Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1220: Vương Mẫu Nương Nương mời

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Kiếp nạn thứ sáu mươi: Giải cứu Khương Thượng.

Ở bên trong Tử Trúc Lâm, Kim Quang Bồ Tát Kim Mao Hống tay nâng lấy sổ ghi chép kiếp nạn, nhìn thấy phía trên thêm ra tới một lần kiếp nạn, trong lòng âm thầm cảm khái.

Không ngờ Pháp Sư Huyền Trang thế mà thật sự lại thành công.

Dù cho là Ngọc Hoàng Thượng Đế quyết tâm muốn giết Khương Tử Nha, thế nhưng mà, Pháp Sư Huyền Trang muốn cứu hắn, liền có khả năng thành công.

Thân là trung tâm của Vô Lượng Lượng Kiếp này, hơn nữa thực lực lại có thể so sánh với Chuẩn Thánh vậy thật là có thể làm được rất nhiều chuyện kỳ tích.

- Lấy tu vi bây giờ của Huyền Trang, nếu như thật sự hoàn tất hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh, hẳn cũng đủ để đảm nhận vị trí Tam Thế Phật đi?

Cảm nhận được thực lực bây giờ của Giang Lưu, Kim Mao Hống thầm nói trong lòng.

Chỉ có điều, sau khi nghĩ đến vấn đề này, chợt Kim Mao Hống âm thầm lắc lắc đầu.

Xem cách hành động của Huyền Trang trong khoảng thời gian gần đây rõ ràng cũng không phải là vì muốn thụ phong thành Phật!

- Đa tạ Giáo chủ cứu giúp!

Ở một bên khác, bên ngoài Nam Thiên Môn, Khương Tử Nha nói lời cảm tạ đối với Giang Lưu.

Vì cứu mình, Giáo chủ Giang Lưu này đã làm bao nhiêu công việc, Khương Tử Nha cũng vô cùng rõ ràng, tự nhiên trong lòng còn có cảm kích.

Việc của mình bại lộ, hơn nữa lại là rơi vào trong tay của Ngọc Hoàng Thượng Đế, Ngọc Hoàng Thượng Đế quyết tâm muốn giết mình, Giang Lưu lại có thể cứu được bản thân từ trong tay của Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng là chuyện mà Khưởng Tử Nha không thể ngờ được.

Thứ nhất Khương Tử Nha thấy được Giang Lưu là người có tình có nghĩa, một mặt khác, càng thêm thấy được năng lực của Giang Lưu.

- Khương lão nói cái gì vậy? Thân là Giáo chủ, ta dùng hết toàn lực tới cứu ngài, đây không phải là chuyện đương nhiên hay sao?

Mắt thấy Khương Tử Nha nói lời cảm tạ với mình, Giang Lưu trả lời.

Đúng vậy! Theo Giang Lưu thấy, đây là chuyện bổn phận của bản thân, thân là Giáo chủ, nếu như là ngồi nhìn người dưới tay mình đi chết, vậy mình còn làm Giáo chủ được hay sao?

- Giáo chủ đại nghĩa. . .

Nghe được câu trả lời có vẻ đương nhiên của Giang Lưu, Khương Tử Nha gật đầu nói.

Chẳng qua là nói đến đây thì Khương Tử Nha há to miệng, hình như muốn nói lại thôi.

- Thế nào? Khương lão còn có chuyện gì muốn nói, cứ nói thẳng là được rồi. . .

Nhìn thấy Khương Tử Nha như vậy, Giang Lưu kỳ quái nói.

- Kỳ thật, Giáo chủ, nếu như là cứu ta khá phiền phức, ngài có thể lựa chọn từ bỏ!

Nghe Giang Lưu cổ vũ, Khương Tử Nha trả lời.

- Từ bỏ ư?

Giang Lưu cau mày, hiển nhiên không nghĩ tới Khương Tử Nha lại nói ra câu này.

- Không sai, trước đây, trong Phong Thần Chi Chiến, Tiệt Giáo vì cái gì mà bị chôn vùi rồi? Còn không phải là bởi vì trên dưới toàn giáo đại nghĩa như Giáo chủ vậy hay sao?

Gật nhẹ đầu, Khương Tử Nha nói tiếp.

Lời này của Khương Tử Nha làm cho Giang Lưu trầm mặc. Làm người có tình có nghĩa, đúng là dễ dàng gặp kiếp nạn hay sao? Đây thật sự là một chuyện mỉa mai.

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, đừng nói là Phong Thần thế giới như thế, cho dù trong kiếp trước của bản thân, chuyện không phải là cũng như vậy hay sao?

Người thiện lương, người tốt luôn luôn dễ dàng bị ăn thiệt thòi, đúng là những kẻ hay tính toán chi li, không từ thủ đoạn, vô tình vô nghĩa kia lại dễ dàng chiếm tiện nghi.

Cho nên nói, vô luận kiếp trước vẫn là kiếp này, làm một người tốt luôn luôn đặc biệt khó khăn hay sao?

- Ôi. . .

Nghĩ đến vấn đề này, Giang Lưu âm thầm lắc lắc đầu, không có trả lời.

Bản thân có thể nói cái gì đây? Nói mình về sau sẽ từ bỏ? Bản thân sẽ không thừa nhận câu nói trái lương tâm này.

Còn việc nói đến hào ngôn chí khí? Chuyện mà ngay cả Thánh Nhân Thông Thiên Giáo Chủ đều không làm được, mình có thể làm được hay sao?

Nói cho tới mức này, hình như đã trò chuyện chết rồi, thật lâu không nói gì thêm, Giang Lưu phất phất tay, biểu thị tạm biệt Khương Tử Nha.

Nhìn thấy Khương Tử Nha rời khỏi, Giang Lưu cũng âm thầm thu lại nỗi lòng.

Tuy rằng lần này vì cứu Khương Tử Nha, bản thân thật là hao phí không ít tâm tư, thậm chí tiến một bước đoạn tuyệt với Ngọc Hoàng Thượng Đế, thế nhưng mà, theo Giang Lưu thấy, có thể cứu Khương Tử Nha ra, hành động còn tính là thành công.

Còn về việc quyết liệt với Ngọc Hoàng Thượng Đế ư? Hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh đã sắp đến hồi kết, đường không còn bao xa nữa, đến lúc đó vốn chính là thời điểm triệt để quyết liệt với Thiên Đình và Phật môn.

- Chẳng qua là không ngờ rằng vì bảo vệ sự uy nghiêm của Ngọc Hoàng Thượng Đế, Thái Thượng Lão Quân thế mà lại hi sinh lớn như thế.

Vào lúc này, trong đầu của Giang Lưu lại nghĩ tới chuyện Thái Thượng Lão Quân quỳ xuống dập đầu, trong lòng âm thầm cảm thán.

Sau khi cảm khái một phen, Giang Lưu đang chuẩn bị xoay người rời khỏi, nhưng đúng vào lúc này, lại có hai bóng người xuất hiện ở trước mặt Giang Lưu, cung kính hành lễ với Giang Lưu.

- Bái kiến Thánh Tăng!

Một trái một phải, Thiên Lý Nhãn cùng Thuận Phong Nhĩ ngăn ở trước mặt Giang Lưu.

- Hai vị có lễ!

Hoàn toàn đã không còn khí thế hùng hổ dọa người ở trên đài tử hình trước đó, Giang Lưu vẫn như trước là khiêm tốn, lễ độ, đáp lễ nói.

- Thánh Tăng, Vương Mẫu Nương Nương để chúng ta đến mời Thánh Tăng, nói là có việc muốn tâm sự cùng Thánh Tăng, xin Thánh Tăng di giá cùng chúng ta đi gặp Vương Mẫu Nương Nương. . .

Thiên Lý Nhãn mở miệng, nói với Giang Lưu.

- Vương Mẫu Nương Nương ư?

Sau khi nghe được mục đích của Thiên Lý Nhãn cùng Thuận Phong Nhĩ khi tìm đến mình, Giang Lưu trầm mặc.

Nếu như là Ngọc Hoàng Thượng Đế đến mời mình thì mặc kệ là lý do gì, bản thân cũng muốn từ chối, dù sao mối quan hệ giữa mình cùng Ngọc Hoàng Thượng Đế đã gần như là triệt để gay gắt, không cần thiết phải cố giữ lấy một phần quan hệ mặt ngoài.

Thế nhưng mà, nếu như là Vương Mẫu Nương Nương đến mời, bản thân thật đúng là không tiện cự tuyệt.

Mặc dù Vương Mẫu Nương Nương đã hai lần đều kém chút bị bản thân giết chết, nhưng bên ngoài, bản thân rốt cuộc cũng coi là hoặc nhiều hoặc ít thiếu Vương Mẫu Nương Nương một phần ân tình.

Sơn Hà Xã Tắc Đồ mà bản thân đang một mực sử dụng không phải chính là mượn của Vương Mẫu Nương Nương hay sao?

Trong lòng âm thầm trầm ngâm chốc lát, chợt Giang Lưu gật nhẹ đầu, nói:

- Nếu như Vương Mẫu Nương Nương cho mời, vậy thì bần tăng sẽ bồi hai vị đi một lần!

Kẻ tài cao gan cũng lớn, Thái Cực Đồ tạm thời không nói, bây giờ tay mình cầm hai đại trọng bảo là Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ cùng Đồ Vu Kiếm, thực lực tổng hợp đạt đến cấp độ Chuẩn Thánh, theo Giang Lưu thấy, bản thân vẫn là có đủ năng lực để tự vệ.

Đã như vậy, bản thân có cái gì phải sợ đây?

Đi theo Thiên Lý Nhãn cùng Thuận Phong Nhĩ, rất nhanh, Giang Lưu lại lần nữa đi vào bên trong Nam Thiên Môn, cũng đến Cam Thảo Viên của Vương Mẫu Nương Nương.

Vào lúc này, Vương Mẫu Nương Nương đang ngồi bên bàn đá giữa Cam Thảo Viên, sắc mặt vẫn còn có chút tái nhợt, Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng ngồi ở bên cạnh Vương Mẫu Nương Nương.

Nhìn thoáng qua tới Giang Lưu, biểu cảm ở trên mặt của Ngọc Hoàng Thượng Đế lãnh đạm, cũng không có ý định chủ động chào hỏi.

- Bái kiến bệ hạ, bái kiến Nương Nương. . .

Không nói đến Ngọc Hoàng Thượng Đế lãnh đạm bản thân như thế nào, nếu gặp được và lại không có gì tranh chấp thì Giang Lưu vẫn biểu hiện ra khiêm tốn, lễ độ như trước.

- Pháp Sư Huyền Trang tới rồi sao? Mau ngồi đi!

Ngọc Hoàng Thượng Đế rốt cuộc cũng chủ nhân của tam giới, lòng dạ tự nhiên là có, mắt thấy Giang Lưu chủ động làm lễ ra mắt đối với mình, nếu như là không đáp lời há không phải là sẽ khiến cho người khác nghĩ mình không phóng khoáng rồi hay sao?

Sau khi Ngọc Hoàng Thượng Đế dứt lời, Giang Lưu ngồi xuống ở một chiếc ghế khác quanh bàn.

Còn không đợi Giang Lưu mở miệng hỏi dò Vương Mẫu Nương Nương mục đích gọi bản thân đến đây thì Vương Mẫu Nương Nương lại mở miệng trước, nói:

- Huyền Trang, Sơn Hà Xã Tắc Đồ kia ngươi còn ưa thích chứ?

Nghe Vương Mẫu Nương Nương vừa mở miệng đã nhắc đến chuyện Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Giang Lưu hơi chậm lại, nhưng vẫn gật nhẹ đầu, nói:

- Sơn Hà Xã Tắc Đồ này bần tăng vẫn vô cùng ưa thích, đa tạ Nương Nương đã cho bần tăng mượn dùng!

- Ừm, ưa thích là tốt rồi!

Nghe được câu trả lời của Giang Lưu, Vương Mẫu Nương Nương gật nhẹ đầu nói.

Nói đến đây, dừng lại một chút, Vương Mẫu Nương Nương lại tiếp tục nói:

- Nghe nói trước đó không lâu, giữa Huyền Trang cùng Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn có một vụ đánh cược, có phải hay không?

- Xem ra, mục đích bọn họ gọi ta tới đây là vì Sưu Bảo Kính!

Sau khi nghe được Vương Mẫu Nương Nương nhắc đến chuyện bản thân cùng Văn Trọng đánh cược, Giang Lưu cũng nhanh chóng hiểu rõ mục đích hai người Ngọc Hoàng Thượng Đế và Vương Mẫu Nương Nương khi gọi hắn tới đây.

- Đúng, Nương Nương, bần tăng xác thực đã từng đánh cược với Thiên Tôn!

Mặc dù trong lòng suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh, nhưng ở mặt ngoài, biểu cảm ở trên mặt của Giang Lưu vẫn bình thản như cũ, chỉ thấy hắn gật nhẹ đầu trả lời.

- Nghe nói tiền thắng cược của Huyền Trang ngươi chính là một món bảo vật gọi là Sưu Bảo Kính, chỉ cần xoay mặt bảo kính ra, gọi tên bảo vật mình muốn biết rõ thì sẽ biết được phương vị của bảo vật kia, chuyện này có thực hay không?

Vương Mẫu Nương Nương lại mở miệng hỏi.

- Việc này, bần tăng đúng là vô cùng xấu hổ. . .

Sau khi nghe được lời nói của Vương Mẫu Nương Nương, Giang Lưu cúi đầu, tỏ vẻ cực kỳ áy náy nói.

- Hổ thẹn? Vì cái gì hổ thẹn?

Thấy biểu hiện lúc này của Giang Lưu, Vương Mẫu Nương Nương hỏi.

- Lúc ấy bần tăng thật là nói qua lời như vậy, nhưng trên thực tế, cái gọi là Sưu Bảo Kính kia chính là bần tăng nói dối! Ở trong tay của bần tăng kỳ thật cũng không có dạng bảo vật giống như là Sưu Bảo Kính!

Giang Lưu mở miệng, phủ nhận.

- Là thật như vậy hay sao?

Nghe được câu trả lời của Giang Lưu, Ngọc Hoàng Thượng Đế vẫn luôn trầm mặc ở bên cạnh vào lúc này không nhịn được mở miệng, nhíu mày nhìn chằm chằm vào Giang Lưu, nói:

- Ý của ngươi là lúc trước nói dối? Vẫn là bây giờ nói dối?

Hiển nhiên, Ngọc Hoàng Thượng Đế đây là hoài nghi Giang Lưu bây giờ đang lừa gạt mình.

Nghe được câu hỏi chất vấn này của Ngọc Hoàng Thượng Đế, Giang Lưu cúi đầu, trong miệng tuyên một tiếng phật hiệu, trầm tĩnh không đáp.

Mà nhìn thấy thái độ kháng cự không trả lời này của Giang Lưu, biểu cảm ở trên mặt của Ngọc Hoàng Thượng Đế càng thêm khó coi mấy phần.

Huyền Trang đây là hoàn toàn không có để bản thân, vị chủ nhân của tam giới này ở trong lòng, ngay cả mình tra hỏi vậy mà cũng kháng cự không trả lời?

- Nguyên lai, đây chỉ là lời nói dối thôi sao?

Mắt thấy biểu cảm ở trên mặt của Ngọc Hoàng Thượng Đế càng thêm khó coi, cuộc nói chuyện đối chọi gay gắt giữa hắn cùng Giang Lưu cũng làm cho bầu không khí trở nên đè nén hơn, Vương Mẫu Nương Nương buộc phải tiếp lời thay để hòa hoãn không khí.

- A Di Đà Phật, bần tăng hổ thẹn!

Cúi đầu, Giang Lưu tỏ ra đã biết mình làm sai.

- Đều nói Pháp Sư Huyền Trang chính là Thánh Tăng, không nghĩ tới, ngươi thế mà cũng sẽ biết nói dối, khụ khụ. . .

Nhẹ nhàng cười một tiếng, câu nói của Vương Mẫu Nương Nương làm cho bầu không khí hòa hoãn hơn không ít. Chẳng qua là ngay trong khi cười, biểu cảm ở trên mặt của bà lại đột nhiên biến đổi rồi bà chợt nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Ngọc Hoàng Thượng Đế xoay đầu lại, duỗi một cái tay ra đặt ở trên lưng của Vương Mẫu Nương Nương, hào quang màu vàng phun trào, trợ giúp Vương Mẫu Nương Nương ổn định thương thế ở trên người của mình.

Nói chuyện đến nơi đây, tự nhiên là không có chuyện gì để nói nữa, sau khi trầm mặc một lát, Giang Lưu đứng dậy cáo từ.

- Thánh Tăng đã lâu không đến Cam Thảo viên này của ta đi? Thưởng thức một chút cảnh sắc rồi đi không muộn!

Vương Mẫu Nương Nương mở miệng giữ lại.

- Không được, bần tăng gánh vác trách nhiệm đi Tây Thiên thỉnh kinh. Chờ sau khi trách nhiệm này kết thúc, bần tăng sẽ lại đến quấy rầy Nương Nương!

Cũng biết rõ Vương Mẫu Nương Nương giữ lại chẳng qua là mặt ngoài khách sáo mà thôi. Sau khi nở nụ cười từ chối nhã nhặn, Giang Lưu nói lời cáo từ Ngọc Hoàng Thượng Đế cùng Vương Mẫu Nương Nương rồi xoay người rời khỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận