Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1336: Biến hóa của hồ lô Cửu Cửu Tán Hồn



Tuy nói vào lúc này, Hoàng Mi đồng tử ngồi trên vị trí quan trọng nhất của Đông Lai Tự, hơn nữa, trong Đông Lai Tự cũng có rất nhiều người ủng hộ hắn.



Nhưng tất cả mọi người đều biết lúc Di Lặc Phật Tổ còn sống thì coi trọng Nguyên Linh, vì vậy, vẫn có không ít người trong tối trung thành với Nguyên Linh.



Vì vậy, vị trí này Hoàng Mi đồng tử ngồi không hề vững chắc.



Nguyên Linh càng là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt lớn nhất của hắn.



Vốn dĩ, nhìn thấy Nguyên Linh xuất hiện ngay trong đại điện, Hoàng Mi đồng tử vốn cảm thấy có lẽ có một trận chiến ác liệt sắp diễn ra, đều đã chuẩn bị tốt tâm lý.



Không ngờ, cuối cùng câu mà Nguyên Linh nói ra lại là câu này?



Hắn muốn rời khỏi Đông Lai Tự?



Trong lòng Hoàng Mi đồng tử đầu tiên là vui mừng khôn xiết, sau đó lại ngạc nhiên hỏi Nguyên Linh:



- Ngươi, người vừa mới nói cái gì? Ngươi muốn rời khỏi Đông Lai Tự?



Nguyên Linh gật đầu nói:



- Không sai, đúng vậy, ta muốn rời đi!



Hòa thượng bên cạnh nghe đến đây, nhịn không được mở miệng hỏi:



-Vì sao?



Đúng đó, vì sao?



Nếu muốn tranh, chưa chắc Nguyên Linh không có lực để tranh đi? Nhưng hắn lại có thể dứt khoát buông tha như vậy? Muốn rời đi?



Sau khi nghiêng đầu liếc nhìn hòa thượng này, Nguyên Linh giải thích:



- Sở dĩ lúc đầu ta đến Đông Lai Tự là bởi vì Di Lặc Phật Tổ, bây giờ Di Lặc Phật Tổ đã không còn, đương nhiên ta không cần thiết phải ở lại!



Lời Nguyên Linh nói ra khiến trong lòng không ít người có mặt đều thầm kính phục.



So với Hoàng Mi đồng tử, Nguyên Linh quả thực là càng thêm trọng tình nghĩa, cũng không có lòng công danh lợi lộc nhiều như vậy.



Chẳng trách lúc Di Lặc Phật Tổ còn sống, càng coi trọng hắn nhiều hơn.



Hoàng Mi đồng tử có thể cảm nhận rõ ràng sự biến hóa tâm trạng của người xung quanh, trong lòng thầm lẩm bẩm.



- Không được, hắn đây là xem như muốn đi, cũng muốn lừa một đợt thiện cảm sao? Có phải hắn dùng dùng thủ đoạn lấy lùi làm tiến không?



Ngay lập tức, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa nói:



- Nguyên Linh à, thực ra tuy rằng sư tổ không còn nữa, nhưng vẫn còn chúng ta ở đây mà. Đông Lai Tự này luôn là nhà của ngươi, hà cớ gì ngươi phải rời khỏi chứ? Ngươi hoàn toàn có thể ở lại đây, đến lúc đó…



- Được rồi, đừng nói toàn lời giả dối như vậy, nếu ta thực sự ở lại, ngươi có thể ngủ yên giấc được không?



Chỉ là, tuy rằng Hoàng Mi đồng tử muốn giữ lại vẻ khách sáo bên ngoài, nhưng Nguyên Linh lại căn bản không có ý định diễn kịch với hắn, không đợi Hoàng Mi đồng tử nói xong thì đã cắt ngắt lời hắn.



- Ơ…



Đột nhiên bị xé mặt như vậy, khiến Hoàng Mi đồng tử nghẹn lại, lời muốn nói trong miệng nhất thời cũng nói không ra.



- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, sau khi ta đi, ngươi mới có thể càng yên tâm, vậy vì sao giả vờ giả vịt níu giữ ta lại chứ?



- Ta đến đây, không phải trưng cầu sự đồng ý của ngươi, chỉ là đến thông báo cho ngươi một tiếng thôi!



Lời vừa dứt, trực tiếp xoay người rời đi, đưa lưng vẫy tay với mọi người.



Đi rồi, Nguyên Linh thực sự đi như vậy sao?



Nhìn thấy hình bóng hắn rời đi, mấy vị hòa thượng của Đông Lai Tự đều thầm cảm khái trong lòng, chỉ cảm thấy dáng vẻ xoay người rời đi của Nguyên Linh thực sự phóng khoáng không nói nên lời.



Sau khi rời khỏi Đông Lai Tự, dưới chân Nguyên Linh xuất hiện một đóa tường vân, ngay lập tức đuổi đến chỗ của đoàn thỉnh kinh Tây Hành.



Không bao lâu sau, Nguyên Linh đã đến khu vực mà Giang Lưu nói đến, đáp xuống.



Quả nhiên, giữa không trung có một bức Sơn Hà Xã Tắc Đồ đang mở ra, có thể nhìn thấy Giang Lưu và mấy người Tôn Ngộ Không đều đang ở thế giới bên trong bức tranh này.



Nguyên Linh cũng không vội, đứng bên ngoài Sơn Hà Xã Tắc Đồ chờ.



Cũng không bao lâu, mấy người Tôn Ngộ Không bọn họ đều nhanh chóng đánh xong phó bản, ngay sau đó, mấy người Tôn Ngộ Không bọn họ đều đi ra từ trong phó bản của Sơn Hà Xã Tắc Đồ.



Mắt thấy mấy người Giang Lưu đều đi ra ngoài, Nguyên Linh mở miệng, lần lượt hành lễ với mấy người Giang Lưu.



- Bái kiến Thánh tăng, bái kiến Đại Thánh gia…



- Tốt tốt tốt, Nguyên Linh, ngoan…



Nhìn thấy dáng vẻ Nguyên Linh chủ động hành lễ chào hỏi mình, trong miệng Tôn Ngộ Không cười he he không ngừng.



Vừa nói vừa vỗ vai Nguyên Linh như dáng vẻ ông cụ non.



Chỉ là, vóc người như quỷ lùn đó của Tôn Ngộ Không làm ra hành động như vậy, hơi buồn cười.



- Ừ, đến rồi!



Nhìn thấy Nguyên Linh, Giang Lưu cũng gật đầu, lập tức hỏi:



- Tình hình bên Đông Lai Tự, ngươi đều đã xử lý ổn cả chứ?



Nghe vậy, Nguyên Linh gật đầu đáp:



- Đúng vậy, ta đã rời khỏi Đông Lai Tự, sau này có lẽ cũng không quay về đó nữa!



Ánh mắt của Giang Lưu rơi lên người Nguyên Linh, đồng thời trong lòng thầm nói một tiếng bản diện nhân vật, tra xem tình hình hiện tại của Nguyên Linh.



Chợt, lông mày của Giang Lưu khẽ nhướng, lộ ra sắc mặt kinh ngạc, nói:



- Nguyên Linh, xem ra mấy năm này, Di Lặc Phật Tổ thật sự tốn rất nhiều tâm tư trên người của ngươi. Tu vi bây giờ của ngươi cũng đã đột phá Thái Ất cảnh rồi?



Đúng vậy, nhìn từ trên bản diện nhân vật, đẳng cấp hiện tại của Nguyên Linh lại là cấp 73, cái này không phải là tu vi Thái Ất cảnh thì là gì?



Thậm chí, sắp đột phá Thái Ất trung kì rồi ?



Nhìn từ tu vi này, thậm chí hắn cũng không kém so với Hổ Lực Đại Tiên bọn hắn là bao!



Nghe vậy, Nguyên Linh cũng gật đầu nói:



- Quả thật vậy, mấy năm nay Di Lặc Phật Tổ hoàn toàn coi trọng và tin tưởng ta, hơn nữa hình như thân thể ta còn dư trạch ân, vì vậy, tu vi của ta gần đây tăng lên rất nhanh!



Lời này của hắn cũng khiến Giang Lưu chợt hiểu ra.



Cường giả cấp độ Chuẩn Thánh chỉ dẫn vô điều kiện, hơn nữa thân thể này còn là thân thể của Hồng Vân đại thần thời Thượng Cổ Hồng Hoang. Dưới sự phối hợp của hai cái, có thể khiến cho tu vi của Nguyên Linh nhanh chóng tăng lên tu vi Thái Ất Chân Tiên, cũng có thể nói là hợp lý.



Nghe Giang Lưu khen ngợi mình, mặt của Nguyên Linh mang theo nụ cười khiêm tốn, không nói gì nhiều, đồng thời trong lòng cũng âm thầm chờ đợi.



Huyền Trang Thánh tăng cố ý kêu mình đến đây một chuyến, có lẽ có chuyện gì quan trọng đi? Cũng không biết là chuyện gì?



- Ngươi theo ta, vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ một chuyến…



Không định nói quá nhiều lời dư thừa, cái gì nên nói đã nói hết rồi, Giang Lưu lập tức nói với Nguyên Linh.



Lời vừa nói xong, Giang Lưu lập tức nhảy vào trong thế giới của Sơn Hà Xã Tắc Đồ.



Đương nhiên Nguyên Linh sẽ không phí lời gì đó, cũng nhảy vào theo.



Nhìn thấy Giang Lưu và Nguyên Linh nhảy vào, trên mặt Trư Bát Giới lộ vẻ tò mò hỏi Tôn Ngộ Không:



- Hầu ca, vậy mấy người chúng ta thì sao?



Nghe câu hỏi của Trư Bát Giới, trong miệng Tôn Ngộ Không hỏi ngược lại:



- Tên ngốc, sư phụ có nói không cho chúng ta cùng vào sao?



Nghe vậy, sau khi Trư Bát Giới nghĩ một lúc, trên mặt lộ ra nụ cười nói:



- Cái này, hình như sư phụ không có nói !



Nếu sư phụ không định ngăn cấm, đương nhiên, mấy người Tôn Ngộ Không bọn họ cũng không thể nào ngoan ngoãn đợi ở bên ngoài.



Lập tức, từng người đều theo vào.



Trong thế giới của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Giang Lưu nhìn mấy người Tôn Ngộ Không tiến vào, cũng không định đuổi đi.



Giơ tay lên, một hồ lô màu đỏ xuất hiện trong tay Giang Lưu.



Tuy rằng nhìn thì có dáng vẻ hơi cổ xưa, thậm chí hơi rách nát như trước, nhưng ít nhất xem ra đã không nhiều vết nứt như vậy, tạo cho người khác một loại cảm giác có thể bể nát bất cứ lúc nào.



- Thánh tăng? Hồ lô này là?



Tầm mắt của Nguyên Linh như thể có từ tính bị hồ lô màu đỏ này thu hút, cho dù là lúc hỏi, ánh mặt lại không xê dịch ra khỏi hồ lô này.



Không có ý trả lời câu hỏi của Nguyên Linh, Giang Lưu chỉ mở miệng hỏi:



- Thế nào? Nguyên Linh, lấy hồ lô này ra, ngươi có cảm giác đặc biệt nào không?



Sau khi nghe Giang Lưu hỏi vấn đề này, Nguyên Linh nhìn Giang Lưu một cái, thành thực trả lời:



- Ta, ta có thể cảm giác được, rất thích nó, hình như cái hồ lô này cũng đang kêu gọi ta…



- Quả nhiên, giữa hắn và hồ lô này vẫn có chút liên hệ!



Nghe đáp án của Nguyên Linh, trong lòng Giang Lưu thầm lẩm bẩm.



Đến lúc này, Giang Lưu cũng không định che giấu nữa, mở miệng nói:



- Hồ lô này tên là hồ lô Cửu Cửu Tán Hồn, chính là bảo vật bên mình của đạo nhân Hồng Vân đại thần ở thời kì Thượng Cổ!



Hồ lô Cửu Cửu Tán Hồn?



Hơi nghiêng đầu, trong miệng nhắc lại cái tên của hồ lô này.



Nguyên Linh có thể xác định, quả thật mình chưa từng nghe qua hồ lô này.



Nhưng mà, Thánh tăng vừa nói gì? Đây là bảo vật của Hồng Vân đại thần thời Thượng Cổ?



Trước đó, không phải Thánh tăng bọn họ tra ra được, thân thể này của mình, chính là thân thể của Hồng Vân đại thần thời Thượng Cổ sao? Chẳng lẽ…



Đã cơ bản đoán được mục đích Thánh tăng muốn mình đến đây là vì cái gì, Nguyên Linh hỏi Giang Lưu:



- Thánh tăng, hồ lô này, có thể cho ta xem qua không?



- Đương nhiên!



Nghe vậy, Giang Lưu khẽ cười, đem hồ lô Cửu Cửu Tán Hồn trong tay mình chuyển đến tay Nguyên Linh.



Sau khi giơ tay cầm lấy hồ lô này, tay của Nguyên Linh nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt hồ lô này. Trên tay truyền đến cảm xúc rõ ràng, khiến trong lòng Nguyên Linh có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.



Nguyên Linh rất rõ ràng, đây không phải là cảm giác của mình, mà là cảm giác của chính thân thể này.



Đồng thời, hồ lô Cửu Cửu Tán Hồn rơi vào tay Nguyên Linh, cũng phóng ra từng luồng ánh sáng mờ ảo.



Những ánh sáng này liên tục chớp tắt, đem đến cho người ta cảm giác như là đang hít thở.



Nhìn thấy trên mặt hồ lô Cửu Cửu Tán Hồn xuất hiện dị trạng, trong lòng Giang Lưu thầm phỉ nhổ nói.



- Hồ lô này, trong tay ta lại không có phản ứng như vậy!



Đương nhiên, tuy là phỉ nhổ, nhưng trên thực tế, điều này không phải là nói rõ cách nghĩ của mình là đúng sao?



Hồ lô này trong tay Nguyên Linh, quả nhiên là hơi không bình thường lắm!



Sau khi tỉ mỉ xoay tới xoay lui hồ lô trong tay một lúc, Nguyên Linh chợt giơ tay muốn rút nút bần trên hồ lô.



- Ơ, từ từ…



Mắt thấy động tác này của Nguyên Linh, Giang Lưu vội vã kêu lên, ngăn cản hành động của Nguyên Linh.



Nguyên Linh hơi ngạc nhiên, dùng ánh mắt nhìn Giang Lưu dò hỏi.



Giang Lưu giải thích:



- Cái đó, vong hồn Di Lặc Phật Tổ đang ở bên trong được mấy ngày rồi, đợi qua mấy ngày nữa, hắn sẽ hồn phi phách tán!



- Vong hồn Di Lặc Phật Tổ, đang ở trong hồ lô này?!



Nghe vậy, Nguyên Linh cúi đầu nhìn hồ lô trong tay, sắc mặt hoảng sợ.



Trong nháy mắt, chỉ cảm thấy hồ lô trong tay lập tức nặng hơn rất nhiều.



Bạn cần đăng nhập để bình luận