Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1121: Tôn Ngộ Không động thủ!

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Động tĩnh bên này tự nhiên không nhỏ, rất nhanh, một nhóm lớn Vệ Binh trong Vương Thành kết thành đoàn đội xuất hiện.

Từng người quan sát mấy người Tôn Ngộ Không với sắc mặt nghiêm túc, bàn tay cầm binh khí cũng chắc hơn.

Mà bách tính trên đường phố tự nhiên là đều lui xa, biểu cảm trên mặt đầy hoảng sợ.

- Đại sư huynh, vấn đề bây giờ có chút phiền phức đó!

Nhìn thấy hàng trăm Vệ Binh xuất hiện, bao vây mấy người bọn họ, trên mặt của Trư Bát Giới có chút bất đắc dĩ, hắn buồn bực nói với Tôn Ngộ Không.

- Sợ cái gì?

Chẳng qua là Tôn Ngộ Không lại không thèm để ý đến lời nói của Trư Bát Giới, hắn thản nhiên nói:

- Chỉ là một đám người ô hợp mà thôi, cho dù có nhiều người hơn nữa đến, lão Tôn ta cũng không sợ chút nào!

Nói đến đây, Tôn Ngộ Không dừng lại một chút sau đó lại mở miệng nói:

- Lão Tôn ta giết là yêu nghiệt! Bọn họ hẳn là còn muốn cảm tạ lão Tôn ta mới đúng!

- Hầu ca vừa rồi huynh giết rốt cuộc là Nhân tộc hay là Yêu tộc, chúng ta tựa hồ cũng còn không có biết rõ ràng tình huống đâu!

Trư Bát Giới không khỏi mở miệng, nhắc nhở một câu.

- Trên mình mang theo yêu khí, tự nhiên là đã hóa thành yêu tộc!

Tôn Ngộ Không nói chắc chắn như đinh đóng cột.

Nói đến đây, dừng lại một chút sau đó Tôn Ngộ Không lại nói tiếp:

- Tốt thôi! Cho dù lui một nghìn bước, hắn thật còn không có biến thành Yêu tộc, thế nhưng mà, chắc hẳn khoảng cách biến thành Yêu tộc cũng không xa! Lão Tôn ta sớm giết hắn, chẳng lẽ không phải một cái công lớn hay sao?

- Thế nhưng mà Hầu ca, những người này đều không tin lời huynh nói!

Trư Bát Giới chỉ chỉ những binh lính ở chung quanh và nói.

- Bọn họ không nghe, đó là bản thân bọn họ ngu dốt, lão Tôn ta không sai!

Nghe được lời nói của Trư Bát Giới, Tôn Ngộ Không lại không thèm để ý, lắc lắc đầu nói.

Theo Tôn Ngộ Không thấy, chỉ cần mình làm đúng, như vậy bản thân cũng không cần gì phải sợ hãi.

Còn người khác có lý giải bản thân hay không? Chuyện này có trọng yếu không?

- Mấy vị trưởng lão! Quốc Vương của nước Diệt Pháp chúng ta đã thi ân, cũng không có ý muốn giết các vị. Thế nhưng mà, các ngươi lại ra tay đánh nhau, thậm chí giết người ở ngay trong Vương Thành của nước Diệt Pháp ta!

Một Tướng lĩnh cầm đầu Vệ Binh mở miệng nói với Tôn Ngộ Không.

- Đừng nói nhảm nhiều như vậy!

Chẳng qua là khi người tướng quân này mới vừa nói dứt lời, Tôn Ngộ Không lại không kiên nhẫn phất phất tay, nói:

- Muốn động thủ thì trực tiếp động thủ là được rồi! Nói nhiều như vậy làm cái gì?

- Ngươi!

Đứng ở trên lập trường của bản thân, Tôn Ngộ Không cảm thấy mình không có sai, thế nhưng mà những Vệ Binh này cũng có lập trường của riêng mình.

Thấy thái độ này của Tôn Ngộ Không, trên mặt của vị tướng quân cầm đầu kia cũng hiện lên biểu cảm giận dữ, hắn phẫn nộ chỉ vào Tôn Ngộ Không rồi mở miệng hạ lệnh:

- Tất cả lên cho ta! Bắt mấy hòa thượng ngu muội, không biết nói lí lẽ này lại, chờ đợi bệ hạ xử trí!

Nếu như bệ hạ đã hạ lệnh thả mấy hòa thượng này, như vậy, cho dù muốn động thủ với bọn họ, cuối cùng quyền xử trí tự nhiên vẫn là phải giao cho Quốc Vương bệ hạ mới đúng.

Sau khi vị tướng quân cầm đầu kia ra lệnh, những Vệ Binh này nhanh chóng xông lên, đánh về phía Tôn Ngộ Không.

- Thật nhiều người!

Con mắt hơi hơi híp híp, Tôn Ngộ Không khoa trương nói.

Chẳng qua là sau khi vừa dứt lời, Tôn Ngộ Không vươn tay, rút mấy sợi lông tơ ở sau đầu ra rồi đưa về phía trước mặt và thổi mạnh.

Sau khi mấy sợi lông tơ này bị thổi bay ra ngoài, chỉ trong nháy mắt chúng đã hóa thành trăm, hàng ngàn con yêu hầu.

Những con yêu hầu này nắm lấy côn bổng, xông lên, nghênh đón những Vệ Binh kia.

- Các con chú ý cẩn thận, đừng đánh chết bọn họ!

Sợ những con yêu hầu do bản thân biến thành này ra tay không có nặng nhẹ, Tôn Ngộ Không mở miệng hô lên.

Sau khi Tôn Ngộ Không vừa dứt lời, những con yêu hầu này tự nhiên là nương tay rất nhiều.

Thế nhưng mà, dù vậy, kết quả cuối cùng vẫn là những Vệ Binh này đều những con yêu hầu kia đánh cho một trận tơi bời khói lửa, nhìn mặt mũi của tất cả đều bầm dập, thê thảm biết bao.

- Đáng sợ! Những hòa thượng này thật là đáng sợ!

Rất nhiều bách tính đều lui về phía xa xa, mắt thấy hàng trăm vệ binh đều bị đánh cho một trận tơi bời khói lửa, ngã trên mặt đất rên rỉ, trên mặt của những người dân này đều hiện lên biểu cảm ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ dám đứng từ xa quan sát mấy người Tôn Ngộ Không.

Kể từ khi Quốc Vương hạ lệnh đánh chết hòa thượng, mặc dù thật có rất nhiều hòa thượng chống lệnh bắt, thế nhưng mà, chân chính có thể động thủ đánh bại nhiều vệ binh như vậy lại là lần đầu tiên.

Đội ngũ hàng trăm Vệ Binh này tựa hồ đều bị đánh bại trong chốc lát!

- Hừ hừ hừ, còn có kẻ nào không sợ chết tới hay không?

Tôn Ngộ Không một tay nắm lấy Như Ý Kim Cô Bổng, gánh ở trên bả vai mình, một cái tay khác cầm một quả chuối tiêu, thoải mái nhàn nhã. Sau khi, nhìn sang tất cả mọi người ở đây, hắn mở miệng nói.

Nghe được câu nói của Tôn Ngộ Không, những binh sĩ đang rên rỉ ngã trên mặt đất này tự nhiên là không dám nói thêm cái gì.

Thậm chí có mấy người thương thế tương đối nhẹ còn sợ hãi, lui về sau rất nhanh, chỉ hận ba mẹ mình tại sao không sinh thêm mấy cái chân cho bọn họ.

- Sư phụ quay lại!

Ngay lúc này, Bạch Long Mã đột nhiên mở miệng nói.

Giang Lưu chân đạp một đóa tường vân, từ trên trời giáng xuống.

- Ngộ Không, nơi này chuyện gì xảy ra vậy?

Vừa từ trên trời đáp xuống, nhìn thoáng qua hàng trăm vệ binh đều ngã trên mặt đất, Giang Lưu mở miệng hỏi Tôn Ngộ Không.

- Sư phụ, đám người này thật đúng là không biết sống chết!

Nghe được câu hỏi của Giang Lưu, Tôn Ngộ Không tự nhiên là sẽ không giấu diếm hắn, mở miệng nói.

Đồng thời, hắn còn kể lại một cách giản lược tóm tắt chuyện vừa mới phát sinh cho Giang Lưu nghe.

- Nói như thế, con đúng là không sai!

Nghe được câu nói của Tôn Ngộ Không, Giang Lưu đã hiểu. Vừa rồi là Tôn Ngộ Không giết một nhân loại đã sắp hóa thành yêu vật, ở trên căn bản thì thật là không sai.

Chẳng qua là khi nhìn đám vệ binh nằm ngã lăn trên mặt đất, lông mày của Giang Lưu cũng không khỏi hơi nhíu lại.

Mặc dù trên căn bản, Tôn Ngộ Không thật là làm không sai, nhưng bây giờ chuyện đã nháo đến cục diện này, thật là khó mà thu thập.

. . .

Trong vương cung, chuyện đã phát sinh trong Vương Thành tự nhiên là rất nhanh liền truyền đến trong lỗ tai của Quốc Vương.

Sau khi nghe được tin tức này, Quốc Vương lập tức đứng dậy.

- Người trong đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh này thế mà lại tùy tiện như vậy hay sao?

Sắc mặt của Quốc Vương lúc là màu xanh lúc lại biến thành màu tím.

Từ sau khi bản thân đăng cơ vương vị, được khí vận của một nước bảo hộ, theo Quốc Vương, dù cho là Tiên Phật trên trời cũng không dám tùy ý xuống tay với mình mới đúng.

Thế nhưng mà, không nghĩ tới người trong đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh này lại dám hạ thủ với dân chúng ở trong Vương Thành.

- Tình huống này có chút khó giải quyết!

Nghĩ đến bản lĩnh của mấy người Tôn Ngộ Không, Quốc Vương cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Nếu như có thể, hắn không nguyện ý nổi lên xung đột với những người trong đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh này.

Chỉ có điều, chuyện đã nháo đến tình trạng này, dân chúng cũng đều nhìn ở trong mắt, bản thân là Quốc Vương tự nhiên cũng phải tỏ thái độ mới được!

- Người tới, theo ta đi tới chỗ đám hòa thượng kia một lần!

Bạn cần đăng nhập để bình luận