Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1549: Lăng Vân Độ, ta không muốn lên thuyền

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Nhìn thấy Linh Sơn, tuy rằng sinh lòng cảm khái, thế nhưng mà, sau khi cảm khái xong rồi, đường nên đi vẫn là phải tiếp tục đi.

Sau khi thu thập tâm tình một chút, Giang Lưu cùng với mấy người Tôn Ngộ Không tiếp tục đi về phía trước!

Có câu nói rất hay, nhìn núi làm ngựa chết!

Mặc dù theo Giang Lưu thấy, mình đã đến chân núi Linh Sơn, thế nhưng mà khi thật sự muốn lên đúng chân núi thì còn phải đi lên phía trước hai, ba mươi dặm nữa mới được!

Lại đi về trước hơn nửa ngày, rốt cục, mấy người Giang Lưu xem như chân chính đi tới chân núi Linh Sơn.

Từ chân núi ngẩng đầu đi lên xem, đều đã không nhìn thấy đỉnh núi, càng không nhìn thấy Đại Lôi Âm Tự.

Chỉ có thể nhìn thấy Phật quang rực rỡ đang tỏa ra ở giữa không trung!

Mấy người Giang Lưu ngừng lại.

Đương nhiên, cũng không phải là mấy người Giang Lưu tới chân núi liền không chịu đi, mà là không qua được, bởi vì có một con sông lớn ngăn cản giữa đường đi của mấy người Giang Lưu!

- Đây chính là Lăng Vân Độ hay sao? Tình huống bây giờ đúng là giống như ở trong nguyên tác vậy! Quanh đi quẩn lại liền về tới điểm này hay sao?

Nhìn một con sông lớn ngăn cản đường đi ở trước mắt, trong lòng của Giang Lưu âm thầm suy tư!

Lúc trước, từ trong miệng của Kim Mao Hống, Giang Lưu đã biết rõ Phật môn muốn chế tác kiếp nạn ở Lăng Vân Độ này!

Nơi này chính là kiếp nạn thứ tám mươi của mình rồi!

Mà trong nguyên tác, đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh đi đến nơi này vừa vặn cũng là kiếp nạn thứ tám mươi!

- Sư phụ, có người đến. . .

Khi Giang Lưu đứng ở Lăng Vân Độ này, so sánh với tình huống trong nguyên tác, phát hiện quanh đi quẩn lại liền trăm sông đổ về một biển thì đột nhiên, Tôn Ngộ Không kêu lên một câu!

Sau khi nghe được lời nói của Tôn Ngộ Không thì Giang Lưu thoáng thu liễm tâm tình của mình, nhìn sang hướng người trước vừa chỉ!

Chỉ thấy nơi xa, một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện, đang chậm rãi đi tới bờ bên này.

Một bóng người đứng trên thuyền điều khiển mái chèo, cho thuyền nhỏ di chuyển với tốc độ không nhanh không chậm, ung dung nhích lại gần bờ bên này!

Khi thuyền cấp bến thì mấy người Giang Lưu mới nhìn rõ, người đứng trên thuyền là một lão tăng mặc áo xám, ông ở trên thuyền, nói với mấy người đang đứng trên bờ:

- Đại sư, các ngươi muốn qua sông phải không? Hãy lên thuyền đi!

Sau khi nghe được lời nói của lão tăng mặc áo xám này, Giang Lưu nhìn về phía chiếc thuyền nhỏ kia, quả nhiên là giống hệt như trong nguyên tác vậy, thuyền là không đáy, bọn họ có thể thấy rõ nước sông đang dập dềnh!

- Trong nguyên tác, Lăng Vân Độ này chính là chỗ Đường Tăng mất mạng hay sao?

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng của Giang Lưu hơi căng thẳng!

Vì sao ở trên đường đi Tây Thiên thỉnh kinh, hắn phải liều mạng tu luyện? Không chỉ là đơn thuần báo thù mà thôi, chủ yếu hơn vẫn là muốn tự cứu bản thân mình!

Trong nguyên tác sau khi Đường Tăng đi tới Lăng Vân Độ sẽ bỏ qua nhục thân, chứng được Kim Thân chính quả.

Nhưng theo Giang Lưu thấy, sự thật lại là người đi Tây Thiên thỉnh kinh là Đường Tăng, nhưng sau cùng người đắc đạo thành phật lại là Kim Thiền Tử!

Bây giờ, Chân Linh của Kim Thiền Tử đã bị tiêu diệt, bản thân vẫn cần bước lên Lăng Vân Độ này hay sao?

- Sư phụ?

Sau khi lão tăng mặc áo xám kia nói xong, ánh mắt của mấy người Tôn Ngộ Không đều nhìn chằm chằm vào Giang Lưu, hiển nhiên là đang chờ chỉ thị của người sau!

- A Di Đà Phật, đa tạ lão Thiền Sư, không cần, bần tăng sẽ tự nghĩ biện pháp!

Sau khi trầm ngâm một lát, Giang Lưu tuyên một tiếng phật hiệu sau đó mở miệng trả lời!

Sau khi nghe được câu trả lời của Giang Lưu, lão tăng này hơi giật mình. Hiển nhiên là câu trả lời của Giang Lưu đã vượt ra ngoài ý liệu của hắn rồi!

Rất nhiều Phật môn La Hán, Kim Cương cùng Bỉ Khâu đi vào Đại Lôi Âm Tự thì đều phải đi qua Lăng Vân Độ, mới có thể đạt được Kim Thân chính quả!

Đây có thể coi như là một bước ắt không thể thiếu!

Tựa như là người trước khi chuyển thế đầu thai đều sẽ phải uống một bát Mạnh Bà Thang vậy!

Thế nhưng mà Huyền Trang lại có thể cự tuyệt! Hắn đây là có ý gì?

- Đại sư, không vượt qua Lăng Vân Độ là không lên được Linh Sơn, gặp không được chân phật.

Sau khi im lặng một lát, lão tăng này mặc áo xám mở miệng, nói với Giang Lưu!

- Này, này, lão hòa thượng, ngươi thật sự là không có đạo lý, sư phụ của ta đã nói, không cần ngươi hỗ trợ, ngươi còn lải nhải cái gì nữa? Mau đi đi!

Tính tình của Tôn Ngộ Không tương đối nóng nảy, ngang ngược, cho nên sau khi nghe được lời nói của lão tăng ở phía trên thuyền thì lập tức giận dữ quát lớn!

Được rồi! Nhìn gương mặt lộ vẻ hung lệ của Tôn Ngộ Không, lại nhìn Giang Lưu là quyết định chủ ý không chịu ngồi thuyền, lão tăng này cũng không biết làm gì khác! Hắn cũng không thể cưỡng ép trói mấy người Giang Lưu lại rồi lôi lên thuyền đi?

Cho nên hắn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp đó, điều khiển mái chèo, thay đổi đầu thuyền, chậm rãi ung dung ly khai.

Mà vào lúc này, ở phía trên Đại Lôi Âm Tự, Như Lai Phật Tổ lẳng lặng ngồi ở trên bảo tọa của mình!

Đám người Huyền Trang đều đã đi tới chân núi Linh Sơn, tự nhiên, Linh Sơn bên này cũng sẽ cẩn thận chú ý mọi hành động của bọn họ!

- Ồ! Huyền Trang cự tuyệt lên thuyền, vượt qua Lăng Vân Độ hay sao?

Sau khi nghe được người phía dưới báo cáo, Như Lai Phật Tổ không nhanh không chậm nói!

- Phật Tổ, nguyên bản chúng ta dự định gây khó xử trong quá trình Huyền Trang ngồi lên thuyền không đáy nhưng bây giờ bọn họ không lên thuyền, như này chẳng phải là kế hoạch đã thất bại hay sao?

Nhìn thấy Như Lai Phật Tổ bình chân như vại, hình như không có chút lo lắng nào, ở phía dưới có một vị Bồ Tát không nhịn được mở miệng hỏi!

- Không sao. . .

Chỉ có điều là sau khi nghe được lời nói của vị Bồ Tát kia, Như Lai Phật Tổ lại lắc đầu, cũng không thèm để ý, nói:

- Mục đích của chúng ta khi thiết kế kế hoạch chính là chế tác kiếp nạn, tạo thành phiền phức cho đám người Huyền Trang.

- Bây giờ, bọn họ đều không lên thuyền thì chắc hẳn phải tự suy nghĩ biện pháp vượt qua Lăng Vân Độ, đây chẳng phải chính là chuyện phiền phức hay sao?

- Ừm, Phật Tổ nói có lý!

Nghe được lời nói của Như Lai Phật Tổ, các vị Phật Đà cùng Bồ Tát ở bên trong Đại Lôi Âm Tự đều đồng ý gật nhẹ đầu!

Suy nghĩ kỹ một chút thì hình như xác thực không sai!

Lăng Vân Độ không phải là dễ dàng vượt qua như vậy, không đi bằng thuyền không đáy, bọn họ muốn vượt qua hẳn là sẽ phải hao phí một chút tâm tư chứ nhỉ?

Đây chính là một lần kiếp nạn rồi!

- Sư phụ, tiếp đó chúng ta làm gì đây?

Vào lúc này, ánh mắt của mấy người Tôn Ngộ Không vẫn như cũ là nhìn chằm chằm vào Giang Lưu, cuối cùng Tôn Ngộ Không không nhịn được mở miệng hỏi Giang Lưu!

- Tiếp đó thì sao ư? Chính chúng ta nghĩ biện pháp vượt qua đi!

Sau khi nghe được lời nói của Tôn Ngộ Không, Giang Lưu mở miệng đáp!

Lăng Vân Độ là kiếp nạn thứ tám mươi ư? Kỳ thực trong lòng của Giang Lưu cũng thừa nhận, bọn họ không thể tránh thoát một nạn này!

Huống hồ, theo Giang Lưu thấy, đây là kiếp nạn thứ tám mươi.

Như thế mình tới Đại Lôi Âm Tự, lật mặt với Như Lai Phật Tổ, phản nghịch Phật môn thì đó chẳng phải là kiếp nạn thứ tám mươi mốt hay sao? Đây đúng là một chuyện hợp tình hợp lý!

Chỉ có điều là vì sao Giang Lưu không muốn ngồi lên thuyền không đáy đây?

Bởi vì Chân Linh của hắn thực sự cũng không phải là Kim Thiền Tử, nếu như thật sự ngồi lên thuyền không đáy khó đảm bảo được Phật môn sẽ không nhìn ra chân tướng, đến lúc đó khiến cho Phật môn sớm có phòng bị thì chuyện này dĩ nhiên không phải là chuyện gì tốt!

Giang Lưu có thể tiếp nhận Lăng Vân Độ là kiếp nạn thứ tám mươi!

Thế nhưng mà, Giang Lưu lại không thể tiếp nhận chuyện bản thân có khả năng bạo lộ thân phận!

Bởi vì như thế, cho nên Giang Lưu thẳng thắn từ chối bước lên thuyền!

- Chính chúng ta vượt qua Lăng Vân Độ ư? Sư phụ, chúng ta qua thế nào đây?

Sau khi nghe được lời nói của Giang Lưu, mấy người Tôn Ngộ Không lập tức đưa mắt nhìn nhau và đều thấy được biểu cảm ngạc nhiên ở trên mặt của đối phương! Cuối cùng vẫn là Tôn Ngộ Không không nhịn được mở miệng hỏi Giang Lưu!

Lăng Vân Độ ở chân núi Linh Sơn cũng không phải là con sông bình thường, cho dù linh thuyền cũng khó có thể vượt qua!

- Ngộ Không, các con lại xem, bên kia không phải là còn có một cây cầu độc mộc hay sao?

Giang Lưu chỉ tay về một chỗ cách đó không xa rồi mở miệng nói!

Lần theo phương hướng ngón tay của Giang Lưu chỉ mà nhìn sang, quả nhiên, ở cách đó không xa có một cây cầu độc mộc, vượt ngang qua toàn bộ Lăng Vân Độ.

Cây cầu độc mộc này chỉ có chiều rộng cỡ bàn tay, mặt cầu bóng loáng, bắc ngang qua sông lớn!

- Quả nhiên, giống như là trong nguyên tác vậy. . .

Thấy cây cầu độc mộc này tồn tại, trong lòng của Giang Lưu âm thầm gật đầu!

Trong nguyên tác Tây Du Ký, ở bến thuyền Lăng Vân Độ cũng có thể nhìn thấy cây cầu độc mộc này.

Chỉ có điều, trong nguyên tác đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh là ngồi thuyền qua sông mà thôi!

Bởi vì trong nguyên tác, Đường Tăng sợ hãi, không dám bước qua cây cầu độc mộc này!

Mà hiện tại, Giang Lưu tự nhiên là hoàn toàn khác biệt với Đường Tăng trong nguyên tác!

- Nếu như có thể đi qua cây cầu độc mộc này, khắc phục nỗi sợ hãi, chúng ta cũng có thể thành phật!

Hiển nhiên Trư Bát Giới vẫn là người có kiến thức rộng rãi nhất trong đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh. Hắn chỉ nhìn thoáng qua là đã có thể minh bạch mọi chuyện cho nên mở miệng nói!

- Vậy thì tốt, các đồ nhi, chúng ta đi thôi. . .

Sau khi Trư Bát Giới vừa dứt lời, Giang Lưu gật nhẹ đầu nói.

Trong khi đang nói chuyện, hắn mang theo mấy người Tôn Ngộ Không, đi lên cầu độc mộc.

Mấy thầy trò từng bước một vượt qua, đi tới phía bờ đối diện của Lăng Vân Độ!

Với tu vi của mấy người Giang Lưu, vượt qua cây cầu độc mộc này đương nhiên là không có vấn đề.

Chỉ có điều là Bạch Long Mã đi theo phía sau mấy người bọn họ lại âm thầm thở dài, chỉ cảm thấy đi qua cây cầu độc mộc này thật quá khó khăn với bản thân rồi!

Bốn cái móng chân mà phải đi trên một cây cầu độc mộc như thế tựa như là voi nhảy múa ba-lê vậy.

Chuyện này quá khó khăn!

Thu liễm tinh thần đang căng thẳng, Bạch Long Mã chậm rãi đi theo mấy người Giang Lưu, đi về phía đối diện!

Sau khi bước lên cây cầu độc mộc này, hình như cảm giác toàn bộ tu vi đều bị phong bế vậy, khó có thể điều động, chỉ có thể từng bước đi qua!

Cây cầu độc mộc này chỉ có chiều rộng cỡ bàn tay, mặt cầu bóng loáng, vừa tròn vừa trơn giống như là được bôi một lớp mỡ vậy!

Chỉ có điều, cũng may Lăng Vân Độ này cũng không qúa rộng! Ít nhất là phải kém xa Lưu Sa Hà rộng tám trăm dặm kia!

Về thời gian cũng không vội, bọn họ cứ chậm rãi đi là được!

- Sư phụ, người nói, chúng ta có thể vượt qua được hay sao?

Giang Lưu đi đầu ở phía trước, sau lưng hắn, Tôn Ngộ Không lanh lợi, nhẹ nhàng thoải mái!

Đối với một con khỉ thì đi trên cầu độc mộc hiển nhiên không phải là chuyện khó khăn gì.

Cho dù có người rung cầu thì cũng không thành vấn đề, không thể té ngã được!

- Thế nào? Con cảm thấy mình không đi qua được hay sao?

Sau khi nghe được lời nói của Tôn Ngộ Không, Giang Lưu cũng không quay đầu lại mà mở miệng hỏi!

- Đây cũng không phải, lão Tôn ta chỉ sợ trên nửa đường, người trong Phật môn có thể sẽ ra tay gây rối, làm chúng ta phải khó xử!

Sau khi nghe được lời nói của Giang Lưu, Tôn Ngộ Không mở miệng nói!

- Ngộ Không, con nên tự tin lên một chút, có thể bỏ hai chữ khả năng đi!

Giang Lưu vẫn như cũ chậm rãi đi về phía trước, đồng thời, mở miệng trả lời!

- Ách. . .

Câu trả lời của Giang Lưu làm cho Tôn Ngộ Không ngây ngẩn cả người.

Sau đó, khi đã hiểu được ý ẩn trong đó thì hắn lại cảm thấy dở khóc dở cười.

Như vậy, sư phụ đã sớm xác định người trong Phật môn sẽ ra tay hay sao?

Vào lúc này, tất cả mọi người đang đi ở bên trên cầu độc mộc, tu vi cũng gần như bị phong bế, nếu như bị người phá rối thì chẳng phải là muốn rơi xuống trong nước?

Không nói đến trong lòng của Tôn Ngộ Không là có suy nghĩ gì.

Vào lúc này, các vị Phật Đà cùng Bồ Tát ở bên trong Đại Lôi Âm Tự đương nhiên cũng đã biết rõ được chuyện mấy người Giang Lưu lựa chọn đi cầu độc mộc!

Vấn đề này đương nhiên không khó.

Rất nhanh, liền có Bồ Tát chủ động xin đi chế tác kiếp nạn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận