Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1114: Thân Công Báo: Đại ân đại đức, khắc trong tâm khảm

Người dịch: Nguyễn Khiêm

- Đây là chuyện không có khả năng!

Cảm giác được thương thế nặng nề trên người mình, trong lòng của Khổng Tuyên âm thầm sợ hãi.

Căn cứ kế hoạch cũng sớm đã thương nghị tốt trước đó, khi lá bùa chú dán ở trên trán mình, Khổng Tuyên cũng làm bộ mình đã bị định trụ.

Thế nhưng mà, bản thân bị định trụ chẳng qua là làm bộ mà thôi, chỉ cần nguyện ý, mình tùy thời đều có thể hành động.

Nhưng Như Ý Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không vừa đánh vào bản thân, bộ ngực mình thế mà nổ tung. Thân chịu trọng thương!

Tốt xấu gì thì tu vi của bản thân cũng là Chuẩn Thánh đỉnh phong, cho dù là không sử dụng nguyên khí hay thần thông, đơn thuần là nhục thân cũng không phải người nào đều có thể tổn thương được bản thân.

Tôn Ngộ Không dù mạnh nhưng cũng chỉ là Đại La Kim Tiên mà thôi, thế mà có thể đánh trọng thương mình hay sao?

Không nói đến trong lòng của Khổng Tuyên thế nào sợ hãi. Ngay lúc này, Khổng Tuyên lại thấy được Tôn Ngộ Không giơ Như Ý Kim Cô Bổng lên, tiếp tục đánh về phía mình.

Lần này, mặc dù Khổng Tuyên không có né tránh, thế nhưng trong bóng tối lại thôi động sức mạnh trong cơ thể của mình, âm thầm thi triển một pháp thuật phòng ngự.

Ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên.

Lần này công kích là ở chỗ đầu vai, Khổng Tuyên vậy mà cảm giác được bả vai của mình nổ tung tạo thành một vết thương khổng lồ, trong miệng không khỏi rên khẽ một tiếng, thương thế càng đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

- Sao lại không có hiệu quả? Pháp thuật phòng ngự của ta thế mà khó mà ngăn cản? Chẳng lẽ đòn công kích này của hắn là hoàn toàn không quan tâm phòng ngự hay sao?

Lần thứ hai thi triển kỹ năng Được Ăn Cả Ngã Về Không để cho thanh máu HP trên đầu Khổng Tuyên hạ xuống thêm hơn 20%, đến giờ chỉ còn 60%. Lần này âm thầm phòng ngự đều không có hiệu quả, điều này làm cho Khổng Tuyên hiểu được đòn công kích của Tôn Ngộ Không là như thế nào.

- Không nghĩ tới, Tôn Ngộ Không thế mà còn có dạng thần thông này?

Sau hai lần bị công kích, thương thế nghiêm trọng, trong lòng của Khổng Tuyên âm thầm suy tư đối sách.

- Lại đến! ! !

Vào lúc này, bộ dáng Tôn Ngộ Không cũng càng thêm hung ác. Dù sao, kỹ năng Được Ăn Cả Ngã Về Không cũng là loại đả thương địch thủ một nghìn, tự tổn thương bản thân tám trăm nhưng Tôn Ngộ Không kia hoàn toàn không hề sợ hãi, lần thứ ba thi triển kỹ năng Được Ăn Cả Ngã Về Không, Như Ý Kim Cô Bổng lại đánh về phía Khổng Tuyên.

- Lợi hại, kĩ năng Được Ăn Cả Ngã Về Không này thực sự cường đại, dùng ngôn ngữ của game hiện đại đây chính là hi sinh phòng ngự để tăng tỉ lệ phần trăm chân thực tổn thương nhỉ?

Tôn Ngộ Không chỉ mới sử dụng Được Ăn Cả Ngã Về Không hai lần, HP của Khổng Tuyên đã bị giảm đến 60% rồi \.

Trong lòng của Giang Lưu âm thầm sợ hãi thán phục.

Mặc dù thực sự rất muốn giết chết Khổng Tuyên nhưng Giang Lưu biết rõ chuyện này là không thể, thế nhưng mà, có thể đánh cho hắn tổn thương tới tình trạng này cũng đã đủ để cho người ta cảm thấy giật mình rồi.

Tựa hồ là ở bên trong tam giới lục đạo này, dưới Thánh Nhân thì còn chưa ai có thể làm Khổng Tuyên bị thương đến trình độ này đâu nhỉ?

Sau khi thi triển kỹ năng Được Ăn Cả Ngã Về Không, thanh máu HP trên đầu Tôn Ngộ Không, lại giảm xuống một đoạn nhỏ, tổn thương lần thứ ba quăng về phía Khổng Tuyên.

Chẳng qua là lần này Khổng Tuyên cũng không cho khinh thường như hai lần trước, hắn âm thầm điều động pháp tắc mà bản thân lĩnh ngộ.

Nếu như đòn công kích này của Tôn Ngộ Không có thể coi nhẹ phòng ngự, như vậy thì hẳn là loại năng lực kèm theo pháp tắc ở bên trong.

Mà có thể đối kháng pháp tắc thì chỉ có thể là pháp tắc.

Lần này điều động sức mạnh pháp tắc để ngăn cản, Khổng Tuyên có thể cảm giác được tác dụng đến từ đòn công kích của Tôn Ngộ Không đã bị triệt tiêu, điều này làm cho Khổng Tuyên âm thầm gật đầu.

- Sao lần này lại không có tác dụng nhỉ? Lại một lần nữa thử xem!

Đến lần thứ ba, kỹ năng Được Ăn Cả Ngã Về Không thế mà mất hiệu lực.

Điều này khiến cho Tôn Ngộ Không hơi hơi ngây ra, hắn không hề để ý đến thương thế của bản thân, lại thi triển kỹ năng Được Ăn Cả Ngã Về Không thêm lần nữa.

Tự nhiên, lần công kích này lại lần nữa bị chặn lại.

- Hai lần Được Ăn Cả Ngã Về Không đều thất bại ư? Xem ra Khổng Tuyên đã hiểu rõ nguyên lí, điều động pháp tắc của bản thân để chặn lại.

Nhìn đến đây, trong lòng của Giang Lưu hơi chút suy nghĩ là đã hiểu được chuyện gì xảy ra rồi.

- Ngộ Không, đừng có lại động thủ nữa, chiêu này không có tác dụng nữa!

Nhìn thấy Tôn Ngộ Không không tin tà, còn muốn tiếp tục động thủ, Giang Lưu vội vàng nhắn một tin qua cho Tôn Ngộ Không, ngăn cản động tác của hắn.

Bị tin nhắn Giang Lưu gửi đến ngăn cản, Tôn Ngộ Không tự nhiên là không tiếp tục động thủ, chẳng qua là trong lòng âm thầm thở dài một hơi.

Đáng tiếc thần thông này hắn chẳng qua là dùng hai lần thì đã không có hiệu quả nữa rồi. Nếu không thì hôm nay hắn có khả năng làm thịt luôn tên Thủ Hộ Đại Thần này ở đây?

Giang Lưu giơ tay lên, thi triển kỹ năng Quan Âm Chú với Tôn Ngộ Không, kéo HP của hắn lại.

- Đa tạ Đại Thế Vương Phật đã ra tay cứu giúp!

Chuyện đến trình độ này, Giang Lưu cũng đành phải thôi.

Mặc dù không thể mài cọ thêm một phần thời gian, nhưng có thể đánh trọng thương Khổng Tuyên, Giang Lưu cảm thấy kết quả này vẫn có thể tiếp thu, do đó hắn mở miệng nói lời cảm tạ với Đại Thế Vương Phật.

- Thánh tăng không cần khách khí như vậy. Đợi đến sau khi các vị hoàn tất quá trình đi Tây Thiên thỉnh kinh, thì chúng ta sẽ đều là người một nhà!

Đại Thế Vương Phật khoát tay áo nói.

- Tốt, các đồ đệ, chúng ta trở về đi! Đường đến Tây Thiên thỉnh kinh vẫn còn xa lắm đấy!

Sau khi gật nhẹ đầu, Giang Lưu mở miệng nói với mấy người Tôn Ngộ Không.

Trong khi đang nói chuyện, đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh lại thêm Thân Công Báo rời khỏi Thủy phủ dưới đáy biển Bắc Hải này, đi ra ngoài.

- Huyền Trang , chờ . . . chờ một chút

Chẳng qua là khi bọn họ sắp sửa đi xa, Đại Thế Vương Phật đột nhiên mở miệng, gọi lại Giang Lưu.

Quay đầu sang, Giang Lưu hơi hơi cúi đầu, khiêm tốn, lễ độ, nói:

- Không biết Vương Phật còn có chuyện gì muốn phân phó đệ tử?

- Huyền Trang, các ngươi muốn rời khỏi thì bây giờ liền có thể rời đi, chẳng qua là chức trách của Phân Thủy tướng quân này chính là trấn thủ Hải Nhãn của Bắc Hải, không thể tự ý rời vị trí, hắn vẫn là lưu lại mới tốt!

Đại Thế Vương Phật mở miệng nói.

- Vị Phật Đà này, chức vị Phân Thủy tướng quân này của ta chẳng qua là hư chức mà thôi, dưới tay không có bất cứ thủ hạ nào, hoàn toàn không cần lưu lại!

Nghe được câu nói của Đại Thế Vương Phật, sắc mặt của Thân Công Báo không khỏi biến đổi, hắn vội vàng mở miệng nói.

- Vương Phật xem, lời hắn nói cũng xác thực không có sai sót gì.

Thân Công Báo vừa dứt lời, trên mặt của Giang Lưu cũng lộ ra một biểu cảm bất đắc dĩ, hắn nói với Đại Thế Vương Phật.

- A Di Đà Phật, vô luận có phải là hư chức hay không, thân là Phân Thủy tướng quân, đây là chức trách của hắn, nào có thể tự ý rời bỏ vị trí?

Chẳng qua là Đại Thế Vương Phật đều không để ý đến lời nói của Thân Công Báo cùng Giang Lưu, chỉ thấy hắn nghiêm mặt lại, trầm giọng trả lời.

- Phân Thủy tướng quân này có duyên cùng đệ tử, đệ tử muốn thu hắn ở bên cạnh, làm tôi tớ, mong rằng Đại Thế Vương Phật có thể dàn xếp!

Sau khi trầm mặc một lát, Giang Lưu mở miệng nói.

Nghe được lời của Giang Lưu, nói là muốn thu bản thân làm tôi tớ, sắc mặt của Thân Công Báo cũng có chút khó coi.

Lời này của Giang Lưu để cho Thân Công Báo nhớ tới sau khi Phong Thần đại kiếp kết thúc, rất nhiều môn nhân của Tiệt Giáo bị Phật môn thu làm tọa kỵ, bây giờ bản thân trở thành tôi tớ của Pháp Sư Huyền Trang, kết quả chẳng phải là không sai biệt lắm hay sao?

Mặc dù Thân Công Báo có lòng muốn phản bác một câu, nhưng bây giờ tình thế còn mạnh hơn người, nếu như bây giờ mình không gật đầu đồng ý, ai biết mình sẽ phải bị nhốt bao lâu nữa đây?

Vì thế, sau khi há to miệng, muốn nói chuyện nhưng một lúc lâu sau trong miệng của Thân Công Báo vẫn không có âm thanh nào phát ra.

Có câu nói rất hay, đại trượng phu co được dãn được, vẫn là chờ một kiếp trước mắt này qua đi rồi nói sau.

- Tôi tớ sao?

Nghe được lời nói của Giang Lưu, Đại Thế Vương Phật cũng ngây ra một lúc, chợt hắn đưa ánh mắt nhìn thoáng qua Thân Công Báo.

Là một trong những nhân vật nổi danh nhất bên trong Phong Thần đại kiếp, thế mà bây giờ Thân Công Báo lại nguyện ý đi theo bên cạnh Huyền Trang làm một tôi tớ hay sao?

Huyền Trang nguyện ý thu Thân Công Báo làm tôi tớ, điểm ấy Đại Thế Vương Phật là tin tưởng, rốt cuộc trước đó hắn cũng đã từng nhận Bạch Mao Lão Thử Tinh làm thị nữ.

Chuyện chân chính để cho Đại Thế Vương Phật cảm thấy kinh ngạc là Thân Công Báo thế mà cũng đáp ứng.

Tốt thôi! Nguyên bản, chuyện Thân Công Báo được phong Phân Thủy tướng quân, trấn giữ Hải Nhãn của Bắc Hải này cũng không liên quan lớn đến người trong Phật môn, nhưng nếu như là Thân Công Báo nguyện ý đi theo bên cạnh Huyền Trang làm một tôi tớ thì cũng đúng là đã tăng thanh thế của Phật môn.

Nếu thật sự là như thế thì bản thân cũng không có lý do để ngăn cản nữa cả.

- A Di Đà Phật. . .

Sau khi suy nghĩ một lúc, trong lòng của Đại Thế Vương Phật có quyết định, trong miệng cũng tuyên một tiếng phật hiệu, nói:

- Nếu thật là như vậy thì bản tọa cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, bỏ qua chuyện này. Chẳng qua là về sau nếu như Ngọc Đế bệ hạ truy cứu thì đó lại chính là chuyện của Huyền Trang ngươi!

- Đệ tử hiểu rồi, đa tạ Đại Thế Vương Phật!

Gật nhẹ đầu, Giang Lưu tỏ vẻ rất hiểu, gật đầu nói.

Chuyện đến nơi này tự nhiên cũng coi là hạ màn kết thúc, sau khi mấy người Giang Lưu tạm biệt Đại Thế Vương Phật, một đoàn người bay thẳng lên giữa không trung, trở về con đường đi Tây Thiên thỉnh kinh.

- Thân Công Báo đạo hữu, chúc mừng ngươi có thể thoát khốn, sau này còn gặp lại!

Nhưng khi mà còn đang bay ở giữa không trung, Giang Lưu xoay đầu lại, ánh mắt rơi trên người Thân Công Báo, mở miệng nói.

- Hả? Pháp Sư Huyền Trang, ý của ngài là ... ta có thể rời đi rồi hay sao?

Đột nhiên Giang Lưu biểu thị mình có thể rời đi, chuyện này ngược lại là để cho Thân Công Báo ngây ngẩn cả người.

Nguyên bản Thân Công Báo thật đúng là cho rằng Giang Lưu muốn lưu hắn lại làm nô bộc cơ.

- Thế nào? Chẳng lẽ là đạo hữu thật sự muốn lưu lại bên cạnh bần tăng, làm một nô bộc hay sao?

Nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của Thân Công Báo, Giang Lưu hơi hơi nghiêng đầu nhìn hắn một cái sau đó cười hỏi.

- Đại sư, sau này còn gặp lại, ân cứu giúp hôm nay, Thân Công Báo khắc trong tâm khảm!

Có thể thu hoạch được sự tự do, Thân Công Báo tự nhiên là không nguyện ý làm nô bộc cho Giang Lưu. Vì thế, sau khi vội vàng mở miệng trả lời một câu, hắn lập tức xoay người rời đi.

Đưa mắt nhìn Thân Công Báo đi xa, khóe miệng của Giang Lưu hơi hơi giương lên nhưng hắn cũng không nói thêm gì.

Lựa chọn xoay người rời đi của Thân Công Báo có thể nói nằm trong dự liệu của Giang Lưu.

Từ hành động bên trong Phong Thần đại kiếp của hắn là có thể nhìn ra được Thân Công Báo là một người có mục tiêu, rất rõ ràng mình muốn thứ gì.

Vì thực hiện mục tiêu của bản thân, ngay cả mệnh lệnh của sư tôn Nguyên Thủy Thiên Tôn đều có thể quên sạch sành sanh, dạng người này không có khả năng nguyện ý trở thành nô bộc của người khác.

Nếu như mình cưỡng ép giữ hắn ở bên người thì ngược lại là sẽ biến hắn thành một quả bom hẹn giờ, dưới tình huống ghi hận trong lòng, nói không chừng sẽ bị hắn hại một vố.

Đã như vậy, sao không để cho hắn rời đi đâu này? Hôm nay lần này nhân quả, ngày sau hắn hẳn là sẽ hồi báo bản thân a?

. . .

Không nói đến mấy người Giang Lưu đã xoay người trở lại trên đường đi Tây Thiên thỉnh kinh.

Sau khi mấy người Giang Lưu rời đi, ở chỗ Hải Nhãn của Bắc Hải này, thân hình cao mấy trăm trượng của Thủ Hộ Đại Thần biến mất, Khổng Tuyên một lần nữa hóa thành bộ dáng bản thể của bản thân.

Vào lúc này, ở trên ngực cùng bả vai vẫn như trước là hai vết thương ghê rợn, nhìn vô cùng đáng sợ, sắc mặt có chút tái nhợt, biểu cảm trên mặt của Khổng Tuyên cũng rất khó coi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận