Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1387: Nhiệm vụ trị giá 300 tỷ điểm kinh nghiệm



Có dính nhân quả hay không, đây cũng không phải là nguyên nhân lớn nhất ngăn cản Giang Lưu giết chết Ngọc Đế.

Trong mắt của Giang Lưu, chỉ cần có hy vọng giết chết Ngọc Đế, vậy là quá tốt rồi!

Hơn nữa, lúc trước giết Vương Mẫu nương nương cũng không có chuyện gì, bây giờ giết Ngọc Đế chắc cũng không sao nhỉ?

- Không ngờ Vương Mẫu nương nương lại chết ở trong tay ngươi? Nàng không phải chết trong tay người áo đen thần bí sao?

Lúc này, trong lòng Ô Sào thiền sư vẫn cảm thấy kinh ngạc trước sự thật mình biết cùng với lượng lớn thông tin mà Giang Lưu đã nói.

- Lão thiền sư, ngươi xem đây là cái gì?

Không nói nhiều lời thừa thãi , Giang Lưu nhanh chóng giơ tay lên, lấy ra Thái Cực Đồ!

- Đây là? Thái Cực Đồ?! Thì ra ngươi chính là người áo đen thần bí kia? Nhưng mà, chuyện này là không thể nào! Lúc trước, ngươi thậm chí bởi vì Cao Dương công chúa mà đã đánh nhau cùng với người áo đen thần bí kia mà!

Lại lần nữa chịu sự rung động, nhưng Ô Sào thiền sư vẫn không thể tưởng tượng nổi.

Không ngờ rằng sau khi mình chết, đến bên cạnh Huyền Trang dưới trạng thái vong hồn, lại biết nhiều tin tức làm cho người ta chấn động như vậy.

Mà suy nghĩ kỹ, dường như những tin tức này đang ẩn chứa âm mưu mà mình khó có thể tưởng tượng.

Cất Thái Cực Đồ xong, Giang Lưu không muốn giải thích nhiều, mở miệng nói:

- Được rồi, chúng ta vẫn nên bàn bạc việc bố trí cạm bẫy như thế nào để giết Ngọc Đế đi!

Sau khi trầm ngâm suy nghĩ, Ô Sào thiền sư vẫn lắc đầu nói:

- Chuyện này, cho dù có bảo vật như Thái Cực Đồ trong tay, nhưng nếu ngươi muốn giết Ngọc Đế thì không có dễ như vậy!

Giang Lưu kinh ngạc nhìn về phía Ô Sào thiền sư, hỏi:

- Ồ? Vì sao lại nói như vậy?

- Nguyên nhân có lẽ bởi vì vô lượng lượng kiếp, ngươi thì không cần lo lắng nhân quả sau khi giết Ngọc Đế, nhưng người khác lại không như vậy!

Một câu của Ô Sào thiền sư đã nói đúng trọng điểm.

- Chuyện này…

Lời nói của Ô Sào thiền sư làm cho Giang Lưu nhất thời ngưng lại, không nói nên lời.

Lời của Ô Sào thiền sư quả thật có lý, tự mình ra tay thì không cần lo lắng nhân quả, nhưng người khác thì sao?

Người khác cũng không thể gánh vác nhân quả vì giết chết Ngọc Đế.

Chẳng lẽ? Chỉ dựa vào một mình mình đi giết Ngọc Đế sao?

- Hình như ta đơn độc đả đấu cũng không phải không có khả năng!

Giang Lưu nghĩ đến chuyện một mình đi giết Ngọc Đế, ánh mắt hơi nheo lại, đồng thời trong miệng cũng nhỏ giọng lầm bầm.

Ô Sào thiền sư nghe vậy, giật mình nhìn Giang Lưu hỏi:

- Hả? Ngươi thật sự có thể nắm chắc việc một mình giết Ngọc Đế sao?!

Đối với sự ngạc nhiên của Ô Sào thiền sư, Giang Lưu chỉ mỉm cười, không muốn giải thích quá nhiều, trong lòng lại âm thầm tính toán.

Mình phối hợp với Thiện Thi và Ác Thi, hẳn là đủ để giết chết Ngọc Đế!

Chỉ cần Thiện Thi và Ác Thi phối hợp các bảo vật cường đại, như vậy sức chiến đấu có thể tương đương với cấp bậc Chuẩn Thánh rồi?

Bởi vì chết trong tay Ngọc Đế nên tất nhiên là Ô Sào thiền sư muốn Ngọc Đế bị giết. Nhìn thấy bộ dạng hoàn toàn nắm chắc của Giang Lưu, Ô Sào thiền sư hơi im lặng một lát rồi mở miệng nói:

- Nếu ngươi thật sự nắm chắc việc này thì ngươi có thể thử một phen!

Nghĩ đến việc mình hợp lực chiến đấu cùng với Thiện Thi và Ác Thi, Giang Lưu nói:

- Ta không có tuyệt đối nắm chắc, nhưng vẫn có một nửa tỷ lệ thành công!

- Chỉ nắm chắc một nửa thôi sao? Nếu là như thế, ta cảm thấy vẫn nên từ từ, đợi khi nào nắm chắc hơn rồi tính tiếp!

Theo quan điểm của Ô Sào thiền sư, tỷ lệ thành công chỉ có một nửa cũng không đáng để ra tay, ngược lại còn đánh cỏ động rắn thì không tốt lắm.

Nghe vậy, Giang Lưu ngạc nhiên nhìn về phía Ô Sào thiền sư hỏi:

- Hả? Chẳng lẽ lão thiên sư ngươi không vội sống lại sao?

Ô Sào thiền sư lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, bày tỏ thái độ của mình với Giang Lưu:

- Nếu có thể sớm sống lại thì đương nhiên là tốt quá rồi. Nhưng nếu việc chờ thêm một chút có thể tăng khả năng giết chết Ngọc Đế, ta tình nguyện chờ lâu hơn một chút!

Nghe Ô Sào thiền sư trả lời, trên mặt Giang Lưu lộ ra vẻ nặng nề, mở miệng nói:

- Nếu ngươi đã nói như vậy, ta nghĩ nếu ngươi có thể đợi thêm một năm rưỡi nữa thì ta có thể nắm chắc bảy tám thành!

Đúng vậy, Giang Lưu cảm thấy nếu dựa vào lực lượng của mình, phối hợp cùng ra tay với Thiện Thi và Ác Thi, đúng là có hơn một nửa xác suất có thể giết chết Ngọc Đế thành công.

Nhưng mà hiện giờ mình đã là cấp 88 rồi!

Nếu thật sự có thể chờ thêm một năm rưỡi nữa, khi mình thăng cấp 90, lại dùng vé Thăng Cấp trực tiếp tăng tới cấp 91...

Lúc đó, mình lại chém ra Bản Ngã Thi, sau đó thăng cấp cho Bản Ngã Thi.

Mình và Tam Thi cùng nhau ra tay, khả năng thành công chính xác là bảy tám phần!

Mình cấp 90, có thể trảm ra Bản Ngã Thi cuối cùng rồi!

Nghe Giang Lưu nói có thể tăng có tỷ lệ thành công lên bảy tám phần, ánh mắt Ô Sào thiền sư sáng lên, quả quyết mở miệng nói:

- Chỉ cần chờ thêm một năm rưỡi nữa để có thể tăng khả năng chiến thắng lên hai ba phần! Ta nguyện ý chờ!

Nhắc nhở: Kích hoạt nhiệm vụ “Hoàng đồ mạt lộ”, yêu cầu nhiệm vụ, thành công giết chết Ngọc Hoàng Đại Đế, thu được 300 tỷ điểm kinh nghiệm, thu được bảo rương cấp Thần kim sắc*1.

Cùng lúc đó, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu Giang Lưu.

Nghe được nhắc nhở này, Giang Lưu trợn to hai mắt, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, đồng thời hít vào một hơi khí lạnh.

Cái gì?

Nhiệm vụ cấp Thần khen thưởng 300 tỷ điểm kinh nghiệm?

Khen thưởng bảo rương cấp Thần kim sắc, nhiệm vụ như thế này lúc trước Giang Lưu chỉ từng kích hoạt qua một lần, đó là nhiệm vụ Tôn nghiêm của Nhân tộc.

Yêu cầu lập lại Nhân Hoàng, khen thưởng 80 tỷ kinh nghiệm cùng một bảo rương cấp Thần kim sắc .

Đáng tiếc, nhiệm vụ này còn đang làm, vẫn chưa hoàn thành.

Bởi vậy, bảo rương cấp Thần kim sắc có thể tuôn ra những đồ vật gì, chính bản thân Giang Lưu cũng không biết!

Lại không nghĩ tới, nhiệm vụ trước còn chưa hoàn thành, giờ lại kích phát một nhiệm vụ 300 tỷ điểm kinh nghiệm.

Không có trừng phạt cho nhiệm vụ thất bại, vì vậy nhiệm vụ này là nhiệm vụ chủ động kích hoạt sao?

Nhìn thoáng qua nhiệm vụ, Giang Lưu tự nhủ trong lòng.

Quả nhiên, từ phần thưởng nhiệm vụ 300 tỷ điểm kinh nghiệm có thể nhìn ra được muốn giết chết Ngọc Đế không phải chuyện dễ dàng gì.

Sau khi bàn bạc cùng Ô Sào thiền sư, vốn chỉ muốn thiết lập cạm bẫy giết chết Ngọc Đế, nhưng bây giờ phải thảo luận kỹ, không vội vàng nhất thời.

Chỉ là, mặc dù như vậy, nhưng Phù Tang Thần mộc chính là bảo vật mấu chốt để tru diệu Ngọc Đế, vì vậy phải mau chóng lấy được nó!

Thân hình Giang Lưu vừa động, bay về nơi ở của Ô Sào thiền sư.

Tìm khoảng nửa canh giờ, Giang Lưu đi tới nơi Ô Sào thiền sư tử trận.

Nơi đây vốn dĩ là một vùng đất non xanh nước biếc nhưng đã bị Thái Dương Chân Hỏa đốt thành một vùng hoang tàn đổ nát trong trận chiến giữa Ô Sào thiền sư và Ngọc Đế.

- Ồ?

Nhưng khi ánh mắt Giang Lưu rơi vào Phù Tang Thần mộc thì mí mắt giật liên hồi.

Thì ra, lúc này đang có người đứng bên cạnh Phù Tang Thần mộc, dường như đang nghĩ cách đào Phù Tang Thần mộc đi!

Giang Lưu biết người này, đó là Liễu Tâm, đệ tử của Dược Sư Vương Phật.

Hơi suy nghĩ một lát, Giang Lưu bay đến trước, mở miệng hỏi:

- A Di Đà Phật, Liễu Tâm, ngươi ở đây làm gì?

- Thì ra là Chiên Đàn Công Đức Phật!

Nghe Giang Lưu hỏi, Liễu Tâm đang bận suy nghĩ quay đầu lại nhìn Giang Lưu một cái, trả lời:

- Ta phụng mệnh sư phụ đến đây mang gốc Phù Tang Thần mộc này đi!

- Ô Sào thiền sư đã vẫn lạc, gốc Phù Tang Thần mộc này đã là vật vô chủ, nếu như mang đi, sư phụ còn có thể dùng nó làm tài liệu luyện chế một vài loại thuốc đặc thù!

Giang Lưu nghe xong lời giải thích của Liễu Tâm, mở miệng đáp:

- A Di Đà Phật, lần này chỉ có thể để cho ngươi tay không trở về rồi, bởi vì cây Phù Tang Thần mộc này có tác dụng rất lớn với bần tăng!

- Chuyện này…

Liễu Tâm biết được Giang Lưu muốn tới cướp đoạt, vẻ mặt lộ ra sự khó xử.

Thấy vẻ mặt của Liễu Tâm, Giang Lưu khẽ cười, mở miệng hỏi:

- Thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn đấu với ta một trận để quyết định Phù Tang Thần mộc này thuộc về ai sao?

Nghe Giang Lưu nói sắc mặt Liễu Tâm biến đổi, vội vàng lắc đầu trả lời:

- Không dám! Nếu là đồ vật mà Chiên Đàn Công Đức Phật coi trọng, vậy thì ngươi mang đi đi!

Không nói đến việc nhược điểm của mình đã bị Chiên Đàn Công Đức Phật nắm trong tay, cho dù là không có thì với hung danh hiển hách hiện giờ của Chiên Đàn Công Đức Phật, Liễu Tâm cũng hoàn toàn không dám động thủ với hắn!

Liễu Tâm bỏ lại một câu như vậy, thậm chí không có ý muốn nán lại ở chỗ này quá lâu, lập tức nói lời tạm biệt xoay người rời đi.

- Ta có đáng sợ như vậy hả?

Giang Lưu nhìn thấy bộ dáng hoàn toàn bị dọa sợ chạy mất tăm của Liễu Tâm, thấp giọng lầm bầm.

Đương nhiên, trong khoảng thời gian gần đây có không ít người chết trong tay mình, bao gồm Lưu Ly Vương Phật và Di Lặc Phật Tổ.

Hung danh hiển hách, có thể dọa người của Phật Môn sợ chạy mất, điều này cũng là hợp tình hợp lý.

Giang Lưu lắc đầu, đối với hắn, sự tồn tại của Liễu Tâm chỉ là một việc nhỏ không đáng nhắc tới.

Mắt thấy Liễu Tâm đã đi xa, thân hình Giang Lưu động một cái, di chuyển tới trước mặt cây Phù Tang Thần mộc.

Giang Lưu nhìn chăm chú vào gốc Phù Tang Thần mộc này, rồi giơ tay lên.

Lực lượng của Giang Lưu tuôn ra nhổ cả gốc Phù Tang Thần mộc lên, sau đó nhanh chóng thu nhỏ lại, bị Giang Lưu trực tiếp thu vào trong bọc không gian của mình.

Lấy được Phù Tang Thần mộc, coi như là nắm thời cơ chủ động ra tay với Ngọc Đế, điều này khiến cho tâm trạng của Giang Lưu không tệ, vỗ tay nói:

- Được rồi, giải quyết xong!

Tạm thời không nói đến tình hình bên này.

Bên thành Trường An, yêu sư Côn Bằng đang ngồi trước máy tính với vẻ mặt hết sức nghiêm túc, khống chế nhân vật đối chiến.

Mà ở trước mặt Côn Bằng, Thái Thượng Lão Quân cũng đang ngồi trước máy tính, phía sau hai người có rất nhiều người tụ tập đến.

Cuộc đối đầu giữa hai người, cũng không phải trò chơi năm đấu năm mà lại là đấu solo!

Sau khi anh hùng của hai người trải qua một phen chém giết, cuối cùng Thái Thượng Lão Quân còn chút máu cũng thành công giết chết yêu sư Côn Bằng.

Thành công tiêu diệt Côn Bằng, vẻ mặt Thái Thượng Lão Quân lộ ra tươi cười nói:

- Ha ha ha, Côn Bằng đạo hữu, đây đã là lần thứ ba ngươi bại bởi ta! Nhìn dáng vẻ hùng hổ lúc ngươi tới, không nghĩ rằng lại là miệng cọp gan thỏ! Trò chơi này, quả nhiên vẫn là thao tác của ta cao hơn một bậc!

Bạn cần đăng nhập để bình luận