Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 325: Tiểu Hài Tử Chơi Trốn Tìm

Hồng Hài Nhi cầm Hồng Anh Thương trong tay, nhìn thẳng một đoàn người Giang Lưu.
Nói thật, đối với Giang Lưu, trong lòng Hồng Hài Nhi không những không ghét, ngược lại là có chút ưa thích.
Cõng chính mình đi một đoạn đường như vậy, hắn thật đúng là người tốt, rất khác người mình gặp được trước đó.
Nhưng bây giờ, thân phận của mình đã bại lộ, Hồng Hài Nhi tự nhiên phải cố gắng đạt tới tự vệ.
Mặc dù cảm thấy Giang Lưu là một người tốt, đối với hắn cũng có chút hảo cảm, thế nhưng mấy người Tôn Ngộ Không bên cạnh, xem xét cũng không phải là loại lương thiện.
Cho nên, không chỉ là bọn Tôn Ngộ Không cảnh giác Hồng Hài Nhi, đồng dạng, Hồng Hài Nhi cũng cảnh giác bọn Tôn Ngộ Không.
Chỉ là, thân phận của mình đã bại lộ, thế nhưng, Huyền Trang Pháp Sư thế mà còn cùng bộ dáng ôn hòa nói chuyện với mình, để cho mình tỉnh táo?.
Hồng Hài Nhi hơi xoay đầu lại, ánh mắt rơi trên người Giang Lưu, nói:
- Huyền Trang Pháp Sư, ta là yêu loại, ngươi không sợ ta sao?.
- Yêu loại xác thực đáng sợ, thế nhưng nếu nói, nhân loại sẽ không đáng sợ sao? Chỉ cần tâm địa thiện lương, vô luận là người hay là yêu, đều là giống nhau!.
- Thật tình không biết người đương thời, có thể buông tha bộ túi da này, đi vào Súc Sinh Đạo, đời sau không phải là không yêu sao?
Trên mặt Giang Lưu, vẫn như cũ là bộ dáng ôn hòa, thanh âm êm dịu nói với Hồng Hài Nhi.
Hồng Hài Nhi im lặng.
Không thể không nói, bộ dáng Giang Lưu này, để cho Hồng Hài Nhi xác thực cảm thấy có chút ấm lòng, hơn nữa, suy nghĩ kỹ một chút, Huyền Trang Pháp Sư nói cũng thật có đạo lý a.
Lục Đạo Luân Hồi, là cái chủng loại gì thật trọng yếu như vậy sao?.
- A Di Đà Phật... Trầm mặc một lát, Hồng Hài Nhi thu hồi Hồng Anh Thương chính mình, hướng về phía Giang Lưu chắp tay trước ngực, thi lễ một cái, nói:
- Không hổ là Thánh Tăng từ Đại Đường đến, khó trách ta mẫu thân lúc trước tôn sùng ngươi như thế, Thánh Tăng quả nhiên làm cho người tin phục!.
Một lời hạ xuống xong, Hồng Hài Nhi hơi trầm ngâm một lát, nói:
- Thánh Tăng, bản vương Hỏa Vân Động, ngay tại phía trước cách đó không xa, nếu như đại sư không chê, không bằng tới Hỏa Vân Động ngồi một chút? Cũng để cho bản vương tận tình địa chủ hữu nghị?.
Lúc mới bắt đầu, Hồng Hài Nhi thật là có tâm hại người, chỉ là cho tới bây giờ, Hồng Hài Nhi đã không có dạng tâm tư này, cũng không muốn bại lộ thân phận của mình, cho nên Hồng Hài Nhi mới để cho bọn người Giang Lưu ly khai.
Thế nhưng, hiện tại thân phận của mình đã bại lộ, Hồng Hài Nhi liền muốn mời bọn họ đi Hỏa Vân Động ngồi một chút, chiêu đãi một phen.
- A Di Đà Phật, cung kính không bằng tuân mệnh!
Nghe được Hồng Hài Nhi nói, Giang Lưu nhẹ gật đầu nói ra.
180 vạn điểm kinh nghiệm, cái Hỏa Vân Động này đương nhiên là phải đi, Hồng Hài Nhi đã tự mình mời chính mình, Giang Lưu thế nào sẽ cự tuyệt?.
- Bản vương? Ha ha ha...
Chỉ là, Giang Lưu mặc dù gật đầu đáp ứng, thế nhưng, Tôn Ngộ Không bên cạnh nghe được Hồng Hài Nhi tự xưng, lại giống như là nghe được cái gì rất buồn cười, miệng nhịn không được cười to lên:
- Ngươi là hài tử nhà ai, như thế một mao đầu tiểu tử miệng còn hôi sữa, thế mà cũng tự xưng bản vương, buồn cười chết lão Tôn ta!.
- Hừ, ngươi cái con khỉ này, thật đáng ghét!
Làm một hài tử phản nghịch, nghe Tôn Ngộ Không nói lời này, Hồng Hài Nhi liếc mắt nhìn hắn, đồng dạng tức giận nói ra.
Một lời đến đây, Hồng Hài Nhi có chút dừng lại, nói tiếp:
- Ngươi hỏi phụ mẫu ta, vậy ngươi cần phải đứng vững bước chân nghe cho kỹ, phụ thân ta, chính là đại danh đỉnh đỉnh Ngưu Ma Vương!.
- Nhi tử Ngưu Ma Vương? Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tĩnh bên cạnh, nghe được Hồng Hài Nhi nói, đều là ngây ra một lúc, hai mặt nhìn nhau.
Thân phận Ngưu Ma Vương này, bọn hắn tự nhiên biết rõ, xác thực coi là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy Yêu tộc, cho dù thời điểm ban đầu là Thiên Bồng Nguyên Soái cùng Quyển Liêm Đại Tướng ở Thiên Đình đều nghe nói qua.
Chỉ là, chợt, Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tĩnh hai cái, lại có chút quái dị nhìn Tôn Ngộ Không một chút, trong lòng cười thầm.
Lúc trước Hoa Quả Sơn Thất Đại Thánh kết nghĩa, có thể nói tam giới biết rõ...
- Ngươi, ngươi là nhi tử Ngưu Ma Vương? Tôn Ngộ Không nghe được Hồng Hài Nhi tự giới thiệu, cũng là ngây ra một lúc, kinh ngạc nhìn hắn.
- Không sai, xem ra ngươi cái con khỉ này cũng có chút kiến thức, nghe qua danh hào phụ thân ta! Xem thần sắc Tôn Ngộ Không kinh ngạc, Hồng Hài Nhi nhẹ gật đầu, một bộ kiêu ngạo nói ra.
- Banh hào Phụ thân ngươi, gọi là Bình Thiên Đại Thánh, mà danh hào lão Tôn ta, gọi là Tề Thiên Đại Thánh, ngươi cũng biết? Tôn Ngộ Không trên dưới đánh giá một phen Hồng Hài Nhi xong, bên trong ánh mắt, ngược lại có chút thưởng thức.
Lúc mới bắt đầu, Hồng Hài Nhi hùng hài tử như thế, Tôn Ngộ Không tự nhiên nhìn cực kỳ không vừa mắt, thế nhưng hiện tại, biết rõ thân phận của hắn xong, Tôn Ngộ Không âm thầm nhẹ gật đầu, rất có một loại cảm giác xem hài tử nhà mình.
Ân, nam hài tử sao, nên phản nghịch một chút, nghịch ngợm một chút mới tốt a, nếu không, biết điều như vậy, làm sao có thể coi là là hài tử Ngưu Ma Vương?.
- Tề Thiên Đại Thánh? Tôn Ngộ Không nói lời, để cho Hồng Hài Nhi kỳ quái nhìn hắn một cái.
- Không sai, lão Tôn ta chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không!
Nhẹ gật đầu, Tôn Ngộ Không đồng dạng có chút chờ mong nhìn Hồng Hài Nhi.
Cho nên nói, biết thân phận mình xong, Hồng Hài Nhi hẳn là phải nhận thân?.
- Vậy ngươi cũng đừng nhìn thấy ta phụ thân nữa! Nếu không ngươi sẽ rất mất mặt!
Chỉ là, Hồng Hài Nhi lại lừa bĩu môi, một bộ bộ dáng đồng tình nhìn xem Tôn Ngộ Không, nói:
- Ngươi danh xưng ngang trời, nói cách khác cùng trời ngang nhau, mà phụ thân ta thì sao? Danh xưng Bình Thiên, nếu như gặp phụ thân ta, nói không chừng phụ thân ta phải bình ngươi....
Tề bình! Đây là một từ, cho nên theo lý thuyết, ý tứ ngang trời cùng Bình Thiên, thật ra là không kém nhiều!.
Thế nhưng, tại cái trình độ nào đó mà nói, cái chữ bình này, lại có thể hiểu thành diệt, tỉ như nói, đi Khô Tùng Giản Hỏa Vân Động bình yêu.
Cho nên, Bình Thiên Đại Thánh lại có thể hiểu thành ý tứ diệt thiên.
Một cái là ngang trời, một cái là diệt thiên, ân, từ danh hào nhìn lại, Tôn Ngộ Không thật thấp hơn Ngưu Ma Vương một đầu, thậm chí là ý tứ bị khắc...
- Ngươi, ngươi cái hùng hài tử này, quả nhiên chán ghét cực kỳ!
Nghe Hồng Hài Nhi nói này, Tôn Ngộ Không vừa tức vừa bất đắc dĩ.
Nhe răng nhếch miệng nổi giận, lại đánh không được, chửi không được, cuối cùng chỉ có thể không nặng không nhẹ mắng một câu, nói tiếp:
- Còn chưa tới bái kiến thúc thúc, lão Tôn ta cùng phụ thân ngươi, là huynh đệ kết bái!.
- Hừ, ngươi cái con khỉ này, chớ có lừa gạt ta, ta là người đọc qua tư thục! Năm đó phụ thân ta mời qua thật nhiều tiên sinh dạy học cho ta!
Chỉ là, đối với lời Tôn Ngộ Không nói, Hồng Hài Nhi tự nhiên không tin, cho Tôn Ngộ Không một cái liếc mắt nói ra.
Có lúc, buồn bực khổ nhất chính là hài tử phản nghịch, không thể đánh chửi, thế nhưng cái gì cũng cùng ngươi đối nghịch, thật khiến người ta tức giận đến không được.
Hiện tại Tôn Ngộ Không, chính là tâm tính như vậy.
Bên cạnh Giang Lưu nhìn bộ dáng Tôn Ngộ Không này, trong lòng không khỏi cười thầm.
Đây là lần thứ nhất thấy Tôn Ngộ Không tức thành dạng này, rồi lại không thể động thủ.
Cười thầm chỉ chốc lát xong, Giang Lưu chợt mở miệng nói ra:
- Hồng Hài Nhi, lời nói này Ngộ Không không có nói sai, hắn cùng phụ thân ngươi, thật đã kết bái huynh đệ, về mặt thân phận mà nói, ngươi phải gọi hắn một tiếng thúc thúc!.
- A?.
Tôn Ngộ Không nói, Hồng Hài Nhi không quá tin tưởng, thế nhưng, Giang Lưu nói, Hồng Hài Nhi lại tương đối tin tưởng, Huyền Trang Thánh Tăng đã nói như vậy, vậy có lẽ tám chín phần mười là thật a?.
Chỉ là, trong lòng đã có bảy tám phần tin tưởng, nhưng gia hỏa vừa mới gặp mặt, liền muốn để cho mình gọi hắn thúc thúc? Điểm ấy Hồng Hài Nhi nhưng không tiếp thụ được.
Cho nên, có chút bộ dáng ngạo kiều, Hồng Hài Nhi quay đầu đi, nói:
- Hừ, rốt cuộc thế nào, bản vương còn phải sai người đi hỏi mẫu thân của ta một chút mới biết được, ta cũng sẽ không như vậy đơn giản liền tin tưởng các ngươi!.
Vừa nói chuyện xong, Hồng Hài Nhi cùng một đoàn người Giang Lưu, rất mau đến một chỗ động phủ phía trước, động phủ trên đó viết ba chữ to: Hỏa Vân Động.
- Đại vương quay lại, đại vương quay lại...
Theo bọn người Hồng Hài Nhi quay lại, mấy người trấn thủ cửa ra vào Hỏa Vân Động, cao hứng kêu lên, xong mở cửa.
- Các con, chuẩn bị yến hội, hôm nay ta phải mở tiệc chiêu đãi quý khách!
Bộ dáng hăng hái, thanh âm hồng hài nhi non nớt vang lên.
- Được, đại vương! Theo Hồng Hài Nhi dứt lời, bên cạnh rất nhiều tiểu yêu, cùng kêu lên.
Nhìn, bộ dáng Hồng Hài Nhi uy phong lẫm liệt, đương nhiên, nếu như hắn có thể trưởng thành một chút, mà không phải giống như hài đồng bảy tám tuổi, tin tưởng sẽ càng để cho người cảm thấy tin phục.
Chuẩn bị yến hội, tự nhiên không phải sự tình nhanh như vậy, cho dù trên dưới Hỏa Vân Động đều đang chuẩn bị, thế nhưng phải chuẩn bị thời gian một thời thần mới được.
- Thánh Tăng, ta cái Hỏa Vân Động này, chín quẹo mười tám rẽ, thường nhân tiến vào bên trong đi thêm vài vòng, liền có khả năng sẽ lạc đường, chúng ta chơi đùa trò chơi trốn tìm hay không? Ta trốn đi, các ngươi nhìn xem có thể tìm tới ta hay không?.
Chờ đợi yến hội bắt đầu, đang nhàm chán, Hồng Hài Nhi đột nhiên mở miệng, đề nghị nói với Giang Lưu ra.
- Chơi... Chơi trốn tìm... ? Hồng Hài Nhi nói, để cho Giang Lưu ngây ra một lúc.
Thực lực Yêu Tiên, lại là chủ nhân Hỏa Vân Động, Hồng Hài Nhi này thế mà còn ưa thích chơi trốn tìm?.
Ân, có thể, cái này cực kỳ phù hợp bộ dáng hài đồng của hắn...
- Ngươi không phải là cố ý xây Hỏa Vân Động đến chín quẹo mười tám rẽ, chuyên môn dùng để chơi chơi trốn tìm đó chứ? Giang Lưu có chút quái dị nhìn Hồng Hài Nhi một chút, điệu bộ ta sớm đã xem thấu.
- Khụ khụ, ta, ta...
Giang Lưu nói, để cho sắc mặt Hồng Hài Nhi đều đỏ lên, thần sắc xấu hổ, nhất thời thừa nhận cũng không phải, phủ nhận cũng không phải.
- Hừ, chơi trốn tìm? Đó bất quá là đồ vật tiểu hài tử chơi mà thôi!
Khoát tay áo, Tôn Ngộ Không mở miệng, thần sắc xem thường chen miệng nói.
Khi nói chuyện, Tôn Ngộ Không hướng về phía Giang Lưu nói ra:
- Sư phụ, lấy thẻ bài ra đi, thừa dịp bây giờ còn có thời gian, chúng ta tới chơi mấy ván tam quốc sát thế nào?.
- Tốt a, đã mấy ngày không chơi, lão Trư ta ngứa tay cực kỳ! Trư Bát Giới nghe vậy, nhãn tình sáng lên, cũng chờ mong nhìn Giang Lưu.
- Sư phụ, Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh nói đúng a!.
Cả Sa Ngộ Tĩnh bên cạnh, nghe được muốn chơi tam quốc sát, con mắt cũng sáng lên một cái, đi theo mở miệng, biểu thị đồng ý!.
Bạn cần đăng nhập để bình luận