Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1358: Công Đức Phật thích mặc váy?



Tổng bộ Minh Giáo ở thành Trường An, nghe được tiếng thông báo truyền đến, đương nhiên Cao Dương biết Giang Lưu gửi tin nhắn cho mình.



Mở ra nhìn thoáng qua, khoé môi của Cao Dương khẽ cong lên một tiếng chút.

Nhẫn Hôn Nhân sao? Vậy là mình và Giang Lưu mỗi người một cái sao?



Không nói nhiều lời thừa thãi, Cao Dương tìm đến bảo khố bang phái, mở bảo khố ra, lật tìm ở bên trong.



Trong bảo khố cất giấu rất nhiều bảo vật, có cái là Minh Giáo tự mình thu thập lại.

Đương nhiên cũng có rất nhiều đều là Giang Lưu lấy ra, không dùng đến, cứ cất hết vào trong bảo khố này.



Lật tìm một vòng xong, cuối cùng, một chiếc nhẫn có khảm bảo thạch hình trái tim màu đỏ xuất hiện trước mắt Cao Dương.



Mặc dù không thể giống như Giang Lưu có thể trực tiếp tra thông tin thuộc tính của trang bị, nhưng mà, nhìn chiếc nhẫn này, theo bản năng, Cao Dương cảm giác đây là chiếc nhẫn Hôn Nhân mà Giang Lưu nói.



Không phí lời, Cao Dương trực tiếp đeo chiếc nhẫn này lên tay mình, chợt bất ngờ phát động đặc hiệu của nhẫn Hôn Nhân.



Bỗng nhiên, trong đầu phảng phất như ngộ ra điều gì, Cao Dương cúi đầu nhìn bộ dạng của chính mình, không khỏi cười thành tiếng.

Thì ra, Cao Dương lúc này, trên người thế mà mặc Thanh Liên Phật Y, trong tay cầm Đồ Vu kiếm, ăn mặc giống như một hòa thượng.



- Chiếc nhẫn thật thần kỳ! Ta thế mà thực sự có thể thi triển tất cả pháp thuật Thần thông của Giang Lưu...

Sau khi phát động đặc hiệu của nhẫn Hôn Nhân, trong lòng Cao Dương thầm lẩm bẩm.



Giơ tay lên, thi triển những kỹ năng như Trị Dũ Thánh Thủ, chỉ cảm thấy vô cùng thần kỳ.

Càng quan trọng là, tu vi trong cơ thể mình tăng nhanh, tu vi cấp 88, Đại La Kim Tiên hậu kỳ, khiến Cao Dương có thể tự mình cảm nhận được sự mạnh mẽ của Giang Lưu.



Lại là pháp thuật Thần thông, lại là hiệu quả trang bị, sau khi phát động đặc hiệu của nhẫn Hôn Nhân, Cao Dương chơi đến quên cả trời đất.



Thậm chí, còn kéo cả mấy người Trường Mi Đại Tiên, cường giả cấp bậc Đại La Kim Tiên bọn họ trong tổng bộ đến để so tài một phen trên Diễn Võ Trường.



Bế Khẩu Thiền, Biến Dương Thuật, Trị Dũ Thánh Thủ, những kỹ năng này được thi triển ra liên tiếp không ngừng, hiệu quả kỹ năng loại khống chế thực sự khiến những người so tài này đều khóc không ra nước mắt.



- Thật đáng sợ! Thần thông loại quy tắc, tu vi Đại La hậu kỳ? Cho dù Cao Dương công chúa không sử dụng Thanh Bình kiếm, thực lực này cũng đã xem như bước vào cấp bậc Chuẩn Thánh rồi đi?

Chính mắt nhìn thấy Cao Dương công chúa thậm chí có thể treo Trường Mi Đại Tiên Đại La đỉnh phong lên đánh, trong lòng những cao tầng của Minh Giáo đều thầm thấy chấn động.



Sao mà vừa mới chớp mắt, Cao Dương công chúa đã trở nữa lợi hại thế này?



Hơn nữa, trang phục trên người nàng là chuyện gì vậy? Đó không phải là Thanh Liên Phật Y của Giáo chủ sao?



Thậm chí pháp bảo trên dưới toàn thân, đều là của Giáo chủ đúng không?



Chỉ là, Cao Dương bên này chơi không biết trời đất, nhưng bên này của Giang Lưu lại là khóc không ra nước mắt.

Sau khi phát động đặc hiệu của nhẫn Hôn Nhân, Giamg Lưu cũng cảm giác được sự biến hóa của bản thân mình, Đồ Vu kiếm đổi thành một thanh Thanh Bình kiếm.



Với tư cách là bảo vật chứng đạo của Thông Thiên giáo chủ, về mặt giá trị Thanh Bình Kiếm này thậm chí còn mạnh hơn Đồ Vu kiếm.

Chỉ là, Đồ Vu kiếm cũng thôi đi. Đến ngay cả quần áo trên người mình cũng đổi rồi!



Thanh Liên Phật Y đổi thành váy Phù Dung Lưu Tiên rồi!



Ngồi trên lưng Bạch Long Mã, trên người Giang Lưu mặc váy Phù Dung Lưu Tiên, lại cộng thêm bề ngoài môi hồng răng trắng, quả thực có vài phần phong vận.



- Đây, đây cũng quá mức rồi đi?

Cúi đầu nhìn bộ dạng mặc váy Phù Dung Lưu Tiên của chính mình, Giang Lưu thực sự trợn tròn mắt.

Thuộc tính phòng ngự của váy Phù Dung Lưu Tiên là đẳng cấp của bản thân *500 vạn.



Với đẳng cấp cấp 88 hiện tại của mình, váy Phù Dung Lưu Tiên trên người mình có thể phát huy ra 440 triệu lực phòng ngự rồi? Trong tầng thứ cường giả Chuẩn Thánh, năng lực phòng ngự này đã rất mạnh rồi.



Nhưng đáng tiếc là! Tự mình mặc váy? Đương nhiên là Giang Lưu không chấp nhận nổi.



Vốn dĩ, mình không thể nào trang bị váy nữ tính được.



Nhưng không ngờ rằng, đặc hiệu của nhẫn Hôn Nhân này lại lợi hại đến vậy? Lại có thể bỏ qua hạn chế giới tính trên trang trang bị.



Tâm tư trong lòng Giang Lưu là như thế nào thì tạm thời không nói, Trư Bát Giới ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng mặc váy Phù Dung Lưu Tiên của Giang Lưu, trợn tròn cả hai mắt, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên nói:



- Ôi chao, sư phụ, không ngờ rằng ngươi mặc váy mà cũng đẹp đến vậy!

- Nhị sư huynh nói đúng đấy! Sư phụ mặc váy quả thực cũng rất đẹp!

Sa Ngộ Tịnh cũng gật đầu, tỏ ra đồng tình với quan điểm của Trư Bát Giới.



Tôn Ngộ Không cũng cười hi hi nói với Giang Lưu:

- Hì hì hì, không ngờ đến mà, sư phụ ngươi lại còn có sở thích thế này sao?

Nhìn bộ dạng mấy người Tôn Ngộ Không bọn họ nhìn chằm chằm vào mình chế nhạo, Giang Lưu đen mặt lại, tức giận nói với Tôn Ngộ Không bọn họ:



- Mấy người các ngươi, đừng nhìn nữa, vi sư thế này là thân bất do kỷ...

Chỉ là, cho dù Giang Lưu nói thế nào, nhưng mấy người Tôn Ngộ Không lại không hề có ý quay đầu sang chỗ khác, vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Giang Lưu như cũ.

Đặc biệt là Tôn Ngộ Không, trên mặt còn lộ ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói:

- Chẳng trách, năm đó sư phụ ngươi không cho lão Tôn ta may một chiếc váy da hổ, thì ra là sư phụ ngươi tự thích mặc váy sao?

Đối với lời nói trêu chọc của mấy người Tôn Ngộ Không bọn họ, Giang Lưu mặt đen lại, không trả lời.

Chỉ gửi cho bên Cao Dương một tin nhắn, để nàng nhanh chóng giải trừ đặc hiệu của nhẫn Hôn Nhân.



- Sư phụ, có người đến!

Chính vào lúc này, đột nhiên, Tôn Ngộ Không hô lên một câu với Giang Lưu.

Nghe vậy, Giang Lưu nhìn về phía bầu trời. Quả nhiên, một luồng Phật quang rực rỡ xuất hiện, chợt, thân hình của Kim Mao Hống đột nhiên từ giữa không trung đáp xuống.



- Công Đức Phật, ta vừa hay đi qua nơi này, phát hiện các ngươi ở đây, cho nên xuống để chào hỏi, nhân tiện nói chuyện về kiếp nạn tiếp theo trên thỉnh kinh đường về phía Tây, ơ...

Bóng dáng của Kim Mao Hống đáp xuống, đồng thời hắn mở miệng nói với Giang Lưu.

Chỉ là, sau khi hắn đáp xuống, nhìn thấy dáng vẻ của Giang Lưu, Kim Mao Hống sững sờ cả người, đứng nguyên tại chỗ, nhất thời không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với Giang Lưu lúc này.

Trên người mặc váy Phù Dung Lưu Tiên, trên đầu còn đội một chuỗi trang sức thủy tinh màu tím, dưới chân xỏ một đôi ủng nhỏ, kiểu ăn mặc này, hoàn toàn là dáng vẻ của nữ nhân...



Nhưng mà, tướng mạo lại là Giang Lưu.

Sau khi ngây người một lúc lâu, chợt, Kim Mao Hống đột nhiên mở miệng, nói ra suy đoán với Giang Lưu:

- Đây, cô nương, ngươi, lẽ nào ngươi là tỷ muội song sinh của Công Đức Phật sao? Các ngươi nhìn giống nhau quá...

- Ha ha ha...

Nghe Kim Mao Hống nói lời này, Tôn Ngộ Không không nhịn được phá lên cười, bộ dạng vui mừng hết sức.



Hai người Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh lại cảm thấy lúc này cười sư phụ thì không tốt lắm, nói không chừng sẽ không có quả ngon để ăn, cho nên cũng đều cố gắng hết sức muốn nhịn, không thể cười.



Nhưng cho dù đã vô cùng cố gắng rồi, nhìn dáng vẻ bọn họ đều khẽ rung người, rõ ràng là nhịn vô cùng vất vả.

Nhìn bộ dạng cười lớn của Tôn Ngộ Không, còn có bộ dạng nhịn cười rất vất vả của Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh bọn họ, nét mặt của Kim Mao Hống có hơi kì quái.



Kim Mao Hống đi đến trước mặt Tôn Ngộ Không, thấp giọng hỏi:



- Cái kia, Đại Thánh, ta có nói sai gì sao?

- Ha ha ha, không có nói sai gì, ngươi tiếp tục nói, ha ha ha…

Tôn Ngộ Không vui mừng hết sức, miệng cười không ngớt.

Bộ dạng nói một câu hoàn chỉnh đã rất vất vả, rõ ràng là không thể nói được gì.

Chợt, Kim Mao Hống đi đến trước mặt Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh.

Chỉ là, hai người đều sống chết che lấy miệng mình, chỉ kém mức dùng kim chỉ khâu lại, vừa mở miệng là không nhịn được cười thành tiếng, nào có thể trả lời hắn?



Không còn cách nào, cuối cùng ánh mắt của Kim Mao Hống rơi lên người của Bạch Long Mã, nói:

- Có phải ta đã nói sai gì không? Người ngồi trên lưng ngươi, là tỷ muội song sinh của Công Đức Phật sao?

- Ta cũng không biết nữa, sư phụ hắn ngồi trên lưng ta chưa từng xuống dưới! Làm sao lại biến thành tỷ muội song sinh?

Bởi vì hoá thân làm Bạch Mã, do bị Giang Lưu cưỡi lên người nên Bạch Long Mã không hề nhìn thấy bộ dạng mặc váy Phù Dung Lưu Tiên của Giang Lưu, đương nhiên cũng sẽ không giống như Trư Bát Giới bọn họ nén cười khó chịu đến thế.



- Hả? Trên lưng ngươi là Công Đức Phật?!

Nghe Bạch Long Mã trả lời, Kim Mao Hống mở to hai mắt, nhìn Giang Lưu bằng ánh mắt đầy kinh hãi.



Quả nhiên, vào lúc này, ánh mắt Giang Lưu nhìn chằm chằm vào mình, xem có vẻ không hiền lành cho lắm.

- Xong rồi! Ta đây là phát hiện bí mật không muốn cho người khác biết của Công Đức Phật sao? Hắn, hắn không phải là muốn giết ta diệt khẩu chứ? Hôm nay ta thật sự là đến không đúng lúc mà!

Nhìn ánh mắt của Giang Lưu rất không khách khí, trong lòng Kim Mao Hống thầm lẩm bẩm, đồng thời, cũng cảm thấy có hơi tuyệt vọng.

- A! Ta đây làm sao vậy, mắt của ta, mắt của ta hình như mù rồi! Cái gì cũng không nhìn thấy, xin hỏi, các ngươi có ai biết ta bây giờ đang ở đâu không?

Cũng mặc kệ có phải là làm lố hay không, mặc kệ Giang Lưu bọn họ có tin hay không, trong cơn tuyệt vọng, đột nhiên hai mắt Kim Mao Hống xám xịt, dáng vẻ cái gì cũng không nhìn rõ, nét mặt khoa trương kêu to.



Nhìn bộ dạng làm lố này của Kim Mao Hống, sắc mặt của Giang Lưu có hơi đen lại.



Lắc đầu, mở miệng nói:



- Được rồi, ngươi cũng đừng sợ, ta như vậy chẳng qua là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn mà thôi! Có gì từ từ nói!



- Thì ra là ngoài ý muốn! Ta còn tưởng rằng Công Đức Phật ngươi có sở thích đặc biệt gì chứ!

Nghe Giang Lưu giải thích, cho dù trong lòng mình có tin hay không, dù sao Kim Mao Hống hiểu rằng mình nên tỏ ra vẻ tin tưởng, cho nên, gật đầu với vẻ mặt tỉnh ngộ.



Không muốn dây dưa quá nhiều về việc trang phục mình mặc, Giang Lưu mở miệng hỏi Kim Mao Hống:



- Được rồi, nói đi! Ngươi hạ xuống đây chủ yếu là muốn nói gì?

- A, tình hình là thế này!

Kim Mao Hống gật đầu rất phối hợp, nét mặt cũng nghiêm túc tương tự, nói:



- Sau khi Hoan Hỉ Phật vẫn lạc không lâu, ta mấy ngày gần đây lại tìm mấy vị Phật Đà và Bồ Tát, hi vọng có thể mời bọn họ ra tay tương trợ, đến tạo ra kiếp nạn mới, nhưng mà, đều bị từ chối! Không biết Công Đức Phật ngươi có biện pháp gì không?



Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, Giang Lưu mở miệng nhắc nhở:



- Biện pháp? Chuyện này ngươi không nên đến hỏi ta, ngươi nên đi hỏi Như Lai Phật Tổ mới đúng!

Đầu tiên là sửng sốt, lại nghĩ đến tình huống của Hoan Hỉ Phật là Như Lai Phật Tổ sắp xếp, Kim Mao Hống chợt tỉnh ngộ, hiểu ý của Giang Lưu...



Bạn cần đăng nhập để bình luận