Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1362: Thế mà cũng có một ngày Trư Bát Giới chủ động xung phong?



Giang Lưu ngồi trên lưng ngựa của Bạch Long Mã, trở lại đoàn thỉnh kinh Tây Hành. Tôn Ngộ Không mở miệng hỏi Giang Lưu:



- Sư phụ, thế nào? Nhiên Đăng Phật Tổ bên kia nói thế nào?



Nghe vậy, Giang Lưu trả lời:



- Tình huống không tốt lắm, nhưng cũng không tính là xấu!



Lập tức kể một lượt chuyện xảy ra giữa mình và Nhiên Đăng Phật Tổ cho mấy người Tôn Ngộ Không bọn họ.



- Ba tài liệu lớn! Nhưng đều không dễ dàng lấy được!



Nghe chuyện Nhiên Đăng Phật Tổ bên kia nói là yêu cầu lấy ba tài liệu lớn, trên mặt mấy người Tôn Ngộ Không đều lộ ra thần sắc khó coi.



Quả thật, nhìn từ cục diện thì ba tài liệu lớn này đều không dễ lấy.



- Chuyện đó, sư phụ…



Chỉ là, vào lúc này, đột nhiên Trư Bát Giới mở miệng nói một câu với Giang Lưu.

Nghe gọi, ánh mắt của đám người Giang Lưu đều nhìn qua Trư Bát Giới, mặt mang vẻ dò hỏi.



Trư Bát Giới mở miệng chủ động xung phong nói:



- Ba tài liệu lớn, Nhược Thủy của sông Nhược Thủy đó, lão Trư ta có thể lấy!



Câu này nói ra khiến trên mặt mấy người Giang Lưu đều lộ vẻ giật mình, khó mà tin được nhìn Trư Bát Giới.



Đặc biệt là Tôn Ngộ Không, ánh mắt phát ra ánh sáng màu vàng, rõ ràng là mở Hỏa Nhãn Kim Tinh của mình ra nhìn chằm chằm Trư Bát Giới.



Bị Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn Ngộ Không nhìn, dáng vẻ hoàn toàn nghi ngờ mình là yêu quái, Trư Bát Giới không vui bực tức nói:



- Hầu ca, ngươi làm sao vậy?



Sau khi quan sát tỉ mỉ Trư Bát Giới, chợt, Tôn Ngộ Không quay đầu nói với Giang Lưu:



- Sư phụ, yêu quái này thật lợi hại! Biến thành dáng vẻ của Trư Bát Giới, Hỏa Nhãn Kim Tinh của lão Tôn ta cũng không nhìn thấu!



Nghe Tôn Ngộ Không vẫn nghi ngờ mình là yêu quái, Trư Bát Giới tức giận mắng:



- Con khỉ mắc dịch này, ta chính là Bát Giới đây!



- Không thể nào!



Chỉ là, nghe Trư Bát Giới mắng to, Tôn Ngộ Không lại lắc đầu nói:



- Tuy rằng năng lực biến thân của tên yêu quái ngươi rất lợi hại, Hỏa Nhãn Kim Tinh của lão Tôn ta cũng không nhìn thấu, nhưng ngươi không hiểu rõ tính tình của Bát Giới là thế nào. Bản tính hắn lười biếng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, xưa nay chưa từng chủ động nhận làm việc gì!

- Ta, lão Trư ta đến nỗi như vậy sao?



Nghe Tôn Ngộ Không đánh giá mình, sắc mặt Trư Bát Giới hơi đen lại.



Giang Lưu bên cạnh cười, tiến lên trước vài bước nói:



- Được rồi, Ngộ Không, đừng đùa hắn…



Đương nhiên Giang Lưu nhìn ra được, Tôn Ngộ Không biểu hiện khoa trương như vậy hoàn toàn là vì đùa Trư Bát Giới.



- He he he…



Nghe sư phụ phá hỏng ý đồ của mình, Tôn Ngộ Không cười he he, lùi về sau mấy bước, không nói thêm.



Nghe đến đây, Trư Bát Giới nơi nào còn không hiểu rõ mình bị Tôn Ngộ Không trêu chọc. Trong miệng tức giận mắng mỏ:



- Hừ, con khỉ mắc dịch nhà ngươi…



Chợt, quay đầu lại, dáng vẻ tủi thân nói với Giang Lưu:



- Sư phụ, ngươi xem Hầu ca kia, hắn chỉ biết bắt nạt người thành thật như lão Trư ta thôi!



Giang Lưu nhìn Trư Bát Giới, nói:



- Bát Giới, thực ra người cũng đừng trách Ngộ Không như vậy. Thực sự là đột nhiên ngươi chủ động như vậy, thậm chí là vi sư cũng cảm thấy kinh ngạc!



- Thật đó Nhị sư huynh, sư phụ và Đại sư huynh nói rất đúng!



Sa Ngộ Tịnh bên cạnh cũng tiến lên, tạo cảm giác tồn tại.



Nghe sư phụ cũng nói như vậy, sắc mặt của Trư Bát Giới hơi sụp đổ.



Nhìn dáng vẻ của Trư Bát Giới, Giang Lưu khẽ cười, không định dây dưa trên chủ đề này nhiều, hỏi Trư Bát Giới:



- Được rồi, Bát Giới, ngươi nói thử xem vì sao ngươi muốn đi sông Nhược Thủy?



Nghe câu hỏi của Giang Lưu, Trư Bát Giới đáp:



- Thực ra, đúng là sông Nhược Thủy này nguy hiểm vô cùng, nhưng đối với lão Trư ta, nó không có khác gì với nước sông ở phàm trần…

- Hả, đối với ngươi, không có khác gì với nước sông ở phàm trần?



Lời của Trư Bát Giới khiến mấy người Tôn Ngộ Không bọn họ đều choáng váng, đưa mắt nhìn nhau.



Nghe vậy, Trư Bát Giới giải thích:



- Không sai, vạn vật trong thiên hạ đều có tương sinh tương khắc, lão Trư ta trời sinh không sợ Nhược Thủy. Chính vì lý do này, trước đây lão Trư ta mới thành Thiên Bồng Nguyên Soái, chỉ huy tám vạn thủy quân!



- Trư Bát Giới không sợ Nhược Thủy? Hình như trước đây trong một bộ phim truyền hình quả thực có thiết lập như vậy?



Nghe Trư Bát Giới nói, trong lòng Giang Lưu thầm lẩm bẩm.



Lúc này trên mặt Tôn Ngộ Không bên cạnh lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:



- Không ngờ đó Bát Giới, mặc dù lúc bình thường bản tính ngươi lười biếng chút, nhưng lúc mấu chốt vẫn còn có chút tác dụng!



Nghe vậy, Trư Bát Giới nói:



- Thời điểm lão Trư ta có thể phát huy tác dụng nhiều lắm đấy! Chuyện lúc trước của quốc vương nước Nữ Nhi, khi đó không phải cũng là lão Trư ta đi giải quyết sao?



Được thôi, lời này của Trư Bát Giới cũng có lý, khiến cái nhìn của đám người Giang Lưu về hắn cũng thay đổi không ít.



Lúc bình thường làm biếng cũng được thôi, chỉ cần có thể phát huy tác dụng lúc mấu chốt là được!



Sau khi hiểu rõ nguyên nhân, Giang Lưu gật đầu.



- Nếu đã như vậy, thế thì chuyện của sông Nhược Thủy giao cho Bát Giới ngươi vậy!



Trư Bát Giới gật đầu, gần như tự vỗ ngực mình đảm bảo, nói:



- Sư phụ yên tâm đi, lão Trư ta tuyệt đối làm chuyện này cho đẹp!



Chuyện sông Nhược Thủy đã giải quyết xong, vậy thì tiếp theo chỉ còn lại máu Long Phượng và Thần trụ chống trời thôi?



Thần trụ chống trời làm bút, dùng một chút là phải lập tức trả lại, hơn nữa nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhân quả rất lớn.



Vì vậy, đương nhiên là đợi luyện chế mực máu xong rồi đi.



- Vậy, tiếp theo là đi Ma Giới một chuyến phải không? Sau đại kiếp Long Phượng, Long tộc, Phượng tộc và Kỳ Lân tộc đều có cường giả Chuẩn Thánh ẩn cư trong đó…



Sau khi suy nghĩ một lúc, hiển nhiên lực chú ý của Giang Lưu đặt lên người cường giả hai tộc Long Phượng ở Ma giới.



Chỉ có điều, bây giờ mình bị vòng Cấm Thần buộc tất cả Thần thông và pháp thuật, mình đi đến Ma Giới, chiến đấu với cường giả cấp bậc Chuẩn Thánh, tất nhiên Nhiên Đăng Phật Tổ sẽ chú ý nhỉ?



Nhưng nếu mình không ra tay, dựa vào Tôn Ngộ Không bọn họ xuất thủ, rất khó để đánh bại cường giả Chuẩn Thánh.



Sau khi suy nghĩ một lúc, Giang Lưu cảm thấy mình tự ra tay không quá thích hợp, cuối cùng trong lòng thở dài một tiếng.



- Ai, xem ra, chuyện này vẫn phải để Cao Dương ra mặt, nếu nàng ra tay giúp ta thì mới làm được!



Không còn cách nào, nếu không có Nhiên Đăng Phật Tổ nhìn chằm chằm mình, mình tự ra tay là tốt nhất, cường giả cấp bậc Chuẩn Thánh đều là điểm kinh nghiệm cao đấy!



Trong lòng suy nghĩ một lúc, Giang Lưu có kế hoạch, lập tức nói với Bạch Long Mã:



- Tiểu Bạch, ngươi chở sư phụ đi thành Trường An một chuyến!



Ngay lập tức, tường vân xuất hiện dưới vó ngựa của Bạch Long Mã, bay vút lên trời, chở Giang Lưu phá không mà đi, bay thẳng đến thành Trường An.



Sau khi đến thành Trường An, đương nhiên Giang Lưu vào quán cà phê mạng xem thử.



Khá lắm, sau khi mở rộng thêm, bên trong quán cà phê mạng có khoảng 180 máy, nhưng mỗi ngày vẫn đông nghẹt, có vẻ vô cùng đắt khách.



Không chỉ người ngồi trước máy tính, thậm chí rất nhiều người không làm gì đều đứng phía sau xem người khác chơi trò chơi, điều này khiến Giang Lưu có một loại cảm giác nhìn về thế giới trước.

Sau khi nhìn một lát, Giang Lưu lắc đầu cười, chợt xoay người tìm Cao Dương ở tổng bộ Minh Giáo.



Nhìn thấy Giang Lưu, Cao Dương hơi kinh ngạc hỏi:



- Hôm nay làm sao ngươi có thời gian đến đây?



Trước khi tới, Giang Lưu không có nói cho Cao Dương. Dù sao nếu Giang Lưu có báo trước, cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.



Nghe hỏi, Giang Lưu khẽ cười nói:



- Ừ, cho ngươi một niềm vui bất ngờ, ngươi không thích sao?



Khóe miệng Cao Dương khẽ nhếch lên, cũng cười chất vấn:



- Không tệ lắm, gần đây ngươi nói càng ngày càng dễ nghe, nói đi, có phải lại dụ dỗ mấy người đẹp nào không?



Giang Lưu nghiêm túc nói:



- Trời đất chứng giám, con đường ta đi qua, có bao nhiêu người đẹp khóc la muốn trèo lên giường của ta, ta đều kiên quyết từ chối.



Nghe vậy, Cao Dương bật cười.



Mặc dù biểu cảm của Giang Lưu rất khoa trương khiến người ta cảm thấy là nói dối, nhưng Cao Dương cũng hiểu rõ, chuyện này căn bản không phải nói dối, mà là sự thật!



Sau khi Giang Lưu và Cao Dương liếc mắt đưa tình, tâm sự tình cảm với nhau một lúc.



Chợt, Cao Dương mở miệng hỏi:



- Được rồi, ngươi cũng đừng có nói lời ngon ngọt dỗ ta vui vẻ, ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi đến đây là vì chuyện gì? Nếu không có chuyện gì, ngươi sẽ không rảnh rỗi tìm ta nói chuyện!



Nghe vậy, Giang Lưu lại là dáng vẻ khoa trương, nói:



- Trời đất chứng giám, ngươi lại hiểu lầm ta, lần này ta đưa bảo vật đến cho ngươi đấy!



Trong lúc nói, Giang Lưu lấy Nhật Nguyệt Bảo Đan mà mình lấy từ chỗ Nhiên Đăng Phật Tổ ra, đưa trên trước mặt Cao Dương.



Nhìn bảo đan tỏa ra ánh vàng rực rỡ trong tay Giang Lưu, Cao Dương hỏi:



- Đây là cái gì?



- Đây là Nhật Nguyệt Bảo Đan, ta lấy được từ trong tay Nhiên Đăng Phật Tổ, là đồ vật có thể thăng cấp tu vi sau khi sử dụng...



Giang Lưu mở miệng, nói một lượt đại khái hiệu quả của Nhật Nguyệt Bảo Đan này cho Cao Dương.



Nghe vậy, Cao Dương lắc đầu nói:



- Nếu bảo đan này cũng có tác dụng với ngươi, chi bằng ngươi tự mình ăn đi, để tu vi của ngươi tiếp tục tiến xa hơn!



Suy cho cùng, thực lực của Giang Lưu cao hay thấp mới là nòng cốt quan trọng nhất của đoàn thỉnh kinh Tây Hành, thậm chí là toàn bộ Minh Giáo!



- Không, nếu đưa bảo đan này cho ngươi, giá trị mới cao nhất! Tu hành giống như lăn quả cầu tuyết, cùng một lượng tuyết, đương nhiên lúc quả cầu tuyết càng nhỏ, giá trị mới càng cao!



Nghe vậy, Giang Lưu lắc đầu nói:



- Số tu vi này, ta tốn khoảng nửa năm là có thể thăng cấp lên, đối với ngươi, lại cần thời gian rất dài.

Quả thực là như vậy, mình ăn Nhật Nguyệt Bảo Đan này, cấp 88 của mình vẫn là cấp 88, chỉ là điểm kinh nghiệm tăng thêm 60 tỷ mà thôi.



Nhưng mà, Cao Dương ăn lúc đạt đến cấp 80, cấp bậc sẽ lập tức tăng lên cấp 86, xem như từ cấp bậc Thái Ất đỉnh phong tăng lên Đại La trung kỳ, đương nhiên biên độ tăng cấp này rất lớn.



Giống như đạo lý lâu như vậy đến bây giờ, Giang Lưu vẫn luôn giữ vé Tăng Cấp, đợi lúc mình lên cấp 90 lại dùng.

- Vậy được thôi, nếu đã như vậy, ta không khách sáo nữa! Hẳn tu vi của ta còn một năm rưỡi là có thể đạt đến Thái Ất đỉnh phong!



Nghe vậy, Cao Dương cũng không khách sáo nữa, giơ tay nhận lấy Nhật Nguyệt Bảo Đan.



Bạn cần đăng nhập để bình luận