Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1118: Giang Lưu: Nước Diệt Pháp này không đơn giản!

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Đúng vậy, đây mới là vấn đề Giang Lưu muốn biết rõ ràng nhất lúc này.

Mặc dù nói lý do để Quốc Vương của nước Diệt Pháp này muốn giết chết mười nghìn vị hòa thượng cũng làm cho Giang Lưu cảm thấy hiếu kì. Nhưng chuyện chân chính khiến cho Giang Lưu cảm thấy để ý là dựa vào cái gì đối phương có thể giết chết nhiều hòa thượng như vậy, thế nhưng, Phật môn lại không có ý định ra tay với hắn?

Bình thường, nếu như có quốc gia nào dám gióng trống khua chiêng, công khai giết chết hòa thượng của Phật môn như thế thì đám La Hán, Bồ Tát hay Phật Đà hẳn là sớm phải hủy diệt đất nước đó rồi mới đúng chứ?

- Đại sư thế mà không biết sao?

Chẳng qua là, Giang Lưu vừa mới mở miệng hỏi vấn đề này, Quốc Vương của nước Diệt Pháp đã kinh ngạc hỏi lại Giang Lưu.

- Biết rõ ư? Ta hẳn là phải biết sao?

Nghe được câu nói của Quốc Vương nước Diệt Pháp, Giang Lưu hỏi ngược lại.

- Ta còn đang nghĩ vì cái gì mà đại sư dám len lén lẻn vào tẩm cung của ta vào lúc đêm khuya. Nguyên lai là ngươi không biết chuyện gì sao?

Vào lúc này, trên mặt của Quốc Vương lộ ra biểu cảm chợt hiểu.

- Ta đúng là không biết rõ ràng chuyện này. Như vậy... Bệ hạ có thể giải thích cho ta được không?

Đối với thái độ này của Quốc Vương, Giang Lưu cũng không có tỏ ra tức giận, hắn mở miệng hỏi Quốc Vương.

- Rất đơn giản, bởi vì khí vận!

Cũng không có ý tứ giấu diếm, Quốc Vương của nước Diệt Pháp mở miệng nói.

- Khí vận ư?

Nghe được lời ấy, Giang Lưu hơi kinh ngạc nhìn đối phương.

- Ta thân là Quốc Vương của nước Diệt Pháp, có được khí vận của một nước bảo hộ. Người trong Phật môn há lại có thể tùy ý đối phó hay sao?

Quốc Vương của nước Diệt Pháp trả lời.

Chẳng qua là câu trả lời này của hắn lại làm cho Giang Lưu càng thêm kinh ngạc. Ánh mắt nhìn Quốc Vương giống như là đang nhìn một kẻ ngốc vậy.

Khí vận của một nước bảo hộ sao? Chẳng lẽ trước đây mình đi ngang qua nước Ô Kê, quốc vương ở đó không có khí vận của một nước bảo hộ hay sao? Nhưng mà kết quả thì sao? Còn không phải là bị yêu quái ném vào bên dưới đáy giếng hơn mười năm hay sao?

- Đại sư, ánh mắt này của ngươi là có ý gì vậy?

Mặc dù lời chửi bậy không được Giang Lưu nói ra khỏi miệng, nhưng từ trong ánh mắt của hắn, Quốc Vương của nước Diệt Pháp đã nhìn ra được chuyện có gì đó không thích hợp.

- Trước đây, bần tăng từng đi qua nước Ô Kê. . .

Giang Lưu cũng không nói nhảm, đơn giản kể cho Quốc Vương của nước Diệt Pháp chuyện ở nước Ô Kê một lần.

- A? Thân là Quốc Vương của một nước thế mà lại bị yêu nghiệt ném vào trong giếng, cướp đoạt thân phận đến hơn mười năm sao?

Nghe được tao ngộ của Quốc Vương nước Ô Kê, Quốc Vương của nước Diệt Pháp kinh ngạc nói.

- Không sai! Tình huống xác thực như thế!

Giang Lưu gật nhẹ đầu, xác định.

Nói đến đây, nhìn vẻ mặt nghi hoặc, mê mang của Quốc Vương nước Diệt Pháp, sau khi trầm mặc một lát, Giang Lưu chợt mở miệng hỏi:

- Xin hỏi bệ hạ làm như thế nào biết được chuyện Quốc Vương có khí vận của một nước bảo hộ, không sợ tiên phật ra tay? Là có người nói cho ngài hay sao?

- Cũng không phải là có người nói cho ta, mà là lúc ta đăng cơ trở thành Quốc Vương thì những kiến thức này tự nhiên xuất hiện ở trong đầu ta!

Quốc Vương của nước Diệt Pháp hồi đáp.

- Những kiến thức này tự nhiên xuất hiện ở trong đầu ngài hay sao?

Nghe được lời ấy, mí mắt của Giang Lưu khẽ giật giật.

Nếu như thật là có người nói cho Quốc Vương thì có lẽ còn có thể là có người trong bóng tối tính kế. Thế nhưng mà khi đăng cơ trở thành Quốc Vương của nước Diệt Pháp lại tự nhiên biết được? Chuyện này thực sự là không quá bình thường.

- Xem ra, nước Diệt Pháp này thật không đơn giản!

Sau khi trầm ngâm một lát, Giang Lưu chợt âm thầm gật đầu.

Theo Giang Lưu, Quốc Vương của nước Diệt Pháp biết rõ những chuyện này, khả năng rất lớn là Thiên Đạo tự nhiên giao phó, mà không phải là có Tiên Phật trong bóng tối nói cho hắn biết.

Kết hợp tình huống trong nguyên tác, Hổ Lộc Dương của nước Xa Trì chỉ là bởi vì tôn sùng Tam Thanh mà chèn ép Phật môn, cho nên mới bị đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh trực tiếp tiêu diệt.

Thế nhưng Quốc Vương của nước Diệt Pháp này thì sao? Giết gần mười nghìn vị hòa thượng lại chẳng qua là bị cạo trọc đầu, cảnh cáo một phen liền không sao rồi.

Đãi ngộ khác biệt này đủ để chứng minh nước Diệt Pháp không đơn giản.

- Xem ra, vấn đề liên quan tới nước Diệt Pháp này vẫn là phải đi tìm người để hỏi thăm rõ ràng!

Sau khi suy tư một lát, Giang Lưu thầm nói trong lòng.

- Thế nào? Đại sư, bây giờ chuyện ngài muốn biết ta đều đã nói, ngài còn có chuyện gì muốn hỏi nữa hay không?

Nhìn thấy Giang Lưu vẫn còn đang nhíu mày suy tư, Quốc Vương của nước Diệt Pháp nói.

- Ta đã hiểu rõ, không có chuyện gì muốn hỏi ngài nữa!

Nghe được câu hỏi của Quốc Vương, Giang Lưu lắc lắc đầu nói.

- Tốt, ngày mai ta cũng sẽ sai người phóng thích các vị rời đi. Mặt khác, ta cũng sẽ giúp ngài đóng dấu vào văn điệp thông quan, hi vọng đại sư có thể sớm ngày lấy được chân kinh!

Gật nhẹ đầu, sau đó, Quốc Vương của nước Diệt Pháp nói.

Mặc dù đã lập lời thề rằng muốn giết chết mười nghìn vị hòa thượng nhưng thấy Giang Lưu tối nay có thể len lén lẻn vào tẩm cung của chính mình mà không sợ hãi gì, Quốc Vương cũng biết rõ sự lợi hại của Giang Lưu, vì thế, không có ý tứ động thủ với hắn.

Cũng may đối phương cũng không có tâm tư muốn ngăn cản mình hoàn thành lời thề, giết chết hòa thượng.

Cho nên, theo Quốc Vương, đêm nay hai người hàn huyên, nói chuyện phiếm vài câu, sau đó tách ra, hai bên không quấy rầy công việc của nhau tự nhiên là kết quả tốt nhất.

- Không vội, con người của ta vẫn cực kỳ công bằng, lúc trước đã nghe chuyện cũ của bệ hạ. vậy bây giờ bệ hạ có hứng thú nghe chuyện cũ của ta hay không?

Giang Lưu cũng không có vội rời đi, mở miệng hỏi Quốc Vương.

Lời nói của Giang Lưu để cho Quốc Vương âm thầm bĩu môi ở trong lòng.

Bởi vì nói thật, Quốc Vương cũng không cảm thấy hứng thú với chuyện cũ của Giang Lưu. Thế nhưng, hòa thượng này rõ ràng là tu sĩ mạnh mẽ, có được thần thông hàng yêu phục ma, hắn không đi, chính mình có thể có biện pháp gì đâu?

- Nếu đại sư nguyện ý trò chuyện thì ta tự nhiên nguyện ý nghe!

Quốc Vương hơi chút chần chờ sau đó, cực kỳ trái lương tâm mở miệng nói.

Giang Lưu cũng mặc kệ những lời này của Quốc Vương là trái hay không trái lương tâm, lại lần nữa rót cho Quốc Vương một chén rượu. Sau đó, hắn mở miệng, nói tóm tắt tình huống của bản thân cho Quốc Vương nghe.

Đương nhiên khi kể chuyện, Giang Lưu vẫn chú tâm nhấn mạnh quan hệ giữa chính mình cùng Cao Dương công chúa , sau đó, Phật môn vì ép mình đi Tây Thiên thỉnh kinh, lấy Cao Dương làm con tin uy hiếp, thậm chí, mang đến nạn châu chấu cho Đại Đường ,...

Cuối cùng, chính mình chỉ là một kẻ phàm nhân, đấu không lại những Bồ Tát cùng Phật Đà kia, cho nên đành phải ngoan ngoãn bước lên con đường thỉnh kinh.

- Thực sự là trong Phật môn đều không có người tốt, cho dù là hạ thủ với chính người mình cũng không hề nương tay!

Nghe được chuyện cũ của Giang Lưu, trên mặt của Quốc Vương hiện lên một nụ cười nhạo.

- Cũng không phải tất cả mọi người đều như thế, trong Phật môn vẫn còn có người tốt!

Chẳng qua là nghe được câu nói này của Quốc Vương, Giang Lưu lại lắc lắc đầu nói.

Sau đó, Giang Lưu lại kể chuyện bên trong Nam Đẩu Thành, hành động của Pháp Hải cho Quốc Vương nghe.

- Câu chuyện này của đại sư không những không thể làm cho cảm quan của ta đối với Phật môn có chỗ thay đổi, tương phản, ác ý của ta đối với Phật môn càng sâu ba điểm!

Nói đến đây, hơi dừng lại một chút, trên mặt của Quốc Vương chợt lộ ra một nụ cười trào phúng, nói:

- Bình thường người trong Phật môn đều không phải là người tốt gì, tương phản, người lòng dạ từ bi, một đời hướng thiện như Pháp Hải lại không thể điểm lên một Hương sẹo nào!

Nói xong câu đó, Quốc Vương đưa mắt nhìn về phía Giang Lưu, trên mặt nở nụ cười trào phúng.

Hiển nhiên, theo Quốc Vương thấy, Giang Lưu cố ý kể cho mình nghe chuyện của Pháp Hải là vì uốn nắn hình tượng của Phật môn ở trong lòng mình. Chẳng qua là, lại không nghĩ rằng biến khéo thành vụng, ngược lại là còn làm cho mình càng thêm chán ghét Phật môn.

- Xác thực, trong Phật môn người có lòng từ bi hiếm như lông phượng sừng lân, người ra vẻ đạo mạo lại nhiều như cá diếc sang sông!

Chẳng qua là đối mặt với ánh mắt và nụ cười trào phúng của Quốc Vương, Giang Lưu lại gật nhẹ đầu tỏ vẻ đồng ý rồi nói với Quốc Vương.

Giang Lưu đương nhiên là cũng đồng ý với Quốc Vương, hoàn toàn không có hảo cảm gì đối với người trong Phật môn.

Thái độ này của Giang Lưu lại làm cho Quốc Vương cảm thấy nao nao, kinh ngạc nhìn hắn. Đồng thời, trong lòng còn âm thầm lẩm bẩm: ‘Chẳng lẽ Pháp Sư Huyền Trang này bởi vì bị Phật môn ép buộc đi lên con đường thỉnh kinh, cho nên, cũng tràn đầy ác ý đối với Phật môn hay sao?’

- Tốt, ta đã biết rõ chuyện cũ của bệ hạ, bệ hạ cũng đã biết rõ chuyện cũ của ta, buổi tối hôm nay trò chuyện thật vui vẻ, ta cũng không làm phiền bệ hạ nghỉ ngơi nữa!

Chẳng qua là khi Quốc Vương còn đang âm thầm suy tư xem thái độ của Giang Lưu đối với Phật môn rốt cuộc là thiện ý hay vẫn là ác ý thì Giang Lưu lại trực tiếp đứng dậy nói.

Vừa dứt lời, Giang Lưu cũng không có ý dừng lại lâu ở chỗ Quốc Vương nữa, hắn khoát tay áo xem như tạm biệt rồi lập tức chuyển thân rời đi.

Nửa đêm, vạn vật yên tĩnh, sau khi Giang Lưu rời đi liền chỉ còn lại một mình Quốc Vương ngồi ở bên cạnh bàn. Nếu không phải trên mặt bàn vẫn còn để hai ly rượu thì e rằng Quốc Vương còn hoài nghi những chuyện mình vừa mới trải qua là có thực hay không.

- Pháp Sư Huyền Trang sao? Thật sự là một hòa thượng kỳ quái!

Nhìn hai ly rượu ở trước mặt mình, sau đó, Quốc Vương thầm nói trong lòng.

Là một hòa thượng thế nhưng mà sau khi gặp mình, Pháp Sư Huyền Trang lại cũng không có ý muốn ngăn cản bản thân giết chết hòa thượng, chẳng qua là hàn huyên nói chuyện phiếm với mình mà thôi.

Thậm chí là một hòa thượng vậy mà hắn lại uống rượu. Xem bộ dáng, tựa hồ là không hề để giới luật của Phật môn ở trong lòng.

Sau khi suy tư một lát, Quốc Vương chợt lắc lắc đầu.

Đối với hắn, Huyền Trang xuất hiện tựa hồ chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn mà thôi, không đáng giá nhắc tới.

Lấy bản lĩnh của Pháp Sư Huyền Trang, chính mình nguyên bản cũng không có năng lực giết được hắn, thả cũng cứ thả đi, chỉ cần hắn đừng can thiệp bản thân hoàn thành lời thề giết chết mười nghìn hòa thượng kia đó chính là chuyện tốt nhất đối với mình.

Đương nhiên, nếu như là Pháp Sư Huyền Trang vẫn ôm ác ý đối với Phật môn vậy thì thả hắn, bản thân sẽ càng không cảm thấy tiếc hận.

Nghĩ như vậy tựa hồ bất kể như thế nào, thả mấy người Huyền Trang đều không thua thiệt hay sao?

Sau khi suy tư một lát, Quốc Vương lắc lắc đầu, một lần nữa thu liễm tinh thần, quay người trở lại trên giường rồi nằm xuống.

- Bệ hạ, người ngủ không ngon sao?

Động tác của Quốc Vương tựa hồ là hơi mạnh cho nên đã đánh thức Vương Hậu đang ngủ say, khiến cho Vương Hậu mơ mơ màng màng, mở mắt ra hỏi một câu.

- Không có việc gì, nàng cứ ngủ đi!

Nhìn thấy Vương Hậu tỉnh lại, Quốc Vương cũng biết rõ là Giang Lưu đã thu hồi thủ đoạn và rời đi, cho nên cũng không nói thêm gì, an ủi Vương Hậu một câu sau đó, ôm nàng và ngủ thiếp đi.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Quốc Vương đã cầm văn điệp thông quan lên, đóng dấu, sau đó sai người đưa cho mấy người Giang Lưu ở bên trong nhà giam.

Đồng thời, Quốc Vương còn thông tri Vệ Binh, thả mấy người Giang Lưu, đưa bọn hắn tiếp tục đi về phía tây.

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Nghe được câu nói của Quốc Vương, thế mà muốn thả những hòa thượng kia, trên mặt của người Vệ Binh này hiện lên biểu cảm ngạc nhiên. Chỉ có điều, thân là thần tử, hắn cũng không nói thêm gì, gật nhẹ đầu sau đó liền lui xuống, đi làm việc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận