Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1165: Kim Mao Hống trung thành vô song

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Câu nói này vừa ra khỏi miệng của Kim Mao Hống đã làm cho chư vị Phật Đà cùng Bồ Tát đang ngồi ở bên trong Đại Lôi Âm Tự đều nhìn hắn với ánh mắt khâm phục.

Thì ra Kim Mao Hống sở dĩ nguyện ý nhảy ra đảm nhận vị trí người lên kế hoạch cho chuyến công việc quản lý hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này không chỉ là vì bản thân mình mà thôi, chủ yếu hơn vẫn là vì thực hiện nguyện vọng trước đây của Quan Âm Bồ Tát hay sao?

Thật không có nhìn ra, Kim Mao Hống đã từng là tọa kỵ của Quan Âm Bồ Tát này lại trung thành đối với Quan Âm Bồ Tát như thế! ?

Tuy rằng đối với người trong Phật môn thì bọn hắn tuyệt đối không thể nào có cái gọi là trung thành này. Thế nhưng mà chuyện này lại không trở ngại bọn hắn tán thưởng lòng trung thành của Kim Mao Hống này.

Tựa như là ở trong thế giới hiện thực, chuyện cao thượng như vì người khác mà hi sinh chính mình không phải là người nào đều nguyện ý đi làm thế nhưng mà, lại không trở ngại người khác khâm phục dạng người này.

- Không sai không sai!

Như Lai Phật Tổ ngồi ngay ngắn bên trên toà sen của chính mình, ánh mắt nhu hòa nhìn Kim Mao Hống, trong lòng âm thầm gật đầu.

Kim Mao Hống trung thành như thế khiến cho mọi người đều tỏ ra khâm phục. Chuyện này không vừa vặn nói rõ trước đây chính mình độc đoán, gạt bỏ sự phản đối của mọi người mà cho hắn đảm nhận vị trí Bồ Tát chính quả là bởi vì ánh mắt của chính mình rất tốt hay sao?

Vui mừng nhìn Kim Mao Hống, đồng thời, trong lòng của Như Lai Phật Tổ cũng âm thầm suy tư: Để Kim Mao Hống tới đảm nhận công việc quản lí hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này là có phù hợp hay không đây?

Thứ nhất Kim Mao Hống hiếm thấy có lòng trung thành như thế này, trong lòng của Như Lai Phật Tổ vẫn là nguyện ý đi thỏa mãn nguyện vọng của hắn.

Thứ hai, cũng là chính yếu nhất câu nói của Kim Mao Hống tựa hồ có chút đạo lý!

Có lẽ đúng là người có thực lực càng mạnh càng khó mà đảm nhận vị trí quản lí hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này?

Đã như vậy để Kim Mao Hống tới thử một lần cũng không sao chứ nhỉ?

- Chư vị cảm thấy lời Kim Quang Bồ Tát vừa nói có đạo lý hay không?

Sau khi âm thầm suy tư một lát, ở trong lòng của Như Lai Phật Tổ đại khái đã có quyết định, chợt ánh mắt nhìn chung quanh một vòng, lướt qua tất cả Phật Đà cùng Bồ Tát ở đây rồi ông mở miệng hỏi.

Xem như là phụ tá đắc lực của Như Lai Phật Tổ, trong lòng của Dược Sư Vương Phật tự nhiên là hiểu rõ vào lúc này Như Lai Phật Tổ mở miệng hỏi dò là có ý gì.

Vì thế, sau khi Như Lai Phật Tổ mở miệng hỏi dò, Dược Sư Vương Phật là người thứ nhất đứng dậy, nói:

- Phật Tổ, ta cảm thấy lời Kim Quang Bồ Tát vừa nói ngược lại cũng có chút đạo lý. Còn về phần đúng hay không? Chúng ta cứ cho Kim Quang Bồ Tát một cơ hội, để Bồ Tát thử đảm nhận vị trí quản lí hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này một thời gian chẳng phải biết sao?

- Đúng, Phật Tổ, chúng ta đều cảm thấy Kim Quang Bồ Tát nói có lý!

Sau khi Dược Sư Vương Phật mở miệng, những Phật Đà cùng Bồ Tát thuộc một mạch của Như Lai Phật Tổ ở bên trong Đại Lôi Âm Tự đồng thanh kêu to.

Còn lúc này, Kim Quang Bồ Tát lẳng lặng đứng đấy, nhìn xem nhiều Phật Đà cùng Bồ Tát như vậy đều đứng ở phía bên mình, ủng hộ chính mình, trong lòng chỉ cảm thấy có một loại cảm giác mở mày mở mặt.

Từ lúc trở thành Kim Quang Bồ Tát cho đến bây giờ, chính mình ở Đại Lôi Âm Tự cơ hồ đều không có cảm giác tồn tại gì, tình huống giống như hôm nay còn là lần đầu tiên.

Đương nhiên, Kim Mao Hống cũng biết rõ, sở dĩ nhiều người ủng hộ chính mình như vậy, cũng không phải là nể mặt bản thân, mà là bởi vì Như Lai Phật Tổ.

Sau khi những Phật Đà cùng Bồ Tát trong một mạch của Như Lai Phật Tổ đều mở miệng tỏ thái độ, những Phật Đà cùng Bồ Tát khác đưa mắt nhìn nhau, cũng không có mở miệng đưa ra lời dị nghị.

Nếu chuyện đã đến tình trạng này, lại không người nào nguyện ý đảm nhận vị trí phần công tác này, cho Kim Quang Bồ Tát đi thử xem tựa hồ cũng không có cái gì không đúng cả!

- Tốt! Nếu các vị đều đã đồng ý với chuyện này thì như vậy, từ hôm nay trở đi, công việc quản lý hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này tạm thời sẽ do Kim Quang Bồ Tát tiếp nhận. Ngày mai, Kim Quang Bồ Tát hãy nghiên cứu sổ ghi chép kiếp nạn này cho thật tốt, chờ ngươi chuẩn bị xong thì chính thức bắt đầu làm việc đi!

Trong khi đang nói chuyện, Như Lai Phật Tổ nhấc tay lên, lấy sổ ghi chép kiếp nạn ra ngoài, giao cho Kim Mao Hống.

- Đa tạ Phật Tổ tín nhiệm, đệ tử tất nhiên không có nhục sứ mệnh!

Hai tay tiếp nhận sổ ghi chép kiếp nạn từ trong tay của Như Lai Phật Tổ, biểu cảm ở trên mặt của Kim Mao Hống nghiêm túc, hắn nói năng có khí phách.

- Ừm, trong mấy ngày tiếp theo, Kim Quang Bồ Tát tạm thời nghiên cứu sổ ghi chép kiếp nạn trước đi!

Khóe miệng của Như Lai Phật Tổ hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười tươi, biểu cảm ở trên mặt vui mừng nhìn Kim Mao Hống, khẽ gật đầu nói.

Sau khi nói tới chỗ này, thương nghị liên quan tới công việc quản lí hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh ở bên trong Đại Lôi Âm Tự này xem như đã qua, chư vị Phật Đà cùng Bồ Tát cáo từ, sau đó lục tục rời khỏi Đại Lôi Âm Tự.

Đương nhiên, trước khi Kim Mao Hống rời khỏi, Như Lai Phật Tổ cũng kéo hắn đến bên cạnh mình, hoặc nhiều hoặc ít ban cho mấy món bảo vật phòng thân, trong ngôn ngữ cũng ít nhiều mang ý lôi kéo.

Mặc kệ suy nghĩ ở trong lòng của Kim Mao Hống là như thế nào, ít nhất mặt ngoài, Kim Mao Hống là cảm động đến rơi nước mắt.

Sau khi hàn huyên trò chuyện cùng Như Lai Phật Tổ với dáng vẻ quân thần hòa thuận một lúc lâu, Kim Mao Hống mới rời khỏi Đại Lôi Âm Tự, cong người quay lại Tử Trúc Lâm.

- Thánh Tăng, chuyện đã tạm thời định ra đến!

Trên đường quay lại Tử Trúc Lâm, Kim Mao Hống kéo ra khung chat, một năm một mười kể rõ chuyện đã phát sinh ở bên trong Đại Lôi Âm Tự này cho Giang Lưu nghe một lần.

- Ừm, thực sự thành công!

Trên đường đi Tây Thiên thỉnh kinh, nhìn tin nhắn Kim Mao Hống vừa gửi tới, trên mặt của Giang Lưu nở nụ cười tươi.

- Nếu bây giờ ngươi đã bắt đầu đảm nhận công tác quản lí hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh, việc này không nên chậm trễ, vậy liền bắt đầu trước chế tác mấy lần kiếp nạn, chứng minh năng lực của bản thân rồi nói sau! Ta sẽ phối hợp với ngươi!

Giang Lưu có chút chờ không nổi, hận không thể để Kim Mao Hống tranh thủ thời gian, lập tức đưa vài người trong Thiên Đình và Phật môn đến ứng kiếp.

- Không được! Thánh Tăng, Phật Tổ để ta trước chờ mấy ngày lại nói! Nói là để ta nghiên cứu sổ ghi chép kiếp nạn một chút trước đã!

Chẳng qua chính là nhìn dáng vẻ không kịp chờ đợi như thế của Giang Lưu, Kim Mao Hống vội vã nhắn một tin trả lời.

- Không vội! ? Đầu tiên chờ chút đã lại nói? Nghiên cứu sổ ghi chép kiếp nạn một chút? Quyển sổ ghi chép kiếp nạn này có cái gì tốt để nghiên cứu đây?

Nhìn thấy nội dung của tin nhắn do Kim Mao Hống phát tới cho mình, Giang Lưu hơi hơi giật mình, trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Chỉ có điều, chuyện đến một bước này, chờ mấy ngày thì chờ mấy ngày đi, Giang Lưu cũng không vội.

Vì thế, Giang Lưu lại nói một chút với Kim Mao Hống về các chuyện liên quan tới công việc quản lí hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh sau đó mới đóng khung chat lại.

Không nói đến Giang Lưu bên này là tình huống gì, một bên khác, sau khi chư vị Phật Đà cùng Bồ Tát đều rời khỏi, Như Lai Phật Tổ ngồi ngay ngắn bên trên đài sen của chính mình, lẳng lặng chờ đợi.

Không tiếp tục chờ đợi Ngọc Hoàng Thượng Đế lại đến liên hệ sau này mình, thân hình của Như Lai Phật Tổ khẽ động, đúng là chủ động bay về phía Thiên Đình.

Ngọc Hoàng Thượng Đế gấp gáp muốn bát Phật môn xác định người quản lí hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh, mặc dù nói bây giờ mình đã xác định được, nhưng Ngọc Hoàng Thượng Đế còn không biết việc này mà.

Vì thế, thừa dịp bây giờ có thời gian, Như Lai Phật Tổ đúng là muốn trò chuyện với Ngọc Hoàng Thượng Đế một chút, tranh thủ thêm một phần lợi ích.

Vào lúc này, ở bên trong Lăng Tiêu Bảo Điện, Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng vẫn ngồi ngay ngắn bên trên bảo tọa của chính mình giống như trước đây.

Ở bên dưới, tất cả những Tiên Quan, Thần Tướng khác đều đang đứng bên trên Lăng Tiêu Bảo Điện. Hôm nay, sau khi những Tiên Quan, Thần Tướng này báo cáo công việc xong, Ngọc Hoàng Thượng Đế mở miệng thảo luận cùng những Tiên Quan, Thần Tướng này về chuyện vị trí người lên kế hoạch cho hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh.

Đồng thời, Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng kể đại khái tình huống tranh chấp giữa chính mình cùng Như Lai Phật Tổ ở Đại Lôi Âm Tự một lần.

- Bệ hạ! Hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này chính là chuyện của Phật môn, há có đạo lý bắt Thiên Đình chúng ta quản lí! Việc này tuyệt đối không thể!

Chờ Ngọc Hoàng Thượng Đế nối xong, ở phía dưới Thái Bạch Kim Tinh ra khỏi hàng, mở miệng hô to.

- Thái Bạch Kim Tinh nói có lý!

Ở bên cạnh, nghe được câu nói của Thái Bạch Kim Tinh, các Tiên Quan, Thần Tướng khác cũng đều đồng ý gật đầu.

Như Lai Phật Tổ thế mà định để người trong Thiên Đình tới đảm nhận vị trí quản lí hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh hay sao? Chuyện này hoàn toàn không có đạo lý! Về công, bọn họ đương nhiên phải từ chối!

Mặt khác, nếu như là Ngọc Hoàng Thượng Đế thật đáp ứng, lỡ chẳng may công việc này rơi xuống trên người mình thì sao? Đây không phải là chín phần chết một phần sống hay sao? Về tư, bọn họ càng phải từ chối!

Vì thế, bất kể là phương diện về công hay về tư, những Tiên Quan, Thần Tướng này tự nhiên là cũng không nguyện ý để Ngọc Hoàng Thượng Đế đáp ứng!

Đối với phản ứng của những Tiên Quan, Thần Tướng này, Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng không cảm thấy kỳ quái. Sau khi khẽ gật đầu, Ngọc Hoàng Thượng Đế nói tiếp:

- Tuy rằng quả nhân cũng đã cự tuyệt thỉnh cầu của Như Lai Phật Tổ, thế nhưng mà ta thấy dáng vẻ của Như Lai Phật Tổ thì cũng sẽ không chịu nhả ra đâu. Cho nên, phải làm như thế nào mới có thể làm cho Phật Tổ sớm định ra người trong Phật môn đi quản lí hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh? Chư vị ái khanh có thượng sách gì hay không?

Lời nói này của Ngọc Hoàng Thượng Đế làm cho chư vị Tiên Quan, Thần Tướng ở bên trên Lăng Tiêu Bảo Điện không phản bác được, không biết nên đáp lại như thế nào.

Đây là tranh chấp giữa hai vị đại lão là Ngọc Hoàng Thượng Đế cùng Như Lai Phật Tổ, chuyện này cũng không phải là người bình thường có thể nhúng tay, chính mình có thể có thượng sách gì cơ chứ?

Thiền âm vang lên, thiên hoa loạn trụy. . .

Ngay lúc này, đột nhiên, bên trên Lăng Tiêu Bảo Điện xuất hiện dị tượng, cùng lúc đó, ở trước mặt của tất cả mọi người, Như Lai Phật Tổ với thân hình Kim Thân Trượng Tám trống rỗng xuất hiện ở bên trong dị tượng này.

- A Di Đà Phật, bái kiến Ngọc Hoàng Thượng Đế bệ hạ!

Sau khi xuất hiện, Như Lai Phật Tổ chủ động mở miệng chào hỏi Ngọc Hoàng Thượng Đế.

- Bái kiến Phật Tổ, không biết Phật Tổ đến Lăng Tiêu Bảo Điện này của ta là cần làm chuyện gì?

Nhìn Như Lai Phật Tổ vừa xuất hiện, trong lòng của Ngọc Hoàng Thượng Đế hơi hơi xiết chặt, ông đại khái có thể đoán được ý đồ của Như Lai Phật Tổ khi đến đây, chẳng qua chính là mặt ngoài, Ngọc Hoàng Thượng Đế đương nhiên là sẽ biểu hiện ra chính mình hoàn toàn không biết gì cả.

- Bệ hạ, hôm nay bần tăng đến đây chính là vì thương nghị chuyện quản lí hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh. . .

Như Lai Phật Tổ cũng không có ý định nói nhảm, nhanh chóng mở miệng làm rõ ý đồ đến.

- Ồ? Chẳng lẽ là Phật Tổ đã xác định được người quản lí hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh rồi hay sao? Đó là ai vậy?

Làm bộ không rõ tâm tư của Như Lai Phật Tổ, Ngọc Hoàng Thượng Đế lông mày hơi hơi nhếch lên, sau đó ông hỏi.

- Bệ hạ, bần tăng cảm thấy công việc quản lý hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này vẫn nên do người quyền cao chức trọng của Thiên Đình tới đảm nhận thì tốt hơn.

- Không có khả năng!

Như Lai Phật Tổ còn chưa nói hết lời, Ngọc Hoàng Thượng Đế đã nhanh chóng quơ quơ tay áo, ngắt lời của Như Lai Phật Tổ, nói:

- Quả nhân nói qua, hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này quan hệ đến lợi ích của bản thân Phật môn các vị, tự nhiên là phải do bản thân Phật môn các vị đến quản lí!

Lời nói của Ngọc Hoàng Thượng Đế làm cho các Tiên Quan, Thần Tướng đang đứng trên Lăng Tiêu Bảo Điện đều cực kỳ cao hứng, đồng thời, thái độ cường ngạnh của Ngọc Hoàng Thượng Đế đối với chuyện này cũng khiến cho tất cả đều cảm thấy cùng có vinh quang.

Vào lúc này, biểu cảm ở trên mặt của Như Lai Phật Tổ vẫn rất bình tĩnh, hiển nhiên là cũng không cảm thấy kinh hãi và khó hiểu đối với phản ứng này của Ngọc Hoàng Thượng Đế.

Chẳng qua chính là sau khi trầm tĩnh suy nghĩ một lúc, Như Lai Phật Tổ giả bộ bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, lắc đầu nói:

- Nếu bệ hạ không muốn ra tay tương trợ, bần tăng tự nhiên không thể cưỡng cầu.

- Chẳng qua chính là hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này nguy hiểm tầng tầng, mong rằng bệ hạ nếu không ra nhân lực thì có thể lấy vật lực ra ủng hộ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận