Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1212: Người nhiều công đức nhất trong Hồng Hoang —— Hậu Thổ

Người dịch: Nguyễn Khiêm

- Thánh Tăng, đi về phía trước chính là Tháp Luân Hồi!

Vào lúc này, biểu cảm ở trên mặt của Sứ Giả câu hồn này có chút khó nói, hắn mở miệng nói với Giang Lưu.

- Tháp Luân Hồi ư? Đó là cái gì?

Nghe xong câu nói của Sứ Giả câu hồn, trên mặt của Giang Lưu hiện lên biểu cảm mờ mịt.

Xác thực, bản thân còn là lần đầu tiên sau khi nghe được cái tên Tháp Luân Hồi này.

- Sư phụ, chuyện này con biết rõ. . .

Ở bên cạnh, sau khi nghe được lời nói của Sứ Giả câu hồn, Trư Bát Giới vội vàng nói xen vào.

Giang Lưu cùng với Tôn Ngộ Không đều quay đầu, nhìn Trư Bát Giới với ánh mắt dò hỏi.

- Sư phụ, nghe đồn ở thời kỳ Thượng Cổ, Hậu Thổ Nương Nương thương hại chúng sinh sau khi bỏ mình, vong hồn du đãng bốn phía, không có chỗ về, vì thế phát hạ đại từ bi, thân hóa luân hồi, mà Tháp Luân Hồi lại chính là chỗ một luồng Chân Linh cuối cùng của Hậu Thổ Nương Nương tồn tại!

Trư Bát Giới mở miệng trả lời.

- Thì ra là như thế!

Nghe Trư Bát Giới giải thích xong, trong lòng của Giang Lưu bừng tỉnh.

Hậu Thổ Nương Nương là một trong mười hai Tổ Vu, thân thể hóa thành luân hồi, thế nhưng Chân Linh lại cũng không có vì vậy mà diệt tuyệt, ngược lại là được giữ lại ở bên trong Tháp Luân Hồi.

Trước đây, Nữ Oa Nương Nương tạo người, thuận theo ý trời được công đức lớn lao, cho nên chứng đạo thành thánh.

Mà Hậu Thổ Nương Nương thân hóa luân hồi cũng thu được công đức lớn lao thế nhưng bởi vì không có Hồng Mông Tử Khí cho nên không có thành Thánh. Dù vậy nhưng vị cách chắc là vô cùng cao chứ nhỉ?

Tựa như là Tam Hoàng trong động Hỏa Vân vậy, mặc dù không có thành Thánh, thế nhưng vị cách lại vô cùng cao, có thể nói là gần với Thánh Nhân nhất.

Công đức của Hậu Thổ Nương Nương không do một chủng tộc nào cố định, mà ở chỗ chúng sinh trong thiên hạ, vì thế, thiên hạ thương sinh đều cực kỳ cung kính với Hậu Thổ Nương Nương.

Đặc biệt là những tồn tại ở bên trong Địa Phủ này!

Vì thế, mặc dù là đi theo mấy người Giang Lưu giảng giải tin tức của những chỗ trên đường đi qua nhưng mắt thấy mấy người Giang Lưu liền muốn đi vào bên trong phạm vi của Tháp Luân Hồi, Sứ Giả câu hồn này vẫn là mở miệng, ngăn Giang Lưu lại.

Nếu như có thể, Giang Lưu cũng thật là không muốn đi quấy rầy đến Chân Linh của Hậu Thổ Nương Nương, nhưng nhìn thấy Tàng Bảo Đồ ở trong tay vẫn còn đang chỉ về phía trước.

Đến tận lúc này rồi còn từ bỏ hay sao? Giang Lưu tự nhiên không nguyện ý.

- Nếu chúng ta đã đi tới Tháp Luân Hồi, như vậy bần tăng cũng nên tiến đến bái phỏng Hậu Thổ Nương Nương!

Sau khi trầm ngâm một lúc, Giang Lưu mở miệng nói, chợt nhấc chân lên, tiếp tục đi về phía trước.

Sứ Giả câu hồn này mở miệng cũng chỉ là đề nghị mà thôi, mắt thấy mấy người Giang Lưu tiếp tục đi về phía trước, hắn tự nhiên là không dám ra tay ngăn cản, chỉ có thể theo mấy người Giang Lưu tiếp tục đi về phía trước mà thôi.

Lại tiếp tục đi về phía trước, mấy người Giang Lưu có thể rõ ràng cảm giác được u hồn lệ quỷ ở chung quanh càng ngày càng ít, thẳng đến cuối cùng, thậm chí một cái đều không nhìn thấy.

Giang Lưu hiểu rõ, có chuyện này cũng không phải là bởi vì mấy người bọn người tới gần, mà là bởi vì Tháp Luân Hồi ở đây.

Vì thế, vô luận là du hồn thực lực thấp hay là lệ qu tu vi cao siêu đều không có ý định ở đây quấy rầy Hậu Thổ Nương Nương, tất cả đều tự giác duy trì khoảng cách nhất định đối với Tháp Luân Hồi!

- Muốn nói nhân từ, Hậu Thổ Nương Nương này có lẽ là tồn tại nhân từ nhất từ xưa đến nay trong Hồng Hoang!

Từ xa xa có thể nhìn thấy một tòa tháp cao xưa cũ, màu vàng đất đứng sừng sững, Giang Lưu biết mình đã đến chung quanh Tháp Luân Hồi, trong lòng cũng sinh ra câu cảm khái này.

Tuy rằng Nữ Oa Nương Nương dựa vào công đức mà chứng đạo thành thánh, nhưng nếu nói chuẩn xác, công đức của nàng cũng chỉ là nhằm vào Nhân tộc mà thôi, đó là bởi vì nàng sáng tạo ra Nhân tộc.

Thế nhưng mà công đức cuả Hậu Thổ Nương Nương lại là phổ cập đến toàn bộ sinh linh trong trời đất này.

Vô luận ngươi là người buôn bán nhỏ, thậm chí dê bò lợn ngựa hay là Thần Tiên cao cao tại thượng, thậm chí tồn tại Chuẩn Thánh, sau khi bỏ mình, muốn luân hồi chuyển thế, đều xem như một phần công đức của Hậu Thổ Nương Nương.

- Tin đồn công đức Hậu Thổ Nương Nương thu được khi thân hóa luân hồi, đủ để sánh ngang với công đức tạo người của Nữ Oa Nương Nương trước đây, chẳng qua là Hậu Thổ Nương Nương đã mất đi nhục thân, hơn nữa lại không có Hồng Mông Tử Khí, cho nên, dù có lượng công đức lớn bằng trời nhưng cũng không có biện pháp chứng đạo thành Thánh!

Đi ở bên cạnh Giang Lưu, nhìn Tháp Luân Hồi ở cách đó không xa, Trư Bát Giới mở miệng nói.

Nghe xong lời này, Giang Lưu đồng ý gật nhẹ đầu.

Nếu chỉ xét về công đức thì Hậu Thổ Nương Nương hoàn toàn có đủ tư cách để chứng đạo thành Thánh nhưng nàng thiếu một phần khí vận, không có được Hồng Mông Tử Khí, cho nên không thể thành Thánh.

Bởi vì Hồng Mông Tử Khí chính là đại đạo chi cơ, vật không thể thiếu để thành Thánh.

Sau khi mấy thầy trò cảm khái một phen rồi nói chuyện phiếm vài câu, Giang Lưu lại tiếp tục nhìn chỉ dẫn bên trên Tàng Bảo Đồ, hình như đích đến cuối cùng ở ngay trong Tháp Luân Hồi kia.

- Đồ Vu Kiếm chẳng lẽ ở trong tay của Hậu Thổ Nương Nương hay sao?

Bọn họ đã đi tới chung quanh Tháp Luân Hồi, hơn nữa phương vị Tàng Bảo Đồ này chỉ dẫn lại chính là phương hướng Tháp Luân Hồi, điều này làm cho trong lòng của Giang Lưu vô cùng kinh ngạc.

Đồ Vu Kiếm chính là hung khí cái thế trước đây Yêu tộc rèn đúc ra vì đối phó Vu tộc. Thế nhưng mà, binh khí được rèn đúc để đối phó Vu tộc cuối cùng lại rơi vào trong tay của Vu tộc!

Nghĩ thế nào đều cảm thấy có chút châm chọc!

Không nói đến suy nghĩ ở trong lòng của Giang Lưu là như thế nào, vào lúc này, Giang Lưu đã đi tới chung quanh Tháp Luân Hồi.

Một tòa Bảo Tháp màu vàng đất xưa cũ lẳng lặng đứng sừng sững giữa trời đất, tựa như là từ tuyên cổ đã một mực tồn tại ở đây, vô cùng tĩnh mịch, cũng tựa hồ đang lẳng lặng chờ đợi người khác đến.

Sau khi mấy người Giang Lưu đi tới trước Tháp Luân Hồi, đột nhiên, không có dấu hiệu nào, cửa lớn của Tháp Luân Hồi này từ từ mở ra.

Nếu cửa đều đã mở ra, Giang Lưu tự nhiên là không có ý định nói nhảm, hắn nhấc chân đi vào bên trong.

Từ bên ngoài nhìn vào, toà Tháp Luân Hồi này cũng không tính lớn cỡ nào, không sai biệt lắm với những tòa tháp phổ thông khác trên thế gian, thế nhưng sau khi đi vào, Giang Lưu liền phát hiện không gian bên trong này vô cùng lớn.

- Đã bao nhiêu năm rồi! Chỗ này của ta đã cực kỳ lâu không người đến qua. . .

Sau khi mấy người Giang Lưu bước vào Tháp Luân Hồi này, một giọng nữ ung dung vang lên.

- Tiểu nhân là Sứ Giả câu hồn số 4523 của Địa Phủ, bái kiến Hậu Thổ Nương Nương!

Sau khi giọng nói này vang lên, Sứ Giả câu hồn ở bên cạnh Giang Lưu lập tức quỳ xuống, liên tục không ngừng nói.

- Huyền Trang mang theo các vị đệ tử, đến đây bái kiến Hậu Thổ Nương Nương!

Sau đó, ở bên cạnh, Giang Lưu cũng mở miệng nói.

- Bây giờ Vô Lượng Lượng Kiếp lại lần nữa mở ra, Huyền Trang, ngươi thân là nhân vật trung tâm của Vô Lượng Lượng Kiếp, cố ý chạy đến Tháp Luân Hồi của ta là cần làm chuyện gì?

Giọng nói của Hậu Thổ Nương Nương vẫn bình thản mà ôn hòa như trước, tựa như là trưởng bối hiền lành đang nói chuyện phiếm với những vãn bối trong nhà của mình vậy.

- Nói ra cũng thật xấu hổ!

Sau khi nghe được câu hỏi của Hậu Thổ Nương Nương, Giang Lưu cũng không có ý định giấu diếm, thẳng thắn nói:

- Hôm nay, vãn bối đến đây, mục đích chủ yếu cũng không phải là vì đến bái kiến Hậu Thổ Nương Nương, mà là đến tìm Đồ Vu Kiếm.

- Đồ Vu Kiếm ư? Ngươi làm thế nào mà có thể biết được Đồ Vu Kiếm ở trong tay của ta?

Ngữ điệu của Hậu Thổ Nương Nương cuối cùng cũng đã có một chút biến hóa, bên trong giọng nói lộ ra sự kinh ngạc.

- Vãn bối chính là dựa theo sự chỉ dẫn của Tàng Bảo Đồ này mà tới. . .

Nói xong, Giang Lưu nâng Tàng Bảo Đồ ở trong tay của mình lên.

Sau khi được Giang Lưu nâng lên, Tàng Bảo Đồ không gió chuyển động, bay thẳng lên rồi mở ra ở giữa không trung.

Chân Linh của Hậu Thổ Nương Nương tồn tại ở bên trong Tháp Luân Hồi này cũng không hiện thân, thế nhưng mà, toàn bộ mọi chuyện diễn ra trong Tháp Luân Hồi hiển nhiên cũng đều nằm ở bên trong cảm giác của nàng.

Sau khi Tàng Bảo Đồ mở ra được một lúc lâu thì được thu hồi rồi bay trở lại vào trong tay của Giang Lưu.

- Đồ Vu Kiếm nguyên bản chính là hung binh được Yêu tộc rèn đúc vì đối phó Vu tộc ta đáng tiếc chưa kịp dùng thì đại chiến đã kết thúc. Trong những năm này, Đồ Vu Kiếm vẫn luôn tồn tại ở trong tay của Yêu Sư Côn Bằng. Gần đây, Côn Bằng đã phát hiện một chỗ Vu tộc còn sót lại tụ tập ở bên trong Ma giới, muốn râty với họ. Khi ta biết được chuyện này liền tìm một cơ hội ra tay, cướp lấy Đồ Vu Kiếm này.

Nói đến đây, Hậu Thổ Nương Nương dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Chuyện này nguyên bản chỉ có hai người là ta cùng Côn Bằng mới biết được, không nghĩ tới ngươi thế mà biết rõ tin tức này, thậm chí, trong tay còn có Tàng Bảo Đồ tiến hành chỉ dẫn!

- Hóa ra chuyện là như vậy!

Sau khi nghe được lời giải thích của Hậu Thổ Nương Nương, trong lòng của Giang Lưu bừng tỉnh.

Bản thân cũng vốn dĩ là cảm thấy kỳ quái, Đồ Vu Kiếm này theo lý thuyết khó rơi vào trong tay của Vu tộc nhất chứ nhỉ? Không nghĩ tới lại là Hậu Thổ Nương Nương cướp lấy từ trong tay của Côn Bằng.

Còn như Hậu Thổ Nương Nương đoạt đến từ lúc nào? Không cần nàng nói, trong lòng của Giang Lưu cũng có thể đại khái đoán ra một chút.

Trong mấy năm qua gần đây, Côn Bằng động một chút thì là bị trọng thương, lấy thực lực của Hậu Thổ Nương Nương, thừa dịp Côn Bằng thụ thương rồi cướp lấy Đồ Vu Kiếm từ trong tay của đối phương cũng không phải là chuyện khó khăn gì!

- Xem ra, ta là không có biện pháp chiếm được Đồ Vu Kiếm này đi?

Mặc dù hiểu rõ chân tướng mọi chuyện, nhưng mà nghĩ đến bây giờ Đồ Vu Kiếm đang ở trong tay của Hậu Thổ Nương Nương, trong lòng của Giang Lưu lại là âm thầm thở dài.

Hung khí tuyệt thế như Đồ Vu Kiếm này thế gian hiếm có, Hậu Thổ Nương Nương thật vất vả mới có thể cướp lấy từ trong tay của Côn Bằng, như thế nào lại tuỳ tiện giao ra đây? Chưa kể đến đây lại là binh khí được rèn đúc ra vì đối phó với Vu tộc nữa!

Mà Hậu Thổ Nương Nương không chịu giao ra, chẳng lẽ bản thân còn có thể ra tay cướp hay sao?

- Tàng Bảo Đồ này quả nhiên là không có tác dụng gì.

Nghĩ đến bản thân không có năng lực nhận được Đồ Vu Kiếm này, Giang Lưu âm thầm lắc lắc đầu.

Trước đó, theo sự chỉ dẫn của Tàng Bảo Đồ cấp bậc Sử Thi tìm đến Lôi Công Tiên kia, mặc dù nó ở bên cạnh Thân Công Báo, nhưng tốt xấu Thân Công Báo bị trấn áp, mình có thể cầm Lôi Công Tiên rời khỏi.

Thế nhưng mà Đồ Vu Kiếm này đây? Nó đang nằm ở trong tay của Hậu Thổ Nương Nương, bản thân làm sao có thể cướp được đây?

Hình như Tàng Bảo Đồ này căn bản không phải chỉ dẫn mình đến chỗ những bảo vật vô chủ, mà là đồ vật trong tay người khác?

Lần sau lại mở ra một cái Tàng Bảo Đồ thì sao đây? Lỡ may mục tiêu là Bàn Cổ Phiên, chẳng lẽ bản thân còn muốn hung hăng chạy đến trước mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn cướp lấy Bàn Cổ Phiên của hắn hay sao?

Không nói đến chuyện Giang Lưu đang âm thầm chửi bậy ở trong lòng như thế nào thì ngay lúc này, đột nhiên không gian ở giữa Tháp Luân Hồi này hơi bóp méo một chút.

Ngay sau đó, một thanh kiếm đen như mực xuất hiện, trôi nổi ở giữa không trung.

Cùng lúc đó, giọng nói của Hậu Thổ Nương Nương lại lần nữa vang lên:

- Nếu như các ngươi đến đây là vì thanh Đồ Vu Kiếm này, như vậy, các ngươi liền cầm đi đi!

- Hả!

Sau khi nghe được câu nói của Hậu Thổ Nương Nương, Giang Lưu trợn tròn mắt, mặt ngây ra, cơ hồ không thể tin được những gì vừa truyền vào lỗ tai của bản thân.

- Vì sao?

Chỉ ngây ngốc nhìn Đồ Vu Kiếm lơ lửng giữa không trung, Giang Lưu theo bản năng mở miệng nói.

Đồ Vu Kiếm này là Hậu Thổ Nương Nương tốn công sức mới đoạt đến, bản thân cầm Tàng Bảo Đồ đi tìm tới, Hậu Thổ Nương Nương cái gì cũng không nói, cứ nguyện ý giao cho mình một cách dễ dàng như vậy ư?

Đây rốt cuộc là vì sao?

- Xem ra là ngươi đang cảm thấy cực kỳ nghi hoặc nhỉ? Đã như vậy thì có cần ta bố trí cho ngươi vài cái cửa ải cùng nan đề hay không? Chờ ngươi thông qua được lại đáp ứng đưa Đồ Vu Kiếm cho ngươi?

- Không cần, đa tạ Nương Nương!

Bạn cần đăng nhập để bình luận