Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1544: Thánh Nhân là như thế nào luyện thành?

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Tuy nói là bọn họ đã đi đến chân núi Linh Sơn, thế nhưng mà, nếu như đêm nay là giao thừa thì đương nhiên là vẫn phải ăn mừng một bữa!

Vì thế, cơm tất niên chuẩn bị đến độ rất phong phú!

Sau khi chuẩn bị một bàn lớn rượu ngon thức ăn ngon, tất cả đều cùng một chỗ ngồi xuống, ăn uống thả cửa!

Đồng thời, mấy người còn đốt pháo hoa, bầu không khí thoạt nhìn vẫn là rất vui vẻ!

Đương nhiên là khi khoảng cách giữa đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh với Linh Sơn càng ngày càng gần thì lực chú ý của toàn bộ Linh Sơn cũng gần như đều đặt ở phía trên đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh!

Vì thế, người trên Linh Sơn đều có thể nhìn thấy cảnh tượng vô cùng náo nhiệt ở bên này!

Không nghĩ tới, đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh lại vẫn còn có thể tự tại như thế!

Cốc cốc cốc!

Ngay khi mấy thầy trò Giang Lưu còn đang ăn mừng ở bên trong Linh Lung Tiên Phủ này, cũng coi là buông lỏng trước trận đại chiến sau cùng thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên!

Sau khi nghe được tiếng đập cửa, Sa Ngộ Tịnh vội vàng chạy qua mở cửa!

Ngay sau đó, một bóng người từ ngoài cửa đi vào bên trong!

- Côn Bằng? Sao ngươi lại tới đây?

Nhìn thấy bóng người vừa đi tới, trên mặt của Giang Lưu lộ ra biểu cảm kinh ngạc rồi hắn mở miệng hỏi!

- Giáo chủ, đêm giao thừa ta tới quấy rầy? Ngài sẽ không chào đón đấy chứ?

Đi vào, Côn Bằng cười nói với Giang Lưu!

- Làm sao lại như vậy? Tranh thủ thời gian ngồi xuống đi!

Nghe lời nói của Côn Bằng, Giang Lưu cười cười, sau đó đưa tay, mời Côn Bằng ngồi xuống!

Nếu như đêm nay là giao thừa, vậy thì càng đông càng vui!

Côn Bằng cũng không nhiều lời, hắn đầu tiên là cầm bình rượu ngon, rót cho mình một chén đầy, tiếp đó, cầm lấy đũa, kẹp lên một miếng thịt ném vào trong miệng, gật đầu không ngừng, nói:

- Rượu ngon thịt ngon! Tay nghề làm bếp của Giáo chủ quả nhiên là nhất tuyệt thiên hạ, không thể chê trách được điểm nào cả!

- Vậy thì Côn Bằng huynh hãy ăn nhiều một chút!

Liếc mắt nhìn Côn Bằng một cái, Giang Lưu mở miệng nói!

Hiện giờ, Côn Bằng chính là tồn tại có tu vi cao nhất ở bên trong Minh Giáo, hơn nữa hắn còn đại biểu Yêu tộc nhất mạch ở bên trong Minh Giáo, thân phận cùng thực lực như thế này tự nhiên là khiến cho Giang Lưu rất coi trọng!

Hai bên vốn dĩ là quen biết, vì thế cùng ăn một bữa cơm giao thừa cũng không có bầu không khí xấu hổ gì!

Chỉ có điều là sau khi cơm nước đã no nê, mấy thầy trò ngồi cùng một chỗ đón giao thừa, ba sư huynh đệ Tôn Ngộ Không lại thêm Bạch Long Mã cùng một chỗ, vừa vặn bốn người ngồi ở trên bàn mạt chược, đánh mạt chược trò chuyện, bầu không khí rất tốt!

Trò mạt chược này chính là do sư phụ phát minh, hơn nữa là sư phụ đưa ra trong một đêm giao thừa để mấy người bọn họ chơi trong lúc rảnh rỗi!

Cho nên, trong đêm giao thừa, mấy thầy trò sẽ chơi vài ván mạt chược, điều này hình như đã trở thành quy củ cố định ngầm của đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh vậy!

Để mấy người Tôn Ngộ Không đánh mạt chược, Giang Lưu đi ra Linh Lung Tiên Phủ, ngồi xuống bên cạnh bàn đá ở trong sân!

Chẳng chờ bao lâu, có lẽ là nhìn thấy mạt chược quá nhàm chán, lại có lẽ là bởi vì có một vài chuyện muốn đến đàm luận cùng Giang Lưu cho nên Côn Bằng rất nhanh cũng đi ra ngoài, ngồi xuống ở bên cạnh Giang Lưu!

- Giáo chủ, còn mấy ngày nữa là ngài sẽ đến Đại Lôi Âm Tự rồi nhỉ?

Côn Bằng giống như tùy ý mở miệng hỏi Giang Lưu!

- Ừm, không sai!

Sau khi nghe được lời nói của Côn Bằng, Giang Lưu gật nhẹ đầu nói!

Rất có loại cảm giác cận hương tình khiếp (lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng), hắn cố gắng, cẩn thận chuẩn bị nhiều năm như vậy cũng vì lật ngược Đại Lôi Âm Tự!

Hôm nay, bọn họ rốt cục đã sắp sửa đi đến Đại Lôi Âm Tự, hơn nữa hiện tại thế lực của Minh Giáo cũng rất mạnh, thực lực của đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh cũng rất mạnh. . .

Thế nhưng mà, Giang Lưu lại cảm thấy hơi lo lắng bất an, hình như trong lòng không có sức mạnh gì!

- Lần này ta tới đây ngoại trừ tới ăn giao thừa cũng muốn hỏi một chút, Giáo chủ có phân phó cụ thể gì hay không?

Sau khi khẽ gật đầu, Côn Bằng lại hỏi tiếp Giang Lưu!

- Phân phó cụ thể ư? Chuyện này không cần phải gấp gáp, nếu như thật sự có chuyện thì ta sẽ gửi tin nhắn đi qua!

Sau khi nghe được câu hỏi dò của Côn Bằng, Giang Lưu khẽ lắc đầu nói!

Đúng vậy! Có thể không quan tâm khoảng cách, bất cứ lúc nào cũng gửi được tin nhắn, thậm chí là gọi video nói chuyện phiếm, có một vài chuyện cũng không cần chạy tới trước mặt nói, bản thân chỉ cần gửi tin nhắn bố trí là được rồi!

Vừa dứt lời, ánh mắt của Giang Lưu đã nhìn chằm chằm vào Côn Bằng!

Rõ ràng là Côn Bằng cũng biết chuyện mình có thể nhắn tin, gọi video từ xa, thậm chí cũng có cả cách liên lạc với mình nên hoàn toàn không cần thiết đi một chuyến, chạy tới Linh Lung Tiên Phủ để hỏi chuyện này như thế, hắn lần này cố ý đi tới là vì chuyện gì chứ?

Bị ánh mắt của Giang Lưu nhìn chằm chằm vào, Côn Bằng cũng có thể minh bạch tâm tư của Giang Lưu là cái gì!

Sau khi hơi trầm mặc trong chốc lát, hắn nói tiếp:

- Bây giờ, Giáo chủ cùng với Tôn Ngộ Không, còn có Trư Bát Giới đều đã đột phá đến cảnh giới Chuẩn Thánh hay sao?

- Không sai!

Gật nhẹ đầu, Giang Lưu tiếp tục nhìn Yêu Sư Côn Bằng!

Chuyện này không phải là chuyện thiên hạ đều biết hay sao? Tại sao Côn Bằng còn cần hỏi lại làm gì?

- Bây giờ, Chuẩn Đề đã rơi khỏi Thánh Nhân tôn vị, giữa trời đất trống ra một Thánh Nhân tôn vị rồi! Tất cả Chuẩn Thánh trong thiên hạ đều có tư cách tranh đoạt!

Tiếp theo, Yêu Sư Côn Bằng lại tiếp tục mở miệng nói!

- Chờ một chút . . .

Nghe được lời nói của Côn Bằng, Giang Lưu mở miệng, đánh gãy lời hắn nói rồi hỏi:

- Liên quan tới chuyện chứng đạo đột phá, trở thành Thánh Nhân, ta chỉ có chút kiến thức nửa vời mà thôi, Yêu Sư biết được hẳn là tương đối nhiều, có thể nói kỹ càng cho ta biết được hay không?

- Đương nhiên là có thể!

Sau khi nghe được lời nói của Giang Lưu, Côn Bằng lập tức gật đầu nói!

Tiếp đó, hắn một năm một mười, kể kỹ càng những việc liên quan tới chuyện chứng đạo đột phá, trở thành Thánh Nhân mà bản thân biết rõ đồ vật cho Giang Lưu nghe một lần!

Mà từ trong miệng của Yêu Sư Côn Bằng, Giang Lưu cũng coi như là đã có hiểu biết tương đối chuẩn xác đối với việc chứng đạo đột phá, trở thành Thánh Nhân rồi!

Nói tóm lại, chuyện chứng đạo đột phá, trở thành Thánh Nhân này là một chuyện tất cả Chuẩn Thánh đều có tư cách đi làm, vô luận tu vi cao hay thấp đều được!

Dùng góc độ trò chơi để xem thì vô luận là người ở cấp 91 vừa mới đột phá đến cảnh giới Chuẩn Thánh, hay là người ở cấp 100 đã đột phá đến cảnh giới Chuẩn Thánh đỉnh phong đều có tư cách đột phá, trở thành Thánh Nhân!

Chênh lêch giữa cấp 91 và cấp 100 chỉ có thể đại biểu thực lực cao thấp dưới tình huống cùng cấp mà thôi, lại cũng không đại biểu cho tỉ lệ có thể chứng đạo lớn hay nhỏ!

Dùng Côn Bằng làm ví dụ, ban đầu ở thời kỳ Hồng Hoang, tu vi của Nữ Oa Nương Nương có lẽ chỉ có thể coi là miễn cưỡng đột phá đến cảnh giới Chuẩn Thánh mà thôi!

Nhưng bởi vì có công đức khi sáng tạo Nhân tộc, Nữ Oa Nương Nương đã có thể lập tức chứng đạo đột phá, trở thành Thánh Nhân rồi!

Mà lúc đó bởi vì thiên phú và năng lực của bản thân, ở bên trong cấp độ Chuẩn Thánh, Đế Tuấn cùng Thái Nhất có thể tính là tồn tại cao cấp nhất!

Thế nhưng mà bọ họ lại vẫn không có cơ hội chứng đạo đột phá, trở thành Thánh Nhân!

Xác thực, dùng góc độ trò chơi để xem, cấp 91 trở lên, chỉ có thể coi là có đủ tư cách đột phá, trở thành Thánh Nhân, thế nhưng mà cụ thể có thể đột phá, trở thành Thánh Nhân hay không thì nhân tố muốn cân nhắc cũng rất nhiều!

Ngoại trừ cần đẳng cấp cao hơn cấp 91 thì căn cơ cho Đại đạo là Hồng Mông Tử Khí cũng ắt không thể thiếu!

Sau cùng, còn cần có một kiện bảo vật mạnh mẽ, làm vật chứng đạo!

Ví dụ như hiện tại các vị Thánh Nhân, mỗi người đều có vật chứng đạo của riêng mình!

Mà sau khi thỏa mãn được những điều kiện cứng nhắc này thì còn cần thời cơ!

Chỉ khi nào cả ba yếu tố thiên thời địa lợi nhân hoà đều thỏa mãn, mới có thể chứng đạo đột phá, trở thành Thánh Nhân!

Nếu nói kỹ càng, năm đó Hồng Mông Tử Khí ở trong tay của Hồng Vân bị Đông Hoàng Thái Nhất cướp đến tay rồi!

Đông Hoàng Thái Nhất còn chưa có đột phá đến Chuẩn Thánh hay sao?

Đông Hoàng Chung ở trong tay của hắn là không đủ điều kiện để trở thành bảo vật chứng đạo hay sao?

Lại thêm Hồng Mông Tử Khí ở trong tay! Tất cả điều kiện cứng nhắc để chứng đạo đều đã thỏa mãn!

Thế nhưng mà sau cùng Thái Nhất có thành công hay không?

Đương nhiên là không!

Cho nên nói, thỏa mãn hết tất cả những điều kiện cứng nhắc kia không có nghĩa là ngươi có thể thành công!

Mặt khác còn cần thời cơ!

Mà thời cơ thì phải xem ý trời rồi!

- Ai. . .

Sau khi nghe được Côn Bằng nói về tình huống chứng đạo, Giang Lưu không khỏi thở dài một tiếng, nói:

- Những điều kiện cứng nhắc này đều thỏa mãn, sau cùng vẫn là muốn nhìn ý trời hay sao?

- Nói như vậy lên thì cho dù bản thân có cố gắng làm tất cả vì đột phá, trở thành Thánh Nhân hình như cũng có vẻ khá vô dụng!

- Ồ! Vì sao Giáo chủ lại nói như thế?

Sau khi nghe được lời nói của Giang Lưu, Côn Bằng kinh ngạc nhìn hắn!

- Yêu Sư nghĩ xem, cho dù bản thân có được bảo vật, cho dù tu vi đạt đến Chuẩn Thánh, cho dù có được Hồng Mông Tử Khí, chỉ có điều là sau cùng có thể chứng đạo đột phá, trở thành Thánh Nhân hay không vẫn là phải xem ý trời, thế nhưng mà . . .

Nói đến đây, dừng lại một chút, Giang Lưu lại nói tiếp:

- Thế nhưng mà nếu như thật sự có ý trời chiếu cố muốn để ngươi chứng đạo đột phá, trở thành Thánh Nhân thì chắc hẳn, cho dù ngươi không hề làm gì, ngươi cũng có thể thành công. Chuyện này có phải hay không?

- Lời . . . lời này . . . hình như cũng không sai. . .

Sau khi nghe được lời nói của Giang Lưu, Yêu Sư Côn Bằng hơi chần chờ một lúc, chợt gật nhẹ đầu!

Đúng vậy! không sai, nếu như thật sự là ngươi được ý trời chiếu cố, chú định để ngươi đột phá, trở thành Thánh Nhân thì hình như ngươi không cần làm gì, cuối cùng sẽ có một ngày sẽ đột phá, trở thành Thánh Nhân thôi!

Thế nhưng mà nếu như là Thiên Đạo không chiếu cố ngươi, cho dù ngươi giống như là Đông Hoàng Thái Nhất lúc trước vậy, cho dù đã cố gắng để thỏa mãn tất cả điều kiện cứng nhắc, thế nhưng mà ngươi cũng không thành công!

Mặc dù lời Giang Lưu nói làm cho người ta khó có thể lập tức tiếp nhận, thế nhưng mà nghĩ kỹ lại chân tướng thật sự là dạng này không sai!

- Giáo chủ, lời này tuy không sai, thế nhưng mà cũng không thể bi quan như thế được? Cho dù người tự sát nhảy cầu, trước khi chết sẽ còn hô vài tiếng để người khác cứu mà!

Mặc dù cảm thấy lời nói của Giang Lưu xác thực không sai, thế nhưng mà Yêu Sư Côn Bằng vẫn còn bất đắc dĩ nói!

- Đúng vậy, Yêu sư nói cũng có đạo lý. . .

Nghe lời nói của Côn Bằng, Giang Lưu cũng gật nhẹ đầu, cảm thấy không sai!

Chuyện thật sự là dạng này!

Cho dù có một vài chuyện nhìn như bất lực, thế nhưng mà, tóm lại vẫn là phải đi tranh thủ một chuyến!

- Cho nên nói, bây giờ, Yêu Sư muốn hét lên vài tiếng trước khi nhảy cầu hay sao?

Nhìn về phía Côn Bằng, Giang Lưu đột nhiên cười trêu ghẹo nói!

- Chẳng lẽ là Giáo chủ không muốn hay sao?

Yêu Sư Côn Bằng cũng không có ý định phủ nhận, chỉ là nhìn chằm chằm vào Giang Lưu, hỏi ngược lại một câu!

- Được rồi! Xác thực là như thế rồi! Cơ hội đột phá, trở thành Thánh Nhân ở trước mắt, ai cũng nghĩ muốn tranh một lần, đây là chuyện bình thường của người!

Giang Lưu cũng tương tự không có ý định phủ nhận, gật đầu nói!

Xác thực, nếu như là cơ hội chứng đạo đột phá, trở thành Thánh Nhân ở trước mắt, mình có thể nhịn được hay sao?

Đây là chuyện không có khả năng xảy ra!

Nếu như mình không thể bỏ qua, đương nhiên cũng sẽ không nói những lời dối trá này!

Không thấy được, từ xưa đến nay Thái Thượng Lão Tử vẫn luôn hô hào vô vi đều khó mà cự tuyệt cơ hội đột phá, trở thành Thánh Nhân hay sao?

- Cho nên?

Nói tới chỗ này, Giang Lưu đưa ánh mắt nhìn về phía Côn Bằng, mở miệng nói:

- Yêu Sư cố ý tới đây không phải là đơn thuần muốn tâm sự với ta về đề tài này hay sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận