Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1298: Diễn kịch



Nhìn thấy Chúc Dung Chi Hỏa trên thân rồng của Tiểu Bạch Long bốc cháy, dáng vẻ như là lúc nào cũng có thể ra tay.

Không nói đến chênh lệch tu vi, nội việc Tiểu Bạch Long thân là thành viên của đoàn thỉnh kinh Tây Hành, Kim Cang và La Hán cũng không dám động thủ.

Vì vậy, lời La Hán vốn muốn nói lại lập tức nuốt trở vào, vội vàng nhận co đầu:

- Vậy chúng ta đi đây, xin cứ tự nhiên!

Sau khi quả quyết co đầu, sợ ở lại thì đêm dài lắm mộng nên sau khi bỏ lại một câu như vậy, Kim Cang và La Hán xoay người chạy trốn.

Nhìn thấy hai người bọn họ xoay người chạy trốn, Tiểu Bạch Long cũng không có ý định đuổi theo.

Theo lý thuyết mà nói, nếu có thể, Tiểu Bạch Long cũng muốn xử lý hai người bọn họ, xem như là giảm bớt một chút áp lực cho trận chiến cuối cùng.

Nhưng mà hiện tại mình vẫn còn cần hai người bọn họ đi truyền tin tức.

Nhìn Tiểu Bạch Long có thể dọa hai người Kim Cang và La Hán chạy mất, Kinh Hà Long Vương gần trong gang tấc cảm nhận được khí tức trên người của Tiểu Bạch Long, không nhịn được mà mở miệng sợ hãi than:

- Ngọn lửa thật mạnh mẽ, lực lượng thật cường đại, bây giờ ngươi mới xem như là chân chính có được phong thái của Thượng Cổ Long Tộc!

Nghe vậy Tiểu Bạch Long mở miệng trả lời:

- Những điều này đều là do sư phụ dạy dỗ tốt!

Quả thực là như thế, chỉ trong thời gian vài năm ngắn ngủi mà tu vi của mình từ trình độ Thiên Tiên cảnh đạt đến Đại La Kim Tiên, còn dung hợp với huyết mạch của Thượng Cổ Tổ Vu Chúc Dung, chiếm được bộ phận nội đan của Thượng Cổ Chúc Long, còn có pháp bảo cường đại trên người mình nữa…

Những thứ này cũng đều là sư phụ ban cho.

Nghe vậy, Kinh Hà Long Vương cũng gật đầu:

- Ừm, năng lực của giáo chủ ta đương nhiên là biết!

Hiện giờ, Kinh Hà Thủy tộc đều đã gia nhập trận doanh của Minh Giáo, cho nên tất nhiên là Kinh Hà Long Vương hiểu rõ năng lực của giáo chủ Minh Giáo Giang Lưu.

Bên trong Đại Lôi Âm Tự, Như Lai Phật Tổ yên lặng ngồi trên tòa sen của mình, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống hai người Kim Cang và La Hán ở trước mặt mình.

Sau khi hai người bọn họ phạm lỗi, không phải mình đã phạt bọn họ đến Địa Phủ để tìm vong hồn của Kinh Hà Long Vương rồi sao?

Tại sao? Đi mà quay lại rồi?

Bị ánh mắt của Như Lai Phật Tổ nhìn chằm chằm, Kim Cang và La Hán cũng không dám lãng phí thời gian, vội vàng mở miệng nói:

- Bái kiến Phật Tổ Như Lai! Chúng ta đã tìm được vong hồn của Kinh Hà Long Vương ở trong Địa Phủ rồi!

- Hửm?

Nghe được lời ấy, vẻ mặt của Như Lai Phật Tổ khẽ động.

Không nghĩ tới thế mà bọn họ lại thật sự tìm được hồn phách của Kinh Hà Long Vương?

Như Lai Phật Tổ mở miệng làm khó:

- Đã tìm được rồi, vậy sao các ngươi không đem hồn phách của hắn đến đây?

Nghe vậy, La Hán mở miệng, dáng vẻ tận lực mà nói:

- Khởi bẩm Phật Tổ, chúng ta vốn dĩ muốn mang hồn phách của Kinh Hà Long Vương đến, thế nhưng, ngay tại thời điểm mấu chốt thì Tam Thái tử của Tây Hải Long Cung đến, hắn cướp hồn phách của Kinh Hà Long Vương đi, chúng ta không phải là đối thủ của Long Tam Thái tử kia, cho nên chỉ có thể quay về bẩm báo với Phật Tổ!

- Ngao Liệt cũng tới Địa Phủ sao?

Nghe được tình huống như vậy, sắc mặt của Như Lai Phật Tổ có chút khó coi.

Thực lực hiện giờ của Tiểu Bạch Long Ngao Liệt, trong lòng Như Lai Phật Tổ cũng biết, hai tên thủ hạ Kim Cang và La Hán mới đạt đến tu vi Thiên Tiên của mình quả không phải là đối thủ của hắn.

Thế nhưng, nghĩ đến hồn phách của Kinh Hà Long Vương rơi vào tay của Tiểu Bạch Long Ngao Liệt, lòng Như Lai Phật Tổ hơi chùng xuống một chút.

Đây cũng không phải tin tức gì tốt!

Lúc trước, sự việc Kinh Hà Long Vương chết mở màn cho việc thỉnh kinh Tây Hành, nếu ngọn nguồn sự việc bị bọn họ điều tra ra là sai lầm thì đại nghiệp thỉnh kinh Tây Hành tất nhiên sẽ bị bôi nhọ.

Quan trọng hơn là lực lượng của đoàn thỉnh kinh Tây Hành bây giờ đã cực kỳ mạnh mẽ, không ai có thể khinh thường.

Hai người Kim Cang và La Hán cúi đầu ở trước mặt Như Lai, không nói một lời, cũng không dám lên tiếng.

Mà lòng Như Lai Phật Tổ chùng xuống, cũng không có mở miệng, nhất thời bầu không khí trở nên ngưng trọng rất nhiều.

Sau khi im lặng một lúc lâu, cuối cùng Như Lai mở miệng nói với hai người Kim Cang và La Hán:

- Được rồi, các ngươi lui xuống đi!

Nghe được lời nói của Phật Tổ, hai người Kim Cang và La Hán như được đại xá, làm sao còn dám nói chuyện? Lập tức lui xuống.

Tuy rằng hai người kia không thể mang hồn phách của Kinh Hà Long Vương về, trong lòng Như Lai Phật Tổ có chút thất vọng, nhưng mà bọn họ không phải đối thủ của Tiểu Bạch Long Ngao Liệt cũng là sự thật.

Ít nhất bọn họ đã biết hồn phách của Kinh Hà Long Vương xuất hiện, cũng biết hồn phách kia đang ở trong tay của Tiểu Bạch Long Ngao Liệt, đây có lẽ là trong cái rủi có cái may sao?

Sau khi im lặng một hồi lâu, trong lòng Như Lai Phật Tổ thầm lẩm bẩm:

- Hy vọng đoàn người Huyền Trang không biết chân tướng toàn bộ sự việc.

Thế nhưng, ngay sau đó Như Lai Phật Tổ lắc đầu, ném suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Chuyện này không có khả năng!

Bây giờ đoàn thỉnh kinh Tây Hành đã tới thời điểm mấu chốt rồi, mà trong vô lượng lượng kiếp này, kèm theo kiếp nạn xuất hiện, chuyện bình thường xảy ra với xác suất thấp thì trong vô lượng lượng kiếp, xác suất xảy ra chuyện sẽ tăng lên rất nhiều.

Như vậy, hồn phách của Kinh Hà Long Vương đang ở trong tay của đám người Huyền Trang, khả năng sẽ xuất hiện cục diện mà chính mình không muốn nhìn thấy, cũng sẽ tăng lên rất nhiều sao?

- Làm sao bây giờ?

Lúc này, trong lòng Như Lai Phật Tổ thầm trầm ngâm, nhất thời cũng cảm thấy có chút khó giải quyết.

Thế nhưng cho dù sự tình có khó giải quyết thì cũng vẫn phải đi làm, nếu không chân tướng bị tiết lộ thì uy tín của Phật Môn thế nào cũng phải chịu đả kích rất lớn.

Bởi vậy, sau khi suy nghĩ một lát, Như Lai Phật Tổ giáng pháp chỉ xuống, báo cho trợ thủ đắc lực nhất của mình hiện tại, để cho Dược Sư Vương Phật đi gặp đoàn thỉnh kinh Tây Hành.

Nhận được pháp chỉ của Như Lai Phật Tổ, cũng hiểu được việc mình phải đi làm là gì, Dược Sư Vương Phật cũng không có ý định kéo dài thời gian, nhanh chóng hành động, đi về hướng của đoàn thỉnh kinh Tây Hành.

Lúc này, hồn phách của Kinh Hà Long Vương xem như là công khai đi chung với đoàn thỉnh kinh Tây Hành, tất nhiên, Kinh Hà Long Vương cũng biết chuyện mình cần làm tiếp theo là gì.

Tôn Ngộ Không đặt ngang tay trước tầm mắt, nhìn về phía xa xa, mắt vận chuyển kim quang.

Một lát sau, Tôn Ngộ Không đột nhiên mở miệng kêu lên:

- Sư phụ, có người đến, là Dược Sư Vương Phật đến đây!

- Vậy là Dược Sư Vương Phật được Như Lai Phật Tổ tự mình phái tới đây sao?

Nghe được lời của Tôn Ngộ Không, trong lòng Giang Lưu khẽ động, chợt ánh mắt nhìn về phía Tiểu Bạch Long.

- Sư phụ!

Nhìn ánh mắt của Giang Lưu, đương nhiên Tiểu Bạch Long Ngao Liệt biết bây giờ mình nên làm gì, phịch một tiếng, trực tiếp quỳ gối trước mặt Giang Lưu, sau đó dập đầu không ngừng với Giang Lưu.

Ầm ầm rung động, đất rung núi chuyển.

Tốc độ của Dược Sư Vương Phật rất nhanh, nhưng mà sau khi hắn tới, nhìn thấy Tiểu Bạch Long đang quỳ gối trước mặt Giang Lưu mà dập đầu không ngừng, trong lòng thầm kinh ngạc.

- Ặc, nơi này xảy ra tình huống gì vậy?

Dáng vẻ của Tiểu Bạch Long Ngao Liệt gần như là nước mắt nước mũi tèm lem, mở miệng cầu xin Giang Lưu:

- Sư phụ, đệ tử xin ngươi hãy chủ trì công đạo cho thúc phụ của!

Mấy người Tôn Ngộ Không bọn họ chỉ ở bên cạnh vây xem, cũng không có nói gì, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Bạch Long, trong lòng bọn họ cũng thầm thán phục:

- Oa, kỹ năng diễn xuất này của Tiểu Bạch thật là tinh xảo!

Một đường đi theo sư phụ thỉnh kinh Tây Hành, động một tí là mấy thầy trò sẽ diễn kịch một chút, cho nên, bất tri bất giác trình độ diễn xuất của mấy thầy trò đều nâng cao đến mức tinh xảo luôn rồi.

- Ai, Tiểu Bạch, chuyện này…

Trên mặt Giang Lưu hiện lên vẻ khó xử, hiển nhiên là đối với lời cầu xin của Tiểu Bạch Long Ngao Liệt hắn cũng không quá nguyện ý giúp đỡ.

- Sư phụ, cầu xin ngươi, ngoại trừ ngươi ra, ta không tìm được bất kỳ ai có thể giúp ta hết!

Bộp bộp bộp, Tiểu Bạch Long tiếp tục dập đầu với Giang Lưu, mặt đất cũng theo việc hắn dập đầu mà chấn động.

Lúc này Trư Bát Giới ở bên cạnh tiến lên hai bước, mở miệng khuyên Giang Lưu:

- Sư phụ, ngươi xem Tiểu Bạch đều đã như này rồi, ngươi giúp hắn đi!

Sa Ngộ Tịnh cũng mở miệng nói theo, tỏ vẻ đồng ý:

- Đúng vậy, sư phụ, Nhị sư huynh nói đúng đó!

So với hai người Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh đi theo cầu tình, Tôn Ngộ Không cũng không nói mấy lời vô nghĩa, một tay kéo Tiểu Bạch Long đứng dậy, vỗ ngực mình nói:

- Được rồi, Tiểu Bạch, ngươi ấy! Chuyện của ngươi chính là chuyện của chúng ta, lão Tôn ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn!

Xét về chiều cao, dáng người của Tôn Ngộ Không là thấp bé nhất trong đoàn thỉnh kinh Tây Hành.

Nhưng giờ phút này, Tôn Ngộ Không phảng phất như lại trở nên cực kỳ cao lớn.

Bất luận như thế nào, lúc này Đại sư huynh nói ra những lời này, Tiểu Bạch Long cũng thầm cảm động trong lòng, nói lời cảm tạ với Tôn Ngộ Không:

- Đa tạ Đại sư huynh, đa tạ…

Cuối cùng ánh mắt của mấy đệ tử đều dừng lại trên người của Giang Lưu.

Bị mấy người Tôn Ngộ Không bọn họ nhìn chằm chằm, cũng hiểu được ý của bọn họ là gì, trong lòng Giang Lưu không khỏi thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Ai, các ngươi đều đã thống nhất như vậy rồi, vi sư có thể phủ quyết sao?

Nghe Giang Lưu nói như vậy, trên mặt Tiểu Bạch Long hiện lên vẻ mừng rỡ, vội vàng nói tạ ơn:

- Đa tạ sư phụ, đa tạ!

Cùng lúc đó, Kinh Hà Long Vương dưới hình dạng vong hồn mà tồn tại cũng mở miệng theo, nói lời cảm tạ với Giang Lưu:

- Đa tạ Chiên Đàn Công Đức Phật…

- Nguy rồi…

Nhìn thấy ngay cả Kinh Hà Long Vương cũng mở miệng nói lời cảm tạ, trong lòng Dược Sư Vương Phật căng thẳng, đại khái đoán được không phải là chuyện gì tốt.

Chợt, thân hình hiện ra, Phật quang lấp lánh cực kỳ sáng chói.

Bản thân cũng là Phật Đà chính quả, cho nên khi đối mặt với Dược Sư Vương Phật, Giang Lưu chắp tay hành lễ lên tiếng chào, nhưng cũng không có hành lễ.

- Bái kiến Dược Sư Vương Phật…

Sau khi chào hỏi với Giang Lưu, Dược Sư Vương Phật mở miệng nói, trực tiếp tỏ rõ ý đồ mình đến đây là gì:

- A Di Đà Phật, Công Đức Phật, hôm nay bản tọa tới đây là vì Kinh Hà Long Vương!

Nghe vậy, trên mặt Giang Lưu hiện vẻ kinh ngạc.

- Không biết vì sao Dược Sư Vương Phật hạ mình, cố ý vì Kinh Hà Long Vương mà đến?

Đúng vậy, trong mắt một đại lão như Dược Sư Vương Phật, Tứ Hải Long Vương cũng không đáng để nhắc tới đúng không?

Nhưng hắn thế mà lại tự mình đến đây vì Kinh Hà Long Vương, có chút kỳ quái.

Dược Sư Vương Phật mở miệng, nói lời của Như Lai Phật Tổ:

- Pháp chỉ của Như Lai, nói là cái chết của Kinh Hà Long Vương có chỗ kỳ lạ, cho nên trước tiên để cho Kinh Hà Long Vương đến Đại Lôi Âm Tự, Phật Tổ có một số việc muốn hỏi một hai…

Bạn cần đăng nhập để bình luận