Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 199: So Tuổi Tác Trước Ngũ Trang Quán

Nhắc nhở: Điểm kinh nghiệm cộng 4.
Nhắc nhở: Điểm kinh nghiệm cộng 4.
Nhắc nhở: Điểm kinh nghiệm cộng 4. Giang Lưu khoanh chân ngồi trên lưng Bạch Long Mã, tiếp tục tây hành, tu luyện công pháp Thiên Long Thiền Âm, điểm kinh nghiệm từng giờ từng phút đề thăng.
Cái tầng thứ tư Thiên Long Thiền Âm công pháp này, tự nhiên là thu điểm kinh nghiệm phải nhanh hơn tầng thứ ba không ít.
Từ lúc qua năm đến bây giờ, đã hơn nửa tháng, mấy ngày trước đây, cuối cùng Giang Lưu gom góp đủ 50 vạn điểm kinh nghiệm, một lần đột phá đẳng cấp, đạt đến cấp 31.
Dựa theo tu vi cảnh giới Tây Du thế giới này phân chia, hiện tại Giang Lưu cũng chính thức bước vào Ngự Pháp cảnh.
Bước vào Ngự Pháp cảnh, tự nhiên, chuyện thứ nhất Giang Lưu làm, chính là dùng điểm kỹ năng tăng Thiên Long Thiền Âm công pháp lên tới tầng thứ tư.
Dùng làm công kích tất nhiên lực công kích tầng thứ tư Thiên Long Thiền Âm mạnh hơn.
Đương nhiên, Giang Lưu để ý nhất vẫn là tốc độ thu hoạch điểm kinh nghiệm, cũng tăng theo đạt đến 4 điểm.
Nhìn nhìn nhân vật bản diện, tự thân đẳng cấp hiện tại là cấp 31, trước mắt có được 8 vạn điểm kinh nghiệm trái phải.
Bất quá, từ cấp 31 tăng lên tới cấp 32, cần trọn vẹn 70 vạn điểm kinh nghiệm, cũng không phải dễ dàng thu hoạch như vậy.
- Sư phụ a, ngươi xem sắc trời này cũng không sớm, chúng ta có nghỉ ngơi một chút hay không?
Mắt thấy mặt trời ngã về tây, đột nhiên Trư Bát Giới mở miệng đề nghị Giang Lưu.
Cái này dựa theo thời gian thế giới hiện thực đến xem, mới khoảng bốn giờ chiều a? Nhìn sắc trời một chút, khóe miệng Giang Lưu hơi co quắp một chút, luôn cảm thấy tâm tư Trư Bát Giới muốn kéo dài thời gian còn hơn mình rất nhiều?
Mới bốn giờ chiều liền chuẩn bị dừng lại nghỉ ngơi? Mặc dù trong lòng Giang Lưu cũng có chút muốn, thế nhưng, làm như vậy có quá phận một chút hay không?
- Nhị sư huynh, ta thấy ngươi lại muốn đánh mạt chược thì có? Mê muội mất cả ý chí a! Chúng ta đi đoạn đường tây hành này, là vì thiên hạ thương sinh lấy tây kinh! Cũng không phải du ngoạn!
Bên cạnh Sa Ngộ Tịnh nghe được Trư Bát Giới nói, hoàn toàn minh bạch hắn nghĩ gì, bộ dáng nghĩa chính ngôn từ nói với Trư Bát Giới.
- Cho nên, chờ lát nữa chúng ta chơi mạt chược, ngươi ở bên cạnh nhìn là được? Nghiêng nghiêng nhìn sang Sa Ngộ Tịnh, Trư Bát Giới mở miệng.
- Ách, cái này, Nhị sư huynh, ta cảm thấy người chỉ có thể ở bên cạnh xem hẳn là ngươi mới đúng, cùng ngươi chơi thật không có ý tứ, cơ hồ đều ngươi là thắng tiền!
Đối với lời Trư Bát Giới nói, Sa Ngộ Tịnh ngừng một lúc, mở miệng nói ra.
- Ừm, câu nói này lão Tôn ta đồng ý, hẳn là không nên để Bát Giới chơi!
Tôn Ngộ Không Bên cạnh, nghe được Sa Ngộ Tịnh nói, gật gật, đồng ý nói ra.
- Không được! Các ngươi vô lại, nào có đạo lý thua liền không chơi! ?
Nghe Tôn Ngộ Không cùng Sa Ngộ Tịnh nói, tựa hồ cũng không muốn cho mình cùng đánh mạt chược, Trư Bát Giới cuống lên.
. ..
Xong rồi... Ngồi tại trên lưng Bạch Long Mã, nghe ba đồ đệ của mình đối thoại, khóe miệng Giang Lưu hơi co quắp một chút.
Từ lúc dạy cho bọn hắn đánh mạt chược xong, những gia hỏa này nguyên bản đều khịt mũi coi thường, tựa hồ càng lúc càng nghiện? lúc bình thường rảnh rỗi trò chuyện đều là không rời mạt chược.
- Chờ một chút, các đồ nhi, các ngươi thấy phía trước cách đó không xa, có phải có một tòa chùa miếu a hay không! ?
Ngồi tại trên lưng ngựa, tiếp tục tiến lên, Giang Lưu đột nhiên mở miệng, chỉ vào đỉnh núi cách đó không xa nói ra.
Phóng tầm mắt nhìn tới, cách đó không xa một đỉnh núi nhỏ, tường vân quanh quẩn, rất là bất phàm.
- Đợi lão Tôn ta nhìn xem!
Nghe được Giang Lưu nói, Tôn Ngộ Không cũng ngừng cùng bọn Trư Bát Giới đấu võ mồm, khi nói chuyện đưa tay khoác lên trên trán chính mình, hướng ngọn núi lớn kia nhìn sang, trong mắt hỏa quang lấp lóe.
Bất quá chốc lát, Tôn Ngộ Không thu hồi ánh mắt chính mình, nói:
- Sư phụ ngươi đã nhìn sai rồi, phía trước không phải là chùa miếu, mà là một tòa đạo quán, giống như gọi là Ngũ Trang Quán!
- tới Ngũ Trang Quán rồi sao! ?
Nghe được Tôn Ngộ Không nói, trong lòng Giang Lưu hơi động một chút.
Liền xem như bỏ Phong Thần cùng Hồng Hoang thiết lập qua một bên, đơn thuần từ nguyên tác Tây Du đến xem, Ngũ Trang Quán này là của Trấn Nguyên Tử đại tiên, đều là đại lão một phương a, tồn tại một chiêu liền có thể giây sát Tôn Ngộ Không.
Vừa lúc, mình ngược lại phải nhìn xem, nhân vật bản diện Trấn Nguyên Tử là thế nào!
- A? Sư phụ? Ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Cái Ngũ Trang Quán này ngươi biết sao?
Thấy trên mặt Giang Lưu có vẻ suy tư, Tôn Ngộ Không kinh ngạc hỏi.
- Chưa từng nghe qua, chỉ là, đây là đạo quán, ta đang suy nghĩ có nên vào xem một chút hay không, chúng ta dù sao cũng là Phật Môn, không phải đồng môn của Đạo Môn!
Nghe được Tôn Ngộ Không nói, Giang Lưu lắc đầu nói ra.
- Sư phụ, đi thôi, Trấn Nguyên Tử đại tiên này, chính là bậc đại thần thông chân chính, về tình về lý chúng ta đều nên đi bái yết một hai!
Tôn Ngộ Không không nhận ra Trấn Nguyên Tử, thế nhưng Trư Bát Giới đương nhiên biết rõ Trấn Nguyên Tử là người thế nào, nghe vậy, mở miệng nói ra.
Đến Trấn Nguyên Tử cái địa vị này, đã là không còn thuyết pháp gì gọi là Đạo Môn hay là Phật Môn, tất cả mọi người có thể xem như vãn bối hắn, nếu đã đi ngang qua nhà nhân gia, không đi vào bái kiến, không thể nào nói nổi.
- Đã như vậy, vậy liền đi thôi!
Giang Lưu nhẹ gật đầu.
Nhìn bề ngoài, là bởi vì Trư Bát Giới thuyết phục cho nên mới quyết định vào Ngũ Trang Quán một lần, nhưng trên thực tế, cho dù Trư Bát Giới không nói, Giang Lưu cũng nghĩ đi qua xem một chút.
Cái Khác không nói, Nhân Sâm Quả kia thật đúng là bảo bối, trong nguyên tác, Trấn Nguyên Tử liền bàn giao môn hạ Đạo Đồng của mình, cố ý lấy hai trái cây cho mình nếm thử.
Đã có Nhân Sâm Quả để ăn, Giang Lưu há có thể không đi! ?
Chỉ là, Nhân Sâm Quả trong nguyên tác, tựa hồ chỉ có công hiệu kéo dài tuổi thọ mà thôi, thịt chính mình cũng có hiệu quả như vậy a, thật không biết mình ăn Nhân Sâm Quả này, đến tột cùng có tác dụng gì.
Hơn nữa, trong nguyên tác giống như Trấn Nguyên Tử đại tiên còn phân phó, nói là cho mình hai cái! ?
Âm thầm lắc đầu, hết thảy, vẫn chờ chính mình thấy được Nhân Sâm Quả kia rồi nói sau!
Núi không cao, có tiên thì có danh, Ngũ Trang Quán ở tại Vạn Thọ Sơn, cũng không cao, cho nên, lên núi cũng không phí sức, thời điểm sắc trời hơi đen, một đoàn người Giang Lưu liền đã đi tới phía trước Ngũ Trang Quán.
Tinh tế dò xét, Ngũ Trang Quán này chiếm diện tích không nhỏ, nhưng cũng không xa hoa, tương phản, ngược lại cho người ta một loại cảm giác phi thường chất phác, Đạo Pháp Tự Nhiên.
phía trên Đại môn treo một khối bảng hiệu, ba chữ Ngũ Trang Quán to bút tẩu long xà, cực kì đẹp đẽ.
Phanh phanh phanh!
Tôn Ngộ Không là người nóng tính, lại thêm không nhận ra Trấn Nguyên Tử đại tiên, mắt thấy cửa lớn Ngũ Trang Quán này đóng chặt, trực tiếp đi tới, đập đại môn này đến chấn thiên rung động.
- Đến rồi đến rồi! Theo tiếng gõ cửa vang lên, bên trong có người đáp.
Chợt, cửa bị mở ra một khe hở, một tiểu Đạo Đồng phấn điêu ngọc trác, cơ linh khả ái từ bên trong cửa thò đầu ra, đánh giá bọn người Giang Lưu một phen, nói:
- Các ngươi là ai? Đập cửa nhà ta làm gì?
- Ngươi cái tiểu Đạo Đồng này, thật có ý tứ, thời điểm bình thường, cửa nhà các ngươi không đập được sao! ?
Nghe Đạo Đồng trách cứ, Tôn Ngộ Không cười ra tiếng, nói ra.
- Tiểu Đạo Đồng? Ta thấy ngươi tiểu hầu tử này cũng không nhiều tuổi a? Dám ở trước mặt bản Tiên Đồng cậy già lên mặt?
Nghe được Tôn Ngộ Không nói, Đạo Đồng này cười nhạo một tiếng, phản bác nói ra.
- Ngươi cái tiểu Đạo này Đồng, có mắt không biết Thái Sơn, từ lúc năm đó lão Tôn ta sinh ra trong Ngũ sắc thạch đến bây giờ, thế gian đã qua một ngàn hai trăm năm a? Tôn gia gia Ngươi cũng đã một ngàn hai trăm tuổi!
Nghe Đạo Đồng nói, Tôn Ngộ Không mở miệng nói ra.
- Này ngược lại là nhìn không ra a! Ngươi tiểu hầu tử này lại có một ngàn hai trăm tuổi!
lời Tôn Ngộ Không nói, để cho Đạo Đồng kinh ngạc nhìn hắn, hiển nhiên, tuổi tác Tôn Ngộ Không để cho Đạo Đồng cảm thấy kinh ngạc.
- Hừ hừ hừ, hiện tại biết rõ tuổi tác Tôn gia gia ngươi đi? Dám ở trước mặt ta cậy già lên mặt?
Thấy Đạo Đồng giật mình, Tôn Ngộ Không đắc ý nở nụ cười.
Chỉ là, thoại âm rơi xuống, lại cảm thấy có chút không đúng, nói:
- Chờ một chút, ngươi nếu đã biết rõ tuổi tác Tôn gia gia, thế mà còn dám gọi ta tiểu hầu tử! ?
- Không có ý tứ, bản Tiên Đồng chính là tọa hạ đệ tử Trấn Nguyên đại tiên, năm nay đã 1.320 tuổi, vừa lớn hơn ngươi trăm tuổi? Ngươi nên gọi ta một tiếng Tiên Đồng gia gia đi! ?
Đạo Đồng Phấn điêu ngọc trác, cười ra tiếng, nói với Tôn Ngộ Không.
- Chi chi chi. ..
- Tức chết lão Tôn ta, ngươi cái tiểu Đạo Đồng này, cũng dám báo sai tuổi tác chính mình? Hơn một ngàn ba trăm tuổi? Nào có bộ dáng như ngươi vậy!
Nghe cái này tiểu Đạo Đồng thế mà muốn chính mình gọi hắn gia gia? Tôn Ngộ Không tức giận đến nhe răng trợn mắt, tức giận nói ra.
Hiển nhiên, Tôn Ngộ Không không tin tuổi tác Đạo Đồng này, cho là hắn cố ý vì so tuổi tác lớn nhỏ, nên nói dối.
- Ngươi cái con khỉ này, thật là không có kiến thức!
Thấy Tôn Ngộ Không giận không kiềm chế được, tiểu Đạo Đồng này cười trào phúng cười, lật lọng nói ra, cũng cho rằng Tôn Ngộ Không có mắt không biết Thái Sơn.
- Ngộ Không, đừng tức giận!
Mắt thấy Tôn Ngộ Không chán nản không thôi, không chừng liền muốn móc ra Kim Cô Bổng lên, Giang Lưu mở miệng gọi hắn lại.
- Sư phụ, ta thấy gia hỏa trong đạo quán này, đều là chút hạng người lừa đời lấy tiếng đi! ? Chúng ta vẫn nên đừng vào!
Mặc dù bị Giang Lưu gọi lại, thế nhưng, thông qua so đấu tuổi tác một phen, Tôn Ngộ Không cho rằng đối phương cố ý nói dối, đối với trên dưới Ngũ Trang Quán này, cũng liền có phản cảm.
- Này, ngươi cái đầu khỉ này, làm càn, dám vô cớ nhục Ngũ Trang Quán ta! Tại trước cửa nhà mình, bị người khác nói là hạng người lừa đời lấy tiếng, Đạo Đồng này chỗ nào nhịn được nữa? Tức giận mắng, hoàn toàn không kinh sợ.
- A Di Đà Phật, vị tiểu Tiên Đồng này đừng để ý hắn, bần tăng chính là đến từ Đông Thổ Đại Đường, đi tới Tây Thiên bái Phật cầu kinh, đi ngang qua bảo địa, cho nên muốn xin một bát nước uống...
Không còn dám để cho Đạo Đồng cùng Tôn Ngộ Không cãi nhau, nếu không, không chừng hai gia hỏa tính cách nóng nảy này liền động thủ, Giang Lưu vội vàng mở miệng, biểu lộ thân phận của mình.
- Ngươi? Chính là Đường Tăng đến từ Đông Thổ Đại Đường sao! ?
Quả nhiên, trước lúc Trấn Nguyên Tử đại tiên rời đi, đã cố ý phân phó, cho nên, nghe được Giang Lưu báo danh, Đạo Đồng này cũng không lo được cùng Tôn Ngộ Không đấu võ mồm, nghiêm túc đánh giá Giang Lưu một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận