Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1112: Bức Tôn Ngộ Không tới cứu người

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Sau khi suy tư một lát, lực chú ý của Khổng Tuyên vẫn là đặt ở trên người Tôn Ngộ Không cùng Tiểu Bạch Long.

Vô luận như thế nào, căn cứ từ kịch bản mà mình đã thiết kế, nếu hai người bọn họ thành công đào thoát, như vậy, trách nhiệm đến đây cứu người tự nhiên là nên đặt ở trên thân hai người bọn họ.

Chỉ cần biết rõ tung tích của bọn họ là tốt rồi, bọn họ không phải không có ý tứ đi mời người hỗ trợ hay sao? Như vậy nếu có người tự mình muốn hỗ trợ thì sao?

Mặc dù chuyện phát triển ra ngoài ý liệu của Khổng Tuyên, thế nhưng mà, sau khi suy tư một lát, khóe miệng của Khổng Tuyên hơi nhếch lên, trong lòng có kế hoạch mới.

Thân hình khẽ động, trực tiếp rời khỏi mật thất dưới đáy biển này.

Tuy rằng đảm nhiệm vị trí lên kế hoạch cho chuyến đi Tây Thiên thỉnh kinh này khiến cho Khổng Tuyên phải đích thân đi sắp xếp chuyện liên quan tới kiếp nạn. Nhưng thân là Phật môn Minh Vương, lại là tọa kỵ của Chuẩn Đề Thánh Nhân, thân phận cùng với địa vị của Khổng Tuyên vẫn còn rất cao.

Có Khổng Tuyên ra mặt, điều vài vị Phật Đà đi làm việc cũng không phải là chuyện khó khăn gì, hơn nữa vì để giúp cho mấy người Tôn Ngộ Không thêm đủ lòng tin, Khổng Tuyên trực tiếp tìm được một trong Tam Vương Phật của Phật môn là Đại Thế Vương Phật, để an bài nhiệm vụ cứu viện cho hắn.

- Minh Vương yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thành tốt chuyện ngài giao!

Sau khi nhận được nhiệm vụ của Khổng Tuyên, Đại Thế Vương Phật gật nhẹ đầu nói, thân hình khẽ động, đã bay thẳng về phía Minh Giáo.

Sau khi đi tới Minh Giáo, Đại Thế Vương Phật cũng không có trực tiếp tìm kiếm mấy người Tôn Ngộ Không, mà là lượn một vòng bên trong trung tâm giải trí Hỏa Vân.

Cuối cùng, hắn mới tìm được Hồng Hài Nhi, mở miệng nói:

- Nghe nói, ở bên trong Minh giáo này của các ngươi có một tòa Ngộ Đạo Đường, tốc độ tu luyện ở trong đó hơn chỗ khác gấp mười lần? Không biết có thể để ta tham quan một lần hay không?

- Chuyện này sao? ... Cũng được thôi.

Nghe được câu nói của Đại Thế Vương Phật, Hồng Hài Nhi hơi hơi chần chờ một lúc sau đó chợt gật nhẹ đầu, đáp ứng.

Không biện pháp, Đại Thế Vương Phật thân là một trong Tam Vương Phật của Phật môn, thân phận cùng với địa vị gần với Tam Thế Phật là một vị đại lão, thể diện tất yếu vẫn là phải cho.

Lý do thứ hai cũng quan trọng nhất là người khác chẳng qua chỉ muốn tham quan Ngộ Đạo Đường mà thôi, nhìn một chút cũng không cho, như vậy sẽ khiến cho người khác cảm thấy Minh Giáo quá không phóng khoáng đi?

Sau khi Hồng Hài Nhi gật đầu đáp ứng, tự nhiên là sẽ do hắn dẫn đường, đưa Đại Thế Vương Phật đi tới bên trong Ngộ Đạo Đường.

Sau khi đi vào bên trong Ngộ Đạo Đường, Đại Thế Vương Phật có thể nhìn thấy ở đây có thật nhiều người đang ngồi tu luyện, trên vách tường chính giữa Ngộ Đạo Đường, một chữ Đạo khổng lồ, nhìn vô cùng thâm thúy, xem thêm vài lần tựa hồ có từ trên đó có một loại lực hấp dẫn kỳ dị.

Đương nhiên, mục đích của Đại Thế Vương Phật không chỉ đơn thuần là đến xem Ngộ Đạo Đường, mà là đến tìm kiếm Tôn Ngộ Không cùng Tiểu Bạch Long.

Vì thế, hắn cũng chẳng qua là nhìn chữ Đạo này thêm mấy lần mà thôi.

Sau khi, Đại Thế Vương Phật đưa ánh mắt, liếc nhìn những người đang tu luyện bên trong Ngộ Đạo Đường này.

Rất nhanh hắn đã nhìn thấy Tôn Ngộ Không cùng Tiểu Bạch Long.

Thân là cường giả cấp độ Đại La Kim Tiên tu luyện ở bên trong Ngộ Đạo Đường này, những người khác tự nhiên là không dám tùy ý ngồi ở bên cạnh bọn họ, Đại Thế Vương Phật tìm tới mấy người Tôn Ngộ Không cũng không khó khăn.

- Không ngờ bọn họ lại thực sự an tâm ở đây tu luyện!

Sau khi nhìn thấy Tôn Ngộ Không cùng Tiểu Bạch Long, Đại Thế Vương Phật cũng ấn chứng câu nói của Khổng Tuyên.

Mặc dù trong lòng cảm giác quả là thế, nhưng mặt ngoài, Đại Thế Vương Phật cũng phải tỏ ra kinh ngạc, hiếu kỳ:

- A? Đây không phải Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không cùng Tam Thái Tử của Tây Hải Long Vương hay sao?

Trong khi đang nói chuyện, Đại Thế Vương Phật đã đi về phía Tôn Ngộ Không.

Cũng mặc kệ Tôn Ngộ Không đang tu luyện, hắn trực tiếp mở miệng bắt chuyện:

- Đại Thánh, không nghĩ tới vậy mà lại gặp ngài ở đây, chúng ta thật có duyên phận!

Nghe được câu nói của Đại Thế Vương Phật, Tôn Ngộ Không dừng việc tu luyện lại, mở hai mắt ra, chợt đứng dậy, trên mặt nở nụ cười, nói:

- Hóa ra là Đại Thế Vương Phật. Có duyên có duyên, lão Tôn ta cũng không nghĩ tới, thế mà có thể nhìn thấy ngài ở đây!

Nói đến đây, cũng không đợi Đại Thế Vương Phật trả lời câu hỏi, trên mặt của Tôn Ngộ Không lộ ra nụ cười chế nhạo trêu ghẹo, hắn nói:

- Xem ra, trong lúc rảnh rỗi, Vương Phật cũng ưa thích tới trung tâm giải trí này chơi vài trò hay sao?

Nhưng mà câu nói giễu cợt của Tôn Ngộ Không cũng không thể khiến cho biểu cảm của Đại Thế Vương Phật thay đổi, hắn cười cười, cũng không có phủ nhận:

- Trong lúc rảnh rỗi tới chơi mấy trò này cũng thật không tệ!

Sau khi đơn giản nói chuyện phiếm cùng với Tôn Ngộ Không vài câu, Đại Thế Vương Phật lập tức đi vào chủ đề chính, nói:

- Đại Thánh, ta nhớ rằng ngài đang phải bảo vệ Đường Tam Tạng đi Tây Thiên thỉnh kinh mà. Vì sao lại có thời gian tu luyện ở bên trong Ngộ Đạo Đường này? Không phải là ngài lười biếng, không muốn đi đấy chứ?

- Làm sao có thể như thế được? Lão Tôn ta sao lại là loại người bỏ dở nửa chừng kia cơ chứ?

Nghe được câu nói của Đại Thế Vương Phật, Tôn Ngộ Không lập tức lắc lắc đầu nói.

- Nếu vô lý, vậy tại sao ngài lại ở đây tu luyện?

Thuận thế, Đại Thế Vương Phật mở miệng hỏi.

- Vương Phật không biết rồi!

Nghe được câu hỏi dò của Đại Thế Vương Phật, Tôn Ngộ Không nở nụ cười, thản nhiên đáp:

- Sư phụ của ta cũng không phải là người bình thường, mặc dù lúc vừa mới đạp vào con đường đi Tây Thiên thỉnh kinh, tu vi của ông ấy thấp, thế nhưng đi tới bây giờ, lão nhân gia đã tiến bộ nhanh chóng, thực lực hiện tại đã không kém gì lão Tôn ta rồi, cho nên, đoạn đường này cũng không phải quá cần lão Tôn ta bảo vệ!

- Cho nên, bình thường nếu như là không có chuyện gì quan trọng thì lão Tôn ta đều sẽ rời khỏi đoàn đội, trộm lười mấy ngày, vẫn không có vấn đề gì. Nếu như có tên yêu ma nào có thể đánh bại sư phụ của lão Tôn ta, như vậy, cho dù có thêm lão Tôn ta động thủ, chắc hẳn cũng không thay đổi được chuyện gì!

- Lời này ... lời nói này cũng tính là rất có lý!

Lời nói của Tôn Ngộ Không để cho khóe miệng của Đại Thế Vương Phật khẽ co giật.

Xác thực, trước đây không lâu, ngay cả Tử Vi Đại Đế đều ngã xuống ở trong tay Huyền Trang, chuyện này người trong tam giới đều biết rõ.

Chẳng qua là mặc dù Tôn Ngộ Không nói chuyện có đạo lý, nhưng Đại Thế Vương Phật thực sự hiểu rồi, lời nói của Tôn Ngộ Không này cũng không phải là sự thật.

- Lời tên này kể khác xa với chuyện Minh Vương Khổng Tuyên đã nói. Cho nên, chuyện sư phụ hắn bị tóm, bản thân thất bại phải chạy trốn, hắn không có nguyện ý nói cho ta biết ư?

Nghĩ đến chuyện Minh Vương Khổng Tuyên bảo mình làm, Đại Thế Vương Phật thầm nói trong lòng.

Suy nghĩ một lúc, đối với tâm tính của Tôn Ngộ Không, Đại Thế Vương Phật cảm thấy bản thân hoặc nhiều hoặc ít cũng coi là có chút am hiểu. Tôn Ngộ Không không nguyện ý thẳng thắn kể với mình loại chuyện mất mặt này, tựa hồ cũng thật là khá phù hợp với tâm tính của hắn.

Nghĩ đến đây, Đại Thế Vương Phật lại đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Long Mã, nói:

- Tam Thái Tử của Tây Hải Long Vương, ngươi không phải hóa thành một chú ngựa trắng, cõng Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh hay sao? Tôn Đại Thánh có thể lười biếng, chẳng lẽ ngươi cũng có thể hay sao? Ngươi muốn để Đường Tăng dùng chân đi đến Tây Thiên hay sao?

- Chuyện này .... gần đây sư phụ nói là muốn bản thân phải tự chân đi, chảy chút mồ hôi, cơ thể mới thư thản, cho nên, ta mới có thể lười biếng, đi chơi cùng Đại sư huynh.

Thấy Đại Thế Vương Phật hỏi dò bản thân, Tiểu Bạch Long hơi hơi chần chờ một chút sau đó, mở miệng nói.

- Tôn Ngộ Không không nguyện ý thẳng thắn cũng coi như là bình thường, nhưng ngay cả Ngao Liệt cũng không nguyện ý thẳng thắn với ta sao?

Câu trả lời của Tiểu Bạch Long để cho Đại Thế Vương Phật khẽ chau mày.

Không phản bác được, Đại Thế Vương Phật thật có một loại cảm giác không phản bác được, kịch bản này hoàn toàn khác biệt với sự tưởng tượng của bản thân.

Nguyên bản theo Đại Thế Vương Phật, mấy người Tôn Ngộ Không bây giờ vội vàng đi cứu người, sau khi bản thân đứng ra, bọn họ hẳn là sẽ chủ động mời bản thân hỗ trợ mới đúng chứ?

Nhưng mà bản thân cũng đã chủ động hỏi thăm bọn họ, ẩn ý hỏi bọn họ có cần bản thân hỗ trợ hay không rồi vậy mà hai tên này giống như đầu gỗ không thèm cầu, thậm chí, ngay cả chân tướng cũng không nguyện ý nói với mình.

Làm sao bây giờ? Kế tiếp bản thân còn có thể nói cái gì đây?

- Ngươi con khỉ ngang ngược này. . .

Sau khi im lặng một lát, Đại Thế Vương Phật dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, quyết tâm liều mạng, tức giận mở miệng mắng Tôn Ngộ Không một câu.

- Ôi? Vương Phật, ngài ... ngài mắng lão Tôn ta làm gì?

Bị Đại Thế Vương Phật mắng một câu như thế, Tôn Ngộ Không ngược lại là kỳ quái quan sát hắn.

- Đều đã đến lúc này, ở trước mặt bản tọa, ngươi con khỉ ngang ngược này còn muốn giấu diếm mọi chuyện hay sao?

Đại Thế Vương Phật tức giận nhìn Tôn Ngộ Không, nói:

- Ta cũng đã nghe mọi chuyện, mấy sư đồ các ngươi ý đồ phóng thích Phân Thủy tướng quân Thân Công Báo bị trấn áp ở Hải Nhãn của Bắc Hải, kinh động đến Thủ Hộ Đại Thần ở nơi đó, ngoại trừ hai người các ngươi trốn ra được bên ngoài, Đường Tăng, Bát Giới cùng Ngộ Tịnh đều bị tóm lại rồi! Có phải thế hay không?

- Chuyện này ... nguyên lai Vương Phật đã biết rõ!

Nghe Đại Thế Vương Phật nói thẳng ra đến mức này rồi, Tôn Ngộ Không tự nhiên là không có biện pháp lại lừa gạt, bất đắc dĩ gật nhẹ đầu nói.

- Sau đó thì sao?

Sau khi Tôn Ngộ Không gật đầu thừa nhận, Đại Thế Vương Phật quan sát Tôn Ngộ Không, hỏi:

- Kế tiếp hai sư huynh đệ các ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ? Sư phụ cùng sư huynh đệ của các ngươi bị tóm, các ngươi không nghĩ đi cứu người hay sao?

- Cứu người sao? Chúng ta đương nhiên muốn đi cứu!

Nghe câu nói của Đại Thế Vương Phật, Tôn Ngộ Không mở miệng nói, hắn tự nhiên là không thể thừa nhận chuyện không muốn đi cứu người.

- Nếu muốn đi cứu người thì vì cái gì mà các ngươi không đi nghĩ biện pháp cứu người? Mà ở đây tu luyện?

Đại Thế Vương Phật kỳ quái hỏi.

- Vương Phật không biết rồi. Thực lực của Thủ Hộ Đại Thần kia rất mạnh, lão Tôn ta hoàn toàn không phải là đối thủ. Vì thế, mặc dù muốn đi cứu người nhưng nghĩ lâu như vậy, chúng ta cũng không nghĩ ra một cái biện pháp phù hợp!

Trên mặt của Tôn Ngộ Không hiện lên biểu cảm bất đắc dĩ, hắn lắc đầu nói.

- Không nghĩ ra biện pháp phù hợp, cho nên các ngươi liền từ bỏ hay sao?

Đại Thế Vương Phật tiếp tục tạo áp lực đối với Tôn Ngộ Không.

- Chờ một chút! Nếu Vương Phật biết rõ Thủ Hộ Đại Thần kia lợi hại, xin hỏi, ngài có biện pháp gì để chúng ta có thể đánh bại hắn hay không?

Tôn Ngộ Không nghiêng mắt, quan sát Đại Thế Vương Phật, hỏi ngược lại.

Theo Tôn Ngộ Không, mặc dù Đại Thế Vương Phật là một trong Tam Vương Phật cao quý của Phật môn, nhưng tu vi của hắn rốt cuộc cũng chỉ là Đại La Kim Tiên mà thôi, hoàn toàn không thể nào là đối thủ của Thủ Hộ Đại Thần kia.

- Hắn cuối cùng là hỏi đến việc này.

Nghe được câu hỏi này của Tôn Ngộ Không, Đại Thế Vương Phật không những không có tức giận, ngược lại là mừng thầm trong lòng.

- A Di Đà Phật. . .

Đại Thế Vương Phật tuyên một tiếng phật hiệu, tiếp đó mở miệng, nói:

- Thực lực của Thủ Hộ Đại Thần kia xác thực cường đại, thế nhưng mà, ở chỗ ta lại có một bảo vật chuyên môn khắc chế hắn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận