầu Phật Đà và các Bồ Tát, ánh mắt đều rơi lên màn sáng.

Thấy Ngọc Đế đối đầu với đại quân Minh Giáo, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng rất nhiều.

Ngọc Đế tự thân suất lĩnh năm mươi vạn đại quân, trực tiếp tấn công thành Trường An, có thể thấy được Ngọc Đế đang ôm tâm tư một trận chiến định Càn Khôn.

Không giống trận chiến Phong Thần lúc trước, phá từng tòa thành mới tới gần Vương Thành ở thành Triều Ca.

Phía Đại Lôi Âm Tự, có Phật Đà thấp giọng thảo luận.

- Đội hình Thiên Đình thực sự mạnh mẽ, thế nhưng đội hình Minh Giáo cũng không hề yếu. Các ngươi xem, có hơn mười vị cường giả Đại La Kim Tiên.

Ngưu Ma Vương, Trường Mi Đại Tiên, thậm chí Hạt Tử Tinh và Huyền Điểu, đương nhiên đều là cường giả Đại La Kim Tiên.

Cũng y vậy, bên phía Yêu tộc cũng có bảy tám vị cường giả cấp Đại La Kim Tiên gia nhập, lấy Thương Dương và Ẩm Nguyên dẫn đầu.

Từ cục diện trên, nhân số của Minh Giáo so ra kém năm mươi vạn đại quân Thiên Đình.

Nhưng cường giả Đại La Kim Tiên lại có tới hơn mười vị, dạng đội hình này cũng không phải không có sức đánh một trận với Thiên Đình.

Nhìn từ cục diện này, bây giờ Minh Giáo đã có lực lượng thật sự ai cũng không thể coi thường.

Ngoại trừ không có Thánh Nhân tọa trấn ra, còn lại thì cũng không kém chút nào so với những giáo lớn như Phật Giáo và Xiển Giáo.

- Thiên Đình và Minh Giáo tranh đoạt Nhân Hoàng? Cũng không biết kết cục cuối cùng thế nào?

Phía Ma giới, Chúc Cửu Âm ngồi yên lặng, cặp mắt dường như vượt qua giới hạn không gian, thấy được đại quân Thiên Đình và đại quân Minh Giáo đối lập, thấp giọng lẩm bẩm trong miệng

Lập lại Nhân Hoàng, quan trọng nhất là xem thiên ý thế nào.

Chỉ là, bây giờ vô lượng lượng kiếp ở Tây Hành vẫn còn tiếp tục, thậm chí đã đến thời điểm mấu chốt nhất. Thiên cơ mù mịt không rõ, ai cũng khó có thể suy đoán cuối cùng thiên ý thế nào.

Vì thế, việc lập lại Nhân Hoàng có được hay không được đều có tỷ lệ năm năm.

Âm Phủ, Quỷ giới. Thập Điện Diêm La chưởng quản thập đại Quỷ thành, còn người thống trị chí cao tại Âm Phủ lại là Âm Thiên Tử.

Ban đầu lúc chấp chưởng Tam giới, Thiên giới do Ngọc Đế chấp chưởng, Nhân giới do Nhân Hoàng chấp chưởng, còn Quỷ giới là do Âm Thiên Tử chấp chưởng.

Chỉ là sau trận chiến Phong Thần, Nhân Hoàng bị phế, do Ngọc Đế quản hạt. Từ đó về sau, ngay cả âm phủ Quỷ giới cũng bị đưa vào phạm trù chấp chưởng của Ngọc Đế.

Thế cho nên Âm Thiên Tử đóng cửa không ra, quản sự Thập Điện Diêm La phụng theo mệnh lệnh của Ngọc Đế.

Bây giờ, Âm Thiên Tử cũng nghiêm túc quan sát trận chiến này. Suy nghĩ trong lòng thế nào thì không cần nói cũng biết.

Từ Bàn Cổ khai thiên đến nay, mỗi một lần vô lượng lượng kiếp đều là sát kiếp, đều sẽ bộc phát chiến tranh trên quy mô lớn.

Kiếp Thần Ma, lấy La Hầu dẫn đầu, thống lĩnh tất cả cường giả Ma giới, cùng cường giả do Hồng Quân lão tổ thống lĩnh, sau khi đại chiến một trận, tất cả Ma tộc đều lui về bên trong Ma giới.

Đó là sát kiếp lần thứ nhất trong thiên địa!

Tiếp theo là đại kiếp Long Phượng. Ba tộc Long, Phượng, Kỳ Lân chém giết, cũng là một trận đại chiến kinh thiên động địa.

Tiếp theo thì sao? Là đại kiếp Vu Yêu, cũng là Vu tộc và Yêu tộc đại chiến một trận kinh thiên động địa.

Còn cả đại kiếp Phong Thần cũng là một trận đại chiến, ngay cả Thánh Nhân cũng tự xuống chiến đấu. Tiệt Giáo gần như hôi phi yên diệt, hiển nhiên không cần phải nói.

Bây giờ trong đại kiếp Tây Hành, mỗi bên đều có cường giả tử thương vô số!

Nói ví dụ như Thiên Đình lấy Vương Mẫu nương nương dẫn đầu, bao gồm Tứ Ngự cũng đã chết.

Phật Môn cũng lấy Di Lặc Phật Tổ dẫn đầu.

Nhưng tới bây giờ không có đại chiến xuất hiện, đây là đại kiếp Tây Hành là ngoại lệ so với mấy lần vô lượng lượng kiếp khác ư?

Hiện tại, thấy cục diện Thiên Đình cơ hồ dốc toàn bộ lực lượng, Minh Giáo càng đối chọi gay gắt, tất cả cường giả đều biết rõ, trận chiến này hẳn là đại chiến Tây Hành vô lượng lượng kiếp đúng không?

Lần đại chiến này sẽ bổ sung sát kiếp cần thiết cho vô lượng lượng kiếp chăng?

Vì thế, theo Thiên Đình dốc toàn bộ lực lượng, không chỉ các cường giả Chuẩn Thánh như Như Lai Phật Tổ, Chúc Cửu Âm đang chăm chú, mà dù là các vị Thánh Nhân tại Hư Không cảnh giới cũng đều lục tục tập trung đến chiến trường cuộc chiến Thiên Nhân!

Trận chiến này thắng bại thế nào, có thể nói liên quan đến toàn bộ thế cục của Tam giới Lục đạo.

Thế lực khắp nơi chú ý chiến đấu kinh hãi thế tục lần này, lại có ý nghĩ gì, tạm thời không nói.

Vào lúc này, Giang Lưu mang theo bọn Tôn Ngộ Không, lấy tốc độ nhanh nhất bay về thành Trường An.

Đồng thời hắn mở video với Cao Dương, có thể nhìn thấy cục diện trên bầu trời thành Trường An thế nào từ xa từ trong video.

Nhìn năm mươi vạn đại quân của Ngọc Đế bây giờ đều đã đến, Giang Lưu vội vàng nói với Cao Dương:

- Cao Dương, ngươi tạm thời kéo dài thời gian một chút. Khoảng nửa khắc sau chúng ta có thể đuổi đến thành Trường An.

Mấy thầy trò bọn hắn đều có tu vi Đại La Kim Tiên, nếu đến sẽ là một nguồn trợ lực không nhỏ.

Chủ yếu hơn là một thân trang bị và thủ đoạn thần thông của mình, thực lực bọn Tôn Ngộ Không cũng tuyệt đối thuộc về hàng ngũ người nổi bật trong cấp bậc Đại La Kim Tiên.

Còn có những kỹ năng như Trị Dũ Thánh Thủ của hắn, cũng có thể phát huy ra tác dụng cực lớn tại chiến trường cỡ lớn.

Vì thế tạm thời kéo dài thời gian chờ mấy thầy trò bọn hắn đến, cán cân thắng lợi trong trận chiến tranh này sẽ nghiêng về một phía.

- Ngọc Đế.

Sau khi trận khiêu khích bằng miệng của Khương Tử Nha và Ngọc Đế kết thúc, Cao Dương cầm Thanh Bình kiếm trong tay chỉ ra, mở miệng nói:

- Đừng nói nhảm nhiều như vậy. Đến cuối cùng thế nào, còn phải xem thực lực thuộc hạ, ai trong các ngươi dám lên phía trước khiêu chiến?

Nghe vậy, Ngọc Đế quay đầu sang nhìn các vị thần tiên bên cạnh mình.

- Bệ hạ, thần nguyện lên chiến!

Theo ánh mắt Ngọc Đế, một bóng dáng đi ra, nói với Ngọc Đế.

Bóng dáng này mặc một thân đạo bào lôi tha lôi thôi, thậm chí ngay cả giày cũng không mang, đi chân trần, thấy thế nào cũng không giống như cao nhân đắc đạo.

Nhưng mà nhìn thấy vị thần tiên kia bước ra, Ngọc Đế nhẹ gật đầu, nói:

- Roi Đả Thần trong tay Khương Thượng khắc chế tất cả thần tiên trên Phong Thần Bảng. Xích Cước Đại Tiên ngươi đi thực sự thích hợp.

Đúng thế, bởi vì Khương Tử Nha cầm roi Đả Thần trong tay, thần tiên trên bảng Phong Thần tới khiêu chiến là không thích hợp.

Roi Đả Thần của mình bị đoạt đi, người mặc ngân bào và người mặc áo đen thần bí có không ít quan hệ, mà người mặc áo đen thần bí lại có quan hệ không tầm thường với Cao Dương! Vì thế, roi Đả Thần trong tay Khương Tử Nha rốt cuộc là chính phẩm trong tay hắn? Hay là hàng giả Thái Thượng Lão Quân luyện ra sau đó trong lò Bát Quái? Dù là Ngọc Đế cũng không nắm chắc tuyệt đối.

Đã thế, Xích Cước Đại Tiên cũng không phải thần tiên trên bảng Phong Thần, hắn xung phong hiển nhiên là lựa chọn tốt.

Xích Cước Đại Tiên đi ra, trực tiếp mở miệng, chỉ nói với Khương Tử Nha:

- Khương Tử Nha. Lão đạo ta muốn cùng ngươi đánh vài chiêu, thế nào?

Theo lời khiên chiến của Xích Cước Đại Tiên, Trường Mi Đại Tiên tiến lên trước mấy bước, nói với Xích Cước Đại Tiên:

- Đại Tiên, Khương Tử Nha là thống soái đại quân Minh Giáo ta, há có thể tuỳ tiện xuất trận. Việc ra tay này cứ để ta đến tiếp.

Xích Cước Đại Tiên nghe vậy, nhìn Trường Mi Đại Tiên, sắc mặt hơi chút nghiêm túc.

Tuy Trường Mi Đại Tiên cũng không phải thần tiên trong Thiên Đình, nhưng lại có thể xem như cường giả uy tín lâu năm trong Tiên giới. Với tu vi Đại La Kim Tiên đỉnh phong, danh tiếng của Trường Mi Đại Tiên tại Tiên giới rất vang dội.

Giờ phút này, nhìn Trường Mi Đại Tiên xuất hiện, Xích Cước Đại Tiên tất nhiên không dám khinh thường.

Hai vị cường giả cấp bậc Đại La Kim Tiên uy tín lâu năm, sau một lúc giằng co, Xích Cước Đại Tiên vượt lên phía trước ra tay, ặc, ra chân.

Xích Cước Đại Tiên giơ chân lên, hóa thành một ảo ảnh to lớn, đạp về phía Trường Mi Đại Tiên. Một cước này đủ để giẫm phẳng một tòa núi lớn.

Hai hàng lông mày của Trường Mi Đại Tiên hất lên, hai nhánh lông mày thật dài hóa thành hai con Bạch Long, quấn về phía Xích Cước Đại Tiên...

Bạn cần đăng nhập để bình luận