Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 142: Long Hồn

Phổ Hiền Tự, chính là một tòa chùa miếu cách hướng bắc Phúc Lăng Sơn ước chừng bốn, năm trăm dặm, bởi vì Tuệ Ngộ đại sư nhiều năm qua hàng yêu phục ma, phổ độ chúng sinh, danh vọng cực cao, cho nên Phổ Hiền Tự này hương hỏa không dứt, vô số thiện nam tín nữ đến đây tế bái.
Toàn bộ tăng chúng trên dưới chùa, có hơn mấy trăm người, còn muốn long trọng hơn Quan Âm thiền viện gấp ba lần.
Một đạo độn quang từ nam mà đến, hạng người phàm tục không thể nhìn rõ, trực tiếp đã rơi vào bên trong Phổ Hiền Tự.
bên trong một phật đường, Tuệ Ngộ đại sư cung cung kính kính quỳ trên mặt đất, phảng phất phạm vào sai lầm lớn, cúi đầu không dám nói lời nào, pháp tướng Phổ Hiền Bồ Tát tắc thì trôi nổi tại trước mặt hắn.
- Bồ Tát, đệ tử biết sai rồi, làm phiền Bồ Tát hạ phàm, còn xin Bồ Tát trách phạt!
Cúi đầu, dáng dấp Tuệ Ngộ đại sư cam tâm nhận phạt, trong giọng nói cũng tràn đầy cảm giác áy náy.
- Tuệ Ngộ, ngươi cũng biết một nhóm bên trong Vân Sạn Động kia là ai không?
Cũng không nói tha thứ hắn, Cũng không thực sự trách phạt hắn, Phổ Hiền Bồ Tát chỉ yên lặng nhìn Tuệ Ngộ trước mặt hỏi.
- Hồi bẩm Bồ Tát, nguyên bản đệ tử không biết, nhưng nghe Bồ Tát tại Phúc Lăng Sơn nói như vậy, đã biết được, thiếu niên tăng nhân kia chính là Huyền Trang Thánh Tăng, đi tới Tây Thiên bái Phật cầu kinh!
Cúi đầu, Tuệ Ngộ chi tiết đáp.
Phổ Hiền Bồ Tát khẽ vuốt cằm:
- Không sai, Huyền Trang kia vốn là Nhị đệ tử tọa hạ Như Lai chuyển thế, lần này đi tới Tây Thiên bái Phật cầu kinh, có công lao lớn, một khi công đức viên mãn, liền có thể chứng đạo phong phật, ngươi hôm nay đập vào hắn...
Đông đông đông!
Nghe được lời nói này, sắc mặt Tuệ Ngộ đại sư đại biến, vội vàng dập đầu:
- Bồ Tát, đệ tử thực không biết, nếu như sớm biết kia là một nhóm Huyền Trang Thánh Tăng, tất nhiên không dám đập vào, còn xin Bồ Tát minh giám.
- Ừm, Trư Yêu kia tuy là yêu thân, nhưng kiếp trước chính là Thiên Đình Thiên Bồng Nguyên Soái, chưởng quản Thiên Hà tám vạn thuỷ binh, hầu tử kia tuy bề ngoài xấu xí, nhưng là Tề Thiên Đại Thánh năm trăm năm trước đại náo Thiên Cung, Bạch Mã kia chính là, Tây Hải Long Vương Tam thái tử biến thành...
Lời nói này, không mở miệng thì thôi, mở miệng xong, để cho Tuệ Ngộ đại sư càng thêm mồ hôi như mưa.
Quả nhiên, bên người Huyền Trang Thánh Tăng cũng đều là nhân vật bối cảnh to đến dọa người, Thiên Bồng Nguyên Soái? Tề Thiên Đại Thánh? Chỉ nghe một chút danh hào này liền biết, là đại nhân vật tai to mặt lớn tại Thiên Đình.
- Bất quá, chuyện này như ta nói, xác thực chỉ là một hiểu lầm mà thôi!
Tuệ Ngộ đại sư nằm rạp trên mặt đất, mặc cho xử phạt, Phổ Hiền Bồ Tát nói lời xoay chuyển.
khi nói chuyện, Phổ Hiền Bồ Tát hơi chút trầm ngâm, nói:
- Nếu như hầu tử kia dây dưa không bỏ, có lẽ trở ngại mặt mũi ta sẽ thực sự trừng phạt một phen, nhưng ta đã mang ngươi rời đi, liền tiểu trừng phạt là được sau đó trong vòng mười năm, ngươi diện bích hối lỗi trong chùa miếu đi.
- Đa tạ Bồ Tát đại ân, đa tạ Bồ Tát!
Nghe được Phổ Hiền Bồ Tát trừng phạt đối với mình, Tuệ Ngộ chỗ nào còn không biết đây là Bồ Tát mở một mặt lưới rồi? Vừa mừng vừa sợ, dập đầu như băm tỏi.
hồi lâu sau, không nghe được Bồ Tát động tĩnh nữa, Tuệ Ngộ đại sư lặng lẽ ngẩng đầu lên, bên trong phật đường này, chỗ nào còn có thể nhìn thấy thân hình Phổ Hiền Bồ Tát, sớm đã rời đi.
lúc này Tuệ Ngộ đại sư mới từ dưới đất bò dậy, trong lòng có chút cảm kích.
Xác thực, đứng tại góc độ bình thường đến xem, chính mình lần này xem như gây ra đại họa, thậm chí còn dẫn đến Bồ Tát thiếu Tề Thiên Đại Thánh một cái nhân tình, bất quá Bồ Tát lại chỉ tiểu trừng mà thôi, xác thực khiến lòng người cảm kích.
- xem ra sau này cũng không thể ra tay với Noãn nhị tỷ kia, cũng may nàng nhiều năm như vậy, cũng không có gây ra tội nghiệt gì nặng, A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai.
tình huống Phổ Hiền Tự, tạm thời không nói, theo Phổ Hiền Bồ Tát rời đi, nhiệm vụ hoàn thành, trong lòng Giang Lưu vui vẻ.
Ngày đó Hắc Hùng Tinh mục đích nhờ chính mình là cái gì? Giang Lưu đương nhiên minh bạch, thật ra là vì mượn dùng thân phận của mình, bảo hộ Noãn nhị tỷ chu toàn.
Hôm nay Tuệ Ngộ đại sư này đến đây hàng yêu phục ma, chính mình đứng ra biểu lộ thái độ, thậm chí Phổ Hiền Bồ Tát cũng đến một vòng, tin tưởng sau này sẽ không có ai đánh cờ hiệu hàng yêu phục ma tới đối phó Noãn nhị tỷ.
nhiệm vụ Hắc Hùng Tinh nhờ chính mình, tự nhiên là viên mãn hoàn thành.
15 vạn điểm kinh nghiệm, không tính ít, bù đắp được chính mình tu luyện vài ngày, tự nhiên, nhiệm vụ ban thưởng Long Hồn Trạc, để cho Giang Lưu càng thêm chờ mong.
Long Hồn Trạc: Cần cấp 20, đặc hiệu: Có thể cấm cố một đầu Long Hồn trong đó, thuộc tính tin tức cụ thể do phẩm chất Long Hồn quyết định, độ bền 25 trên 25.
phẩm chất Cái Long Hồn Trạc này, để cho Giang Lưu sửng sốt, đây là lần thứ nhất chính mình tuôn ra loại trang bị không có phẩm chất đẳng cấp này, hơn nữa, phẩm chất trang bị này tựa hồ do chính mình quyết định?
Nói cách khác, chính mình phải nghĩ biện pháp đi tìm một đầu Long Hồn bỏ vào mới được?
Nếu như tùy tiện cho một đầu Giao Long hồn phách đi vào, có thể chính là phổ thông cấp hay không?
Nếu có thể giết Tứ Hải Long Vương đưa hồn phách vào thì sao?
Lắc đầu, Giang Lưu tạm thời đè đem ý nghĩ mê người này xuống, không nói tự nhiên chính mình đi làm thịt Tứ Hải Long Vương, cướp hồn phách đặt vào, cái này không thể nào nói nổi a?
Nếu nói, Long Hồn Trạc này có 25 điểm độ bền, đây là trang bị đầy đủ độ bền duy nhất mình từng nhận được qua? Nhận được nó không dễ dàng a.
Trong lòng suy nghĩ tạp nham không ngừng, một hồi suy tư phẩm chất trang bị, một hồi suy tư độ bền trang bị, đột nhiên, trong đầu lại lóe lên linh quang, nghĩ đến Kính Hà Long Vương. ..
Chờ một chút? Cái trang bị này, chỉ cần trang một đầu Long Hồn phách để vào liền có thể sử dụng? Nếu như hồn phách Kính Hà Long Vương còn tại bên trong Địa Phủ không có chuyển thế, như vậy phong cấm vào trong đó mà nói...
Nghĩ tới chỗ này, Giang Lưu cảm thấy phi thường trọng yếu.
Tuy nói Long Hồn phẩm chất cao thực sự có thể để cho phẩm chất thủ trạc cao hơn, nhưng Kính Hà Long Vương đối với mình mà nói, lại càng trọng yếu hơn.
Đây có lẽ là mấu chốt quan hệ đến sau này Tiểu Bạch Long có phải biết đứng bên trận doanh chính mình hay không.
- Thánh Tăng? Thánh Tăng, ngươi thế nào?
tâm thần Giang Lưu đắm chìm trong suy tư chính mình, vào lúc này, nhìn hắn mất hồn mất vía, Noãn nhị tỷ thấp giọng kêu gọi.
- A, không có việc gì, bần tăng chỉ đang nghĩ đến một chút sự tình nên có chút thất thần!
Lấy lại tinh thần, Giang Lưu tạm thời đè xuống ý nghĩ trong lòng, lắc đầu đáp.
- Có phải có liên quan tới ta, sau này sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với danh dự Thánh Tăng hay không?
Thấy dáng dấp Giang Lưu một mình suy tư, Noãn nhị tỷ còn tưởng rằng hắn đang buồn rầu thân phận Thánh Tăng của mình lại cùng yêu loại làm bạn.
- Sẽ không, bần tăng lần này tới Phúc Lăng Sơn, cũng không phải là ngẫu nhiên đi ngang qua, ta đặc biệt vì tìm ngươi mà đến!
Nghe Noãn nhị tỷ nói, Giang Lưu lắc đầu.
Chợt kể lại sự việc Hắc Hùng Tinh bên kia, cho Noãn nhị tỷ nghe một lần.
- Nguyên lai Thánh Tăng là được đại ca ta nhờ vả mà đến, vậy là tốt rồi, trăm năm trước hắn từng độ lôi kiếp trọng thương, Tuệ Ngộ đánh lén hắn, làm cho hắn đào tẩu trốn xa, nguyên lai hắn vẫn mạnh khỏe? Vậy là tốt rồi!
Nghe được tin tức Hắc Hùng Tinh, Noãn nhị tỷ cũng cao hứng phi thường, gật đầu nói.
Khó trách nàng gọi Noãn nhị tỷ, nguyên lai cùng Hắc Hùng Tinh kết bái huynh muội, Hắc Hùng Tinh là đại ca, cho nên nàng xưng là Nhị tỷ? Nguyên lai, lúc trước thời điểm Hắc Hùng Tinh độ lôi kiếp thụ thương, gặp được người khác muốn hàng yêu phục ma, người kia chính là Tuệ Ngộ đại sư!
Nghe được Noãn nhị tỷ nói, trong lòng Giang Lưu cũng giật mình.
Vô luận như thế nào, lần này Tuệ Ngộ đại sư đến đây hàng yêu phục ma, thậm chí đem Phổ Hiền Bồ Tát mời ra, động tĩnh thật là lớn, nhưng cũng may đối với Vân Sạn Động mà nói, hữu kinh vô hiểm.
Trải qua chuyện này, nghĩ đến sau này cũng sẽ không còn người nào đến đây hàng yêu phục ma, bầy yêu trên dưới Vân Sạn Động cũng đều cao hứng phi thường.
Về tới trong động, Noãn nhị tỷ lại mời Giang Lưu ở lại trong động phủ sống thêm mấy ngày, để chính mình bày tỏ lòng cảm kích.
Đối với dạng mời ở lại này, tự nhiên Giang Lưu không có cự tuyệt.
Một ngày không nói chuyện, ngoại trừ Trư Bát Giới một mực dây dưa mình thu hắn làm đồ, để cho mình truyền thụ hắn kỹ xảo theo đuổi con gái thế nào có chút phiền lòng ra, tại bên trong Vân Sạn Động này vẫn là rất tốt.
Đến đêm khuya, Trư Bát Giới tựa hồ có chút mắc tiểu, đi ra ngoài hang đái.
- Ngộ Không, tỉnh, vi sư có sự tình muốn nhờ ngươi hỗ trợ, Trư Bát Giới đi ra ngoài, Giang Lưu ngừng tu luyện Thiên Long Thiền Âm, nói với Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không xoay người ngồi lên, rơi trước mặt Giang Lưu, nói:
- Sư phụ, ngươi có chuyện gì muốn lão Tôn ta hỗ trợ? trước tiên Ta nói rõ, ngươi nhờ ta hỗ trợ là việc của ngươi, còn ta có hỗ trợ hay không là việc của ta.
Tôn Ngộ Không nói, để cho Giang Lưu hơi chậm lại.
Suy nghĩ chốc lát rồi mở miệng nói ra:
- Ta nhớ lấy bản sự ngươi, có thể lên trời xuống đất mà? Năm đó càng dễ như trở bàn tay xông Địa Phủ, xé Sinh Tử Bộ, thập điện Diêm La đều không có cách nào bắt ngươi!
- Hắc hắc hắc, đây là sự tình trước đây thật lâu, đã qua đi lâu như vậy, lão Tôn ta cũng không nhớ rõ, thế mà sư phụ ngươi còn nhớ rõ a!
Giang Lưu nói, để cho Tôn Ngộ Không híp mắt lại rất nhiều, cái đuôi phía sau mông cũng hất lên hất xuống.
Chỉ là, một lời đến đây, Tôn Ngộ Không có chút dừng lại, nói ra:
- Sư phụ, sự tình lâu như vậy, lão Tôn ta đã không nhớ rõ, ngươi nhớ rõ như vậy, có thể kể lại sự tình ấy cho ta nghe một chút không? Có lẽ lão Tôn ta có thể nhớ lại một chút?
Giang Lưu im lặng.
- A, vi sư cũng chỉ nghe nói mà thôi, nghe nói năm đó Địa Phủ Diêm Quân câu hồn ngươi, sau đó ngươi đại náo Địa Phủ, xé Sinh Tử Bộ, thậm chí xóa đi tất cả danh tự Hầu tộc Hoa Quả Sơn của ngươi, Địa Phủ Diêm Quân cùng Hắc Bạch Vô Thường cũng không làm gì được ngươi, có phải thế không?
Tôn Ngộ Không cao hứng ở bên cạnh lộn hai vòng, vui vô cùng, vò đầu bứt tai:
- Ha ha ha, sư phụ ngươi nói không sai, lão Tôn ta nhớ ra một chút rồi, nói đi, ngươi có chuyện gì muốn lão Tôn ta hỗ trợ?
Nói xong lời cuối cùng, dáng dấp Tôn Ngộ Không rất sảng khoái.
- Ta nhớ cô phụ Tiểu Bạch Long, bị giết thân vong, theo lý thuyết việc này đã khoảng nửa năm, Long Hồn hắn có lẽ còn bên trong Địa Phủ, ngươi có thể đi Địa Phủ một lần hay không?
- Nếu có thể tìm được hắn, liền dùng vòng tay này mang hắn về.
Nói vài lời hữu ích, cuối cùng để cho Tôn Ngộ Không vui mừng, Giang Lưu lấy Long Hồn Trạc ra ngoài.
- Việc này đơn giản!
Tiện tay tiếp nhận Long Hồn Trạc trong tay Giang Lưu, Tôn Ngộ Không vỗ bộ ngực, lòng tin mười phần, khi nói chuyện liền chuẩn bị khởi hành.
- Chờ một chút, chuyện này, ngươi tốt nhất lặng lẽ làm thôi, đừng để người phát hiện là ngươi làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận