Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1476: Quốc vương nước Thiên Trúc: Ta tắc trách quá!

Quốc vương nước Thiên Trúc: Ta tắc trách quá!

Giang Lưu lấy làm lạ khi Ngọc Nhi lại chủ động nói về quốc vương nước Nữ Nhi.

- Tình cảm mà quốc vương nước Nữ Nhi dành cho ngươi là yêu sao?

Thái độ của Ngọc Nhi trở nên rất cứng rắn, nàng chăm chú nhìn Giang Lưu hỏi.

- Chuyện này, tất nhiên…

Nghe Ngọc Nhi hỏi, Giang Lưu nghĩ đến tình cảm của quốc vương nước Nữ Nhi dành cho mình, hắn im lặng một lúc rồi gật đầu nói.

- Như vậy, trước kia không phải quốc vương nước Nữ Nhi có đủ thủ đoạn để chiếm giữ ngươi sao?

Khi nhận được câu trả lời của Giang Lưu, Ngọc Nhi tiếp tục hỏi tới cùng.

Lời nói này khiến khóe miệng Giang Lưu khẽ giật một cái.

Lúc này, hắn nghĩ tới trước đây hắn bị hạ dược Hạt Tử Tinh, khi quốc vương nước Nữ Nhi vào trong sơn động còn cố ý ném giải dược đi rồi nằm ngủ cùng hắn.

Hơn nữa, cũng vì những gì đã xảy ra hồi đó mà mang thai và sinh ra Linh Vũ.

Vì chuyện mang thai của quốc vương nước Nữ Nhi mà hắn phải uống nước sông Tử Mẫu khiến linh đồng bị sảy chuyển biến thành ma đồng và dùng chung thân xác với Linh Vũ.

- Cho nên, ngươi còn có thể nói tình cảm ta dành cho ngươi không phải là yêu, chỉ là thích thôi ư?

Phải nói dọc đường đi đến Tây Thiên, Giang Lưu đều là biết ăn biết nói!

Về tài ăn nói, quả thật không ai có thể nói thắng được Giang Lưu.

Thế nhưng hôm nay, cuộc trò chuyện với Ngọc Nhi khiến cho Giang Lưu không nói nên lời.

Lý lẽ chân thực, quả thực đã khiến Giang Lưu cảm thấy lời nói của Ngọc Nhi rất có lý.

Trực tiếp sắp đặt tình huống ném tú cầu để làm cho hắn trở thành phò mã trên danh nghĩa của nước Thiên Trúc?

Nếu hắn thật sự cứng rắn muốn rời đi, vậy hắn có thể rời đi khi không có con dấu trên văn điệp thông quan sao?

Cái bẫy này thực sự là nhằm vào hắn.

Cho dù hắn có tu vi Chuẩn Thánh cũng vô dụng, bởi vì cái bẫy này không thể dựa vào tu vi và thực lực để phá vỡ.

Chỉ là hắn cũng không thể sử dụng vũ lực để bắt ép quốc vương nước Thiên Trúc đóng dấu cho mình được nhỉ?

Không nói đến sự ảnh hưởng của việc làm này, chỉ xét riêng về mặt thân phận thì nước Thiên Trúc được coi là Nhân tộc rồi đúng không?

Mà hắn thì không thể ra tay với loài người được?

- A, đợi đã? Nhân tộc?

Đôi mắt Giang Lưu khẽ sáng lên khi nghĩ đến việc nước Thiên Trúc cũng thuộc phạm vi Nhân tộc.

- A Di Đà Phật, Ngọc Nhi cô nương…

Sau khi mở miệng nói Phật hiệu, Giang Lưu nói với Ngọc Nhi:

- Nếu bần tăng ta đã đến nước Thiên Trúc, ta cũng nên đi gặp quốc vương bệ hạ một lần mới hợp tình hợp lý đúng không?

- Muốn gặp phụ vương ta?

Nghe yêu cầu của Giang Lưu, Ngọc Nhi suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu nói:

- Cũng tốt, nên để phụ vương ta gặp ngươi một lần.

Khi Ngọc Nhi dứt lời, nàng mang theo Giang Lưu và đám người Tôn Ngộ Không, một nhóm thầy trò rời đi.

Sau khi đi được một lúc lâu, quả nhiên nhìn thấy một tòa cung điện.

Hoàng cung giống như một tòa thành bình thường, nhìn thoáng qua phong cách kiến trúc vẫn có sự khác biệt rất lớn.

Có công chúa Ngọc Nhi dẫn đường, tất nhiên đoàn người Giang Lưu có thể dễ dàng tiến vào hoàng cung, cũng như gặp được quốc vương bệ hạ.

Quốc vương của nước Thiên Trúc là một nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi.

Khi nhìn thấy Ngọc Nhi, cũng không chờ Giang Lưu giới thiệu một chút về thân phận, sắc mặt hắn đã sầm xuống.

- Con gái, bản thân ngươi là công chúa của nước Thiên Trúc, cũng quá càn quấy rồi đi? Lại dám ném tú cầu trên phố lớn để định ước hôn sự?

- Phụ vương! Ta đã thành công tìm được lang quân như ý rồi. Đây chính là trời cao sắp đặt, mong phụ vương thay ta chủ trì hôn sự.

Trong khi nói, Ngọc Nhân còn chỉ tay vào Giang Lưu bên cạnh.

- Không được!

Quốc vương nước Thiên Trúc bày ra vẻ mặt ngưng trọng, quả quyết từ chối.

Đồng thời, quốc vương nước Thiên Trúc quay đầu nhìn Giang Lưu và nói:

- Vị hòa thượng này, ngươi là người trong Phật Giáo, làm sao có thể thành thân? Cửa hôn sự này không tính, ta cho ngươi vạn lượng hoàng kim làm bồi thường, ngươi hãy rời đi đi.

- Đây là phiên bản Tây Du ta cho ngươi tiền, ngươi tránh xa con gái của ta sao?

Tuy rằng, quốc vương nước Thiên Trúc phản đối cuộc hôn nhân này làm cho Giang Lưu rất vui mừng, nhưng Giang Lưu lại không nghe lọt tai với lời nói kia của hắn.

Tuy những lời đó không gây thương tổn nhiều nhưng mang tính sỉ nhục rất mạnh.

- Nói đến là ta phải cảm tạ quốc vương bệ hạ phản đối cửa hôn nhân này. Ta cho ngươi vạn lượng hoàng kim, hy vọng quốc vương bệ hạ nhất định phải phản đối cửa hôn nhân này đó.

Giang Lưu chắp tay hành lễ, nhìn quốc vương nước Thiên Trúc và nói.

- Hả?

Lời nói của Giang Lưu hoàn toàn không theo lẽ thường khiến quốc vương nước Thiên Trúc ngây người một lúc.

Hắn xém hoài nghi lỗ tai mình, có phải hắn đã nghe nhầm rồi không?

Hòa thượng này nói cho hắn vạn lượng hoàng kim? Chỉ vì muốn hắn kiên quyết phản đối cửa hôn nhân này?

- Đúng vậy, quốc vương bệ hạ. Ngươi cứ giữ công chúa lại, còn có giúp ta sửa đổi văn điệp thông quan này một chút. Ta sẽ đi ngay tức khắc.

Khẽ gật đầu, Giang Lưu giơ tay lấy văn điệp thông quan của mình ra.

- Thì ra là hòa thượng đến từ vùng khác sao?

Quốc vương nước Thiên Trúc: Ta tắc trách quá! (2)

Trông thấy Giang Lưu lấy văn điệp thông quan ra, quốc vương nước Thiên Trúc vươn tay cầm lấy rồi cúi đầu nhìn qua.

Quả nhiên, trên văn điệp được đóng dấu bằng bảo ấn của rất nhiều địa phương.

Mà vị trí đầu tiên của bảo ấn chính là đại đường thành Trường An sao?

Nhìn những dòng chữ được viết trên mặt văn điệp thông quan.

Là hoàng đế đại đường Lý Thế Dân tự mình viết, sai bảo ngự đệ là pháp sư Huyền Trang đi Đại Lôi Âm Tự ở Tây Thiên để bái phật cầu kinh?

- Đợi đã? Cái này là do Nhân Hoàng Lý Thế Dân tự mình viết? Ngự đệ? Đó là ngự đệ của Nhân Hoàng sao?

Nhìn những gì được viết trên văn điệp thông quan, quốc vương nước Thiên Trúc chợt thấy căng thẳng.

Bản thân là Nhân tộc, Nhân Hoàng Lý Thế Dân có thân phận gì, làm sao quốc vương nước Thiên Trúc có thể không biết?

Khi bắt đầu hành trình đến Tây Thiên thỉnh kinh, chẳng qua Đại Đường chỉ là một nước trong Thiên Triều mà thôi.

Nước Thiên Trúc cách đó gần mười vạn dặm, vậy nên cũng không cần e dè nó.

Chỉ là hiện tại, Lý Thế Dân trở thành Nhân Hoàng, chưởng quản toàn bộ Nhân giới.

Đương nhiên, Thiên Trúc cũng chịu sự cai quản của hắn.

Mà hòa thượng trước mắt này lại là đệ đệ của Nhân Hoàng Lý Thế Dân?

Mặc dù chỉ là kết nghĩa, nhưng cũng vẫn là đệ đệ của Nhân Hoàng đúng chứ?

Vốn còn tưởng rằng việc hôn sự của hòa thượng trước mắt này và con gái mình là hòa thượng hắn muốn trèo cao công chúa.

Nhưng bây giờ đã biết rõ thân phận của đối phương, quốc vương nước Thiên Trúc hiểu được của hôn sự này hoàn toàn là do con gái mình trèo cao ngự đệ của Nhân Hoàng.

- Quốc vương bệ hạ? Còn mong quốc vương bệ hạ sửa đổi văn điệp thông quan, bần tăng còn có việc quan trọng cần làm, không tiện ở lâu.

Khó có được quốc vương nước Thiên Trúc phản đối cuộc hôn nhân này, Giang Lưu mở miệng nhắc nhớ một câu.

Hận không thể nhanh chóng làm cho hắn sửa xong văn điệp thông quan để rời khỏi nước Thiên Trúc luôn.

- Khụ khụ, hóa ra trước mặt là pháp sư Huyền Trang, ngự đệ của Nhân Hoàng, xin thứ tội cho tiểu vương vừa rồi có mắt như mù. Cuộc hôn nhân này, nếu đã là trời cao nhận định, hẳn là nên bàn bạc kỹ hơn.

- Còn bàn bạc gì nữa. Ta thật sự có việc gấp. Mong quốc vương bệ hạ nhanh chóng sửa đổi văn điệp thông quan rồi lại bàn tiếp. Ta cho ngươi vạn lượng hoàng kim?

Nhìn thấy vẻ mặt của quốc vương Thiên Trúc thay đổi, vừa nãy còn nghiêm khắc phản đối, hiện tại lại bày ra vẻ mặt tươi cười, trong lòng Giang Lưu chùng xuống, vội vàng nói.

- Pháp sư Huyền Trang đường sá xa xôi đến đây, nếu tiểu vương không tiếp đãi tốt, dốc hết sức làm tròn bổn phận chủ nhà, chẳng phải để người ngoài nói nước Thiên Trúc ta không có lễ nghi sao?

- Mong pháp sư Huyền Trang chớ làm tiểu vương khó xử.

Lời vừa dứt, lập tức quốc vương nước Thiên Trúc mở miệng sắp xếp, sai bảo người nhanh chóng chuẩn bị làm lễ đón gió tẩy trần cho đoàn người Giang Lưu.

Từ đầu đến cuối Ngọc Nhi ở bên cạnh không nói tiếng nào, cho dù nhìn thấy cha mình phản đối cuộc hôn nhân của mình và Giang Lưu, vẻ mặt nàng cũng không có biến hóa gì.

Quả nhiên, sau khi nhìn thấy văn điệp thông quan và biết được thân phận của Giang Lưu, trong phút chốc thái độ của hắn xoay chuyển 180 độ.

- Quốc vương bệ hạ…

Nhìn vẻ mặt của quốc vương nước Thiên Trúc, Giang Lưu có thể đoán ra được đại khái tâm tư của hắn, chỉ là trong lời nói vẫn cố kiên trì thêm chút.

- Còn gọi quốc vương bệ hạ làm gì nữa. Chúng ta cũng sắp thành người một nhà rồi mà.

Trên mặt quốc vương nước Thiên Trúc bày ra nụ cười tươi rói, nói với Giang Lưu.

- Đúng là chó má…

Nghe quốc vương nước Thiên Trúc nói, trong lòng Giang Lưu chợt lạnh lẽo.

Thật đúng là… vừa nãy còn quyết tâm phản đối cửa hôn sự này, thế mà giờ quốc vương nước Thiên Trúc đã vội thay đổi thái độ rồi?

Một yến hội mở ra vì để đón gió tẩy trần cho đoàn người Giang Lưu, đáng lẽ ra khách và chủ nên tận lực vui vẻ mới đúng.

Chỉ có điều yến hội này lại khiến cho Giang Lưu ăn không thấy mùi vị gì.

Trong yến hội, thậm chí quốc vương nước Thiên Trúc còn sắp xếp Ngọc Nhi công chúa ngồi cạnh Giang Lưu, để cho Ngọc Nhi và Giang Lưu tiếp xúc nhiều hơn.

Nhìn dáng vẻ vừa nhiệt tình vừa hài lòng của quốc vương, quả thực chỉ còn thiếu điều tuyên bố hôn sự giữa Giang Lưu và Ngọc Nhi công chúa ngay tại chỗ.

Đương nhiên, trong yến hội, Giang Lưu cũng yêu cầu quốc vương nước Thiên Trúc phủ nhận cửa hôn sự này.

Chẳng qua sau khi biết thân phận của Giang Lưu, làm sao quốc vương Thiên Trúc có thể đồng ý?

Ngay cả khi Giang Lưu nói rõ thân phận của mình, quốc vương nước Thiên Trúc cũng chỉ nói việc ném tú cầu này là nhân duyên do trời cao định đoạt, hắn không dám tùy tiện làm hỏng.

Nếu không, hắn nói hắn sợ sẽ bị trời phạt các kiểu gì đó.

Dùng cả thân phận của mình để trấn áp người, nhưng thủ đoạn này cũng không có tác dụng, Giang Lưu còn có thể làm gì nữa chứ?

Vấn đề hôn sự này cũng chỉ còn cách tạm thời trì hoãn, trước tiên cứ bàn bạc kỹ rồi nói sau.

Tạm quyết định như vậy, sau khi mòn mỏi chờ yến hội kết thúc, đoàn người Giang Lưu trở về phòng nghỉ ngơi của mình theo sự sắp xếp của quốc vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận