Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1253: Nhân Vương tái hiện



- Nhân tộc ta từ thời kỳ Thái Cổ, Nữ Oa tạo người cho đến nay, kiến nạn liên miên…

- Ở thời kỳ Thái Cổ, bị Yêu tộc coi là thức ăn, tùy ý bắt giết, gần như diệt sạch!



- Sau đó, mặc dù được Tam Hoàng Ngũ Đế dẫn đầu, đứng vững gót chân trong thiên địa này, nhưng cuối cùng lại chia năm xẻ bảy, biến thành rất nhiều quốc gia, thậm chí tranh đấu sát phạt lẫn nhau…

Lý Thế Dân mặc hoàng bào, hai tay dâng Không Động Ấn, giọng nói vang khắp toàn bộ quảng trường.

Nhờ lực lượng của Không Động Ấn, mọi người ở đây dường như đều nhìn thấy quá trình biến hóa của Nhân tộc.

Từ lúc Nữ Oa nương nương nặn đất tạo người.

Lúc ấy hai tộc Vu Yêu trấn áp thiên địa, Yêu tộc phát hiện Nhân tộc chính là Tiên Thiên Đạo Thể, ăn vào là có thể khiến tu vi tăng lên rất nhiều, làm nhất thời rộ lên việc săn bắt Nhân tộc.

Cho dù năng lực sinh sản của Nhân tộc rất mạnh nhưng cho đến cuối cùng lại chỉ còn lại mấy nghìn người, gần như là diệt sạch.

Sau đó, hai tộc Vu Yêu đại chiến, lúc này Nhân tộc mới có cơ hội thở dốc.

Lại có Tam Hoàng Ngũ Đế xuất thế, dạy Nhân tộc đánh lửa, dệt vải chống lạnh, xây dựng phòng ốc để ngăn cản dã thú tập kích, nếm bách thảo mà chữa bệnh, Thương Hiệt tạo chữ, làm cho nền văn minh của Nhân tộc có thể được truyền thừa…

Lúc này mới khiến Nhân tộc trời sinh yếu đuối từng bước đứng vững trong Hồng Hoang đại địa, có thể sinh sôi phát triển mạnh mẽ.

Sau đó, Nhân tộc trở thành nhân vật chính của thiên địa, Nhân Hoàng thống trị toàn bộ nhân gian, là thời khắc huy hoàng nhất của Nhân tộc!

Chỉ có điều, sau khi cuộc chiến Phong Thần kết thúc, Nhân Hoàng biến mất, chỉ còn lại Thiên Tử, các quốc gia phân bố rải rác nhiều như sao trời khắp tứ châu, tranh đấu với nhau, thậm chí còn chém giết…

Thời gian tỉ năm, toàn bộ sự phát triển của Nhân tộc hầu như đều hiện ra trước mặt mọi người.

Từ Lý Thế Dân cho đến các thái giám, cung nữ trong hoàng cung, trong lòng mỗi một người đều vô cùng cảm khái.

Cảm khác với việc xuất hiện của Nhân tộc, có thể tạo được một chỗ đứng vững chắc trong thiên địa này thì thật không dễ dàng.

Đồng thời, sau khi cảm khái xong,trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng tự hào.

Đối với vạn tộc ở Hồng Hoang, Nhân tộc trời sinh đã có thể chất yếu đuối, nhưng lại không ngừng vươn lên, mới có thể từng bước từng bước trở thành nhân vật chính trong thiên địa, tuy nói trong này có nhân tố thượng thiên sắp đặt, nhưng chủ yếu vẫn là dựa vào sự vươn lên không ngừng của Nhân tộc.

Hai tay dâng Không Động Ấn, từng câu từng chữ của Lý Thế Dân đều khắc sâu vào trong lòng tất cả mọi người, cũng khiến cho mọi người hiểu được sự khó khăn phải chịu để Nhân tộc có thể đi đến ngày hôm nay.

Cuối cùng Lý Thế Dân đổi đề tài, nói tiếp:

- Thế nhưng, hôm nay được thượng thiên phù hộ, để Không Động Ấn quay về với Nhân tộc, dùng để trấn áp khí vận của Nhân tộc, quả nhân cầm Thần Khí trong tay, đương nhân bất nhượng, thêm là Nhân Vương của Nhân tộc! Dùng Không Động Ấn này, kính báo thiên địa!

Nói đến cuối cùng, mỗi một câu một chữ của Lý Thế Dân đều âm vang hữu lực, ẩn chứa một sức mạnh lớn lao.

- Bái kiến Nhân Vương!

Lý Thế Dân vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều không chần chờ, đồng thanh mở miệng, hành lễ về phía Lý Thế Dân!

Nhân Vương, chính là Nhân tộc chi Vương, cầm Thần khí Không Động Ấn trong tay, bây giờ Lý Thế Dân tự phong làm Nhân Vương, có thể nói là chuyện đương nhiên.

Nhân Hoàng, thì là nhân gian chi Hoàng, không chỉ quản lý chuyện của Nhân tộc mà còn quản lý toàn bộ mọi chuyện của nhân gian.

Với tình huống của Lý Thế Dân, hiển nhiên là chưa tới tình trạng tự lập Nhân Hoàng được.

Đì đùng!

Lý Thế Dân vừa dứt lời, toàn bộ thiên địa vang lên tiếng sấm ầm ầm, đây là đại đạo lôi âm.

Lý Thế Dân cầm Không Động Ấn trong tay kính báo thiên địa, tự phong làm Nhân Vương, chuyện lớn như vậy, đương nhiên thiên đạo sẽ có phản ứng.

Cùng với đại đạo lôi âm vang lên, một ánh đỏ lóa mắt bay thẳng về phía các vì sao.

Thời khắc này, khí vận của Nhân tộc phảng phất như đang sôi trào vậy.

- Đây chính là khí vận của Nhân tộc sao? Tuy rằng mấy năm gần đây Nhân tộc vẫn là nhân vật chính của thiên địa, thế nhưng mà không có Nhân Hoàng, thậm chí cũng không có Nhân Vương, khí vận này đã sớm nhạt nhòa rồi, bây giờ Nhân Vương xuất thế, khí vận của Nhân tộc lại một lần nữa ngưng tụ lại!

Nhìn ánh đỏ xông thẳng lên trời cao, Giang Lưu thấp giọng nỉ non trong miệng.

Ánh đỏ như thế, khí vận này mạnh đến đáng sợ, dù là Giang Lưu cũng có cảm giác nhức mắt.

Khí vận như thế quả thật có thể nói là thần quỷ lui tránh.

- Bản thân ta là người của Nhân tộc mà còn cảm thấy chói mắt như vậy, nếu là người ngoài thì chắc còn không dám đến gần đâu nhỉ?

Nhìn ánh đỏ tận trời chói mắt trước mặt, trong lòng Giang Lưu âm thầm sợ hãi thán phục.

Đương nhiên, niềm vui thì càng nhiều hơn chút.

Khí vận của Nhân tộc mạnh hơn, chứng tỏ khả năng lập lại Nhân Hoàng lại lớn hơn một chút, đây đương nhiên là chuyện tốt.

Chủ yếu là, mình và Lý Thế Dân vẫn luôn thống nhất trên cùng chiến tuyến, tình huống của Lý Thế Dân càng mạnh thì sự trợ giúp cho mình lại càng lớn.

Không nói đến trong lòng Giang Lưu sợ hãi thán phục như thế nào, sau khi kính báo thiên địa lập lại Nhân Vương, đại đạo lôi âm vang lên, thừa nhận thân phận hiện tại của Lý Thế Dân, tất nhiên, chuyện bách vương tề tụ ở Trường An Thành lần này cũng coi như là kết thúc mỹ mãn.

Trên thịnh điển, Lý Thế Dân lấy thân phận Nhân Vương, lại nói vài lời về tương lai triển vọng của Nhân tộc, rồi thịnh điển đi đến hồi kết, chỉ còn lại những chuyện vui chơi giải trí tưng bừng.

Đối với trăm vương, mặc dù từ nay về sau trên đầu mình sẽ có thêm một vị Nhân Vương nhưng cũng từ hôm nay, sẽ có thêm một chỗ dựa vững chắc như Đại Đường, hình như chuyện này cũng không tệ?

Thấy thịnh điển sắp kết thúc, Giang Lưu cũng liên hệ với bên Cao Dương, làm công tác bảo vệ thật chu đáo chặt chẽ hơn.

Lần này Ngọc Đế hạ phàm, xem như mất mặt trở về, không ai biết được trên đường đi hắn có làm ra chuyện gì không.

Mặc dù hiện tại Lý Thế Dân đã trở thành Nhân Vương, chuyện này đã quyết định xong rồi, nhưng nếu lại xuất hiện chuyện vài vị quốc vương bị giết thì không chỉ có Nhân Vương mất mặt mà còn là tổn thương rất lớn đối với Nhân tộc.

Nếu Giang Lưu đã nói vậy, lại còn liên quan tới phụ hoàng của mình nên Cao Dương đương nhiên là tự thân vận động, để thế lực của Minh Giáo gần như dốc hết toàn bộ lực lượng.

Các vị cường giả bậc Đại La Kim Tiên cũng được điều động để hộ giá hộ tống, đảm bảo cho sự an toàn của đám quốc vương này.

Ngoại trừ hai người Bạch Thử Tinh và Hắc Hùng Tinh vẫn còn tiếp thu đặc huấn ở Ma Giới, lấy Cao Dương dẫn đầu, lại thêm tám vị cường giả Huyền Điểu, Hạt Tử Tinh, Pháp Hải, Ngưu Ma Vương, Hồng Hài Nhi, Trường Mi Đại Tiên, Hoàng Phong Quái toàn bộ đều hành động, chia ra thành tám hướng.

Trong đó, Bắc Câu Lô Châu hỗn loạn nhất, vì thế Cao Dương chủ yếu phụ trách phương Bắc, thứ hai là Trường Mi Đại Tiên và Hồng Hài Nhi chia nhau phụ trách ở Đông Bắc và Tây Bắc.

Lực lượng phòng hộ tám hướng như thế, có thể nói là đã tận dụng mọi khả năng để bảo vệ cho sự an toàn của những quốc vương này.

Đối với sự sắp xếp của Cao Dương, Giang Lưu cũng âm thầm gật đầu bày tỏ sự tán thành.



Nhưng như vậy còn chưa đủ, Giang Lưu mở danh sách bạn tốt ra, gửi tin tức cho Địa Tạng Vương Bồ Tát.

Sau khi Giang Lưu được phong làm Chiên Đàn Công Đức Phật, vì thăm hỏi chuyện của Hồng Mông Tử Khí mà tới Địa Phủ một chuyến lần trước, cuối cùng Giang Lưu cũng thêm được Địa Tạng Vương Bồ Tát thành bạn tốt.

- Bồ Tát, phiền ngươi để Thính Đế chú ý động tĩnh của Thiên Đình, nếu như có cường giả hạ giới, mong Bồ Tát hãy thông báo cho ta!

Đây là tin Giang Lưu gửi cho Địa Tạng Vương Bồ Tát, để cho Thính Đế chú ý động tĩnh của Thiên Đình.

Chỉ cần không phải ba vị Chuẩn Thánh gồm Ngọc Đế, Vương Mẫu và Thái Thượng Lão Quân tự thân hành động, cường giả của Thiên Đình mà có hạ giới thì chắc chắn sẽ không giấu được lỗ tai của Thính Đế.

- Ta biết rồi, yên tâm đi!

Sau khi Giang Lưu gửi tin đi, bên Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng nhanh chóng trả lời Giang Lưu.

Trên Thiên Đình, sau khi Ngọc Đế về tẩm cung của mình, sắc mặt hắn vô cùng âm trầm khó coi.

Lần hạ giới này chẳng những không làm được gì, thậm chí còn bị mất mặt, Ngọc Đế đương nhiên cũng bắt đầu nảy sinh suy nghĩ muốn ra tay với mấy vị quốc vương kia.

Nhân Vương đã lập, khí vận ngút trời kia thật sự khiến cho Ngọc Đế cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, thế nhưng, ở thời điểm này nếu như có thể lại giết chết các vị quốc vương thì coi như có thể bôi đen mặt mũi của Nhân Vương Lý Thế Dân đúng không?

Chỉ là sau khi để hai người Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ đi dò xét một phen, phát hiện Minh Giáo gần như dốc hết toàn bộ lực lượng, thậm chí ngay cả Cao Dương cũng tự mình xuất phát, tám vị cường giả bậc Đại La Kim Tiên trở lên đang bảo vệ các vị quốc vương này, khóe miệng Ngọc Đế hơi giật giật.

Sau đó, suy nghĩ lại đi giết chết vài vị quốc vương cũng phai nhạt dần.

Cường giả Đại La Kim Tiên, muốn đánh bại cũng không phải là chuyện dễ dàng, nếu như dây dưa quá lâu, bại lộ thân phận, lấy sự hung hãn của cái tên Huyền Trang kia, phỏng chừng hắn sẽ cùng với Cao Dương phi thẳng đến Lăng Tiêu Bảo Điện tìm mình tính sổ.

Lần này mọi việc đều được chuẩn bị vẹn toàn, sau khi đám quốc vương kia lần lượt trở về quốc gia của mình thì mọi người mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hai ngày ngắn ngủi, toàn bộ người hộ tống đều tụ tập ở Minh Giáo, sau đó, Cao Dương tổng hợp lại tình hình rồi gửi tin báo cáo cho Giang Lưu.

- May thật! Không xảy ra chuyện gì, nếu không thì ta cũng không còn mặt mũi nào nữa!

Nghe được tin các quốc vương kia đều bình an vô sự, Giang Lưu thầm thở phào một hơi.

Lúc ấy, trong hoàng cung Đại Đường chính miệng mình đã cam đoan sẽ bảo vệ cho các quốc vương này an toàn.

Hai ngày này Giang Lưu đều đợi trong hoàng cung Đại Đường, xác nhận tình hình xong rồi mới báo cáo với Lý Thế Dân.

- Bây giờ ngươi lại tiếp tục đi Tây Hành sao?

Sau khi hàn huyên vài câu, Lý Thế Dân hỏi Giang Lưu.

- Đúng vậy, yên tâm, về việc dời tổng bộ Minh Giáo đến thành Trường An, ta sẽ bàn bạc kỹ lưỡng với Cao Dương!

Khẽ gật đầu, Giang Lưu nói với Lý Thế Dân.

- Ừm, ngày kết thúc Tây Hành càng ngày càng gần, thời gian không đợi ta, việc này không nên chậm trễ!

Gật đầu, sau đó Lý Thế Dân dặn dò một câu, lúc này Giang Lưu mới cáo từ, tiếp tục đi về phía Tây.

Ở một nơi khác, bên trong Nam Hải Tử Trúc Lâm, Kim Mao Hống vẫn cầm sổ kiếp nạn trong tay như cũ.

Gần đây pháp sư Huyền Trang làm chuyện lớn, đó là đưa Lý Thế Dân lên làm Nhân Vương, cho nên Kim Mao Hống đương nhiên là phải chú ý sổ kiếp nạn một phen.

Nạn thứ sáu mươi ba: Lập lại Nhân Vương.

Nhìn kiếp nạn mới nhất xuất hiện, Kim Mao Hống thầm gật đầu, Ngọc Đế tự mình đi can thiệp, coi đây là một kiếp nạn cũng không có gì kỳ lạ.

Chỉ là nhìn kiếp nạn mới nhất xuất hiện, trong lòng Kim Mao Hống thầm lẩm bẩm:

- Ai nói công tác trù tính chung cho Tây Hành là khó khăn thế? Mấy kiếp nạn gần đây đều hoàn toàn không cần ta làm gì cả, không phải là rất dễ dàng à?

Bạn cần đăng nhập để bình luận