Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1450: Hình Thiên



Ngày qua ngày trôi đi!

Giang Lưu mỗi ngày đều đánh phó bản để rèn luyện kỹ năng sinh hoạt, thời gian trôi qua thật thoải mái dễ chịu!

Lấy đẳng cấp và trang bị hiện tại của Giang Lưu, giờ hắn đánh phó bản, gần như ở chế độ quét ngang!

Tuy rằng nhàm chán, nhưng tốc độ thu kinh nghiệm của nhóm tám người thỉnh kinh Tây Hành đã được cải thiện rất nhiều!

Dùng tu vi Chuẩn Thánh để đánh phó bản, danh hiệu Vô Song quả thực không khác gì đại chiêu Vô Song!

Đột nhiên tăng mạnh!

Tất cả mọi người trong đoàn thỉnh kinh Tây Hành đều có thể cảm giác được, tốc độ đánh phó bản của mình nhanh hơn nhiều so với trước đây!

Giống vậy, tốc độ thu điểm kinh nghiệm cũng nhanh hơn trước rất nhiều!

Nhìn bề ngoài, Giang Lưu tăng lên cấp 91, chỉ cao hơn trước có hai cấp mà thôi!

Tuy nhiên, bảo rương cấp Thần kim sắc đã tuôn ra Vô Song! Lại thêm một sát khí như Thí Thần thương, sức chiến đấu của Giang Lưu không chỉ thăng cấp lên có một chút tí teo!

Trong nháy mắt, thời gian một tháng đã trôi qua!

Ngay cả đẳng cấp của Bản Ngã Thi ấy vậy mà cũng đã gần với cấp bậc Đại La Kim Tiên, có thể nhìn thấy được tốc độ thu điểm kinh nghiệm nhanh thế nào!

Mà một tháng này, tất cả mọi thứ đều rất bình yên!

Không có bất cứ ai đến để tìm rắc rối, nhóm người Giang Lưu cũng chưa từng gặp bất kỳ rắc rối nào!

Vào thời khắc mấu chốt cuối cùng đến Tây Thiên thỉnh kinh, giữa thiên địa, vậy mà lại có được sự tĩnh lặng hiếm có!

Tất nhiên, dưới sự tĩnh lặng này, không ít người đều cảm thấy có một loại cảm giác áp lực đè nén, giống như sự yên tĩnh trước khi giông bão ập đến!

Ở nơi khác, trên Thiên Đình!

Trong tẩm cung của Ngọc Đế, Ngọc Đế cởi bỏ bộ hoàng bào thường mặc, mũ bình thiên trên đầu cũng được lấy xuống, chỉ mặc một bộ y phục bình thường, lặng lẽ pha trà!

Từ sau khi Vương Mẫu nương nương mất, Ngọc Đế chỉ cảm thấy tẩm cung càng ngày càng trống trải!

Trong thời gian nhàn hạ, mình đến một người để nói chuyện cũng chẳng có!

Sau khi pha trà xong, Ngọc Đế lấy ra một viên đan dược!

Trước đây trong trận chiến Thiên Nhân, mặc dù đã thành công chạy về Nam Thiên Môn giữ được mạng sống của mình!

Nhưng mà, thương thế lại vô cùng nghiêm trọng và không dễ dàng phục hồi như vậy!

May mắn thay, mấy ngày nay có đan dược do Thái Thượng Lão Quân luyện chế điều dưỡng, thương thế đang có xu hướng hồi phục!

- Bệ hạ, Tảo Bả Tinh đến!

Vào đúng lúc này, một tiên nga đến trước mặt Ngọc Đế cúi đầu bẩm báo.

- Ừm, cho nàng vào đi!

Ngọc Đế nghe vậy gật đầu nói.

Chỉ trong chốc lát, dưới sự hướng dẫn của tiên nga này, một phụ nhân ước chừng khoảng 60 tuổi bước vào!

- Tiểu thần bái kiến Ngọc Đế bệ hạ!

Phụ nhân này đến trước Ngọc Đế, lập tức quỳ xuống, thành thật khấu đầu hành lễ!

- Đứng dậy đi!

Nhìn lão phụ trước mặt, Ngọc Đế nói, xong vươn tay đỡ hờ lão phụ đứng lên!

Sau khi để Tảo Bả Tinh đứng dậy, Ngọc Đế cầm tiên đan chữa thương trước mặt đưa vào miệng, đồng thời uống một ngụm trà, cuốn tiên đan vào cổ họng!

Nhìn Ngọc Đế đang dùng tiên đan trị thương, Tảo Bả Tinh cũng không dám lắm miệng!

Nàng rất rõ, Ngọc Đế bị những vết thương trong trận chiến Thiên Nhân!

Mà trận chiến này là một khúc mắc không thể xóa nhòa đối với Ngọc Đế!

- Tảo Bả Tinh, ngươi có biết lần này quả nhân gọi ngươi đến là vì gì không?

Cảm giác được đan dược trị thương đang lặng lẽ hòa tan trong cơ thể, cảm giác ấm áp làm cho Ngọc Đế cảm thấy rất thoải mái, lười biếng duỗi người, chợt, Ngọc Đế hỏi.

- Không, tiểu thần không biết!

Tảo Bả Tinh cúi đầu nói.

- Quả nhân có nhiệm vụ, giao cho ngươi làm!

Chẳng muốn phí lời, Ngọc Đế nói thẳng.

- Không biết bệ hạ có gì phân phó? Tiểu thần sẽ dốc hết toàn sức lực để Ngọc Đế không thất vọng!

Nghe Ngọc Đế nói, Tảo Bả Tinh lập tức lên tiếng, thể hiện sự trunng thành.

Không có cách nào khác, mình chỉ có tu vi Thiên Tiên mà thôi, Ngọc Đế có nhiệm vụ gì mà không phái các cao thủ của Thiên Đình, ngược lại muốn phái mình đi?

Nhưng Ngọc Đế đã nói lời này ra, mình còn có thể cự tuyệt sao?

Tất nhiên chỉ có thể hiện lòng trung thành!

- Tốt lắm!

Không nói tới chuyện Tảo Bả Tinh này có phải trung thành thật hay không, chí ít Ngọc Đế cũng khẽ gật đầu, nhìn trông có vẻ vẫn khá hài lòng!

- Ở Nam Thiệm Bộ Châu, có núi Linh Hoa. Trên núi có một loại cỏ kỳ lạ gọi là Băng Lăng Thảo. Ngươi hãy giúp quả nhân ngắt lấy mang về, đặt trong vườn Cam Thảo!

Ngọc Đế đặc biệt gọi mình tới, lại chỉ yêu cầu mình đi hái thảo dược của nhân gian này mang về?

Tảo Bả Tinh nghe xong liền sững sờ!

Có điều, tu vi của mình cũng chỉ là tu vi Thiên Tiên nhỏ bé mà thôi, thực lực thấp, có lẽ chỉ có loại nhiệm vụ đơn giản này mới có thể xứng đáng với chức vụ nhỉ?

Ngọc Đế đã an bài cho mình một việc đơn giản như vậy, dường như cũng có thể nó là hợp lý?

- Tiểu thần nhận lệnh!

Trong lúc suy nghĩ, Tảo Bả Tinh nghiêm túc gật đầu đáp lại!

Chợt đứng dậy, quay người bước ra khỏi tẩm cung!

Đi thẳng ra ngoài cung, thế mà không có nghe thấy Ngọc Đế kêu mình nữa! Dặn dò mình nhiệm vụ khác của hắn!

Tảo Bả Tinh thầm thở phào nhẹ nhõm, chợt thân hình bay lên trời, bay về phía núi Linh Hoa ở Nam Thiệm Bộ Châu!

Đến núi Linh Hoa, Tảo Bả Tinh bắt đầu tìm kiếm dấu vết của Băng Lăng Thảo mà Ngọc Đế muốn!

Mà bên kia, tại thành Trường An của Nam Thiệm Bộ Châu, Khương Tử Nha vẫn như thường ngồi bó gối ở trong Minh Giáo, cảm ngộ thiên đạo!

Mặc dù Thánh Nhân lão sư đã từng nói, mình kiếp này không thể hưởng thiên đạo, chỉ có thể hưởng giàu sang quyền quý nơi nhân gian mà thôi!

Tuy nhiên, hễ là chỉ cần có thời gian rảnh, Khương Tử Nha sẽ dành thời gian để cảm ngộ một phen!

Mặc dù tu vi đã đạt tới Phản Hư cảnh đỉnh phong, không thể tiến bộ thêm, nhưng Khương Tử Nha cũng là không đụng tường Nam không quay đầu!

- Ừm?

Chỉ là, vào ngày hôm nay, Khương Tử Nha đang tĩnh tâm tu luyện, đột nhiên trong lòng có cảm giác, hơi nhướng mày mở mắt ra!

- Chuyện gì vậy? Cảm giác tâm thần không yên này!

Đứng dậy, khó bề nhập định lại, Khương Tử Nha thầm suy nghĩ trong lòng!

Nghĩ đến đó, Khương Tử Nha rời khỏi Minh Giáo, bay ra ngoài!

Nếu trong lòng đã có cảm giác khiến tâm thần không yên, Khương Tử Nha hiểu rằng đây cũng không phải là ngẫu nhiên, nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra, hoặc là sắp sửa xảy ra!

Chỉ là, kể từ sau trận chiến Phong Thần, mình đã rời khỏi Ngọc Hư Cung, cũng không bao giờ trở lại nữa, ngay cả tình nghĩa sư môn dường như cũng đã đoạn tuyệt, càng không còn người thân...

Đột nhiên mình lại có cảm giác tâm thần không yên, đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Trong lòng kinh ngạc, cùng lúc đó, Khương Tử Nha cũng buông xuống tâm thần của mình, truy tìm theo sự chỉ dẫn của bản tâm, bay về phía trước!

Tốc độ không nhanh không chậm, bay như vậy khoảng chừng nửa canh giờ, Khương Tử Nha đã rời khỏi biên giới lãnh thổ của Đại Đường rồi!

Mặc dù Khương Tử Nha cũng không biết đích đến của mình là ở đâu, nhưng hắn lại có thể cảm giác được rõ ràng, không ngừng bay về phía trước, cảm giác trong lòng mình cũng trở nên càng rõ ràng!

Cứ như vậy, bay mất một khắc, cuối cùng, Khương Tử Nha đã đến trên không trung của một ngọn núi lớn!

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng cảm giác nôn nao trong lòng mình đến từ ngọn núi này!

- Grào!

Khi Khương Tử Nha đang thầm ngạc nhiên tự hỏi ở tận sâu ngọn núi này điều gì có thể ảnh hưởng đến tâm thần của mình, đột nhiên, một tiếng gào rống kinh thiên vang lên!

Cùng lúc đó, một bóng người cưỡi mây bay ngang qua bầu trời!

Tuy nhiên, cũng chính vào lúc này, một cánh tay cực kỳ to lớn xuất hiện, trực tiếp vươn ra từ trong ngọn núi lớn, một tay véo bóng người đang cưỡi mây!

- Nàng là?!

Nhìn bóng dáng cưỡi mây bay này, sắc mặt Khương Tử Nha không khỏi thay đổi!

Đồng thời, trong lòng cũng chợt hiểu!

Chả trách trong sâu thẳm ngọn núi lớn này có thứ gì đó có thể ảnh hưởng đến tâm tư của bản thân, hóa ra chính là nàng, Tảo Bả Tinh!

Phải nói, Tảo Bả Tinh ở trên Thiên Đình cũng chỉ có thể coi là một tiểu thần không có địa vị quá cao! Cũng chính là một vị tiểu thần trong bảng Phong Thần!

Nhưng đối với Khương Tử Nha, thân phận của Tảo Bả Tinh hoàn toàn khác với các thần tiên khác trong bảng Phong Thần, có một ý nghĩa đặc biệt!

Đó là bởi vì, trước khi được liệt vào bảng Phong Thần thành Thần, Tảo Bả Tinh chỉ là một phụ nhân vô cùng vô cùng bình thường!

Mà phụ nhân này lại chính là thê tử của Khương Tử Nha!

Khi đó, Khương Tử Nha vừa từ Ngọc Hư Cung hạ phàm, lại bị một người bạn mai mối một hôn sự, lấy một lão phụ!

Mặc dù cuối cùng tan rẽ trong không vui, nhưng sau khi Phong Thần chấm dứt, cuối cùng nàng vẫn bị phong bài vị Tảo Bả Tinh!

Hơn nữa, từ thân phận mà nói, nàng vẫn là phu nhân của Khương Tử Nha!

- Thì ra chuyện là như vậy! Thì ra là nàng ấy gặp phải kếp nạn!

Nhìn thấy bóng người bị nắm lấy trong lòng bàn tay to lớn, Khương Tử Nha cả kinh, trong lòng thì thào.

- Khương Tử Nha? Là ngươi?

Tảo Bả Tinh bị bàn tay to lớn này túm lấy, lúc này, nàng cũng nhận thấy Khương Tử Nha đang lơ lửng giữa không trung, kinh ngạc nói!

Ngay lập tức, lớn tiếng hét lên:

- Hay cho tên Khương Tử Nha, ngươi nhìn thấy ta gặp nạn, ngươi thế mà lại khoanh tay đứng nhìn? Còn không tới cứu ta?!

- Ai...

Nghe thấy tiếng kêu gọi của Tảo Bả Tinh, trong lòng Khương Tử Nha âm thầm thở dài!

Từ đầu đến cuối, Tảo Bả Tinh thích mắng chính mình!

Từ ngày trước, lúc vẫn còn là một người phàm, không nghĩ tới trở thành thần tiên nhiều năm như vậy rồi, nhưng nàng lại vẫn không thay đổi!

Có điều, có cách gì đâu?

Dù gì cũng là phu nhân của mình, không thể thấy chết mà không cứu đúng không?

Khương Tử Nha lấy ra roi Đả Thần trong tay, lao thẳng về phía Tảo Bả Tinh!

- Khương Tử Nha, không ngờ ngươi lại xuất hiện ở đây nhỉ, ha ha ha...

Vậy mà, vào chính lúc này, chủ nhân của cánh tay duỗi ra từ sâu trong ngọn núi trực tiếp đứng lên, chính là một thân hình cao chừng trăm trượng!

Nhưng khiến người hoảng sợ nhất chính là, thân hình này thế mà không có đầu, lấy ti làm mắt, lỗ rốn là miệng, nhìn chằm chằm Khương Tử Nha cười lớn!

- Ngươi là? Hình Thiên?!

Nhìn thân hình cao một trăm thước nhưng không có đầu này, sắc mặt của Khương Tử Nha không khỏi thay đổi, giật mình kêu lên!

- Ha ha ha, Khương Tử Nha, ta thấy roi Đả Thần trong tay ngươi cũng không tệ đâu! Thế nào? Dùng roi Đả Thần đổi lấy lão phụ này, đổi hay không đổi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận