Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1196: Giang Lưu dùng khổ nhục kế

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Lời nói của Tôn Ngộ Không làm cho hai vợ chồng Quận trưởng nói không ra lời.

Suy nghĩ kỹ một chút thì phát hiện Tôn Ngộ Không nói chuyện rất có đạo lý, phía bên mình đã liên tục cầu nguyện trong suốt mấy ngày qua, thế nhưng mà, hồn phách của con trai lại vẫn chưa có trở về, khả năng Ngọc Hoàng Thượng Đế không có đáp ứng xác thực rất lớn.

- Cao tăng, ngài không phải là nói có các vị hỗ trợ, Ngọc Hoàng Thượng Đế sẽ đáp ứng hay sao?

Phu nhân của Quận trưởng xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Giang Lưu nói.

- Phu nhân, mấy người Thánh Tăng đã tận lực rồi!

Kéo phu nhân của mình lại rồi Quận trưởng nói.

- Rõ ràng là con trai của chúng ta chết ở trong tay của bọn họ. Lúc đó, bọn họ đáp ứng sẽ cứu sống nó nhưng bây giờ, chúng ta đã làm theo lời của bọn họ, thành tâm tế bái lâu như vậy, con trai của chúng ta vẫn không sống lại! Ông còn dám nói là bọn họ tận lực hay sao?

Phu nhân của Quận trưởng trừng mắt nhìn mấy người Giang Lưu, ngang ngược nói.

- Không phải là chúng ta không giúp đỡ, mà là lão đầu Ngọc Hoàng Thượng Đế kia lần này có chút khác thường!

Bị phu nhân của Quận trưởng này tức giận mắng té tát như vậy, Tôn Ngộ Không mở miệng giải thích.

- Ngọc Hoàng Thượng Đế có phải khác thường hay không thì đó cũng là chuyện giữa các ngươi cùng Ngọc Hoàng Thượng Đế. Tóm lại, các ngươi đã đáp ứng ta rằng nhất định sẽ giúp con trai ta sống lại!

Phu nhân của Quận trưởng một mực nắm lấy chuyện Giang Lưu đã đáp ứng bản thân cứu sống con trai.

- Ngộ Không, đừng nói nữa. . .

Ở bên cạnh, nghe đến đó, sắc mặt của Giang Lưu lúc thì đỏ, lúc thì trắng, hiển nhiên cũng vô cùng xấu hổ rồi hắn chợt mở miệng nói với Tôn Ngộ Không.

Sau khi dứt lời, Giang Lưu đưa mắt nhìn về phía hai vợ chồng Quận trưởng, nói:

- Phu nhân nói không sai, bần tăng thật là đã đáp ứng các vị. Yên tâm, chuyện đã đáp ứng . . . bần tăng nhất định sẽ làm được!

- Sư phụ!

Nghe Giang Lưu kiên định đáp ứng, sắc mặt của Tôn Ngộ Không không khỏi biến đổi, đồng thời hắn sợ hãi nhìn Giang Lưu, nói:

- Bây giờ là lão đầu Ngọc Hoàng Thượng Đế kia không nể mặt mấy người chúng ta, chẳng lẽ người muốn đi tìm Ngọc Hoàng Thượng Đế phân xử hay sao?

- Tốt, Ngộ Không, vi sư đã bảo con chớ nói nữa!

Phất tay áo, Giang Lưu ra hiệu Tôn Ngộ Không không nên nói nữa, chợt lần thứ hai nhìn về phía Quận trưởng, nói:

- Bây giờ, bần tăng sự tự mình đi xử lý chuyện này. Vô luận như thế nào, chúng ta cũng sẽ dốc hết sức để mang hồn phách của lệnh công tử trở về!

- Thánh Tăng, ngài . . . chuyện này . . . ngài. . .

Nhìn thấy Giang Lưu tựa hồ muốn vì bản thân mà đi cãi nhau với Ngọc Hoàng Thượng Đế, Quận trưởng cảm thấy vô cùng xấu hổ, thậm chí là được ưu ái mà kinh ngạc, sợ hãi, trong miệng muốn nói hai câu làm cho Giang Lưu không cần làm đến tình trạng như thế.

Nhưng rốt cuộc việc này cũng có quan hệ đến sự sống chết của con trai của mình, Quận trưởng muốn mở miệng rồi lại nói không nên lời.

- Quả nhiên vẫn là cao tăng, lời ra tất thực hiện! Hai vợ chồng chúng ta liền ở chỗ này chờ đợi tin tức tốt từ cao tăng. Nếu như có thể thành công làm cho con trai ta hoàn dương, hai vợ chồng chúng ta dù cho là làm trâu làm ngựa cũng tất nhiên sẽ báo đại ân đại đức của cao tăng!

Khác với sự do dự của Quận trưởng, vị phu nhân kia đã lập tức tiếp thu Giang Lưu trợ giúp, đồng thời, nghiêm túc gật đầu, nói.

Giang Lưu không nói thêm gì, thân hình khẽ động, nhanh chóng cưỡi tường vân, phá không bay đi.

- Thánh Tăng quả nhiên là người trong chốn Thần Tiên!

Nhìn thấy Giang Lưu nhanh chóng bay lên không trung rồi đi mất, Quận trưởng thấp giọng cảm khái nói, đồng thời, trong lòng càng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Có thể đi qua mấy mươi nghìn dặm đi tới Quận Phượng Tiên, một đoàn mấy người Thánh Tăng tất nhiên là có được bản lĩnh khác với người thường ,con trai của mình thế mà còn ngốc đến mức đêm hôm đi ám sát nhân gia ư?

Đây thật là tự tìm đường chết.

Sau khi bay lên không trung, mục tiêu của Giang Lưu cũng vô cùng rõ ràng, cho nên hắn một mực bay thẳng đến Minh Giáo.

Sau khi đi đến Minh Giáo, gặp mặt, trò chuyện, tâm sự một lúc lâu với Cao Dương, Giang Lưu mới đi tìm Pháp Hải.

- Giáo chủ, hồn phách của thiếu niên kia ngay ở trong đó!

Pháp Hải lấy một cái bình sứ nho nhỏ ra tới, đưa đến trước mặt của Giang Lưu rồi nói.

- Ừm, lần này vất vả ngươi!

Sau khi nhận lấy hồn phách con trai của Quận trưởng, Giang Lưu gật nhẹ đầu nói.

- Không khổ cực, làm theo mệnh lệnh của Giáo chủ là bổn phận của ta!

Lắc lắc đầu, Pháp Hải trả lời.

Gật nhẹ đầu, Giang Lưu không nói thêm gì, nhanh chóng cầm cái bình chứa hồn phách rời khỏi Minh Giáo.

Thi triển pháp thuật Thê Vân Tung, Giang Lưu nhanh chóng bay về hướng Quận Phượng Tiên, đồng thời, bay ở giữa không trung thì kéo danh sách bạn bè ra, nhắn một tin qua cho Trường Mi Đại Tiên:

- Nửa vở kịch sau muốn bắt đầu diễn, ngươi chuẩn bị xong chưa?

- Giáo chủ, ta cũng sớm đã chuẩn bị xong!

Nhận được câu nói của Giang Lưu, Trường Mi rất mau nhắn tin trở lại.

Mỉm cười, Giang Lưu lấy ra bình sứ sau đó mở nắp bình thả hồn phách con trai của Quận trưởng phóng ra.

- Ta đây là ở đâu?

Sau khi hồn phách bị giam ở bên trong bình sứ bay ra ngoài, sắc mặt của nó có chút mờ mịt.

Sau khi đánh giá chung quanh một lát, chợt hồn phách giật mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Lưu.

- Là ngươi! Ngươi muốn làm gì?

Nhìn thấy Giang Lưu đang đứng ở trước mặt mình, con trai của Quận trưởng hoảng sợ la lên.

Trước đó bản thân là chết ở trong tay của đối phương, không nghĩ tới, sau khi bản thân chết rồi, chỉ còn lại hồn phách mà thôi lại vẫn rơi vào trong tay của hắn.

- Ta muốn làm gì? Đương nhiên là cứu ngươi rồi!

Nghe được lời nói của con trai của Quận trưởng, Giang Lưu bình tĩnh hồi đáp.

- Cứu ta ư?

Nhìn Giang Lưu với ánh mắt chất vấn, con trai của Quận trưởng hiển nhiên không quá tin tưởng vào lời hắn nói.

Bản thân là bị hắn giết, hắn thế mà lại cứu mình?

- Ta đã đáp ứng cha mẹ của ngươi, giúp ngươi hoàn dương sống lại, cho nên, thật vất vả mới cướp được hồn phách của ngươi từ trong tay của đại ma đầu trở về!

Giang Lưu mở miệng nói.

Nghe được lời nói của Giang Lưu, con trai của Quận trưởng nhớ tới mình bị mấy người Hắc Bạch Vô Thường bắt đi Địa Phủ, sau đó đúng thật là có một ma đầu vô cùng lợi hại xuất hiện, tuỳ tiện vung tay đã đánh bại mấy người Hắc Bạch Vô Thường. Sau đó, bản thân liền bị ma đầu kia bắt, nhốt ở trong bình tối tăm không thấy ánh sáng mặt trời.

- Thật sự là hắn đã cứu ta từ trong tay của đại ma đầu kia hay sao? Hay . . . Hắn cùng đại ma đầu kia vốn chính là một đám?

Nghe xong, con trai của Quận trưởng không nói gì mà chỉ nhìn Giang Lưu với ánh mắt nửa tin nửa không. Hiển nhiên là hắn không có dễ dàng tin tưởng vào lời nói của Giang Lưu như vậy.

Giang Lưu cũng không thấy kỳ quái với thái độ này của con trai của Quận trưởng. Nếu như đối phương thật sự dễ dàng tin tưởng vào lời nói của bản thân như vậy, Giang Lưu ngược lại sẽ cảm thấy vô cùng kì quái.

Giang Lưu trầm tĩnh không nói, con trai của Quận trưởng cũng không có ý định nói gì. ở dưới sự dẫn dắt của Giang Lưu, cả hai nhanh chóng bay về phía Quận Phượng Tiên.

Chẳng qua là bay khoảng 10 phút sau, đột nhiên, một vầng hào quang óng ánh xuất hiện, chặn lại đường đi của Giang Lưu.

Ngay sau đó, một bóng người tiên phong đạo cốt xuất hiện, nhưng thứ làm cho người ta chú ý nhất lại chính là hai hàng lông mi dài của hắn.

- Thần Tiên lão gia gia?

Nhìn thấy Trường Mi Đại Tiên tiên phong đạo cốt này, con trai của Quận trưởng trợn tròn mắt, âm thầm vui sướng, không nghĩ tới bản thân hôm nay thế mà lại được nhìn thấy Thần Tiên thực sự.

- Pháp Sư Huyền Trang, xin ngươi buông hồn phách trong tay xuống!

Trường Mi ngăn cản đường đi của Giang Lưu, mở miệng nói.

- Tuổi thọ của hắn cũng chưa đến điểm cuối mà là chết ở trong tay của bần tăng, ta được cha mẹ của hắn nhờ vả đến đây tìm hồn phách của hắn để giúp hắn hoàn dương trùng sinh, xin đại tiên dàn xếp một chút. . .

Giang Lưu bày ra tư thái rất thấp, nói với Trường Mi.

- Không được, sống chết luân hồi chính là Thiên Đạo, há có thể tùy tiện làm cho người ta khởi tử hồi sinh? Ngọc Hoàng Thượng Đế có chỉ, nhất định phải ngăn cản ngài!

Trường Mi kiên định lắc lắc đầu, trầm giọng nói.

- Nguyên lai, hắn thật sự là tới cứu ta, mà ngược lại Thần Tiên là đến ngăn cản ta hoàn dương sống lại sao?

Nghe được cuộc nói chuyện giữa Giang Lưu cùng Trường Mi Đại Tiên, con trai của Quận trưởng thầm nói trong lòng.

- Nếu đại tiên đã khăng khăng muốn ngăn cản ta, như vậy, xin thứ cho bần tăng vô lễ!

Mắt thấy Trường Mi Đại Tiên tỏ vẻ thiết diện vô tư, Giang Lưu hít sâu một hơi, lấy Lôi Điện Kích ra ngoài.

- Ta ngược lại là muốn nhìn một chút, bản lĩnh của Pháp Sư Huyền Trang lớn đến mức nào mà được nhiều người nể phục như vậy!

Thấy Giang Lưu lấy Lôi Điện Kích ra, Trường Mi mở miệng nói.

Lời nói này đúng là nửa thật nửa giả.

Là giả bởi vì phần trò chuyện này đã nằm trong kịch bản có sẵn. Là thật bởi vì Trường Mi Đại Tiên đúng thật là có chút hiếu kỳ đối với thực lực của Giang Lưu.

Không nói nhảm, Giang Lưu nhanh chóng động thủ, tiên hạ thủ vi cường.

Mà Trường Mi cũng không có khách khí, tu vi Đại La Kim Tiên đỉnh phong cũng được hoàn toàn bộc phát.

Đại La Kim Tiên hậu kỳ đối đầu với Đại La Kim Tiên đỉnh phong, nhìn qua, mặc dù là tu vi của Trường Mi càng hơn một bậc, thế nhưng chân chính động thủ, Giang Lưu lại có đủ thực lực để đánh cùng Trường Mi đến cục diện khó phân trên dưới.

- Thật là lợi hại!



Chiến đấu cấp độ Đại La Kim Tiên tự nhiên là có được lực phá hoại vô cùng đáng sợ, con trai của Quận trưởng ở bên cạnh quan sát trận chiến đấu giữa Giang Lưu cùng Trường Mi Đại Tiên, uy thế sơn băng địa liệt kia làm cho hắn thấy nghẹn họng nhìn trân trối.

Đồng thời, con trai của Quận trưởng cũng hận không thể vung tay tát cho mình vài cái.

Khi còn sống thì mình rốt cuộc lấy dũng khí từ nơi nào chứ nhỉ? Thế mà lại nghĩ đến chuyện ám sát hòa thượng này?

Sau khi đấu được khoảng mười lăm phút, Giang Lưu chậm rãi hiện ra dấu hiệu bị thua, vừa đánh vừa lui, thậm chí đã bị những đòn công kích đến của Trường Mi làm cho thụ thương.

- Ta không phải là đối thủ của người này, chúng ta đi mau!

Vừa đánh vừa lui, cuối cùng, Giang Lưu kéo con trai của Quận trưởng, tư thái hoàn toàn là chạy trốn chết, nhanh chóng bỏ chạy về phía Quận Phượng Tiên.

- Đừng hòng trốn!

Thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi, Trường Mi Đại Tiên này cũng không có dễ dàng dừng tay, trong miệng lớn tiếng hô một câu, khí thế hùng hổ đuổi theo Giang Lưu.

Một chiêu lại một chiêu pháp thuật đánh về phía Giang Lưu.

Bởi vì đang chạy trốn chết thì Giang Lưu chẳng qua là nỗ lực né tránh cùng ngăn cản mà thôi, thế nhưng mà, thủ lâu tất thua, ngẫu nhiên vẫn có mấy chiêu pháp thuật đánh trúng Giang Lưu, làm cho sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, đồng thời, khóe miệng cũng có một dòng máu tươi tràn ra tới.

- Ôi, vì làm bộ thụ thương, ta thật đúng là bỏ ra tâm sức rất lớn!

Trong khi đang chạy trốn chết thì ánh mắt của Giang Lưu vẫn không để lại dấu vết mà liếc nhìn lên đỉnh đầu của mình, thanh máu HP trên đỉnh đầu cơ hồ vẫn đạt trăm phần trăm, không hề hạ xuống chút nào, trong lòng âm thầm cảm khái.

Người mặc Thanh Liên Phật Y, không có sức mạnh cấp độ Thánh Nhân thì không thể phá phòng ngự, những chiêu pháp thuật kia của Trường Mi dù đánh trúng mình nhưng tự nhiên là không có hiệu quả.

Thế nhưng mà, để thực hiện khổ nhục kế, bản thân nhất định phải giả bộ như thụ thương, đôi môi cơ hồ đều bị bản thân cắn nát rồi.

Lòng người đều là thịt, tuy rằng con trai của Quận trưởng là người tàn nhẫn mà quái đản, nhưng thấy Giang Lưu vì cứu mình, làm cho mình có cơ hội hoàn dương, bị tiên nhân truy sát thụ thương vẫn không có giao bản thân ra.

Điều này làm cho cảm xúc trong lòng của hắn ngoại trừ giật mình vì thực lực của Giang Lưu hơn, còn có áy náy đối với những hành động mình đã làm khi còn sống.

- Này, đừng tổn thương tới sư phụ của ta!

Cuối cùng, Giang Lưu đã chạy tới địa phận của Quận Phượng Tiên. Ngay lúc này, tiếng kêu to của Tôn Ngộ Không vang lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận