Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1347: Hoan Hỉ Phật, ngươi đừng có cãi chày cãi cối



Hoan Hỉ Phật, tu hành chính là Hoan Hỉ Thiền pháp, đây là chuyện mọi người trong Phật Môn đều biết.

Vì vậy, lấy chuyện hắn ham mỹ sắc để định tội hắn đúng là không thích hợp!

- Ha ha ha…

Chỉ là vào lúc này, Tôn Ngộ Không bên cạnh nghe vậy lại bật cười, nhe răng ra, trong mắt lướt qua tia hung ác, nói:

- Tuy ngươi tu hành Hoan Hỉ Thiền, chuyện tìm Minh Phi chúng ta không có lời nào để nói thật, nhưng mà, cũng đâu có nói ngươi có thể cường đoạt dân nữ đâu đúng không?

- Đúng rồi đúng rồi, cho dù ngươi có tu hành Hoan Hỉ Thiền, ngươi cũng không thể cường đoạt dân nữ được!

Trư Bát Giới bên cạnh gật đầu thật mạnh, dáng vẻ vô cùng oán giận.

Năm đó mình chính là vì say rượu, có hành động vô lễ với Thường Nga tiên tử thôi mà đã bị đánh thẳng xuống phàm trần, đầu nhầm vào thai heo.

Nhưng tên Hoan Hỉ Phật này còn làm ác hơn cả mình, nếu như vậy mà còn có thể vô tội được, đương nhiên Trư Bát Giới không chịu rồi.

- Đại Thánh, lời ấy ngươi nói sai rồi, ta cũng không có cường đoạt dân nữ mà!

Có điều, đã có chuẩn bị từ sớm nên khi nghe Tôn Ngộ Không nói thế, thần sắc Hoan Hỉ Phật vẫn bình tĩnh như trước, trả lời:

- Xảo Nhi này cũng không phải phàm nữ, nàng đã là Minh Phi của ta từ lâu rồi!

Nam tử trung niên nghe vậy, đương nhiên là không thể chấp nhận được, trong miệng quát lớn:

- Ngươi nói bậy! Con gái ta ta nuôi mười sáu năm rồi! Sao có thể là Minh Phi của ngươi được?

Ánh mắt Hoan Hỉ Phật rơi xuống người Xảo Nhi, mở miệng nói với nàng:

- Đều đến mức này rồi, ngươi còn định giấu nữa sao?

Nhìn bộ dạng này của Hoan Hỉ Phật, hiển nhiên lời hắn nói đều là sự thật. Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Xảo Nhi.

Dưới ánh nhìn của mọi người, Xảo Nhi chỉ cúi đầu, không nói một lời.

- Xảo Nhi, ngươi, ngươi…

Nhìn dáng vẻ này của con gái, nam tử trung niên không khỏi biến sắc, cảm thấy khó mà tin được.

Con gái mình nuôi từ nhỏ, vất vả lắm mới nuôi đến 16 tuổi, tại sao đột nhiên lại biến thành Minh Phi của lão hòa thượng chứ?

Nhưng, bộ dạng này của con gái, hình như đang nói tất cả đều là thật.

Sau khi Xảo Nhi cúi đầu, im lặng một lúc, ánh mắt nàng chợt rơi lên người nam tử trung niên, khẽ lắc đầu nói:

- Xin lỗi, thật ra, ta cũng không phải là con gái của ngươi…

- Ngươi không phải? Điều này sao có thể?

Đột nhiên nghe được lời này, nam tử trung niên cảm thấy khó tiếp thu được.

Đồng thời, toàn bộ dân làng thôn Trần gia cũng đều xôn xao, cảm thấy khó tin.

- Thật ra, con gái ngươi từ nửa tháng trước cũng đã chết chìm rồi!

Nhìn nam tử trung niên, Xảo Nhi mở miệng trả lời, đồng thời kẻ vắn tắt chân tướng mọi chuyện một lần.

Thì ra, từ nửa tháng trước, Xảo Nhi trượt chân rơi xuống nước, trực tiếp đuối nước mà chết.

Vừa may, một vị Minh Phi dưới trướng Hoan Hỉ Phật bởi vì khó mà chịu được sự hành hạ của Hoan Hỉ Phật nên trốn đi hạ giới, thấy được Xảo Nhi chết chìm, bèn phụ thân lên người nàng, hy vọng có thể tránh né sự truy tra của Hoan Hỉ Phật.

Lại không ngờ rằng, cuối cùng vẫn bị Hoan Hỉ Phật tìm ra, vì thế mọi chuyện mới phát triển cho tới cảnh trước mắt.

- Không đâu, Xảo Nhi của ta, sao lại thế chứ…

Nghe được chân tướng mọi chuyện, con gái của mình thế mà đã chết chìm từ nửa tháng trước, nam tử trung niên nhất thời khó có thể chấp nhận được sự thật này, miệng gào khóc lớn tiếng.

Chợt, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Dĩ nhiên các dân làng bên cạnh đều vội vàng cứu giúp, bận rộn hồi lâu mới khiến hắn tỉnh lại.

Nghe Xảo Nhi kể hết chân tướng sự việc ra, Hoan Hỉ Phật nói tiếp với Giang Lưu:

- Công Đức Phật, đây là chuyện dưới trướng của ta, không nhọc Công Đức Phật ngươi phí tâm!

Đến cục diện này, ngay cả Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới cũng không thể nói thêm điều gì.

Nếu Xảo Nhi này vốn là Minh Phi của Hoan Hỉ Phật, vậy hắn tới để mang người về cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Tục ngữ nói đúng lắm, thanh quan khó xử việc nhà.

Huống hồ, mình còn không phải thanh quan gì, không có tư cách quyết định chuyện của Hoan Hỉ Phật.

Ánh mắt của Hoan Hỉ Phật rơi xuống người Giang Lưu, vẻ mặt bình tĩnh.

Mặc dù Mộng Ma xuất hiện là điều Hoan Hỉ Phật hoàn toàn không ngờ tới, nhưng mà, về vấn đề kiếp nạn lần này, Hoan Hỉ Phật đã sớm vạch sẵn kế hoạch trong lòng rồi.

Mình cũng chỉ muốn tìm Minh Phi của mình, mà mình lại tu hành Hoan Hỉ Thiền, bọn họ cũng không định tội cho mình được, cũng không thể cưỡng chế hạ sát thủ với mình đi?

Huống chi, bây giờ Chiên Đàn Công Đức Phật cũng bởi vì chuyện giết Di Lặc Phật Tổ mà bị vòng Cấm Thần cấm cửa tất cả pháp thuật Thần thông, đã bị giáo huấn cho một trận, vô duyên vô cớ, hắn không thể nào mà hạ thủ với người trong Phật Môn được, đúng không?

Lúc này, ánh mắt của mấy người Tôn Ngộ Không cũng đều rơi lên người Giang Lưu.

Đến mức này rồi, hình như đúng là không có cách nào để ra tay với Hoan Hỉ Phật, nhưng mà cụ thể nên lựa chọn thế nào, dĩ nhiên tất cả còn phải xem ý của sư phụ.

Lúc sự tình đã lâm vào thế bí, dường như Giang Lưu cũng chỉ có thể thả Hoan Hỉ Phật ra, cuối cùng hắn cũng mở miệng:

- A Di Đà Phật, thì ra chân tướng sự việc là như vậy!

Nghe Giang Lưu nói vậy, Hoan Hỉ Phật gật đầu nói, hiển nhiên là muốn rời đi:

- Không sai, nếu đây là hiểu lầm, mà hiểu lầm còn đã giải trừ rồi, bản tọa cũng sẽ không quấy rầy các ngươi đi Tây Thiên thỉnh kinh nữa!

Chỉ là, nhìn dáng vẻ Hoan Hỉ Phật bỏ lại một câu như vậy mà đã muốn rời đi, Giang Lưu lại mở miệng gọi lại:

- Hoan Hỉ Phật, chớ vội!

Lời này làm trong lòng Hoan Hỉ Phật hơi căng thẳng, theo bản năng cảm thấy có hơi bất an.

Về chuyện này, mình đã suy nghĩ kỹ rồi, sẽ không có lỗi gì đâu.

Lúc này, tâm thần Hoan Hỉ Phật thoáng yên ổn hơn chút, xoay người lại, ánh mắt rơi lên người Giang Lưu, hỏi:

- Không biết Công Đức Phật ngươi còn có chuyện gì cần nói?

Giang Lưu vẫn có vẻ khiêm tốn lễ độ, nói với Hoan Hỉ Phật:

- Là thế này, bần tăng còn có một chuyện chưa rõ, hy vọng Hoan Hỉ Phật ngươi có thể giảng giải cho bần tăng!

- Mời nói.

Gật đầu, Hoan Hỉ Phật nói.

Giang Lưu nhìn chằm chằm Hoan Hỉ Phật, hỏi:

- Xảo Nhi trượt chân rơi xuống nước, sau đó bị Minh Phi của ngươi thấy được, lúc này mới chiếm thân để trốn tránh. Thử hỏi, rơi xuống nước mà chết, thật sự chỉ là trùng hợp sao?

Những lời này hiển nhiên là có ý riêng.

Quả nhiên, khi Giang Lưu dứt lời, dân làng của thôn Trần gia bên cạnh đều thấp giọng nghị luận.

Ngay cả nam tử trung niên vốn đang bi thương đến mức sắp ngất cũng cố tỉnh thần lại, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ nhìn chằm chằm vào hai người Hoan Hỉ Phật và Xảo Nhi.

Nghe Giang Lưu hỏi vậy, quả nhiên sắc mặt của Hoan Hỉ Phật cũng thay đổi, chợt nghiêm mặt nói:

- Công Đức Phật, cái này cũng không thể nói lung tung được!

Nghe Hoan Hỉ Phật nói thế, Giang Lưu mở miệng nói:

- Cụ thể có phải ta nói lung tung không, mọi chuyện này đương nhiên phải để cho Xảo Nhi tự mình nói rõ ra rồi!

Theo Giang Lưu dứt lời, một bóng hình nhanh chóng tới gần, xuất hiện trước mặt mọi người thôn Trần gia.

Người này chính là Đà Long Quái, mà ở bên cạnh Đà Long Quái là một vong hồn được mang tới từ Địa Phủ, không phải ai khác, chính là vong hồn của Xảo Nhi.

- Ngộ Không!

Sau khi vong hồn của Xảo Nhi đi đến, Giang Lưu nói với Tôn Ngộ Không đứng bên.

Tôn Ngộ Không gật đầu một cái, cầm gậy Như Ý Kim Cô trong tay tùy ý đâm một cái.

Gậy Kim Cô tùy ý di chuyển, tự động kéo dài ra, chọc thẳng vào ấn đường của Minh Phi.

Sau đó, Minh Phi dưới ghế Hoan Hỉ Phật bị đánh bay ra khỏi thân thể của Xảo Nhi.

Ngay sau đó, Tôn Ngộ Không thả người nhảy lên, đi tới bên cạnh thân thể, móc một viên Hồi Hồn Đan ra nhét vào miệng của Xảo Nhi.

Năm đó Giang Lưu ở Đâu Suất Cung, gần như là thắng một nửa số đan dược ở Đâu Suất Cung, tuy sau này Thái Thượng Lão Quân tự mình ra trận, lại thắng về một số lượng lớn, nhưng trong tay vẫn có không ít đan dược của Đâu Suất Cung.

Mà đương nhiên Hồi Hồn Đan cũng giữ lại không ít.

Cùng với Hồi Hồn Đan rơi xuống bụng, hồn phách Xảo Nhi ở bên giống như bị nam châm hút vậy, trực tiếp chui thẳng vào thân thể của mình.

Lập tức, hai mắt Xảo Nhi chậm rãi mở ra, sống lại.

Tận mắt thấy con gái mình sống lại, phụ thân bên cạnh đương nhiên là vui quá mà khóc, hô lên:

- Xảo Nhi!

Ngay sau đó, phụ thân con gái ôm nhau thật chặt, cùng khóc to.

Người thôn Trần gia bên cạnh thì sao? Trong lòng cũng rất vui mừng, cũng vô cùng cảm khái.

Tình hình chết rồi sống lại cứ như vậy xảy ra trước mắt, Thánh tăng tới từ Đại Đường quả nhiên không tầm thường mà!

- A Di Đà Phật, Xảo Nhi…

Sau khi cho hai người phụ thân, con gái bọn họ chút thời gian để phát tiết tâm tình, trong miệng Giang Lưu thấp giọng niệm một câu Phật hiệu, sau đó bước tới nói:

- Về chuyện ngươi trượt chân rơi xuống nước, không biết ngươi có thể kể rõ ràng lại không?

- Đại sư!

Cũng thu thập tâm trạng của mình xong, Xảo Nhi gật đầu với Giang Lưu, nói:

- Lúc đấy, ta đang giặt quần áo ở bên sông, vốn là chuyện quen thuộc lắm rồi!

- Nhưng không hiểu sao, đột nhiên có người từ phía sau đẩy ta một cái, ta ngã vào nước luôn!

- Vốn ta có thể bơi lên bờ, nhưng hình như trong nước có một bàn tay không ngừng kéo tay chìm vào đáy nước! Cho nên, cuối cùng ta cứ bị đuối nước như vậy!

Nghe Xảo Nhi trả lời, phụ thân nàng trừng mắt giận dữ nhìn Hoan Hỉ Phật:

- Quả nhiên, hết thảy không phải trùng hợp mà là có người đang âm thầm mưu hại!

Đồng thời, các dân làng của thôn Trần gia cũng đều tắc giận lom lom nhìn Hoan Hỉ Phật.

Giang Lưu xoay đầu, ánh mắt nhìn Hoan Hỉ Phật, nghiêm giọng nói:

- Chuyện này, không biết Hoan Hỉ Phật ngươi có lời giải thích nào không?

Nghe hỏi, Hoan Hỉ Phật vội vàng biện minh:

- Cái này chỉ có thể nói rõ có người âm thầm mưu hại nàng ta thôi, lại không thể chứng minh chúng ta đã hạ thủ đúng không?

Giang Lưu mở miệng nói:

- Đều là người trong Phật Môn, lời này của ngươi ta nguyện ý tin tưởng, nhưng ngươi nhìn xem, những người khác có tin ngươi không?

- Đừng có cãi chày cãi cối!

Lời Giang Lưu vừa dứt, phụ thân Xảo Nhi ở bên cạnh đã căm hận nói.

Đến tình trạng này rồi, lời biện minh của Hoan Hỉ Phật đương nhiên nghe rất đuối lý!

Bạn cần đăng nhập để bình luận