Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1005: Tiên Phật Cùng Nhau Muốn Hạ Giới.



- Cái này... Nghe Giang Lưu hỏi dò, trên mặt Trư Bát Giới, mang theo một vệt thần sắc chần chờ.

Suy tư một lát, chợt, Trư Bát Giới rất thản nhiên lắc đầu, nói.

- Trí tuệ sư phụ , không phải ta có thể ước đoán, cho nên, đệ tử cũng không rõ ràng sư phụ ngươi vì sao cố ý thả hai người bọn hắn thoát đi, theo lý thuyết, bọn hắn tại bên trong Thiên Đình, không quan trọng gì, giết cũng liền giết, cũng không có gì lo lắng a?

- Không sai, ngươi nói có đạo lý...

Lời Trư Bát Giới nói, để cho Giang Lưu nhẹ gật đầu, nói.

- Cũng bởi vì bọn hắn không quan trọng gì, giết hay không cũng không quan trọng, vì thế, vi sư mới muốn thả hai người bọn họ.

- Cũng bởi vì không quan trọng, cho nên mới cố ý buông tha bọn hắn?

Nghe lời Giang Lưu nói, hai đầu lông mày Trư Bát Giới, mang theo thần sắc suy tư.

Thế nhưng, suy nghĩ kỹ một chút, Trư Bát Giới vẫn cảm thấy khó có thể hiểu được như cũ.

Vô duyên vô cớ, sư phụ thả hai người kia, có chỗ tốt gì sao?

- Thánh Tăng, ý tứ ngươi, không phải là muốn tru sát mấy người lợi hại hơn?

Chỉ là, vào lúc này Bạch Thử Tinh lại đột nhiên chen miệng vào, hỏi Giang Lưu.

- Ồ? Nàng phản ứng rất nhanh a!

Nghe lời Bạch Thử Tinh, không sai biệt lắm nói trúng mục đích của mình, trong lòng Giang Lưu âm thầm kinh ngạc, liếc mắt nhìn Bạch Thử Tinh.

- Bạch Thử Tinh sư muội, ngươi tại sao lại hiểu như vậy?

Xem sắc mặt sư phụ, hình như Bạch Thử Tinh sư muội nói đúng, Trư Bát Giới kỳ quái nhìn nàng.

Phải biết rõ, ý nghĩ nàng, đến tột cùng là sinh ra như thế nào.

- Rất đơn giản a...

Bạch Thử Tinh một bộ bộ dáng chuyện đương nhiên, trả lời.

- Thánh Tăng vừa rồi nói, cũng bởi vì hai người bọn họ không quan trọng gì, cho nên giết hay không cũng không quan trọng, vì thế mới buông tha bọn hắn.

- Cái này chẳng phải là nói, nếu bọn họ rất quan trọng, Thánh Tăng liền sẽ không buông tha bọn hắn sao?

- A? Phân tích này, có đạo lý a!

Nghe Bạch Thử Tinh phân tích, Trư Bát Giới nghĩ nghĩ, chợt, nhẹ gật đầu, biểu thị đồng ý.

Đồng thời, lại là bộ dáng tán thưởng, nhìn Bạch Thử Tinh, nói.

- Bạch Thử Tinh sư muội, vẫn là ngươi thông minh a, thế mà nhanh như vậy liền có thể lĩnh hội ý đồ sư phụ!

- Ách, ha ha, cám ơn khích lệ... Nghe Trư Bát Giới tán dương với mình, khóe miệng Bạch Thử Tinh hơi hơi co quắp một cái.

Lúc đầu đối với lời nói ca ngợi, mặc kệ là ai nghe được, đều sẽ cảm giác cao hứng phi thường.

Thế nhưng, hết lần này tới lần khác Trư Bát Giới tán dương, sau khi Bạch Thử Tinh nghe, cũng không có chút cảm giác cao hứng nào.

Còn như Giang Lưu bên cạnh, nghe vậy càng liếc mắt Trư Bát Giới bên kia, trong lòng cũng âm thầm chửi bậy một câu.

Cái gì gọi là Bạch Thử Tinh rất thông minh a? Rõ ràng chính là hắn ngốc a?

Quên đi, không biện pháp, ai bảo hắn là heo chứ? Trí thông minh này, cũng có thể hiểu.

Nếu như nói thông minh,thì Trư Bát Giới đúng là không tính thông minh, chỉ có thể nói, kiến thức hắn khá rộng, kiến thức nhiều hơn so Tôn Ngộ Không cùng bọn Sa Ngộ Tịnh a.

- Kỳ thực, vi sư chỉ buông tha cá nhỏ, chờ cá lớn mắc câu... Cùng lúc đó, Giang Lưu cũng mở miệng, nói với Trư Bát Giới như thế.

Đương nhiên, giải thích cụ thể hơn? Giang Lưu cũng không có ý tứ trình bày.

Chính mình thu Bạch Thử Tinh xem như thị nữ chính mình, chính là để cho nàng trở thành mồi nhử, dẫn dụ tiên phật khắp trời xuất thủ.

Hiện tại, chỉ là hai người Thái Ất cảnh thần tiên mà thôi, mình nếu vào lúc này, bỏ mặc bọn hắn ly khai, bảo toàn tính mệnh, chẳng phải sẽ để cho những Tiên Phật kia đều cảm thấy, ra tay với Bạch Thử Tinh, cũng không tính Vô Lượng Lượng Kiếp?

Nói như thế, sau này có phải sẽ có càng nhiều Tiên Phật xuất thủ hay không?

Đến lúc đó, chính mình có lựa chọn động thủ, tru sát bộ phận, tiếp đó, lại thả một bộ phận.

Đây mới là kế lâu dài a?

- Aiz, ta vì tru sát thêm mấy Tiên Phật, đặc biệt là tru sát thêm mấy Tiên Phật tu vi cao, thật đúng là nhọc lòng a!

Nghĩ đến tình huống tự thân xong, trong lòng Giang Lưu lại có chút bất đắc dĩ thầm thở dài một tiếng.

Thỉnh kinh khó, thế nhưng, đối với mình hiện tại mà nói, khó khăn nhất cũng không phải là bản thân tây hành thỉnh kinh, mà là tính toán Tiên Phật đầy trời kia thế nào.

Mặc dù, Bạch Thử Tinh lúc này hình như cũng không có dị tâm, thế nhưng, mục đích chính mình tây hành thỉnh kinh là vì lật đổ tiên phật khắp trời, Giang Lưu vẫn không muốn để cho nàng biết được.

Vì thế, cũng không có ý tứ giải thích quá nhiều với nàng.

Giờ phút này cứu Bạch Thử Tinh xong, sư đồ mấy người chuyển thân, về tới trong thành.

Một ngày giao thừa, toàn bộ trong thành đều phi thường náo nhiệt, sư đồ mấy người Giang Lưu, tự nhiên cũng chuẩn bị một bàn lớn sơn trân hải vị cẩn thận, bầu không khí cũng tỏ ra phi thường hòa hợp.

...

Chỉ là, vấn đề ăn tết này, chỉ là sự tình phàm trần, tự nhiên không có liên quan gì cùng Thiên Đình.

Vào lúc này, hai vị lão giả dưới trướng Thanh Hoa Đại Đế, đã về tới Thiên Đình.

Trong lòng hòa thượng mập mạp rất là không cam tâm, tiếc hận nói.

- Đáng tiếc, động tác chúng ta chậm một chút, bị Huyền Trang tìm được tung tích chúng ta, nếu như, chúng ta hành động có thể nhanh một chút nữa, chẳng phải đã ăn thịt chuột bạch có thể kéo dài tuổi thọ sao?

- Tốt rồi, ngươi đừng oán trách nữa, kỳ thực đối với chúng ta mà nói, có thể có dạng kết quả này, đã là vô cùng tốt rồi!

Lão giả thân hình gầy gò bên cạnh, nghe vậy lắc đầu nói.

- Vì cái gì?

Lão giả mập mạp, nhìn về phía hắn, kỳ quái hỏi.

- Nếu chúng ta thật có thể ăn thịt chuột bạch, tiếp đó thoát đi, vậy dĩ nhiên là không thể tốt hơn...

- Thế nhưng, sợ là sợ chúng ta ăn thịt chuột bạch, còn chưa kịp thoát đi, liền bị Huyền Trang đụng phải!

Lão giả gầy gò lắc đầu nói.

- Cái này... Nghe được lời ấy, lão giả mập mạp âm thầm suy tư một lát.

Tưởng tượng một chút, nếu mình thật ăn thịt chuột bạch rồi, còn chưa kịp thoát đi, liền bị Huyền Trang đụng phải, đến lúc đó, chính mình hết đường chối cãi a?

Đến lúc đó, lấy hành động chính mình , Huyền Trang kia làm sao có thể bỏ qua chính mình?

Nghĩ đến việc này, trong lòng lão giả mập mạp một trận hoảng sợ.

Chợt, bộ dáng rất đồng ý, nhẹ gật đầu, nói.

- Không sai không sai, ngươi nói có đạo lý, xác thực như thế, nếu thật sự là như thế, anh em hai người chúng ta, liền sẽ tiêu đời?

- Vô luận như thế nào, đối mặt một đoàn người Huyền Trang, bao nhiêu người bỏ mạng? Chúng ta chỉ giao ra một chút vật liệu mà thôi, có thể của đi thay người, đã là vạn hạnh trong bất hạnh!

Lão giả gầy gò, nói tiếp.

- Đúng đúng, chúng ta thật phi thường may mắn!

Lão giả mập mạp gật đầu, cũng không dám lại có lời nói khác.

Xác thực như thế, người bên ngoài không nói, Thanh Hoa Đại Đế chẳng phải bị chém đứt một cánh tay sao? Còn có Trường Sinh Đại Đế, cũng bị Huyền Trang đại náo tại Trường Sinh Điện.

Mặc dù, hai vị Đại Đế chết, cũng không phải Huyền Trang trực tiếp động thủ tạo thành.

Thế nhưng, không người sẽ hoài nghi, hai vị Đại Đế chết cùng Huyền Trang tuyệt đối có quan hệ.

- Ta cũng chỉ miệng càu nhàu mà thôi, yên tâm, ta cũng minh bạch, lần này có thể của đi thay người, hai chúng ta, đã là đại hạnh rồi!

Lão giả mập mạp gật đầu nói, sắc mặt một trận thần sắc hoảng sợ.

- Ngươi cũng đừng càu nhàu, lần này hành động, đến cùng là lợi nhuận hay là tổn thật, còn khó nói sao!

Trên mặt lão giả gầy gò, mang một vệt ý cười, đột nhiên có ý riêng nói.

- Lợi nhuận?

Kỳ quái nhìn hắn, lão giả mập mạp chau mày, cảm thấy khó có thể hiểu được.

Mặc dù, của đi thay người, có thể giữ được một mạng, thật là sự tình phi thường đáng ăn mừng.

Thế nhưng, bất kể nói thế nào, không có ăn thịt chuột bạch có thể kéo dài tuổi thọ kia, ngược lại hai người chính mình mỗi người lấy ra vật liệu bồi thường, đây tuyệt đối là thua lỗ a?

Thế nào còn có thể lợi nhuận?

- Ngươi đừng quên, tây hành thỉnh kinh chín chín tám mốt nạn, mặc dù đều là kiếp nạn, thế nhưng, cũng là chín chín tám mươi mốt công đức a!

- Chúng ta hành động lần này, nếu có thể tăng thêm một trận kiếp nạn cho đoàn đội tây hành thỉnh kinh, đến lúc đó, chúng ta còn có thể thiếu công đức sao?

- Đây chính là công đức lúc trước Đại Đế cũng khó mà cự tuyệt a!

Lão giả gầy gò, mang theo ý cười, mở miệng nói.

- A! Không tệ a! Là đạo lý này!

Nghe lão giả gầy gò trả lời, lão giả mập mạp bên cạnh kia một bộ bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, tầng tầng nhẹ gật đầu.

...

Thiên hạ không có tường không lọt gió!

Hai vị thần tiên dưới trướng Thanh Hoa Đại Đế, bởi vì ngăn cản không nổi lời đồn huyết nhục Bạch Thử Tinh có thể kéo dài tuổi thọ, hạ giới bắt Bạch Thử Tinh muốn ăn thịt, thế mà bị Huyền Trang Pháp Sư bắt lại tại chỗ.

Thế nhưng, Huyền Trang Pháp Sư cũng không có làm khó hai người bọn họ, chỉ để bọn hắn lấy vật liệu ra xem như bồi thường, liền thả bọn họ đi.

Mặc dù nhìn như không có đạt đến mục đích, thậm chí còn bồi thường ra ngoài, hai người này thua thiệt lớn.

Thế nhưng, bọn hắn có lẽ có thể kiếm lấy công đức một lần kiếp nạn trên đường tây hành thỉnh kinh?

Tin tức này rất nhanh tại bên trong Tiên Phật lưu truyền ra đến.

Mà tin tức này truyền tới, cũng làm cho trong lòng rất nhiều Tiên Phật hoạt lạc.

Xuất thủ với Huyền Trang Pháp Sư bọn hắn, sẽ có khả năng ứng kiếp, thân tử đạo tiêu.

Thế nhưng, xuất thủ với thị nữ hắn, lại sẽ không sao?

Như vậy, không ngại đi nhìn thử một chút?

Cho dù bị bắt tại chỗ, cũng chỉ cần trên miệng xin lỗi vài câu, thậm chí lấy chút vật xem như đền bù là được rồi a?

Tính mạng mình không có nguy hiểm, nhưng nếu có thể mang đến cho Huyền Trang bọn hắn một lần kiếp nạn, vậy càng là kiếm bộn rồi a?

Không ít Tiên Phật, trong lòng đều âm thầm suy tư, chợt, trong lòng trở nên lửa nóng.

Có người hướng về phía huyết nhục Bạch Thử Tinh có hiệu quả kéo dài tuổi thọ, có người là hướng về công đức kiếp nạn tây hành thỉnh kinh mang đến.

Nhưng, mặc kệ là hướng về phía cái gì, ít nhất, vấn đề an toàn đạt được bảo hộ thật to, thất bại cũng chỉ bồi thường một chút vật liệu không quan hệ là được...

Ở giữa nỗ lực cùng thu hoạch này so sánh, hình như phi thường đáng giá thử một lần a?

Nhất thời, rất nhiều Tiên Phật đều ma quyền sát chưởng, chuẩn bị hạ giới.

Trong đó, đặc biệt là rất nhiều Tiên Phật cao tuổi, số tuổi thọ cũng đã không còn nhiều, trong lòng càng thêm lửa nóng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận