Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1164: Thực lực càng mạnh càng không được?

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Chuyện giống như là Giang Lưu đã đoán trước, hai người Như Lai Phật Tổ cùng Ngọc Hoàng Thượng Đế đều tranh chấp không buông, cuối cùng, Ngọc Hoàng Thượng Đế xoay người rời khỏi.

Chuyện tuyển dụng người quản lí mọi việc trong hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này có ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa còn theo hướng bất lợi với Thiên Đình, cho nên Ngọc Hoàng Thượng Đế càng vội vàng bắt Phật môn xác định hơn, tự nhiên, ở bên phía kia, Như Lai Phật Tổ liền càng ngày càng không muốn xác định.

Ngọc Hoàng Thượng Đế xoay người rời khỏi, đương nhiên cũng không cứ thế từ bỏ ý định, mà là tạm thời có một kết thúc, chờ bản thân suy nghĩ một biện pháp, lại tiếp tục đến thuyết phục Như Lai Phật Tổ.

Chuyện này dù sao cũng việc lớn, hai bên cần không ngừng bàn luận mới được, Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng không nghĩ tới bản thân đến Đại Lôi Âm Tự một chuyến, liền có thể lập tức ép Phật môn quyết định chuyện này.

- A Di Đà Phật, cung tiễn bệ hạ!

Nhìn thấy Ngọc Hoàng Thượng Đế xoay người rời khỏi, ít nhất về phần nghi lễ mặt ngoài Như Lai Phật Tổ vẫn là làm được rất đúng, đứng dậy đưa tiễn.

- Phật Tổ dừng bước!

Ngọc Hoàng Thượng Đế nhìn bề ngoài cũng rất có khí độ, hoàn toàn nhìn không ra cảnh tượng vừa mới tranh chấp không buông lúc trước.

Sau khi quẳng xuống một câu nói như vậy, Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng không có ý định dừng lại lâu, xoay người quay lại Thiên Đình.

- Phật Tổ, công việc quản lí hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này giao cho người trong Thiên Đình tới đảm nhận có thể không tốt lắm hay không?

Sau khi Ngọc Hoàng Thượng Đế xoay người rời khỏi, ở bên cạnh, Lưu Ly Vương Phật đột nhiên mở miệng, hỏi Như Lai Phật Tổ.

- A Di Đà Phật, nói như thế, Lưu Ly Vương Phật nguyện ý tiếp nhận công việc lên kế hoạch cho hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này hay sao?

Sau khi trong miệng thấp giọng tuyên một tiếng phật hiệu, cũng chưa hề nói quá nhiều, Như Lai Phật Tổ chẳng qua là hỏi ngược lại Lưu Ly Vương Phật.

Lời này làm cho Lưu Ly Vương Phật há to miệng, chợt cúi đầu không nói gì nữa.

Đi phụ trách công việc lên kế hoạch cho hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này ư? Bản thân chán sống hay sao? Không thấy được Minh Vương Khổng Tuyên đều kém chút nữa là vẫn lạc hay sao?

Sau khi nhìn Lưu Ly Vương Phật một chút, Như Lai Phật Tổ cũng không nói thêm cái gì.

Nhưng vào lúc này, ở bên cạnh, Dược Sư Vương Phật xem như là phụ tá đắc lực của Như Lai Phật Tổ, đột nhiên xen vào, nói:

- Phật Tổ, mặc dù công việc lên kế hoạch cho hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh có đại công đức, thế nhưng mà, bây giờ thì thực sự có đại nguy cơ, được không bù mất. Nếu để người trong Thiên Đình đảm nhận vị trí này cũng không gì đáng trách, chẳng qua là. . .

Nói đến đây, Dược Sư Vương Phật dừng lại một chút rồi chợt nói tiếp:

- Chỉ có điều bần tăng thấy Ngọc Hoàng Thượng Đế tựa hồ cũng không nguyện ý tiếp nhận công việc này, nếu như vậy có thể có biện pháp gì làm cho Ngọc Hoàng Thượng Đế đáp ứng hay không?

Câu nói của Dược Sư Vương Phật, làm cho chư vị Phật Đà cùng Bồ Tát ở bên trong Đại Lôi Âm Tự đều đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào Như Lai Phật Tổ, hiển nhiên là tất cả đều đang chờ Như Lai Phật Tổ lựa chọn.

- A Di Đà Phật, lời nói của Dược Sư Vương Phật cũng không phải là không có lý, cho đến hôm nay, công việc lên kế hoạch cho hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này thật là được không bù mất!

Sau khi trong miệng tuyên một tiếng phật hiệu, Như Lai Phật Tổ mở miệng trước tiên nhắc lại lời của Dược Sư Vương Phật.

Nói đến đây, ánh mắt của Như Lai Phật Tổ nhìn chung quanh một vòng, nhìn qua các Phật Đà ở đây rồi nói tiếp:

- Nếu như là Ngọc Hoàng Thượng Đế bệ hạ nguyện ý cho người trong Thiên Đình đảm nhận công việc lên kế hoạch cho hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này tự nhiên tốt nhất, nếu như là không thì hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này không cần người đi quản lí công việc cũng được!

- Không cần người đi quản lí?

Lời ấy của Như Lai Phật Tổ vừa vang lên đã làm cho tất cả mọi người ở bên trong Đại Lôi Âm Tự sợ hãi đến mức sắc mặt biến đổi, đưa mắt nhìn nhau.

Điểm ấy, mọi người đúng là đều không có suy nghĩ qua.

- Hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh nhất định phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, đây là định số, cũng không phải là lại bởi vì chúng ta ra tay can thiệp mà phát sinh biến hóa!

Nhìn thoáng qua sắc mặt của tất cả mọi người ở đây, Như Lai Phật Tổ tự nhiên là hiểu rõ suy nghĩ ở trong lòng của bọn họ, cho nên nói tiếp.

- Đúng thế!

Lời nói này của Như Lai Phật Tổ tựa như là một bàn tay vén mây mù làm cho những Phật Đà này nhanh chóng hiểu rõ ràng.

Xác thực là như thế, chín chín tám mươi mốt kiếp nạn chính là định số, có người ra tay can thiệp hay không thì kết quả vẫn vậy thôi.

Chỉ có điều người ra tay can thiệp thì tương ứng sẽ điều chỉnh được một chút chi tiết nhỏ, giúp phe mình có quyền chủ động hơn trong việc ứng kiếp mà thôi.

Nhưng nếu như không có người can thiệp cũng không sao, Thiên Đạo mịt mờ, tự hành vận chuyển, tự nhiên sẽ có kiếp nạn bù đắp cho đủ chín chín tám mươi mốt.

Chỉ có điều, tất cả kiếp nạn kế tiếp đều tràn đầy sự bất ngờ, không chắc chắn, vì thế, ai cũng không biết kiếp nạn kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

- Thì ra là như thế, vẫn là Phật Tổ suy nghĩ sâu xa, cũng chính bởi vì vậy, cho nên, Ngọc Hoàng Thượng Đế bệ hạ mới vội vội vàng vàng muốn để chúng ta xác định người quản lí mọi việc trong hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh chứ nhỉ?

Trên mặt hiện lên biểu cảm chợt hiểu, Dược Sư Vương Phật mở miệng nói, chỉ ra Ngọc Hoàng Thượng Đế vì cái gì cố ý đi tới Đại Lôi Âm Tự lại tranh chấp cùng Như Lai Phật Tổ.

Rốt cuộc, đối với Phật môn thì Thiên Đình mới là nhà lớn nghiệp lớn, nếu như là kiếp nạn tràn đầy sự bất ngờ, không chắc chắn thì người trong Thiên Đình kia phải bị kiếp nạn có lẽ còn nhiều hơn so với Phật môn.

Tuy rằng cho đến hôm nay Phật môn cũng tổn hại không ít, nhưng mà Tứ Ngự của Thiên Đình toàn quân bị diệt, từ một loại ý nghĩa nào đó thì bởi vì Đại kiếp đi Tây Thiên thỉnh kinh, Thiên Đình hao tổn còn nhiều hơn cả Phật môn đi?

Sau khi suy nghĩ minh bạch điểm ấy, trên mặt của chư vị Phật Đà cùng Bồ Tát ở bên trong Đại Lôi Âm Tự đều hiện lên một nụ cười.

Nếu đúng là như vậy, bọn họ cũng không vội vàng xác định vị trí người quản lí mọi việc trong hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh kia, dù sao, so sánh với người trong Phật môn, Ngọc Hoàng Thượng Đế tự nhiên là gấp hơn nhiều.

- Phật Tổ!

Chẳng qua là ngay lúc này, đột nhiên, một bóng người ngồi ở góc nhỏ tương đối xa xôi đi lên phía trước, biểu cảm trên mặt nghiêm túc.

- Ồ? Kim Quang Bồ Tát? Không biết ngươi có cái gì muốn nói hay sao?

Nhìn bóng người đi tới kia một chút, Như Lai Phật Tổ mở miệng hỏi.

Mặc dù Kim Quang Bồ Tát cũng là Bồ Tát tôn vị, thế nhưng mà, địa vị ở bên trong hàng ngũ Bồ Tát lại cũng không cao, xuất thân ban đầu của hắn chẳng qua là tọa kỵ của Quan Âm Bồ Tát mà thôi. Năm đó, sau khi Quan Âm Bồ Tát nhập Ma, trốn đến Ma giới, gia nhập Đại Nghịch Phật Tự, vì để tỏ rõ bản thân là người nhớ tình cũ cho nên Như Lai Phật Tổ mới phong tọa kỵ của Quan Âm Bồ Tát là Kim Mao Hống làm Bồ Tát.

Chính vì thế, địa vị của Kim Quang Bồ Tát khá là xấu hổ, thực lực chưa đủ nhưng đã có Bồ Tát tôn vị, bị các Bồ Tát khác xa lánh cũng là chuyện có thể hiểu được.

Vì thế, ở Đại Lôi Âm Tự này thì chỗ ngồi của hắn cũng ở một chỗ tương đối xa xôi.

- Phật Tổ, trước khi Quan Âm Bồ Tát nhập ma thì chính là trụ cột của Phật môn ta, công việc lên kế hoạch cho hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này vốn dĩ là do Quan Âm Bồ Tát phụ trách. Cho nên, hôm nay nếu không người nào nguyện ý đảm nhận vị trí người lên kế hoạch, chuẩn bị kiếp nạn cho việc đi Tây Thiên thỉnh kinh, ta nguyện ý một mình lãnh trách nhiệm!

Vào lúc này, biểu cảm trên mặt của Kim Mao Hống hết sức chăm chú, nhìn chằm chằm vào Như Lai Phật Tổ nói.

Lời nói này của Kim Mao Hống vang lên ở bên trong Đại Lôi Âm Tự này tựa như là một tiếng sấm rền vang.

Kim Mao Hống thế mà chủ động nguyện ý đi đảm nhận công việc lên kế hoạch cho hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này ư? Chư vị Phật Đà cùng Bồ Tát đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy khó có thể lý giải được.

Nếu xét trên phương diện tu vi, Kim Mao Hống chỉ là Thái Ất Chân Tiên sơ kỳ mà thôi chứ nhỉ?

Mà đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh kia thì sao?

Cho dù là người yếu nhất Sa Ngộ Tịnh cũng đã là Đại La Kim Tiên rồi, hoàn toàn có thể dùng một ngón tay để ấn chết hắn.

- A Di Đà Phật, Kim Quang Bồ Tát có tấm lòng này thật là đáng quý, chẳng qua là. . .

Trên mặt của Như Lai Phật Tổ nở một nụ cười tươi, tâm tình cũng khá tốt, rốt cuộc trước đây chính là Như Lai Phật Tổ mở lời mới quyết định việc Kim Mao Hống đảm nhận vị trí Bồ Tát tôn vị, có thể coi như là người một nhà.

Thực lực mặc dù không mạnh, nhưng khi tất cả mọi người không dám đứng ra thì hắn lại đứng ra, Như Lai Phật Tổ cũng cảm thấy mặt mũi sáng sủa.

- Phật Tổ, ta đứng ra cũng không phải là hành động theo cảm tính!

Nghe được Như Lai Phật Tổ nói đến mấy từ ‘Chẳng qua là’ này, hiển nhiên là lời nói xoay chuyển muốn cự tuyệt bản thân, Kim Mao Hống vội vàng mở miệng ngắt lời của Như Lai Phật Tổ.

- Kim Quang Bồ Tát, lấy tu vi của ngươi mà muốn đảm nhận công việc lên kế hoạch cho hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này thì hình như không đủ tư cách đâu?

Ở bên cạnh, vào lúc này, Lưu Ly Vương Phật không nhịn được mở miệng, nói với Kim Mao Hống.

- Không sai không sai, tu vi của ngươi thật là kém nhiều lắm!

Sau khi Lưu Ly Vương Phật dứt lời, không ít Phật Đà cùng Bồ Tát đang ngồi trong Đại Lôi Âm Tự cũng đều mở miệng lên tiếng.

Đối với những lời nói gần như giễu cợt của các Phật Đà cùng Bồ Tát này, Kim Mao Hống không để ý đến, chẳng qua là ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Như Lai Phật Tổ.

Hiển nhiên, những người này nói cái gì đều là dư thừa, chân chính muốn nhìn vẫn là lời của Như Lai Phật Tổ.

Thấy thái độ của Kim Mao Hống vô cùng kiên định, hơn nữa chính hắn cũng đã nói rằng mình cũng không phải là hành động theo cảm tính, nguyên bản trong miệng muốn nói câu cự tuyệt bị Như Lai Phật Tổ nuốt trở vào.

Hơi chút suy nghĩ, mặc dù Như Lai Phật Tổ vẫn như trướclà cảm thấy Kim Mao Hống không đủ năng lực để đảm nhận công việc lên kế hoạch cho hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này.

Thế nhưng mà, nghe đạo lý của hắn một chút cũng không có gì đáng lo ngại chứ nhỉ?

Vừa nghĩ đến đây, Như Lai Phật Tổ mở miệng hỏi Kim Mao Hống:

- Kim Quang Bồ Tát, ngươi nói rằng mình muốn gánh vác đảm nhận công việc lên kế hoạch cho hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này, ngươi hãy nói lý do của mình cho chúng ta nghe xem!

Dừng lại một chút, Như Lai Phật Tổ hỏi tiếp:

- Đã từng Quan Âm Bồ Tát tạm thời không nói, ngay cả Di Lặc Phật Tổ cùng Minh Vương Khổng Tuyên cũng từng đảm nhận chức vụ này, ngươi cũng biết rõ kết cục của hai người đó rồi. Vậy thì ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng mình có thể làm được tốt hơn bọn họ đây?

- Phật Tổ, đệ tử xin hỏi, trong ba vị Quan Âm Bồ Tát, Di Lặc Phật Tổ còn có Minh Vương Khổng Tuyên, thực lực mạnh yếu sắp xếp là như thế nào?

Kim Mao Hống hỏi Như Lai Phật Tổ.

- Quan Âm yếu nhất, Minh Vương Khổng Tuyên mạnh nhất!

Không chút nghĩ ngợi, Như Lai Phật Tổ trả lời.

- Như vậy, đệ tử hỏi lại, trong ba người quản lí mọi việc trong hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh, ai thiết kế nhiều kiếp nạn nhất? Ai thiết kế kiếp nạn ít nhất đây?

Kim Mao Hống hỏi tiếp.

Câu nói này vừa ra khỏi miệng Kim Mao Hống thì đã làm cho sắc mặt của tất cả mọi người ở bên trong Đại Lôi Âm Tự đều có chút biến hóa, không ít người thậm chí thấp giọng nghị luận.

Ngay cả sắc mặt của Như Lai Phật Tổ cũng có chút biến hóa, sau khi trầm tĩnh một lát, Như Lai Phật Tổ mở miệng đáp:

- Quan Âm chế tác kiếp nạn nhiều nhất, Minh Vương Khổng Tuyên chế tác kiếp nạn ít nhất. . .

- Như thế xem ra, công việc quản lí công việc quản lý hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh cũng không phải là thực lực càng mạnh lại càng tốt chứ nhỉ? Thậm chí, thực lực càng mạnh lại càng không đủ để đảm nhận công việc này?

Sau khi Như Lai Phật Tổ dứt lời, Kim Mao Hống mở miệng nói suy luận của bản thân.

Toàn bộ suy luận của hắn đã làm cho tất cả Bồ Tát cùng Phật Đà đều phải châu đầu nghị luận.

Thực lực càng mạnh đúng là càng làm không xong chuyện này? Nghĩ như thế nào đều cảm thấy chuyện này không hợp với lẽ thường!

Thế nhưng mà, vô luận chuyện ấy không hợp lẽ thường như thế nào nhưng mà sự thật lại tựa như thật sự là dạng này? Việc này thực làm cho người ta khó mà phản bác.

Chẳng lẽ ... Thật sự là như vậy hay sao? Chúng ta đều bị tư duy quán tính ảnh hưởng dẫn đến nhầm lẫn? Nếu như là an bài người có thực lực yếu hơn phụ trách công việc lên kế hoạch cho hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này ngược lại có thể làm được tốt hơn sao?

Ngay cả trong lòng của Như Lai Phật Tổ đều âm thầm suy tư điểm này.

- Mặt khác. . .

Khi mà mọi người bên trong Đại Lôi Âm Tự còn đang suy tư thì sau khi trầm tĩnh một lát, Kim Mao Hống lại mở miệng nói:

- Trước đây, người thứ nhất quản lí công việc lên kế hoạch cho hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này chính là Quan Âm Bồ Tát, nàng chế tác kiếp nạn nhiều nhất, hơn nữa thời gian phụ trách quản lí dài nhất, đệ tử từng đi theo ở bên người Quan Âm Bồ Tát, cũng thấy nhiều!

- Có câu nói rất hay, chưa ăn qua thịt heo cũng đã gặp heo chạy chứ nhỉ? Vì thế, liên quan tới công việc quản lí hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này, trong lòng của đệ tử cũng có chút kinh nghiệm! Mong rằng Phật Tổ có thể thành toàn!

- Nếu như có thể hoàn thành công việc lên kế hoạch cho hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này, đệ tử cũng coi như là hoàn thành nguyện vọng đã từng là của Quan Âm Bồ Tát!

Bạn cần đăng nhập để bình luận