Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1162: Ngọc Hoàng Thượng Đế cãi lộn cùng Như Lai Phật Tổ

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Tây Thiên, Đại Lôi Âm Tự.

Chuyện Chân Võ Đại Đế bỏ mình tự nhiên là làm cho tam giới lục đạo vì thế mà chấn động.

Cho đến hôm nay, Tứ Ngự của Thiên Đình có thể nói là toàn quân bị diệt đi? Chân Võ Đại Đế thế nhưng mà là tồn tại có thực lực mạnh nhất bên trong Tứ Ngự.

Không chỉ là những Tiên Quan, Thần Tướng khác đang đứng bên trên Lăng Tiêu Bảo Điện của Thiên Đình vì thế mà chấn động, ngay cả các Phật Đà, Bồ Tát của Đại Lôi Âm Tự bên phía Phật môn cũng vì thế mà chấn động.

Người trong Thiên Đình cảm thấy Chân Võ Đại Đế chết có quan hệ với Vô Lượng Lượng Kiếp đi Tây Thiên thỉnh kinh, tự nhiên, người trong Phật môn cũng có người nghĩ ra được.

- A Di Đà Phật, Chân Võ Đại Đế đều đã chết, thế nhưng mà, kiếp nạn lại cũng chưa gia tăng hay sao?

Như Lai Phật Tổ nhìn sổ ghi chép kiếp nạn đang cầm trong tay, cũng không có kiếp nạn gì mới xuất hiện, điều này làm cho Như Lai Phật Tổ có chút thất vọng lắc lắc đầu.

Chỉ có điều, suy nghĩ kỹ một chút, chuyện này cũng chính là Tôn Ngộ Không một lần tình cờ đi ngang qua, lướt qua liền ngừng lại, động thủ đánh với mấy Thần Tướng một trận rồi rời khỏi mà thôi. Chuyện này nói thẳng ra thì cũng không có tạo thành kiếp nạn gì đối với hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh. Tự nhiên, bên trên sổ ghi chép kiếp nạn không có kiếp nạn mới xuất hiện, chuyện này cũng hoàn toàn là có khả năng xảy ra.

Lúc trước Khổng Tuyên kém chút nữa là bị giết, mặc dù may mắn sống sót nhưng đã bị trọng thương, không có biện pháp lại đảm nhận trách nhiệm người lên kế hoạch, chuẩn bị kiếp nạn cho việc đi Tây Thiên thỉnh kinh. Tự nhiên, Khổng Tuyên cũng giao quyển sổ ghi chép kiếp nạn này ra và được Như Lai Phật Tổ nhận lấy.

- Vô Lượng Lượng Kiếp thật là đáng sợ! Tôn Ngộ Không chẳng qua là tới có chỗ tiếp xúc mà thôi, Chân Võ Đại Đế kia liền ứng kiếp bỏ mình. . .

Như Lai Phật Tổ ngồi ở bên trên toà sen của bản thân liếc nhìn sổ ghi chép kiếp nạn, ở bên dưới trong lòng của không ít Phật Đà cùng Bồ Tát đều là âm thầm hoảng sợ.

Đã sớm biết rõ hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh đến hôm nay thì đã là sắp sửa kết thúc, vào lúc này tình huống sẽ vô cùng nguy hiểm, lại không nghĩ rằng, vậy mà đã đáng sợ đến tình trạng như thế.

Chỉ một chút xung đột đơn thuần mà thôi, liền để Chân Võ Đại Đế vẫn lạc!

Chuyện này làm cho người trong Phật môn kinh hãi hơn, tất cả cũng đều quyết định chủ ý, trước khi chuyện đi Tây Thiên thỉnh kinh kết thúc, bản thân tất nhiên muốn đứng cách xa đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh một chút.

Ngay cả Minh Vương Khổng Tuyên đều kém chút nữa là vẫn lạc, với chút năng lực ấy của bản thân mà đi qua chẳng phải là hôi phi yên diệt hay sao?

Sau khi lật nhìn sổ ghi chép kiếp nạn một lần, Như Lai Phật Tổ nhanh chóng thu sổ ghi chép kiếp nạn lại, ánh mắt nhìn lướt qua chư vị Phật Đà cùng Bồ Tát đang ngồi ở bên trong Đại Lôi Âm Tự này.

Nhìn cả đám bọn họ đều rụt đầu lại như đà điểu vậy, hiển nhiên là sợ bị bản thân điểm danh phụ trách công việc lên kế hoạch cho hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này, trong lòng của Như Lai Phật Tổ âm thầm thở dài một hơi.

Trước đây công việc lên kế hoạch cho hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này là giống như là một miếng bánh trái thơm ngon, tất cả mọi người đều muốn tranh nhau đảm nhận trách nhiệm, lại không nghĩ rằng, cho đến hôm nay lại đã luân lạc tới tình trạng này.

Chẳng lẽ ... Sau này chính bản thân mình phải đi đảm nhận công việc quản lý hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh hay sao?

Sau khi trong đầu hiện lên một suy nghĩ này, Như Lai Phật Tổ lại lập tức lắc lắc đầu.

Mục đích của chuyến hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này chính là để đám người Huyền Trang đi tới Đại Lôi Âm Tự, lấy Tam Tạng Chân Kinh từ trong tay của mình. Trước đó bản thân cùng Huyền Trang đã gặp nhau vài lần, mỗi một lần hắn đều nói mình đưa kinh thư luôn cho hắn, miễn cho hắn lại phải trèo non lội suối tới lấy.

Nếu như bản thân mình thiết kế kiếp nạn đến ngăn cản, một khi bị đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh phát hiện thì bản thân nên xử lý như thế nào?

Mình thân là Phật môn chi chủ, không muốn thể diện hay sao?

Một phương diện cho mấy người Huyền Trang đến bản thân nơi này thỉnh kinh, một phương diện bản thân lại cố ý làm ra kiếp nạn ngăn cản đường đi của bọn họ?

Lấy tâm tính của Huyền Trang, nếu như là đến lúc đó dưới cơn nóng giận, bỏ gánh không lấy kinh nữa thì bản thân nên làm cái gì bây giờ?

Xét theo hiểu biết của mình với Huyền Trang thì khả năng hắn sẽ bỏ gánh không làm cũng không phải là không có đâu.

- Có lẽ là mình không nên vội vàng đi tìm người đảm nhận trách nhiệm lên kế hoạch, chuẩn bị kiếp nạn cho việc đi Tây Thiên thỉnh kinh này đâu nhỉ?

Mặc dù trong lòng suy nghĩ ngàn vạn, thế nhưng mà, sau khi trầm tĩnh một lát, trong lòng của Như Lai Phật Tổ lại đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ như thế này.

Chín chín tám mươi mốt kiếp nạn cũng chín chín tám mươi mốt phần công đức, cho nên, sơ kỳ thì chính là rất nhiều người bên phía Thiên Đình và Phật môn cũng đều muốn chia một chén canh.

Mà bởi vì mục đích cuối cũng của hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh là giúp cho Phật môn đại hưng cho nên mới có chuyện người trong Phật môn tham gia quản lí mọi việc trong hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh, nhờ thế Phật môn có lợi hơn cho việc tranh đoạt công đức.

Nhưng bây giờ, nếu chuyện đều nháo đến tình trạng này, như vậy cứ để chín chín tám mươi mốt kiếp nạn trong hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh do thiên ý tự định ra, tất cả mọi người tranh đoạt công đức, tự bảo vệ bằng bản lĩnh của chính mình!

Cho dù có người can thiệp hay không thì chín chín tám mươi mốt kiếp nạn trên hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh cũng sẽ được gom góp đủ.

Rốt cuộc đây là chuyện được Thiên Đạo chú định, tuyệt đối sẽ không cải biến.

- Cho đến hôm nay, bản thân phải bỏ qua số công đức còn dư lại hay sao?

Như Lai Phật Tổ thầm nói trong lòng.

Nếu nói, bỏ qua tất cả những phần công đức này, mặc cho thiên ý phát triển, dù bản thân an toàn nhưng vẫn thật là làm cho người ta có chút đau lòng.

Nhưng chuyện đã diễn biến cho tới tình trạng bây giờ thì cũng không có gì đáng trách cả.

Rốt cuộc nếu như thật sự lại cho mấy vị Phật Đà cùng Bồ Tát ưng thuận sát kiếp thì đúng là được không bù mất.

Tiên âm mịt mờ, quang hoa rực rỡ. . .

Khi trong lòng của Như Lai Phật Tổ còn đang âm thầm suy tư công việc quản lý hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh có muốn thả tay, mặc cho hắn phát triển hay không thì đột nhiên, giữa trời đất có từng đợt tiên âm mịt mờ vang lên.

Chợt, một bóng người bao phủ bên trong ánh sáng màu vàng chói mắt, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng tôn quý, nhanh chóng xuất hiện ở phía trên Đại Lôi Âm Tự.

- Bái kiến Ngọc Hoàng Thượng Đế!

Nhìn thấy bóng người đột nhiên đến thăm Đại Lôi Âm Tự này, chư vị Phật Đà cùng Bồ Tát cùng nhau mở miệng, chủ động hành lễ.

- Bái kiến Ngọc Hoàng Thượng Đế bệ hạ!

Ngồi ngay ngắn bên trên đài sen, Như Lai Phật Tổ cũng khẽ gật đầu thi lễ một cái nói.

- Phật Tổ, đã lâu không gặp!

Thân hình của Ngọc Hoàng Thượng Đế nhẹ nhàng trôi nổi ở giữa không trung, đối diện với Như Lai Phật Tổ, mở miệng nói.

- Không biết Ngọc Hoàng Thượng Đế bệ hạ tự mình đến thăm Đại Lôi Âm Tự là có việc gì muốn chỉ giáo?

Ngồi ngay ngắn bên trên đài sen, sau khi bái lễ, Như Lai Phật Tổ cũng không có ý định nói nhảm, nhanh chóng hỏi.

- Hôm nay, Quả nhân đến đây chính là vì chuyện cái chết của Chân Võ Đại Đế!

Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng không có ý định quanh co lòng vòng, nói thẳng ý đồ đến.

- Bệ hạ, Chân Võ Đại Đế hi sinh, bản tọa cũng vô cùng tiếc hận. Chỉ có điều, Ngộ Không rõ ràng chỉ là tình cờ đi ngang qua và tạo thành một chút xung đột mà thôi. . .

Nghe Ngọc Hoàng Thượng Đế đến đây là vì chuyện cái chết của Chân Võ Đại Đế, Như Lai Phật Tổ lập tức mở miệng nói.

Hiển nhiên, Ngọc Hoàng Thượng Đế tới đây là vì hưng sư vấn tội chứ nhỉ? Nếu không phải là Tôn Ngộ Không nhúng tay, Chân Võ Đại Đế hẳn là sẽ không ứng kiếp mà chết.

- Phật Tổ. . .

Chẳng qua là không đợi Như Lai Phật Tổ nói cho hết lời, Ngọc Hoàng Thượng Đế lại lắc lắc đầu, ngắt lời của Như Lai Phật Tổ rồi nói tiếp:

- Quả nhân đến đây cũng không phải là vì hưng sư vấn tội!

Lời nói này của Ngọc Hoàng Thượng Đế ngược lại để Như Lai Phật Tổ nao nao, không phải là vì hưng sư vấn tội mà đến? Vậy hắn đến đây là vì cái gì?

- Xin bệ hạ chỉ rõ!

Hơi hơi cúi đầu, Như Lai Phật Tổ không nói thêm gì nữa, chờ đợi Ngọc Hoàng Thượng Đế nhanh chóng nói rõ chuyện này.

- Hôm nay quả nhân đến đây là bởi vì chuyện đi Tây Thiên thỉnh kinh. Phật Tổ, không biết Phật môn các ngươi đã có thí sinh cho công việc lên kế hoạch, chuẩn bị kiếp nạn cho việc đi Tây Thiên thỉnh kinh hay chưa?

Ngọc Hoàng Thượng Đế nhanh chóng hỏi.

- Chúng ta vẫn còn đang bàn bạc và vẫn chưa từng định ra! Chẳng lẽ bệ hạ có nhân tuyển đề cử hay sao?

Như Lai Phật Tổ có chút kỳ quái, không rõ Ngọc Hoàng Thượng Đế vì cái gì để bụng đối với chuyện này như thế, thậm chí bản thân phải tự mình đến đây hỏi dò.

- Quả nhân cũng không có nhân tuyển đề cử. Chẳng qua là bây giờ chuyện đi Tây Thiên thỉnh kinh đã đến khoảng thời gian cuối cùng. Quả nhân hi vọng Phật Tổ có thể mượn một tiếng trống cổ vũ sĩ khí, nhanh chóng định ra nhân tuyển! Đương nhiên, quả nhân cũng hi vọng Phật môn có thể dựa vào cử động lần này đại hưng thiên hạ!

Ngọc Hoàng Thượng Đế lắc lắc đầu, biểu lộ thái độ của mình.

Ngọc Hoàng Thượng Đế cùng Như Lai Phật Tổ đàm luận với nhau nhưng chuyện họ nói lại làm cho chư vị Phật Đà cùng Bồ Tát ở bên trong Đại Lôi Âm Tự đều đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều hiện lên biểu cảm ngạc nhiên.

Nguyên bản tất cả mọi người đều cảm thấy hôm nay Ngọc Hoàng Thượng Đế đến đây là vì hưng sư vấn tội, lại không nghĩ rằng, mục đích của hắn lại là thúc giục Phật Tổ tranh thủ thời gian định ra người lên kế hoạch, chuẩn bị kiếp nạn cho việc đi Tây Thiên thỉnh kinh ư?

Vì cái gì mà Ngọc Hoàng Thượng Đế còn vội vàng hơn cả người trong Phật môn vậy?

Lúc đầu, trong lòng của Như Lai Phật Tổ cũng âm thầm kinh ngạc nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, Như Lai Phật Tổ cũng nhanh chóng hiểu rõ tâm tư của Ngọc Hoàng Thượng Đế.

Nếu như có người đảm nhận công việc quản lý hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh, như vậy chuyện ứng kiếp cũng chính là người trong Phật môn đứng mũi chịu sào.

Nhưng nếu như Phật môn đều buông tay mặc kệ, mặc cho chín chín tám mươi mốt kiếp nạn của chuyến hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này tự hành diễn hóa, tự nhiên, cũng không phải chỉ có người trong Phật môn đứng mũi chịu sào, Thiên Đình có lẽ sẽ bị hao tổn rất lớn nữa.

Nói thí dụ như hôm nay có Chân Võ Đại Đế.

Sau khi suy nghĩ một chút, trong lòng của Như Lai Phật Tổ hiểu rõ tâm tư của Ngọc Hoàng Thượng Đế, khóe miệng không để lại dấu vết hơi hơi giơ lên, nói:

- Bệ hạ, tuy rằng hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh là chuyện của Phật môn ta, nhưng lại cũng là Vô Lượng Lượng Kiếp quan hệ toàn bộ tam giới, cho nên. . .

Nói đến đây, Như Lai Phật Tổ dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Bây giờ Phật môn ta tuần tự đã có Quan Âm Bồ Tát, Di Lặc Phật Tổ cùng Minh Vương Khổng Tuyên đảm nhận trách nhiệm này nhưng cũng vì các lý do khác nhau mà khó làm tiếp công việc này nữa. Bây giờ, xem như là chủ nhân của tam giới, Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng không thể đổ việc này cho người khác đi?

Giận!

Lời nói này của Như Lai Phật Tổ làm cho trong lòng của Ngọc Hoàng Đại Đế thầm giận, còn kém chỉ vào Như Lai Phật Tổ chửi ầm lên.

Đám người trong Phật môn này luôn luôn đều là không cần thể diện, ngay cả hai vị Thánh Nhân Giáo chủ đều là dạng này, quả nhiên là người ở trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được!

Bây giờ, Phật môn thế mà muốn cho người trong Thiên Đình nhúng tay vào chịu kiếp nạn hay sao?!

- Phật Tổ, chuyện đi Tây Thiên thỉnh kinh này có quan hệ đến Phật môn đại hưng, Thiên Đình ta đi quá giới hạn không quá thỏa đáng đi. . .

Sau khi sắc mặt hiện lên một vệt ửng hồng quỷ dị, Ngọc Hoàng Đại Đế hít sâu một hơi, đè lửa giận trong lòng bản thân xuống, mở miệng nói.

- Không không không!

Nghe được Ngọc Hoàng Thượng Đế nói như vậy, Như Lai Phật Tổ lại vội vàng lắc đầu, nói:

Ngọc Hoàng Thượng Đế bệ hạ là chủ nhân cao quý của tam giới, tất cả mọi chuyện trong tam giới lục đạo này đều lấy bệ hạ làm đầu! Nói thế nào thành đi quá giới hạn cho được?

Nói đến đây, Như Lai Phật Tổ dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh chính là Vô Lượng Lượng Kiếp, quan hệ đến toàn bộ thiên hạ. Bản tọa cho rằng, Vô Lượng Lượng Kiếp này, nên do Ngọc Hoàng Thượng Đế nhúng tay mới xem như danh chính ngôn thuận!

Tất cả chư vị Phật Đà cùng Bồ Tát ở bên trong Đại Lôi Âm Tự đều cúi đầu, không nói một lời, nhưng trong lòng thì âm thầm chịu phục.

Lợi hại, vào lúc này, Như Lai Phật Tổ cơ hồ là ép buộc Ngọc Hoàng Thượng Đế đến chọn một người lên kế hoạch, chuẩn bị kiếp nạn cho việc đi Tây Thiên thỉnh kinh?

Hành động này hoàn toàn chính là họa thủy đông dẫn rồi! Chiêu này lợi hại!

- Thánh Tăng, các ngươi quả nhiên lợi hại! Bây giờ vì công việc lên kế hoạch cho hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh này, Phật Tổ cùng Ngọc Hoàng Thượng Đế cơ hồ là đùn đẩy trách nhiệm đến mức cãi nhau gay gắt rồi

Chẳng qua là ở bên trong Đại Lôi Âm Tự này, Kim Quang Bồ Tát đang cúi đầu lại lặng lẽ nhắn một tin qua cho Giang Lưu, đơn giản kể chuyện phát sinh ở Đại Lôi Âm Tự một lần cho Giang Lưu nghe.

Bạn cần đăng nhập để bình luận