Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1351: Vương Mẫu hạ phàm



Tuy quan hệ giữa Tử Hà tiên tử và Vương Mẫu nương nương là mẹ con nuôi, nhưng quan hệ này cũng không được công khai.

Vì vậy, khi Tử Hà tiên tử đi tới Thiên Đình muốn gặp Vương Mẫu nương nương, thật ra là không đủ tư cách.

Có điều, Tôn Ngộ Không đi theo bên cạnh lại phát huy tác dụng.

Trước đây vì Tử Hà tiên tử, Tôn Ngộ Không dưới cơn nóng giận giết hết Vũ Khúc Tinh Quân, chuyện này có thể nói là cả Thiên Đình đều biết.

Nhìn Tôn Ngộ Không đi bên cạnh, nên không ai dám ngăn cản yêu cầu gặp Vương Mẫu nương nương của Tử Hà tiên tử, lập tức có người vào tẩm cung bẩm báo.

Trong tẩm cung, Vương Mẫu nương nương nghe tỳ nữ bẩm báo, chân mày nhướng lên.

- Hử? Là Tôn Ngộ Không đi cùng Tử Hà tới đây cầu kiến sao?

Thoáng suy tư trong chốc lát, gật đầu để hai người tiến vào.

Vào tẩm cung, Tử Hà tiên tử thi lễ với Vương Mẫu nương nương.

- Bái kiến nghĩa mẫu!

Nhìn Tử Hà tiên tử hành lễ với mình, trên mặt Vương Mẫu nương nương là nụ cười hiền lành, mở miệng nói:

- Tử Hà hãy đứng lên!

Đồng thời, tự tay nâng Tử Hà tiên tử đứng dậy.

- Ồ?

Tôn Ngộ Không bên cạnh thấy cảnh này, hai mắt hơi lóe lên.

Cảm giác Vương Mẫu nương nương này không đúng cho lắm ấy, thoạt nhìn hình như nhiệt tình với Tử Hà hơn rất nhiều?

Không nói Tôn Ngộ Không bên cạnh kinh ngạc thế nào, lúc này, tay Vương Mẫu nương nương kéo Tử Hà tiên tử ngồi xuống bên cạnh mình với bộ dạng rất thân mật, hỏi:

- Từ Hà, đột nhiên ngươi đến tìm nghĩa mẫu là có chuyện gì sao?

Tử Hà tiên tử cũng có hơi kỳ quái, cùng Tôn Ngộ Không nhìn nhau một cái, trong lòng thầm thấy kinh ngạc sao nghĩa mẫu lại đột nhiên thân thiết với mình như vậy.

Có điều đây cũng không phải chuyện gì xấu. Tử Hà tiên tử mở miệng nói:

- Là thế này, lúc ta còn ở vườn Cam Thảo từng nghe nghĩa mẫu ngươi nói mấy lần, than trong vườn Cam Thảo thiếu một đóa Liệt Diễm Hàn Băng Quỳ, vừa may Ngộ Không hắn phát hiện một cây trên đường đi Tây Thiên thỉnh kinh, mời ta đến ngắm hoa, nên ta tới đây báo cho nghĩa mẫu biết!

- Hả? Liệt Diễm Hàn Băng Quỳ sao?

Nghe vậy, trên mặt Vương Mẫu nương nương lộ vẻ vui mừng, nói:

- Nếu vậy, bản cung đi xem cùng các ngươi!

Nghe quả nhiên Vương Mẫu nương nương cảm thấy hứng thú với Liệt Diễm Hàn Băng Quỳ, Tử Hà tiên tử gật đầu nói:

- Cũng tốt! Vậy chúng ta đi thôi!

Sau đó Vương Mẫu nương nương lên đường, dĩ nhiên bên cạnh cũng có mấy Thần tướng làm hộ vệ. Đoàn người ra Thiên Đình, đi theo đằng sau Tôn Ngộ Không, bay xuống phàm trần.

Đi tới phàm trần, quả nhiên có một biển hoa, cảnh sắc nhìn rất hợp lòng người.

Đoàn thỉnh kinh Tây Hành lấy Giang Lưu cầm đầu đang ở trong biển hoa này. Thấy phượng loan của Vương Mẫu nương nương hạ xuống, Giang Lưu đi tới thi lễ.

- Bái kiến nương nương…

Thấy Giang Lưu hành lễ với mình, Vương Mẫu nương nương bước xuống phượng loan, nói với vẻ hòa ái dễ gần:

- Công Đức Phật không cần đa lẽ, chúng ta lén gặp mặt, không cần nhiều lễ nghi như vậy…

Sau khi hai bên chào hỏi nhau, Giang Lưu hỏi Vương Mẫu nương nương:

- Hôm nay Vương Mẫu nương nương hạ phàm, liệu có từng báo cho Ngọc Đế bệ hạ? Nghe nói gần đây bệ hạ hắn…

Nói đến đây thì dừng lại không nói nữa, nhưng chư vị Thần tướng ở đây đều hiểu ý của Giang Lưu.

Gần đây đúng là Ngọc Đế canh Vương Mẫu nương nương thật chặt.

Nghe hỏi, Vương Mẫu nương nương lắc đầu đáp:

- Công Đức Phật, nay bản cung gấp gáp ra ngoài, cũng chưa thông báo Ngọc Đế…

- Bát Giới…

Ánh mắt Giang Lưu rơi xuống người Trư Bát Giới.

Trư Bát Giới đáp:

- Ngươi đi Thiên Đình một chuyến, báo chuyện Vương Mẫu nương nương hạ phàm cho Ngọc Đế đi!

Nghe vậy, Trư Bát Giới tính tình lười biếng có hơi không tình nguyện nói:

- Chuyện này, sư phụ, vì sao lão Trư ta phải đi chứ…

Liếc Trư Bát Giới một cái, Giang Lưu hỏi ngược lại:

- Đại sư huynh của ngươi phải cùng Tử Hà tiên tử ngắm hoa, ngươi không đi, chẳng lẽ kêu Ngộ Tịnh đi?

- Vậy, vậy được rồi…

Hình như cũng thấy sư phụ nói có lý, Trư Bát Giới bất đắc dĩ gật đầu, bay lên trời.

Trong Thiên Đình, hai người Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ vẫn Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu ở cùng một chỗ.

Đột nhiên, mặt Thiên Lý Nhãn biến sắc.

- Nguy rồi!

Nghe vậy, Thuận Phong Nhĩ bên cạnh mở miệng hỏi:

- Sao thế?

Sắc mặt Thiên Lý Nhãn khó coi, mở miệng nói:

- Trư Bát Giới hắn lại tới nữa rồi!

Gần đây Trư Bát Giới cứ vì một chút chuyện nhỏ nhoi mà đến Thiên Đình tìm hai người mình, đúng là bị hắn làm cho phiền vô cùng.

Nghe vậy, Thuận Phong Nhĩ hỏi:

- Chúng ta có nên tránh hắn không?

Nghe thấy lại phải tránh Trư Bát Giới, sắc mặt Thiên Lý Nhãn có hơi chần chờ.

- Chuyện này, không tốt lắm đâu?

Dù thế nào bây giờ Trư Bát Giới cũng có tu vi Đại La Kim Tiên. Hai lần trước đã tránh rồi, nếu mỗi lần đều tránh, không phải sẽ khó coi lắm sao?

Chần chờ ở đây một lát, ngay cả Thuận Phong Nhĩ cũng thấy được Trư Bát Giới đang tới gần rồi, lắc đầu bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, bây giờ có muốn tránh cũng không kịp rồi…

Hai người ra đón.

- Thiên Bồng Nguyên Soái tới nơi này là vì chuyện gì?

Thiên Lý Nhãn mở miệng, giọng điệu không khách sáo cho lắm.

Nghe Thiên Lý Nhãn hỏi, Trư Bát Giới đáp:

- Sư phụ của lão Trư ta kêu ta lên trời báo cho Ngọc Đế một câu…

Có điều, nghe lời này của Trư Bát Giới, Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ đều nhìn nhau.

Được rồi, không còn gì để nói. Mỗi lần Trư Bát Giới lên Thiên Đình tìm hai người mình, câu đầu tiên lúc nào cũng là câu này. Đúng là nghe nhiều đến mức lỗ tai sắp mọc kén luôn rồi.

- Hôm nay Vương Mẫu nương nương hạ phàm trần, đang ngắm hoa cùng sư phụ bọn ta, vì vậy cố ý tới báo cho Ngọc Đế một tiếng…

- Hả? Vương Mẫu nương nương hạ phàm?

Nghe lời này, hai người Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ hơi ngẩn ra.

Chợt, Thiên Lý Nhãn vận chuyển Thần thông nhìn xuống thế gian.

Quả nhiên, đúng là Vương Mẫu nương nương đang ở cùng một chỗ với pháp sư Huyền Trang, hơn nữa còn dẫn theo một số Kim Giáp Thần tướng thủ hộ.

Nhìn một hồi, không có vấn đề gì, Thiên Lý Nhãn thu hồi Thần thông của mình, gật đầu nói:

- Được, chuyện này hai huynh đệ bọn ta đã biết, ngươi yên tâm đi, chúng ta sẽ báo cáo cho Ngọc Đế bệ hạ!

- Vậy lão Trư ta đi về!

Gật đầu, Trư Bát Giới cũng chỉ đi lên báo theo hình thức, sau đó xoay người hạ phàm.

Sau khi Trư Bát Giới xoay người rời đi, Thiên Lý Nhãn hỏi Thuận Phong Nhĩ ở bên cạnh:

- Chuyện này chúng ta có nên báo cho bệ hạ không?

Chỉ là, suy nghĩ một lát, Thuận Phong Nhĩ lắc đầu.

- Không đáng để nói!

- Như vậy có phải không tốt lắm không? Dù sao chuyện này liên quan đến Vương Mẫu nương nương!

Nghe vậy, Thiên Lý Nhãn vẫn có hơi không yên lòng.

Thuận Phong Nhĩ lắc đầu nói:

- Vương Mẫu nương nương chỉ hạ phàm ngắm hoa mà thôi, không lâu sau sẽ trở về ngay, giờ chúng ta đi báo cho bệ hạ cũng chỉ làm bệ hạ khi không lo lắng thêm mà thôi!

- Này, được rồi…

Nghe vậy, Thiên Lý Nhãn suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy lời Thuận Phong Nhĩ nói có đạo lý.

Cũng không lâu lắm, hẳn Vương Mẫu nương nương sẽ trở về ngay, giờ đi thông báo cho Ngọc Đế bệ hạ đúng là không có nghĩa lắm.

Hơn nữa, đi cùng đoàn thỉnh kinh Tây Hành, bên cạnh cũng có không ít hộ vệ, như vậy còn xảy ra chuyện gì được?

Hai huynh đệ chỉ thương lượng vài câu đơn giản rồi cũng quên sạch sành sanh chuyện này.

Đương nhiên cũng vì gần đây số lần Trư Bát Giới lên trời có hơi nhiều chút, mỗi lần đều vì một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, ngoài miệng đồng ý nhưng trên thực tế bọn họ không vì vậy mà đi quấy rối Ngọc Đế. Hình thức hành động như vậy, hai người Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ đã quen rồi.

Không nói trên Thiên Đình đang có tình huống thế nào, một bên khác, Giang Lưu và Vương Mẫu nương nương ngắm hoa, dĩ nhiên không thiếu được trò chuyện với nhau.

Tiếp xúc ngắn ngủi nhưng làm lòng Giang Lưu thầm kinh ngạc.

Về lời nói cử chỉ của Vương Mẫu nương nương hình như có một cảm giác quái dị, nhưng cụ thể là dị ở đâu thì nhất thời nửa khắc lại không nói ra được.

Nghĩ một hồi cũng không có manh mối gì, vừa lúc Trư Bát Giới trở về, nói là đã báo tình huống cho Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ.

Giang Lưu gật đầu, cũng không nói thêm điều gì.

Các Thần tướng bên cạnh cũng không cảm thấy có gì.

Dù sao có thể nói Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ là tai mắt của Ngọc Đế, nói cho bọn họ hay nói cho Ngọc Đế cũng không có gì khác nhau.

Liệt Diễm Hàn Băng Quỳ chính là chủng lạ trong thiên địa, tỏa ra hai thuộc tính hoàn toàn trái ngược là băng và lửa, nhưng lại dung hòa vào nhau một cách hoàn mỹ.

Không chỉ sở hữu giá trị dược liệu trân quý mà còn là hoa lạ vô cùng đẹp.

Thưởng thức một hồi, hình như Vương Mẫu nương nương cũng không nguyện ý ở bên ngoài quá lâu, vì vậy mở miệng nói:

- Công Đức Phật một đường đi về hướng Tây, vì cứu vớt thương sinh thiên hạ ra khỏi bể khổ, hẳn cũng không có quá nhiều thời gian đi với ta! Vậy ta cũng không làm phiền thêm nữa!

Nghe Vương Mẫu nương nương nói vậy, đương nhiên Giang Lưu không có ý giữ lại, trong miệng niệm một tiếng Phật hiệu rồi nói:

- A Di Đà Phật, nương nương xin cứ tự nhiên!

Sau đó Vương Mẫu nương nương hỏi Giang Lưu:

- Bông Liệt Diễm Hàn Băng Quỳ này không biết Công Đức Phật có muốn mang theo bên người không, nếu không thì bản cung muốn trồng nó vào vườn Cam Thảo, tỉ mỉ chăm sóc…

Nghe vậy, đương nhiên Giang Lưu lắc đầu đáp:

- Nương nương cứ tự nhiên, bần tăng một đường đi về phía Tây, sao có thời gian chăm sóc hoa cỏ này được!

- Đã thế thì bản cung không khách sáo!

Nghe thế, Vương Mẫu nương nương gật đầu không nói thêm gì, giơ tay lên.

Theo động tác của nàng, tất cả gốc rễ, bao gồm cả đất của Liệt Diễm Hàn Băng Quỳ đều bay lên, bị Vương Mẫu nương nương thu lại.

Sau khi thu Liệt Diễm Hàn Băng Quỳ lại rồi, Vương Mẫu nương nương cáo biệt với đoàn người Giang Lưu, xoay người rời đi.

Đưa mắt nhìn phượng loan của Vương Mẫu nương nương bay lên, ánh mắt Giang Lưu hơi lóe, chợt kéo danh sách bạn tốt của mình ra, nhắn tin cho mấy người Thiện Thi, Ác Thi, còn có Nguyên Linh nữa.

- Có thể hành động!

Bạn cần đăng nhập để bình luận