Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1168: Huyền Trang lại đến Thiên Đình

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Kim Mao Hống đi vào phủ Tài Thần, không đợi Tài Thần nói chuyện, chủ động xoay người thi lễ một cái:

- Bái kiến Tài Thần!

Tuy rằng ở trong Phong Thần Chi Chiến thì Triệu Công Minh có thể nói là uy danh hiển hách, nhưng rốt cuộc lúc này không giống ngày xưa, chỉ là Tài Thần xác thực không tính là Thần vị gì đáng giá tôn kính.

Nếu như là người bình thường gặp được bản thân mà nể tình như thế, ấn tượng đầu tiên của Triệu Công Minh về người này tất nhiên là không tệ.

Chẳng qua đối phương lại là người trong Phật môn, mà người trong Phật môn là như thế nào, Triệu Công Minh vô cùng rõ ràng.

Đơn giản thì nếu như người bên ngoài biểu hiện ra sự tôn kính đối với ngươi thì như vậy tám chín phần mười là thật; nhưng mà nếu như là người trong Phật môn thì tám chín phần mười kia chẳng qua là mặt ngoài mà thôi.

Vì thế, biểu cảm ở trên mặt của Tài Thần Triệu Công Minh cũng không có gì thay đổi, thậm chí hắn còn không có ý định khách khí gì:

- Bồ Tát hôm nay đến đây cần làm chuyện gì? Nói thẳng đi, không cần chơi những trò lễ nghi hư giả này đâu!

- Tài Thần các hạ thật sự là người sảng khoái nói chuyện sảng khoái!

Thấy thái độ này của Triệu Công Minh, Kim Mao Hống tự nhiên không những không có tỏ ra tức giận, ngược lại là trong miệng còn tán thưởng một câu.

Vừa dứt lời, Kim Mao Hống đã làm rõ ý đồ đến, nói:

- Hôm nay ta đến đây là muốn mời Tài Thần các hạ ra tay trợ giúp, hoàn thành kiếp nạn thỉnh chân kinh. Bây giờ, đám người Huyền Trang đã sắp đến Trấn Khổ Hải mà lúc này ở trên trấn kia, vô luận là tiền vàng hay là đồ ăn của bách tính đều không thấy! Chắc hẳn đám người Huyền Trang rất nhanh sẽ đến cầu Tài Thần trợ giúp!

- Để ta ra tay trợ giúp cũng không thể là toi công bận rộn một hồi chứ nhỉ?

Sau khi Kim Mao Hống nói dứt lời, Tài Thần mở miệng nói.

Cũng liền biết rõ hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu ở trên tay đối phương, Tài Thần mới ra giá, nếu không, e rằng cũng không thèm gặp mặt mà bắt hắn xéo đi rồi.

- Ta đương nhiên sẽ không để Tài Thần các hạ lãng phí thời giờ vô ích!

Nghe được lời nói của Tài Thần, Kim Mao Hống vội vàng nói, trong khi đang nói chuyện nhấc tay lên, lấy hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu ra ngoài.

- Thực sự. . .

Nhìn thấy hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu đã từng là pháp bảo thành danh của bản thân này, thân hình của Triệu Công Minh theo bản năng vươn mình về phía trước, ánh mắt tựa như là nam châm bị hấp dẫn vậy.

Bằng vào nhãn lực của hắn thì đương nhiên nhìn ra được hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu này chính là bảo vật trong tay của mình trước đây.

- Tài Thần các hạ. . .

Sau khi lấy hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu ra, Kim Mao Hống vung tay lên, lập tức có mười hai viên trong đó bay về phía Triệu Công Minh, hắn nói:

- Một nửa số Định Hải Thần Châu này tính là tiền đặt cọc ta gửi ngài trước, sau khi chuyện thành công, một nửa kia sẽ được hai tay dâng lên, thế nào?

Triệu Công Minh đưa tay, nhận lấy mười hai viên Định Hải Thần Châu này, cẩn thận tra xét một lượt, thấy không có cái gì dị dạng, lúc này mới thu vào.

Đối với câu nói của Kim Mao Hống, Triệu Công Minh đúng là không có ý định hoài nghi.

Hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu là nguyên bộ pháp bảo, chỉ khi nào tập hợp đủ toàn bộ mới có thể phát huy đúng uy năng, còn không cho dù có tận hai mươi ba viên thì cũng chỉ là mấy món pháp bảo tiên cấp bình thường mà thôi, e rằng đến Thiên Tiên là chướng mắt rồi.

Chỉ có mười hai viên ở trong tay của mình khó mà phát huy sức mạnh, như vậy, ở trong tay của Kim Mao Hống cũng tất nhiên không phát huy ra uy năng nào cả.

- Mặc dù ngươi chẳng qua là Bồ Tát chính quả, thế nhưng mà, ra tay đúng là hào phóng, ngươi đã lấy hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu là vật giao dịch, như vậy chuyện này, ta liền đáp ứng!

Sau khi nhận tiền đặt cọc, Triệu Công Minh vẫn tính hài lòng, gật nhẹ đầu nói.

- Như thế, ta liền lặng lẽ chờ đợi tin tốt từ Tài Thần các hạ!

Gật nhẹ đầu, Kim Mao Hống cũng biết rõ Tài Thần không có hảo cảm gì đối với mình, vì thế cũng chưa dừng lại lâu, nhanh chóng xoay người rời khỏi.

. . .

Một bên khác, bên trong Trấn Khổ Hải, Giang Lưu đi theo bé gái về tới nhà, phát hiện trong nhà của bé gái này thật là đã chỉ còn có bốn bức tường, bé gái cũng kể tình huống Trấn Khổ Hải cho Giang Lưu nghe.

- Sư phụ, nếu dân chúng của Trấn Khổ Hải này nghèo như vậy, ngay cả cơm đều không có mà ăn, như vậy chúng ta cho bọn họ một phần tiền không được hay sao?

Tôn Ngộ Không cũng có lòng từ bi, sau khi biết được tình huống của Trấn Khổ Hải này, hắn mở miệng nói với Giang Lưu.

Tôn Ngộ Không hiểu rõ, sư phụ chính là một nhà giàu nứt đố đổ vách, ít nhất trên đoạn đường đi Tây Thiên thỉnh kinh này, cho tới bây giờ, sư phụ vẫn không hề tỏ ra là thiếu tiền.

- Ngộ Không, muốn vi sư cho bọn họ tiền xác thực không là vấn đề, chỉ là một cái thôn trấn mà thôi, cộng lại cũng chỉ có mấy ngàn người mà thôi, vi sư cho dù là dưỡng bọn họ cả một đời cũng không có việc gì, thế nhưng. . .

Giang Lưu mở miệng nhưng nói đến đây, lời nói xoay chuyển:

- Có câu nói rất hay, đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá, muốn hoàn toàn thay đổi tình huống Trấn Khổ Hải, cũng không phải là đơn thuần cầm một phần ngân lượng là được rồi!

- Lão Tôn ta cũng biết rõ, nhưng mà bây giờ, sư phụ nhìn xem bọn họ ngay cả cơm đều không có mà ăn, trước tiên cứu được mạng của bọn họ rồi nói sau!

Tôn Ngộ Không mở miệng nói.

- Chuyện này ... cũng đúng! Ngộ Không, con nói cũng có chút đạo lý!

Nghe được lời nói của Tôn Ngộ Không này, sau khi trầm ngâm một lát, Giang Lưu đúng là gật đầu đáp ứng.

Nếu đáp ứng, Giang Lưu tự nhiên cũng không có ý định lãng phí thời gian, nhanh chóng hiệu triệu dân chúng trong Trấn Khổ Hải, có thể tới chỗ bản thân đang ở để nhận lấy tiền bạc.

Sau đó, Giang Lưu chạy đến chỗ quan phủ lấy danh sách dân chúng để chuẩn bị, miễn cho có kẻ gian lợi dụng. Trấn Khổ Hải cũng chỉ có khoảng mấy ngàn người, Giang Lưu lần này lấy ra một trăm nghìn lượng bạc, nếu tính theo đầu người đến nhận lấy ngân lượng thì mỗi người cũng được khoảng hơn mười lượng bạc!

Biết được Giang Lưu cấp ngân lượng, toàn bộ dân chúng trong Trấn Khổ Hải tự nhiên là đều sung sướng hoan hô.

Mười lượng bạc cũng không ít, mỗi người mười lượng, chỉ cần không quá phô trương lãng phí đủ để một nhà sinh sống từ nửa năm đến một năm.

Xếp hàng nhận cứu trợ hơn nửa ngày, mỗi người dân trong Trấn Khổ Hải đều thành công nhận lấy mười lượng bạc, trên mặt mọi người đều treo nụ cười.

Theo lý thuyết, một nhà ba người nhận được đầy đủ ba mươi lượng bạc, cũng đủ để sinh hoạt trong một khoảng thời gian rất dài rồi.

Mà mấy ngày nữa là bắt đầu vào vụ mùa rồi, chỉ cần chi tiêu hợp lý, sống đến lúc thu hoạch vụ sau là hoàn toàn không thành vấn đề.

Chẳng qua là sau khi nhận được ngân lượng, tập tục của toàn bộ Trấn Khổ Hải lập tức phát sinh cải biến.

Không ít người bắt đầu ăn thịt ăn cá, hô bằng gọi hữu.

Cũng không ít người bắt đầu tụ tập đánh bạc.

Lại thêm có người mỗi ngày nằm trong nhà, trông cậy hoàn toàn vào mười lượng bạc này, không hề có tâm tư làm việc.

Có câu nói rất hay, những thứ thu hoạch được dễ dàng thì sẽ không quá trân quý, tiền bạc cũng như thế. Mặc dù nhìn bề ngoài, Trấn Khổ Hải này là trở nên giàu có, nhưng trên thực tế, đây đều là ngắn ngủi.

Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi liền có không ít người đánh bạc thua sạch sẽ.

Hơn nữa, những người này bởi vì nhẹ nhõm thu hoạch tiền bạc, đúng là không thèm để ý đến những công việc mà chỉ kiếm được 2, 3 lượng bạc một tháng kia nữa.

Mà mấy người Giang Lưu cũng không hề rời khỏi, bọn họ lưu lại Trấn Khổ Hải chẳng qua là chờ đợi trong vòng nửa tháng ngắn ngủi mà thôi, liền tận mắt nhìn thấy người dân trong Trấn Khổ Hải lục tục hao phí gần trăm nghìn lượng bạc mà bản thân đã cứu trợ.

- Sư phụ, có người chết rồi. . .

Một ngày này, biểu cảm ở trên mặt của Tôn Ngộ Không có chút buồn khổ, hắn đi tới trước mặt Giang Lưu, mở miệng nói.

- Người chết ư? Vì cái gì?

Nghe được lời ấy của Tôn Ngộ Không, Giang Lưu nao nao.

- Chết đói!

Tôn Ngộ Không trả lời.

Câu trả lời này làm cho Giang Lưu khe khẽ thở dài, trong lòng không khỏi sinh ra một phần cảm giác tội lỗi.

Vì mưu kế của bản thân mà làm cho bách tính của Trấn Khổ Hải trở nên càng nghèo, mặc dù mình vì thế lấy ra gần trăm nghìn lượng bạc xem như bồi thường, nhưng trên thực tế, không những không có trợ giúp bọn họ đỡ cực khổ, ngược lại là còn làm bọn họ càng trở nên trầm luân.

- Có câu nói rất hay, từ kiệm thành sang dễ, từ sang thành kiệm thì khó. . .

Mặc dù biết rõ chuyện sẽ diễn biến đến cục diện ngày hôm nay, trong lòng của Giang Lưu cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý tương ứng. Thế nhưng mà, khi chuyện thật sự phát triển đến tình huống như vậy, trong lòng của Giang Lưu vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Hắn thở một tiếng thật dài.

- Sư phụ, kế tiếp, chúng ta nên làm cái gì?

Tôn Ngộ Không mở miệng, hỏi thăm Giang Lưu.

Ở bên cạnh, mấy người Trư Bát Giới cũng đều nhìn về Giang Lưu.

Không nói đến Trấn Khổ Hải này rơi vào kết cục hôm nay là do nhóm người mình dẫn đường, dù cho là cục diện ở trước mắt của Trấn Khổ Hải này căn bản không có quan hệ với bản thân, mấy người Giang Lưu cũng không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.

- Yên tâm, chuyện nơi này rất nhanh liền có thể giải quyết!

Nghe được lời nói của Tôn Ngộ Không, Giang Lưu đáp.



Thực sự, lời nói của Giang Lưu tựa hồ nhận được ứng nghiệm, chẳng qua là qua một giờ ngắn ngủi sau, đột nhiên, giữa bầu trời có một vầng hào quang óng ánh xuất hiện, Phật quang vàng rực chiếu sáng khắp nơi tựa như là một vầng mặt trời vậy.

Một bóng người xuất hiện ở bên trong vầng Phật quang này, nhẹ nhàng trôi nổi ở giữa không trung.

- Đệ tử Huyền Trang bái kiến Kim Quang Bồ Tát. . .

Giang Lưu vẫn như trước là khiêm tốn, lễ độ, nhìn Kim Quang Bồ Tát đang đứng giữa không trung, chấp lễ của đệ tử rồi nói.

- A Di Đà Phật, Huyền Trang, ngươi có chỗ nào mê hoặc?

Ở trên cao nhìn xuống quan sát Giang Lưu, Kim Mao Hống mở miệng hỏi.

- Đệ tử thấy bách tính trong Trấn Khổ Hải này nguyên bản nghèo rớt mùng tơi, cho nên quyên góp gần trăm nghìn lượng bạc để cấp cho bọn họ, nguyên bản hi vọng có thể trợ giúp bọn họ, nhưng không nghĩ rằng, kết quả cuối cùng lại là cái gì đều không thể cải biến! Xin hỏi Bồ Tát có thể chỉ điểm đệ tử hay không?

Giang Lưu cúi đầu, cung cung kính kính hỏi Kim Mao Hống.

- Quyền tài sắc khiến cho chúng sinh trầm luân, bách tính trong Trấn Khổ Hải này lưu lạc đến một bước này đều là bởi vì một chữ tài này!

Kim Mao Hống đứng lở lửng ở giữa không trung, mở miệng thở dài.

Nói đến đây, Kim Mao Hống dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Thiên hạ tài phú do Tài Thần quản lý, nếu như là Huyền Trang vẫn còn cảm thấy nghi hoặc, không bằng đi tìm Tài Thần, chỉ điểm giải nghi hoặc!

Sau khi mở miệng chỉ điểm Giang Lưu một phen, Kim Mao Hống cũng không có dừng lại thêm, xoay người rời khỏi.

Tựa như là hắn xuất hiện chẳng qua là trùng hợp đi ngang qua bên này vậy.

- Tài Thần hay sao?

Còn như Giang Lưu đây? Tắc thì đứng tại chỗ, trong miệng âm thầm lầm bầm một chút, chợt bản thân xuất phát, bay lên không trung, nhắm thẳng về hướng Thiên Đình.

Lấy tốc độ của Giang Lưu tự nhiên rất mau là đã đến Nam Thiên Môn.

- Bái kiến Pháp Sư Huyền Trang!

Nhìn thấy Giang Lưu xuất hiện, Thiên Binh, Thiên Tướng trấn thủ Nam Thiên Môn đồng loạt lui về phía sau mấy bước, chủ động mở miệng bắt chuyện.

Trước kia, cảm xúc của những Thiên Binh, Thiên Tướng này đối với Giang Lưu thì có một nửa là tôn kính một nửa là e ngại. Nhưng mà cho đến hôm nay, bởi vì Tứ Ngự chết hoặc nhiều hoặc ít đều có chút quan hệ với đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh, vì thế, bây giờ trong lòng của những Thiên Binh, Thiên Tướng này đối với Giang Lưu là e ngại chiếm đa số.

- Chư vị đã lâu không gặp!

Giang Lưu vẫn khiêm tốn, lễ độ như trước kia vậy, hắn gật nhẹ đầu đáp lại những Thiên Binh, Thiên Tướng này, sau đó chợt nhanh chóng đi vào trong Nam Thiên Môn, bay thẳng về phía phủ Tài Thần.

- Chủ nhân, Pháp Sư Huyền Trang đến!

Trong cung điện, rất nhanh có gã sai vặt đi tới trước mặt Triệu Công Minh, thông báo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận