Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1348: Hoan Hỉ Phật mất mạng



Bùn nâu rơi vào đũng quần, không phải cứt thì cũng là phân!

Lúc này, Hoan Hỉ Phật có thừa nhận tất cả mọi chuyện có liên quan tới mình không đã không còn quan trọng, quan trọng là mọi người đều thấy có liên quan tới hắn.

Cho dù hắn có biện minh thế nào đi chăng nữa thì cũng là đuối lý.

Tuy rằng quả thật không có ai có thể chứng minh mọi chuyện đúng là do hắn làm, nhưng mà Hoan Hỉ Phật cũng không thể chứng minh mọi chuyện không phải hắn làm nha!

- Công Đức Phật…

Mắt thấy sự việc phát triển tới tình trạng này, Đà Long Quái đứng bên cạnh vẫn luôn không mở miệng cất tiếng nói:

- Cao Dương công chúa để ta mang vong hồn này tới, mục đích chỉ có một, đó chính là hi vọng Công Đức Phật ngươi có thể chủ trì công đạo cho Nhân tộc!

Cao Dương là con gái của Lý Thế Dân, mà Lý Thế Dân là Nhân Vương hiện tại!

Như vậy, Cao Dương muốn Giang Lưu chủ trì công đạo cho Nhân tộc, chuyện này đương nhiên cũng có thể nói là hợp tình hợp lý!

- Được, yên tâm!

Nghe vậy, Giang Lưu cũng nghiêm túc gật đầu, đưa ra lời hứa hẹn của mình.

Sau đó ánh mắt Giang Lưu rơi xuống người Hoan Hỉ Phật, hai mắt hơi nheo lại, ánh lạnh lưu chuyển trong mắt.

Nhìn sự biến hóa trong ánh mắt của Giang Lưu, cảm nhận được sát ý ẩn chứa trong đó, trong lòng Hoan Hỉ Phật khẽ run lên, cảm thấy hoảng sợ theo phản xạ.

Chợt, Hoan Hỉ Phật bỗng chỉ vào Minh Phi bên cạnh, nói:

- Công Đức Phật, mọi chuyện này đều do nàng, không có liên quan tới ta!

Lời vừa nói ra, thần sắc mọi người ở đây đều thay đổi, ngạc nhiên nhìn Hoan Hỉ Phật.

Hiển nhiên, ai cũng không ngờ rằng vào thời điểm mấu chốt, Hoan Hỉ Phật thế mà lại nói ra những lời này, đẩy mọi trách nhiệm lên người Minh Phi.

Ánh mắt Hoan Hỉ Phật nhìn Giang Lưu, lớn tiếng biện minh cho mình:

- Công Đức Phật, chuyện này ngươi cũng biết rồi đấy, nàng lén lút rời đi, ta cũng không có biết, chắc là nàng mưu hại tiểu cô nương này, sau đó phụ thân lên người nàng! Ta là sau này mới tìm được nàng, mọi chuyện không có liên quan tới ta!

Chỉ là, mặc dù lời này của hắn nghe cũng có lý, nhưng không ít người đều nhìn Hoan Hỉ Phật với ánh mắt khinh bỉ.

Ở thời điểm mấy chốt, đẩy hết trách nhiệm lên một nữ nhân, nhìn thế nào cũng có vẻ quá tệ đúng không?

Nhưng trên mặt Tôn Ngộ Không bên cạnh lại lộ vẻ trào phúng, âm thầm lắc đầu nói:

- Đây chính là người trong Phật Môn đây! Quả nhiên không sai…

Minh Phi vốn phụ thân lên người Xảo Nhi ở bên cạnh cũng trợn trừng mắt, nhìn Hoan Hỉ Phật với vẻ khó tin.

Hiển nhiên, nàng cũng thật sự không ngờ rằng vào lúc này, Hoan Hỉ Phật thế mà lại đẩy nàng ra làm tấm chắn.

- Này, như thế này rồi ngươi còn theo hắn làm gì, ta thấy chi bằng ngươi theo lão Trư ta đi, ít nhất lão Trư ta sẽ không làm nổi chuyện cầm nữ nhân ra làm bia đỡ đạn!

Trư Bát Giới ở bên cạnh tiến lại gần Minh Phi, thấp giọng nói.

Nghe vậy, Minh Phi nhìn Trư Bát Giới một cái, lại nhìn Hoan Hỉ Phật, cuối cùng thở dài một hơi, ánh mắt cũng rơi lên người Giang Lưu.

Niệm một tiếng Phật hiệu, đương nhiên Giang Lưu sẽ không đồng ý với phương thức xử trí này của Hoan Hỉ Phật, lắc đầu nói:

- A Di Đà Phật, ngươi đẩy mọi chuyện lên người một nữ nhân, điều này không thích hợp lắm thì phải?

Nhìn Giang Lưu có vẻ quyết tâm muốn truy cứu trách nhiệm của mình, Hoan Hỉ Phật vội vàng nói:

- Nhưng mà, Công Đức Phật, ngươi phải tin vào sự thật chứ! Chuyện này thực sự không liên quan tới bản tọa!

Nói tới đây, Hoan Hỉ Phật hơi dừng một lát, lại nói tiếp:

- Mặt khác, Công Đức Phật, chuyện này ngươi đừng xúc động, trên tay ngươi còn đeo vòng Cấm Thần đấy. Ngươi cũng đừng quên, vì sao cái vòng Cấm Thần này lại được đeo vào tay ngươi!

Nghe giọng điệu mang ý uy hiếp của Hoan Hỉ Phật, Giang Lưu dõng dạc nói:

- A Di Đà Phật, thân là đệ tử Phật Môn, dĩ nhiên phải có trách nhiệm thanh trừ phần tử xấu cho Phật Môn! Nếu thật sự là như vậy, Phật Tổ cũng chỉ sẽ khen ta, tuyệt đối không trách ta!

Huống hồ, việc này do Cao Dương công chúa phó thác, Công Đức Phật hành sự cũng chỉ vì trợ giúp Cao Dương công chúa. Nếu Phật Tổ thực sự trách tội, Cao Dương công chúa và Nhân tội đều nguyện ý gánh!

Cùng lúc đó, Đà Long Quái bên cạnh cũng lên tiếng, xem như là bày tỏ thái độ của mình lúc này.

- Xong!

Nghe Đà Long Quái nói, trong lòng Hoan Hỉ Phật trầm xuống, âm thầm lẩm bẩm.

Đúng thế, Nhân tộc nguyện ý gánh vác hậu quả? Như vậy, nếu Công Đức Phật ra tay thì càng không kiêng kỵ gì đi?

Trong lòng Hoan Hỉ Phật sắp bật khóc luôn rồi.

- Quả nhiên, cái chín chín tám mốt kiếp nạn của việc đi Tây Thiên thỉnh kinh này đã tới thời điểm mấu chốt cuối cùng rồi, đều là sát kiếp cả!

- Ngộ Không…

Nếu mình bị vòng Cấm Thần trói buộc, hiển nhiên Giang Lưu cũng không có ý phải tự mình ra tay, chỉ nhìn sang bên cạnh nói với Tôn Ngộ Không.

Nghe Giang Lưu gọi, đương nhiên Tôn Ngộ Không hiểu hắn có ý gì. Hắn nhếch miệng cười, tay cầm gậy Như Ý Kim Cô đi tới trước mặt Hoan Hỉ Phật, mắt lộ tia hung ác.

Nhìn gậy Kim Cô trong tay Tôn Ngộ Không vung lên, trong lòng Hoan Hỉ Phật kinh hãi, vội vàng hét lên với Tôn Ngộ Không:

- Chờ đã, Đại Thánh, ngươi đây là muốn làm gì?

Nghe Hoan Hỉ Phật hỏi, Tôn Ngộ Không trả lời:

- Hì hì hì, lão Tôn ta muốn làm gì? Giết người thì đền mạng, thiếu nợ phải trả tiền, đây không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?

Chỉ vào Xảo Nhi bên cạnh, Hoan Hỉ Phật vội vàng nói:

- Từ đã, Công Đức Phật, có chuyện nói rõ ràng, không phải tiểu cô nương này đã sống lại rồi sao? Làm gì có chuyện giết người đền mạng chứ!

- A Di Đà Phật, nếu không phải bần tăng vừa lúc đi ngang qua đây, nếu không phải bần tăng có lòng từ bi, nguyện ý ra tay can thiệp, Xảo Nhi chết rồi, sao có thể sống lại được? Mặt khác…

Giang Lưu nói đến đây, hơi dừng lại rồi nói tiếp:

- Mặt khác, nếu Xảo Nhi có thể sống lại trong tay bần tăng, thì mặc dù hôm nay Hoan Hỉ Phật có bị xử tử tại chỗ, cũng có khả năng có thể sống lại!

Quăng những lời này ra, chợt, Giang Lưu hơi hơi nghiêng người nhìn sang, nhìn về nơi khác.

Nhìn Giang Lưu xoay người đi, đương nhiên Tôn Ngộ Không hiểu ý của hắn. Sư phụ đây là không muốn nói thêm gì với Hoan Hỉ Phật nữa đúng không?

Dĩ nhiên, Tôn Ngộ Không cũng biết mình nên làm gì rồi.

Mắt thấy gậy Kim Cô của Tôn Ngộ Không rơi xuống, trong miệng Hoan Hỉ Phật lớn tiếng kêu to:

- Từ đã, Đại Thánh gia, chuyện gì cũng phải từ từ, chờ chút đã…

Chỉ là, gậy Kim Cô của Tôn Ngộ Không có rơi xuống hay không, sao ý chí Hoan Hỉ Phật có thể quyết định được?

Ánh đỏ trên gậy Kim Cô lóe lên, trực tiếp phát động hiệu quả Song Sinh Tinh Du, tất cả năng lực phòng ngự đều chuyển thành lực công kích.

Ngay sau đó, gậy Như Ý Kim Cô của Tôn Ngộ Không đập mạnh xuống đầu của Hoan Hỉ Phật.

Lúc trước bị Mộng Ma đánh nặng một trận, Hoan Hỉ Phật vốn đã có thương tích trong người, giờ đương nhiên khó có thể ngăn cản một gậy này của Tôn Ngộ Không.

Sau khi hét thảm một tiếng ngắn ngủi, thân hình hắn ngã thẳng xuống đất.

Trong mắt Giang Lưu có thể thấy rõ thanh máu trên đầu Hoan Hỉ Phật trực tiếp về không, lâm vào trạng thái trọng thương sắp chết.

Sau đó, Tôn Ngộ Không lại bổ sung một gậy, giết Hoan Hỉ Phật ngay tại chỗ, một luồng vong hồn bay về phía U Minh Địa Phủ.

Hiển nhiên Giang Lưu đã sắp xếp xong tất cả. Nguyên Linh cầm hồ lô Cửu Cửu Tán Hồn trong tay, đang chờ trên đường Hoan Hỉ Phật phải đi ngang qua để đến Địa Phủ.

Sau đó, thu vong hồn của Hoan Hỉ Phật vào trong hồ lô Cửu Cửu Tán Hồn.

Nhắc nhở: Thu được 2265 vạn điểm kinh nghiệm, thu được 8825 lượng tiền vàng!

Tuy Giang Lưu không tự mình ra tay, nhưng bởi vì trạng thái chung đội với Tôn Ngộ Không nên sau khi Hoan Hỉ Phật bị giết, âm thanh thu được điểm kinh nghiệm vang lên trong đầu Giang Lưu.

- Lợi hại! Quả nhiên hung hãn mà!

Mộng Ma ôm tâm thái xem kịch vui ở bên cạnh thấy Hoan Hỉ Phật của Phật thế mà cứ bị tru diệt như vậy, trong lòng không khỏi âm thầm thán phục, còn có hơi nghĩ mà sợ!

Về hung danh của đoàn thỉnh kinh Tây Hành, Mộng Ma ít nhiều gì cũng có nghe thấy, nhưng dù có nghe nhiều hơn thì cũng không rung động bằng việc tận mắt nhìn thấy được!

Vốn còn thấy Huyền Trang rất xấu tính, mỗi lần đều đánh mình tới chết khiếp, lại chữa trị tốt cho mình, lại đánh tiếp.

Nhưng giờ xem ra, ít nhất cái mạng nhỏ của mình vẫn được bảo vệ. Không giống như Phật Đà của Phật Môn này, nói giết là giết thật!

Mọi chuyện đã lắng xuống, trong lòng cũng có hơi run run, Mộng Ma mở miệng chào Giang Lưu:

- Công Đức Phật à! Bên ta còn có chút việc, tạm thời phải rời đi…

- A Di Đà Phật, tạm biệt các hạ! Đa tạ đã ra tay tương trợ!

Nghe Mộng Ma chào tạm biệt, Giang Lưu xoay người lại, vẫn là bộ dạng khiêm tốn lễ độ đó.

Có điều, nhìn dáng vẻ này của Giang Lưu, Mộng Ma hoàn toàn không dám tin rằng hắn là người dễ nói chuyện nữa.

Gật đầu một cái, sau đó xoay người rời đi, biến nhanh trong tầm mắt của Giang Lưu với tốc độ cực nhanh.

Hoan Hỉ Phật cũng đã chết trong tay của Giang Lưu rồi. Lúc này, Minh Phi bên cạnh yên lặng cúi đầu đi tới, dáng vẻ đã sớm nghĩ xong chuẩn bị tiếp thu hết thảy.

Nhưng mà Giang Lưu cũng không có ý muốn ra tay với nàng. Trong miệng thấp giọng niệm một tiếng Phật hiệu xong, Giang Lưu mở miệng nói:

- A Di Đà Phật, ngươi đi đi!

- Ngươi muốn thả ta đi?

Bỗng dưng nghe thấy Giang Lưu muốn thả mình đi, Minh Phi ngẩng đầu lên, nhìn Giang Lưu với vẻ kinh ngạc.

- Đi đi thôi!

Khẽ lắc đầu, Giang Lưu cũng không có ý nhiều lời giải thích.

Lúc âm thầm trao đổi với Kim Mao Hống, Giang Lưu biết Minh Phi này nghe theo chỉ lệnh của Hoan Hỉ Phật, đến đây tạo kiếp nạn cho mình. Nàng chỉ là một tòng phạm mà thôi, huống hồ cũng là thân bất do kỷ.

Hơn nữa tu vi của nàng cũng thấp, chỉ có tu vi cảnh giới Thiên Tiên mà thôi, giết cũng chẳng có điểm kinh nghiệm gì.

Vì vậy, Giang Lưu không có ý ra tay với nàng.

- Vậy, đa tạ Công Đức Phật!

Nhìn dáng vẻ Giang Lưu không có ý nói giỡn, Minh Phi nhìn Giang Lưu một cái thật sau, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận