Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1307: Tiêu trừ nhân quả



Lời nói của Vương Mẫu nương nương, ở một mức độ nào đó, có thể coi là nhận thua.

Dù sao ở trận chiến bên này, Ngọc Đế vẫn luôn không bắt được Giang Lưu, trên cơ sở này lại nói muốn thương lượng giải quyết vấn đề, không phải nhận thua thì là gì?

Nét mặt của Giang Lưu mang vẻ suy tư, trầm tư suy nghĩ một lúc mới chợt gật đầu nói:

- Nếu Vương Mẫu nương nương đã nói như vậy, vậy thì, cứ tạm thời nghe thử ý của ngươi đi!

Giang Lưu hôm nay đến là để gây sự, thứ nhất vì để lật lại bản án cho Kính Hà Long Vương, thứ hai là muốn làm cho Ngọc Hoàng Đại Đế bẽ mặt.

Xét theo tình hình hiện tại, việc lật lại bản án cũng ổn rồi.



Mà Ngọc Đế xông lên động thủ trước, nhưng lại khó đánh bại được mình, hắn cũng xem như là bẽ mặt rồi.

Thế nên, mục đích của mình coi như đã hoàn thành một nửa, dựa vào vấn đề nhân quả của Vương Mẫu nương nương, nàng đề xuất muốn thương lượng giải quyết chuyện này, Giang Lưu đương nhiên là đồng ý.

Sau khi Giang Lưu đồng ý, Vương Mẫu nương nương mới mở miệng để chư vị Tiên gia có mặt đều giải tán, còn mình thì đưa mọi người của đoàn thỉnh kinh Tây Hành trở về trong tẩm cung, bàn bạc xem những chuyện tiếp theo nên xử lý ra sao.

Nếu Vương Mẫu đã nói kêu mọi người giải tán, đương nhiên chư vị Thần Tiên vây xung quanh đây cũng không mặt dày đi theo, từng người sau khi cáo biệt đều quay người rời đi.

Còn phản ứng của Lý Linh quan cũng rất nhanh nhẹn, sau khi đảo mắt vài vòng, cũng không hề có ý định ở lại Thiên Đình, sợ rằng sau khi mọi chuyện xong xuôi Ngọc Đế sẽ tìm mình để tính sổ, vậy nên, cả người Lý Linh quan vừa nhoáng lên là đã trực tiếp rời khỏi Thiên Đình, hướng về phía thành Trường An đi đầu hàng.

Sau khi Giang Lưu cùng đoàn người đi vào tẩm cung của Ngọc Đế và Vương Mẫu rồi ngồi xuống, đợi mấy tiên nga dâng trà lên xong, Vương Mẫu nương nương vẫy tay, để cho những tiên nga này lui xuống, thậm chí để các nàng canh gác ngoài cửa, không cho người khác đến quấy rầy.

Cuối cùng, sau khi cửa của tẩm cung đều đã đóng hết lại, ở đây chỉ còn lại mấy người Giang Lưu và Ngọc Đế Vương Mẫu.

- Huyền Trang...



Lúc này Ngọc Đế đang trong cơn tức giận, nên không hề có ý muốn nói, chức chủ sự đặt lên người Vương Mẫu nương nương:

- Về hai yêu cầu mà ngươi đặt ra, bản cung suy nghĩ một lúc, về chuyện Kính Hà Long Vương sống lại, cũng không phải là không thể đáp ứng.

- Nhưng ngươi cần phải hiểu rằng, mặc dù chuyện Kính Hà Long Vương giả mạo ý chỉ của Ngọc Đế là chuyện tình hữu khả nguyên, nhưng tội mà hắn phạm phải dù sao cũng là tội chết, Ngọc Đế giết hắn, cũng xem là hợp lý! Bọn ta đồng ý cho hắn sống lại, cũng coi như đã cho ngươi mặt mũi rồi!

Lời của Vương Mẫu nương nương quả thực có lý, chuyện này cũng giống như ở thế giới hiện thực, có người vì để góp tiền thuốc thang cho con gái mà đi cướp giật, tuy rằng tình hữu khả nguyên, nhưng dù sao cướp giật cũng là việc phạm pháp, không thể vì ngươi tình hữu khả nguyên mà miễn xá cho việc làm tội lỗi của ngươi.

Vương Mẫu nương nương nói đặc xá cho tội của Kính Hà Long Vương, là để giữ thể diện cho chính mình, những câu nói này nói cũng rất đúng.

Cũng hiểu được Vương Mẫu nương nương nói có lý, Giang Lưu gật gật đầu, nói cảm ơn:

- Đa tạ Vương Mẫu nương nương.

Khẽ gật đầu, nghe Giang Lưu nói câu cảm ơn này, hiển nhiên Vương Mẫu nương nương cảm thấy rất thoải mái, lập tức tiếp lời:

- Chuyện Kính Hà Long Vương sống lại, ta đã cho Huyền Trang ngươi thể diện, vậy thì, về chuyện chiếu tự định tội, vẫn mong Huyền Trang ngươi có thể nhường một bước!

- Vào thời kỳ đặc biệt này, nếu như thanh thế của Ngọc Đế lại hạ thấp, hậu quả khó mà lường được, rồi thì, Tam giới hỗn loạn, sinh linh đồ thán, đây cũng không phải là cục diện mà Huyền Trang ngươi muốn thấy đúng không?

Lời của Vương Mẫu, khiến trong lòng Giang Lưu oán thầm:

- Nếu như ta nói, đây chính là cục diện mà ta muốn thấy thì sao?

Đương nhiên, những lời này Giang Lưu chỉ nói trong lòng mà thôi, nói thành lời thì hiển nhiên là không thể được.

Ngoài mặt, Giang Lưu há miệng, nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ bối rối, nói:

- Vào thời kỳ đặc biệt? Không biết thời kỳ đặc biệt mà nương nương nói đến, là có ý gì?

Nghe Giang Lưu lại còn dò hỏi rõ ngọn ngành thời kỳ đặc biệt là chuyện gì, chân mày của Ngọc Đế lại hiện lên vẻ tức giận.

Có điều, Vương Mẫu nương nương ở bên cạnh lại thầm nháy mắt với Ngọc Đế, khẽ lắc đầu.

Ngọc Đế hơi hé miệng, rồi lại ngậm miệng lại, không nói nữa!

Được rồi, bây giờ, việc thương lượng vẫn là để Dao Cơ làm đi!

Vương Mẫu nương nương ngược lại không hề có bộ dạng sĩ diện, mở miệng giải thích với Giang Lưu:

- Huyền Trang ngươi thực sự là không biết sao? Roi Đả Thần trong tay Ngọc Đế bị mất rồi, không ít Tiên gia trong Tiên giới đều rục rịch manh động, lại cộng thêm chuyện của quận Phượng Tiên này, uy danh của Ngọc Đế cũng đã không tốt như trước nữa rồi!

- Nếu như vào thời điểm mấu chốt này mà còn hạ chiếu tự định tội, uy danh lại rơi xuống ngàn trượng, sau đó, toàn bộ Thiên Đình mà náo loạn cả lên, tất nhiên sẽ dẫn đến cảnh sinh linh đồ thán, chắc hẳn cục diện như vậy, Huyền Trang ngươi cũng không muốn nhìn thấy chứ?

- Ai...



Lời của Vương Mẫu nương nương, khiến Giang Lưu thầm thở dài trong lòng một tiếng.

Mặc dù trước nay không coi chính mình như một nhân vật thánh mẫu bình thường, nhưng nếu vì mình mà dẫn đến cảnh sinh linh đồ thán, Giang Lưu quả thực cũng cảm thấy lương tâm bất an.

Cái nơi Tiên Phật khắp trời này, cho dù nhìn chướng mắt đến cỡ nào, nhưng ít nhất phàm trần mà có xuất hiện đại yêu ma, tu sĩ bình thường cầu nguyện lên trời, Thiên Đình đều sẽ phái Thiên binh Thiên tướng hùng mạnh hạ phàm trấn áp, đây là sự thật.

Sau một hồi im lặng, Giang Lưu mở miệng, tỏ vẻ đã nhường nửa bước:

- Đám người bần tăng đến Thiên Đình để tìm Ngọc Đế đòi công đạo, cũng đã đáp ứng Tiểu Bạch rồi! Nếu như Kính Hà Long Vương phạm lỗi, bị giết, thế cho nên nhiều năm như vậy phải biến thành cô hồn dã quỷ, nhưng Ngọc Đế phạm lỗi, lại không có tự phạt gì cả, vậy bần tăng phải giải thích với Tiểu Bạch ra sao, phải giải thích với Kính Hà Long Vương ra sao!

Lần này lên trời tru diệt Ngọc Đế? Trước giờ Giang Lưu chưa từng có mong ước xa vời như vậy.

Vì chuyện của Kính Hà Long Vương, khiến Ngọc Đế hạ chiếu tự định tội? Nói thực lòng, Giang Lưu cũng không mơ ước cao xa đến thế.

Sở dĩ mở miệng như vậy chẳng qua chỉ vì rao giá trên trời, đợi Ngọc Đế hắn xuống đất trả tiền mà thôi.

Nếu như Vương Mẫu nương nương đã lên tiếng, vậy chuyện lần này tìm một cục diện mà cả hai bên đều có thể chấp nhận, chuyện lên trời bới móc lần này, cũng xem như là đã hoàn thành viên mãn.

Nhìn bộ dạng không muốn bỏ cuộc của Giang Lưu, Vương Mẫu nương nương cũng biết sau khi Ngọc Đế tự mình nhận sai, không lấy ra chút gì đó thì không qua được cửa này, ngay sau đó, mở miệng hỏi:

- Thế này đi, đợi Kính Hà Long Vương sống lại xong, ta và Ngọc Đế đích thân xin lỗi hắn tại Lăng Tiêu bảo điện, sau đó, phong cho hắn là Tam giới Hà Long Vương được không?

Nghe lời của Vương Mẫu nương nương, Giang Lưu nghiêm túc nói:

- Đây chỉ là bồi thường cho Kính Hà Long Vương mà thôi, không phải là tự phạt!

Nghe lời này của Giang Lưu, Ngọc Đế ngồi bên cạnh không thể nhịn được nữa, giận dữ quát lớn:

- Huyền Trang, ngươi đừng có mà được một tấc tiến một thước!

Theo như Ngọc Đế thấy, chính hắn đã nhận sai trước mọi người, bây giờ Vương Mẫu nương nương lại còn đồng ý ra mặt xin lỗi con chạch nhỏ Kính Hà Long Vương nữa, còn muốn gia phong tiên chức của hắn, đây đã là việc nhượng bộ lớn nhất mà hắn làm ra rồi.

Tự phạt? Lẽ nào còn muốn mình tự phạt mấy chục roi chắc?



Nếu thực sự bị ép đến như vậy, vậy thì cái chức vị Ngọc Đế này của mình còn muốn làm nữa hay không?

Nhìn dáng vẻ giận dữ của Ngọc Đế, Vương Mẫu nương nương ngồi bên cạnh cũng có thể hiểu được tâm trạng của hắn, mở miệng gọi một tiếng, khẽ lắc đầu với hắn:

- Hạo Thiên...

Sau đó, ánh mắt của Vương Mẫu nương nương lại tiếp tục hướng về người Giang Lưu, nghiêm giọng nói:

- Huyền Trang, ý của ngươi là, Ngọc Đế nhất định phải tự phạt? Nếu không, ngươi tuyệt đối không chịu bỏ qua đúng không?

Thấy giọng nói của Vương Mẫu nương nương đã trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều, Giang Lưu sau một hồi im lặng, mới nhả ra lần nữa:

- Cũng không phải là không thể...

- Sư phụ?!



Đến lúc này rồi, sư phụ lại lùi một bước với Vương Hậu? Điều này khiến mấy người đám Tôn Ngộ Không đều kinh ngạc nhìn Giang Lưu.

Còn lùi thêm nữa, vậy có khi chuyện lên trời để đòi công đạo này sẽ biến thành trò cười luôn không?

Chỉ để Ngọc Đế nhận sai bằng lời nói là xong rồi sao?

Còn về việc làm Kính Hà Long Vương sống lại? Có Hồi Hồn Đan trong tay, vốn dĩ chuyện làm Kính Hà Long Vương sống lại không phải việc khó khăn gì, căn bản không cần đến sự cho phép của Ngọc Đế!

- Ồ? Huyền Trang, nói thử xem...



Nghe Giang Lưu nói như thế, trong lòng Vương Mẫu nương nương khẽ dao động, có hơi kỳ vọng nhìn vào Giang Lưu.

Nhìn dáng vẻ sục sôi khí thế trên Lăng Tiêu bảo điện của hắn lúc trước, không ngờ rằng, vào trong tẩm cung này, thế mà lại trở nên dễ nói chuyện hơn sao?

Giang Lưu mở miệng, hỏi Vương Mẫu nương nương.

- Vương Mẫu nương nương, trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ này của ngươi có càn khôn, những ngày nay, bần tăng dùng để thưởng thức cảnh đẹp, có rất nhiều thu hoạch, vậy xem ra, coi như đám người của bần tăng đều có nhân quả với nương nương nhỉ?

- Nếu như nương nương đồng ý, việc Ngọc Đế tự phạt đến đây có thể bỏ qua, cũng không cần bệ hạ phải xin lỗi Kính Hà Long Vương trước mặt mọi người nữa, chỉ cần nương nương xem như tiêu trừ nhân quả lần này là được, thế nào?

Đúng vậy, đây chính là mục đích của Giang Lưu.

Bởi vì nguyên do nợ nhân quả, Giang Lưu cũng không dám xuống tay với Vương Mẫu nương nương nữa, nếu như có thể tranh thủ cơ hội, tiêu trừ nhân quả lần này, Giang Lưu có thể tìm cơ hội giết Vương Mẫu nương nương thêm một lần nữa!

Dù sao, so với việc khiến Ngọc Đế tự phạt để mất mặt, có thể trực tiếp giết chết Vương Mẫu đương nhiên là có giá trị hơn!

- Dùng nhân quả Sơn Hà Xã Tắc Đồ lần này, đổi lấy việc Ngọc Đế tự phạt lần này?

Lời nói của Giang Lưu khiến Vương Mẫu nương nương kinh ngạc nhìn về phía Giang Lưu, trong lòng thầm suy tư.

Thực ra, chỉ là đưa Sơn Hà Xã Tắc Đồ cho bọn họ mượn vài ngày, chủ yếu hơn là vì nghĩa nữ Tử Hà tiên tử chọn Sơn Hà Xã Tắc Đồ, mới cho bọn họ mượn.

Cho dù là nhân quả, cũng chỉ là một chút xíu mà thôi, bọn họ lại dùng một chút nhân quả không đáng để vào mắt ấy để đổi với việc Ngọc Đế tự phạt?

Nhất định là có chuyện kì quái gì đó!



Chẳng lẽ, Sơn Hà Xã Tắc Đồ trong tay bọn họ có thể phát huy ra tác dụng khổng lồ mà chính mình cũng không biết sao?

Thấy bộ dạng không nói gì thật lâu của Vương Mẫu nương nương, Giang Lưu không khỏi thúc giục một câu.

- Thế nào? Nương nương, ngươi có bằng lòng không?



Suy trước nghĩ sau, vẫn không nghĩ ra là nguyên cớ gì, cuối cùng Vương Mẫu nương nương gật đầu, nói:

- Nếu đã như thế, vậy thì tất cả những đề nghị mà ngươi đề ra này, bản cung đều tiếp nhận!

- Được thôi, nếu đã như vậy, mấy thầy trò chúng ta cáo biệt tại đây!



Nghe được Vương Mẫu nương nương gật đầu đồng ý, Giang Lưu rất dứt khoát đứng dậy cáo từ, tuyệt không dài dòng dây dưa.

Thậm chí, nhìn còn có vẻ sợ Vương Mẫu nương nương sẽ đổi ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận