Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1350: Một hòn đá ném hai con chim



Đúng là Tiểu Bạch Long đã sớm suy nghĩ về vấn đề này.

Cùng với ánh mắt của đám người Giang Lưu đều rơi xuống người hắn, Tiểu Bạch Long mở miệng trình bày một năm một mười ý nghĩ của mình cho đám người Giang Lưu.

Thật ra ý tưởng của Tiểu Bạch Long cũng không phức tạp, chính là tìm một cơ hội làm cho Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ đi truyền cho Ngọc Đế một tin tức.

Một tin thoạt nhìn thì rất nhỏ bé không đáng kể, không đáng nhắc đến!

Sau đó thì sau? Lấy thái độ của Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ, có thể bọn họ sẽ không truyền tin tức này về!

Sau đó, lại bởi vì chuyện này mà tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng!

Khi ấy, sư phụ và Đại sư huynh ôm tâm thái đến hỏi tội, có thể trực tiếp hạ sát thủ đối với Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ!

Không có kế hoạch cụ thể, nhưng Tiểu Bạch Long vẫn có một phương hướng đại khái.

Nghe ý tưởng này của Tiểu Bạch Long, Giang Lưu thầm gật đầu, cảm thấy ý tưởng này không tệ.

Hỏi thêm ý kiến của Tôn Ngộ Không bọn họ, cũng thấy ý tưởng này của Tiểu Bạch Long rất tốt.

Giang Lưu cũng thấy ý tưởng này không tệ, nhưng ngay sau đó lại bổ sung thêm một ý tưởng.

- Chỉ là ấy, nếu làm được chuyện này, chúng ta không cần tiểu đả tiểu nháo nữa, mà là làm một trận lớn luôn!

Nghe Giang Lưu nói vậy, ánh mắt mấy người Tôn Ngộ Không đều chuyển sang người Giang Lưu.

- Ồ? Sư phụ, ngươi muốn bổ sung gì hả?

Trong đoàn thầy trò, đương nhiên là sư phụ có trí tuệ cao nhất. Đám người Tôn Ngộ Không vô cùng bội phục trí tuệ của Giang Lưu.

Sư phụ muốn bổ sung điều gì, trong lòng của bọn họ đều rất hiếu kỳ.

- Suy nghĩ của Tiểu Bạch Long không sai, với thái độ của Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ, truyền lại một tin không quan trọng lắm, chắc bọn họ sẽ không để trong lòng, cho nên, cuối cùng vì bọn họ không truyền lại tin tức mà tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng, chúng ta có thể đi hỏi tội thật, chẳng qua…

Giang Lưu mở miệng, đầu tiên là khẳng định ý tưởng của Tiểu Bạch Long, sau đó lại chuyển giọng, hắn nói tiếp:

- Chẳng qua, nếu hậu quả nghiêm trọng này không chỉ khiến mỗi chúng ta thấy phẫn nộ mà cả những Tiên Phật khác, thậm chí là Ngọc Hoàng Đại Đế cũng cảm thấy tức giận thì tốt hơn chứ nhỉ?

- Ơ? Ý nghĩ này của sư phụ càng toàn diện hơn nữa!

Nghe ý tưởng của Giang Lưu, mấy người Tôn Ngộ Không đều đưa mắt nhìn nhau, chợt gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Đúng vậy, nếu Ngọc Đế cũng tức giận không thôi, vậy không cần mình đi hỏi tội, Ngọc Đế đều giận đến giết người đi mới là tốt nhất!

Suy nghĩ một lát, Tôn Ngộ Không hỏi Giang Lưu:

- Sư phụ, vậy ngươi cảm thấy phải làm gì mới khiến Ngọc Đế tức giận đây?

- Tình huống này thì có nhiều lắm, ví dụ như là làm Ngọc Đế mất mặt này! Lại ví dụ như làm Thiên Đình bị tổn thất thật lớn này, đương nhiên…

Giang Lưu lại nêu vài cái ví dụ, chợt nghiêm mặt nói:

- Chủ yếu nhất là Vương Mẫu nương nương. Nếu như, bởi vì bọn họ không đúng lúc truyền tin tới cho Ngọc Đế, khiến Vương Mẫu nương nương bị giết, ngươi nói, Ngọc Đế sẽ tức giận đến mức nào?

- Vậy sao…

Nghe suy nghĩ của Giang Lưu, sắc mặt của mấy người Trư Bát Giới bọn họ cũng hơi thay đổi.

Sau đó, Tôn Ngộ Không cười ngã ngang ngã dọc, nói:

- Nếu là như vậy thật, đến lúc đó, cho dù mấy thầy trò chúng ta ngăn Ngọc Đế lão nhi lại, hắn cũng phải đi giết hai tên Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ đi?

Khóe miệng Giang Lưu cũng hơi giương lên, nói:

- Không sai, cho nên, một hòn đá ném hai con chim, bản thân vi sư thì có suy nghĩ giết Vương Mẫu nương nương thêm lần nữa, như thế mấy thầy trò chúng ta chơi một trận lớn luôn!

Theo đó, Tôn Ngộ Không mở miệng hỏi:

- Vậy kế hoạch cụ thể thì sao?

Ý tưởng không tệ, phương hương cũng có, nhưng mấu chốt nhất vẫn là cần một kế hoạch cụ thể khả thi chứ?

- Ta cũng đại khái có kế hoạch cụ thể rồi, có điều vì chuyện này dính líu quá nhiều, nên trong thời gian ngắn cũng không thể hoàn thành được, chúng ta phải chuẩn bị tốt tâm lý thả dây dài mới có thể câu cá lớn!

Giang Lưu gật nhẹ đầu, sau đó nói tóm tắt kế hoạch của mình cho mấy người Tôn Ngộ Không nghe.

Tục ngữ nói đúng lắm, ba gã thợ giày hơn một Gia Cát Lượng, mỗi người Giang Lưu và Tôn Ngộ Không bọn họ đều bàn bạc kế hoạch này thật kỹ, mỗi người góp một viên gạch, dần dần, kế hoạch này cũng trở nên càng rõ ràng hơn.

Sau khi bàn kế hoạch được đại khái, mấy thầy trò cũng đều biết mình phải làm cái gì, Giang Lưu gật đầu nói:

- Được rồi, tình huống đại khái chính là thế này. Các đồ đệ, hy vọng lần này chúng ta vẫn có thể thành công!

Nhắc nhở: Phát động nhiệm vụ “Lại giết Vương Mẫu”, yêu cầu nhiệm vụ, thành công giết Vương Mẫu nương nương, khen thưởng 15 tỷ điểm kinh nghiệm, bảo rương cấp Thần*1.

Sau khi Giang Lưu và mấy đệ tử bàn bạn chi tiết cụ thể vấn đề, đột nhiên trong đầu Giang Lưu vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống, kích phát một nhiệm vụ chủ động cấp Thần.

Tương đối mà nói, khen thưởng của nhiệm vụ chủ động sẽ ít hơn chút, nhưng không bị trừng phạt khi thất bại!

Đối với Giang Lưu, đương nhiên đây là chuyện tốt dệt hoa trên gấm.

Kế hoạch đã được thiết lập sẵn, kế tiếp dĩ nhiên chính là vấn đề áp dụng như thế nào.

Thầy trò Giang Lưu và mấy người Tôn Ngộ Không tiếp tục đi về phía Tây.

Mà hai người Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ thì làm đôi mắt và lỗ tai của Ngọc Đế, lúc bình thường sự chú ý của hắn đặt trong Tam giới Lục đạo, chú ý một số chuyện lớn xảy ra.

Nếu xảy ra chuyện lớn quan trọng nào, sẽ tra cho kỹ, sau đó thông báo Ngọc Đế.

Một ngày này, Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ vẫn đang nhìn chằm chằm đại sự trong Tam giới Lục đạo, hình như gần đây cũng không có vẻ có đại sự gì xảy ra.

Nhưng mà vào lúc này, đột nhiên Trư Bát Giới tìm bọn họ.

Nói cho bọn họ biết là đoàn thỉnh kinh Tây Hành đi tới một sơn thôn nhỏ. Cái sơn thôn nhỏ này đã lâu rồi không có mưa rơi, nhờ Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ thông báo cho Ngọc Đế, giáng cam lâm xuống cho sơn thôn nhỏ này!

Dù sao đây là chuyện liên quan đến thống trị Tam giới Lục đạo, không nói trong lòng nghĩ thế nào nhưng ngoài mặt, Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ vẫn gật đầu đồng ý.

Sau khi nói xong lời cần nói, Trư Bát Giới cũng không ở lại lâu, gật đầu rồi xoay người hạ giới.

Nhưng mà, từ sau hôm đó, hình như Trư Bát Giới làm khách quen của Thiên Đình hay sao mà động một chút là lên Thiên Đình một chuyến.

Nói là sư phụ từ bi, không đành lòng nhìn thấy chúng sinh chịu khổ. Có một lão đầu, trước cửa nhà hắn có một tòa núi lớn. Lão đầu này thế mà không để ý thân thể lớn tuổi của mình, mỗi ngày đi đào đá ở nơi xa, muốn dọn sạch cả tòa núi lớn ở ngay trước cửa nhà mình.

Sau đó, Trư Bát Giới cũng lên trời nói một chút, hi vọng Ngọc Đế có thể hỗ trợ dời núi đi.

Còn có một đứa nhỏ, bởi vì phụ thân chết trận nơi chiến trường, tưởng nhớ phụ thân, sư phụ nhìn thấy, cũng không đành lòng, hi vọng Ngọc Đế có thể khai ân ngoài luật, cho hồn phách của phụ thân đi vào giấc mộng, gặp mặt với đứa nhỏ trong mộng một lần, đền bù tình phụ tử.

Mặt khác, còn có một nữ tử bởi vì tưởng niệm phu quân của mình mà mỗi người đều đứng ở cửa nhà mình, mong ngóng nhìn phương xa đợi phu quân của mình về, sắp biến thành một hòn đá luôn rồi.

Trư Bát Giới cũng lên Thiên Đình, làm Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ truyền lời cho Ngọc Đế, làm phu quân của nữ tử kia sớm ngày về nhà.



Một đường đi về phương Tây, gặp rất nhiều, dù lớn dù bé gì hình như Giang Lưu cũng rủ lòng từ bi, làm Trư Bát Giới lên trời đi thông tri.

Mới lúc đầu, hai người Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ còn có thể nhịn được, ít nhất là biểu hiện rằng gật đầu nhận lời.

Nhưng lần, sau khi lên trời thông tri mười lần thì có tám lần đều là chút chuyện lặt vặt nhỏ bé, hình như hai người Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ ngay cả khách sáo mặt ngoài cũng lười duy trì.

Một ngày này, Trư Bát Giới hùng hùng hổ hổ trở về từ Thiên Đình, chợt nói với Giang Lưu:

- Sư phụ, có vẻ thời cơ tới rồi, hiện tại hai tên Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ kia vừa thấy lão Trư ta, sắc mặt đều không tốt lắm.

Tốn thời gian gần một tháng chính là vì khiến Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ phiền chán, kế hoạch chấp hành càng chuẩn xác hơn. Tình hình bây giờ đều phát triển theo đúng kế hoạch, Giang Lưu gật đầu nói:

- Vậy sao? Vậy thì, chúng ta thực sự có thể hành động rồi!

Nghe vậy, đã sớm biết vấn đề chi tiết cụ thể của kế hoạch này nên Tôn Ngộ Không cười nói:

- Tốt, đến phiên lão Tôn ta đây ra sân!

Chợt thả người nhảy lên, bay về phía Nguyệt Cung.

Không để ý đến Thần bảo vệ Nguyệt Cung Ngô Cương, Tôn Ngộ Không trực tiếp gặp được Tử Hà.

- Hầu Tử, ngươi tới gặp ta!

Nhìn Tôn Ngộ Không đi tới Nguyệt Cung, sắc mặt Tử Hà tiên tử lộ vẻ vui mình.

Hình như đã lâu rồi Hầu Tử không tới gặp mình.

Tôn Ngộ Không nghe vậy, gật đầu nói:

- Ừm, Tử Hà, hôm nay lão Tôn ta đến đây là để dẫn ngươi đi ngắm hoa!

Nghe thế, Tử Hà tiên tử ngạc nhiên hỏi:

- Ngắm hoa? Hoa gì?

Tôn Ngộ Không trả lời:

- Liệt Diễm Hàn Băng Quỳ!

- Ồ? Lại là một bông hoa kỳ lạ như thế?

Nghe vậy, trên mặt Tử Hà tiên tử lộ vẻ thán phục:

- Năm đó khi ta ở vườn Cam Thảo, từng nghe Vương Mẫu nương nương nói bông Liệt Diễm Hàn Băng Quỳ là một đóa kỳ hoa, đáng tiếc trong vườn Cam Thảo vẫn luôn không có trồng nó, thật là tiếc nuối, ngươi cũng biết đến đóa kỳ hoa này?

Nghe hỏi, Tôn Ngộ Không gật đầu đáp:

- Ừ, thầy trò chúng ta cơ duyên trùng hợp đi ngang quan một vùng bảo địa, phát hiện đóa kỳ hoa này!

Nói tới đây, Tôn Ngộ Không hơi dừng lại, nói tiếp:

- Dù sao Vương Mẫu nương nương vẫn là nghĩa mẫu của ngươi, nếu nàng cũng rất thích đóa kỳ hoa này, ngươi đi hỏi nàng xem nàng có muốn hạ giới xem không?

- Nếu thích thì có thể mang đóa kỳ hoa này về, trồng vào vườn Cam Thảo của nàng!

Nghe đề nghị của Tôn Ngộ Không, Tử Hà tiên tử nghĩ đến dáng vẻ tiếc nuối của Vương Mẫu nương nương ngày trước, gật đầu nói:

- Ừ, cái này được lắm, ta đi hỏi nghĩa mẫu xem…

Dứt lời, thân hình Tử Hà tiên tử khẽ động, bay về phía Thiên Đình cầu kiến Vương Mẫu nương nương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận