Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1206: Thái Âm Chân Viêm quái dị

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Tình huống như thế nào?

Nhìn thấy Tuyết Yêu cơ hồ là trong nháy mắt liền bị đốt cháy thành tro bụi, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người. Nguyên bản thấy Tuyết Yêu coi nhẹ hàn khí của Thái Âm Chân Viêm vọt thẳng đi tới, trong lòng của mọi người còn âm thầm vội vàng, cảm thấy Thái Âm Chân Viêm này có thể thật bị Tuyết Yêu chiếm lấy.

Lại không nghĩ rằng, kết quả cuối cùng lại là như vậy?

- Ôi, thật sự là đáng tiếc!

Mắt thấy Tuyết Yêu bỏ mình, Ngưu Ma Vương cảm thấy vô cùng tiếc hận.

Nữ yêu dáng dấp đẹp mắt vốn đã ít, cứ như vậy lãng phí một người, thật là khiến cho người ta cảm thấy đau lòng nhức óc.

- Cha. . .

Ở bên cạnh, vào lúc này, Hồng Hài Nhi mở miệng, kinh ngạc, sợ hãi nói:

- Vừa rồi khi Tuyết Yêu kia chạm đến Thái Âm Chân Viêm thì tựa hồ là bị thiêu chết sao?

Ngọn lửa vừa bùng lên, thân hình trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi, đây tự nhiên là bị thiêu chết, nếu như là chết cóng thì sẽ hóa thành vô số vụn băng vỡ nát chứ nhỉ?

- Xác thực là như thế!

Sau khi nghe được lời nói của Hồng Hài Nhi, Ngưu Ma Vương thu liễm tinh thần, biểu cảm ở trên mặt trở nên nghiêm trọng hơn không ít.

Xác thực, Thái Âm Chân Viêm chính là ngọn lửa chí âm chí hàn, vì cái gì vừa rồi Tuyết Yêu kia lại bị thiêu chết đây? Chuyện này quả thật rất kỳ quái!

Tĩnh!

Sau khi Tuyết Yêu bị thiêu chết, hào khí ở đây lại lần nữa trở nên tĩnh mịch, tất cả mọi người đều im lặng không nói gì.

- Thái Âm Chân Viêm này không giống bình thường!

Ở đây cũng không phải là không có người nhận ra điểm quái dị, chỉ thấy Hỏa Thần mở miệng nói:

- Bề ngoài chính là ngọn lửa chí âm chí hàn, thế nhưng mà trung tâm lại là chí cương chí dương, vừa rồi Tuyết Yêu kia chính là bị ngọn lửa chí cương chí dương trong nháy mắt thiêu chết!

- Tục ngữ nói, vật cực tất phản, chẳng lẽ ngọn lửa này đã chí âm chí hàn đến cực hạn rồi? Cũng có thể chuyển hóa làm ngọn lửa chí cương chí dương không được hay sao?

Trong miệng của Hỏa Thần thì thào nói.

Những lời này của Hỏa Thần làm cho biểu cảm ở trên mặt của những người chung quanh càng thêm khó coi, đồng thời cũng hiểu rõ muốn thu lấy ngọn lửa này khó khăn cỡ nào.

Hàn khí đáng sợ này làm cho người ta khó có thể đi tới gần, nhưng chờ đến lúc người tới gần, trung tâm của ngọn lửa này lại là sức mạnh chí cương chí dương?

Hai cực phân hoá như thế thì người ta làm sao có thể thu lấy đây?

- Để cho ta tới. . .

Nhưng mà, ngay lúc này, đột nhiên lại có một thanh âm vang lên.

Thanh âm này hơi có vẻ non nớt, chẳng mất bao lâu đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

Sau khi Viêm Ma, Hỏa Thần cùng Tuyết Yêu thử nghiệm, tất cả mọi người đều biết được sự đáng sợ của ngọn lửa màu xanh lam này, đến lúc này thế mà còn có người dám đi ra hay sao?

Là thật có tự tin hay vẫn là nghé con mới đẻ không sợ cọp đây?

- Híc, kẻ này thật đúng là một con nghé. . .

Nhìn Hồng Hài Nhi đứng ở bên cạnh Ngưu Ma Vương, không ít người thầm nói trong lòng.

Câu nói Nghé con mới đẻ không sợ cọp này không phải là đang hình dung Hồng Hài Nhi hay sao?

Tuổi nhỏ, cha lại là trâu, ví dụ cực kỳ hình tượng đó.

- Hồng Hài Nhi muốn lên hay sao?

Cũng hiểu rõ sự đáng sợ của ngọn lửa màu xanh lam này, mắt thấy vào lúc này Hồng Hài Nhi vẫn còn muốn lên phía trước, trong lòng của Giang Lưu cũng có chút bận tâm.

Liên Hoa mười tám phẩm âm thầm được Giang Lưu chuẩn bị xong, nếu như là Hồng Hài Nhi có chuyện, lấy lực phòng ngự của Liên Hoa mười tám phẩm chắc hẳn có thể giúp Hồng Hài Nhi chống đỡ thêm một khoảng thời gian, để hắn có thể an toàn lui về tới.

- Là Hồng Hài Nhi? Trời sinh Hỏa Linh Chi Thể trong truyền thuyết? Nắm giữ Tam Muội Chân Hỏa?

Nhìn thấy người vừa mở miệng là Hồng Hài Nhi, bên trong ánh mắt của Hỏa Thần hiện lên biểu cảm hứng thú, thế nhưng rồi hắn lại chợt lắc đầu.

Tuy rằng Tam Muội Chân Hỏa là Thần Hỏa nhất đẳng trong thiên hạ, nhưng ở trong tay Hồng Hài Nhi, hỏa hầu hẳn là không đủ.

Trừ phi là tồn tại như Thái Thượng Lão Quân hoặc ít ra cũng là Đại La Kim Tiên đỉnh phong ra tay mới có khả năng.

Không nói đến trong lòng của Hỏa Thần nghĩ nưh thế nào, sau khi mở miệng, Hồng Hài Nhi liền nhanh chóng đi về phía Thái Âm Chân Viêm màu xanh lam kia.

Ngay sau đó, từ trên người của hắn, Tam Muội Chân Hỏa màu trắng bạo phát đi ra.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hồng Hài Nhi. Sau khi nhìn thấy Tam Muội Chân Hỏa màu trắng bộc phát ra từ trên người của hắn, không ít người đều tỏ ra kinh ngạc, sợ hãi rồi thấp giọng nghị luận.

Rõ ràng là Tam Muội Chân Hỏa của Hồng Hài Nhi bây giờ đã có màu đỏ tươi nhưng lúc này hắn lại có thể chuyển trạng thái thành màu trắng, từ đó có thể thấy được khả năng khống chế Tam Muội Chân Hỏa của Hồng Hài Nhi đã khá tinh thâm.

Cũng không biết hắn có thể tới gần được ngọn lửa màu xanh lam kia hay không đây?

Hồng Hài Nhi chậm rãi nhấc chân, một bước tiếp một bước đi về phía trước. Khi khoảng cách giữa hắn và Thái Âm Chân Viêm càng rút ngắn, mọi người có thể nhìn thấy được Tam Muội Chân Hỏa màu trắng đang bao phủ khắp toàn bộ thân hình của Hồng Hài Nhi kia cũng bị hàn khí áp chế, trở nên càng ngày càng yếu ớt.

Tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hồng Hài Nhi, bầu không khí cũng biến thành khẩn trương.

Từng bước một, Hồng Hài Nhi cũng chầm chậm đi tới phạm vi mười trượng chung quanh Thái Âm Chân Viêm.

Phạm vi này là khoảng cách Viêm Ma bị đông cứng thành bức tượng bằng băng, cũng là khoảng cách để Hỏa Thần biết khó mà lui.

Sau khi đi tới phạm vi mười trượng chung quanh Thái Âm Chân Viêm, Hồng Hài Nhi hít sâu một hơi, cắn răng tiếp tục chống đỡ, gian nan nhấc chân tiếp tục tiến lên.

Chín trượng năm, tám trượng bảy, bảy trượng chín. . .

Khi Hồng Hài Nhi bước từng bước một tới gần, trên người của hắn cũng dần dần xuất hiện một vài chỗ bị đóng băng.

Hơn nữa, theo bước chân không ngừng tiến lên của hắn, chỗ bị đóng băng cũng càng ngày càng nhiều. Lúc Hồng Hài Nhi đi tới phạm vi năm trượng chung quanh Thái Âm Chân Viêm thì đã có nửa người đều ở vào trạng thái kết băng.

- Không xong rồi, xem ra, ngay cả Hồng Hài Nhi cũng khó có thể tới gần!

Nhìn đến đây, Giang Lưu lấy Liên Hoa mười tám phẩm ra, chuẩn bị ném ra ngoài.

- Thánh Anh, mau trở lại!

Còn như Ngưu Ma Vương càng là lo lắng kêu lớn lên.

Mặc dù Hồng Hài Nhi đã đi được xa hơn cả Viêm Ma thậm chí Hỏa Thần, thế nhưng mà người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, khoảng năm trượng chính là cực hạn của Hồng Hài Nhi, nếu như hắn tiếp tục đi về phía trước thì hậu quả không cần nói cũng biết.

- Thật là lợi hại, không nghĩ tới Hồng Hài Nhi này tuổi còn trẻ, thế mà Tam Muội Chân Hỏa đã đạt đến giai đoạn màu trắng, không hổ là trời sinh Hỏa Linh Chi Thể. . .

Mắt thấy động tác của Hồng Hài Nhi, trong lòng của Hỏa Thần âm thầm cảm khái.

Chỉ có điều, cũng chính bởi vì vậy mới càng làm nổi bật lên sự đáng sợ của ngọn lửa màu xanh lam kia.

Một ngọn lửa màu xanh lam không có chủ nhân khống chế lại có thể có được uy lực mạnh mẽ như thế này!

Nếu như có thể nắm giữ ở trong tay của mình, tất nhiên có thể có được uy năng càng thêm đáng sợ.

Cơ hồ nửa người đều bị đóng băng, thế nhưng mà, Hồng Hài Nhi cũng không để ý đến tiếng kêu to của cha mình. Hắn ngoảnh mặt làm ngơ và vẫn cắn răng đi về phía trước.

Đồng thời, Hồng Hài Nhi hít sâu một hơi, ngọn lửa màu trắng nguyên bản yếu ớt đến mức có vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ bị dập tắt trong nháy mắt chuyển đổi thành ngọn lửa màu vàng.

Ngọn lửa màu vàng tràn đầy khí tức chí cương chí dương, tựa như là một vầng mặt trời vậy.

- Thái Dương Chân Hỏa? Đây là Thái Dương Chân Hỏa? Trên người của Hồng Hài Nhi như thế nào có được Thái Dương Chân Hỏa?

Nhìn thấy ngọn lửa màu trắng đang bao phủ khắp toaàn bộ thân hình của Hồng Hài Nhi đột nhiên chuyển biến thành ngọn lửa màu vàng, ở trên mặt của Hỏa Thân lộ ra biểu cảm chấn động.

Theo lý thuyết, sau khi Đế Tuấn cùng Thái Nhất lần lượt vẫn lạc, Thái Dương Chân Hỏa này là không thể còn có lưu tồn ở trên thế gian này.

Dù cho là trời sinh Hỏa Linh Chi Thể cũng không có khả năng tự nhiên thức tỉnh Thái Dương Chân Hỏa chí cương chí dương này chứ nhỉ?

Không nói đến trong lòng của Hỏa Thần là chấn động như thế nào, sau khi sử dụng Thái Dương Chân Hỏa, Hồng Hài Nhi có thể cảm giác được áp lực ở trên người mình trong nháy mắt đã giảm xuống rất nhiều, đồng thời, rất nhiều chỗ nguyên bản bị kết băng ở trên người cũng dần dần bắt đầu tan rã.

Thái Âm Chân Viêm chính là ngọn lửa chí âm chí hàn, mà Thái Dương Chân Hỏa lại là ngọn lửa chí cương chí dương. Sau khi lấy Thái Dương Chân Hỏa bảo vệ bản thân, tốc độ bước đi của Hồng Hài Nhi tăng nhanh hơn rất nhiều, khoảng cách giữa hắn cùng Thái Âm Chân Viêm màu xanh lam kia càng ngày càng gần.

- Thái Âm Chân Viêm cùng Thái Dương Chân Hỏa, hai thứ này có gì liên quan đến nhau hay sao?

Nhìn thấy rất nhiều chỗ kết băng ở trên người của Hồng Hài Nhi đã biến mất, cảm xúc ở trong lòng của Ngưu Ma Vương nguyên bản là lo lắng giờ lại biến thành mờ mịt.

Theo lý thuyết, ngọn lửa chí âm chí hàn cùng chí cương chí dương hẳn là cục diện thủy hỏa bất dung mới đúng chứ?

Thế nhưng mà . . . Vì cái gì con trai của mình lại có cảm ứng liên hệ đối với Thái Âm Chân Viêm này đây?

- Thực sự là ngọn lửa này có duyên với Hồng Hài Nhi hay sao?

Nhìn thấy cảnh tượng Hồng Hài Nhi ở dưới sự bảo hộ của Thái Dương Chân Hỏa đã thành công đi tới phía trước ngọn lửa màu xanh lam kia, tâm tình nguyên bản khẩn trương Giang Lưu cũng buông lỏng một chút, hắn thầm nói trong lòng.

Sau khi đi tới trước Thái Âm Chân Viêm màu xanh lam, cảm thụ được hàn ý rét lạnh thấu xương, Hồng Hài Nhi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa ở trước mắt rồi chợt chậm rãi duỗi ra hai tay ra.

Đồng thời, Hồng Hài Nhi cũng đánh lên mười hai phần tinh thần.

Trước đó, Tuyết Yêu chính là ở thời điểm đụng vào ngọn lửa này thì trong nháy mắt đã bị thiêu cháy thành tro bụi, Hồng Hài Nhi đương nhiên sẽ không quên.

Ngưu Ma Vương cũng nắm thật chặt hai bàn tay của mình lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tình huống chỗ Hồng Hài Nhi, trái tim nguyên bản hơi an tâm một phần vào lúc này lại trở nên khẩn trương.

Cảnh tượng Tuyết Yêu kia bị thiêu chết lúc trước đó thật sự là làm cho người ta cảm thấy quá chấn động.

Rầm rầm

Sau khi hai tay của Hồng Hài Nhi chạm đến Thái Âm Chân Viêm thì ngọn lửa màu xanh lam này cũng lập tức lóe lên một cái.

Nhìn thấy ngọn lửa này đột nhiên xuất hiện biến hóa, trái tim của Ngưu Ma Vương cũng run rẩy, hắn kém chút nữa là đã kinh hãi hô lên rồi.

Chỉ có điều, Hồng Hài Nhi lại cũng không có gặp được nguy hiểm gì, tương phản, sau khi Hồng Hài Nhi đụng vào, ở trung tâm của ngọn lửa màu xanh lam này thế mà xuất hiện một đốm sáng màu vàng.

Sau đó, đốm sáng màu vàng nãy chậm rãi phóng đại, ăn mòn ngọn lửa màu xanh lam kia.

Thái Âm Chân Viêm màu xanh lam chỉ trong chốc lát thế mà đã chuyển hóa thành Thái Dương Chân Hỏa màu vàng.

- Đây là . . . Thái Dương Chân Hỏa hay sao?

Nhìn ngọn lửa màu vàng ở trước mắt này, Hồng Hài Nhi có thể cảm nhận được khí tức cực kỳ quen thuộc, tựa như là ở sâu trong nội tâm có một giọng nói đang kêu gọi bản thân vậy.

Không nói nhảm, Hồng Hài Nhi nhanh chóng chộp một đóa Thái Dương Chân Hỏa này vào trong tay.

Vào lúc này, Hồng Hài Nhi chợt nhận ra Thái Dương Chân Hỏa trong cơ thể của mình bị dẫn động vậy, với Thái Dương Chân Hỏa dung hợp lẫn nhau.

Ngọn lửa màu vàng bao phủ toàn bộ thân hình của Hồng Hài Nhi, tỏa ra khí tức cực kỳ cuồng bạo, tựa như là có thể đốt cháy vạn vật trên thế gian này.

Nhưng chỉ trong chốc lát, Thái Âm Chân Viêm màu xanh lam lại hiện ra, thay thế Thái Dương Chân Hỏa màu vàng bao trùm toàn bộ thân hình của Hồng Hài Nhi, tựa như là có thể ngưng kết vạn vật trong trời đất vậy.

Ngọn lửa bao trùm toàn bộ thân hình của Hồng Hài Nhi không ngừng biến ảo, chuyển đổi giữa màu vàng cùng màu xanh lam, sau mỗi một lần chuyển đổi, khí tức ở trên người của Hồng Hài Nhi cũng như nước lên thì thuyền lên, không ngừng tăng cường.

- Dừng tay! Buông tay cho ta!

Trong khi Hồng Hài Nhi ở chỗ này hấp thu sức mạnh của ngọn lửa thì đột nhiên, một giọng nói vừa kinh ngạc vừa sợ hãi vang lên. Ngay sau đó, một bóng người nhanh chóng bay về phía bên này.

Từ trên người của kẻ vừa đến, Thái Dương Chân Hỏa màu vàng bộc phát làm cho người ta có cảm giác tựa như là một vầng mặt trời đè ép tới vậy.

Là Ô Sào Thiền Sư. . .

Bạn cần đăng nhập để bình luận