Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1318: Hung thú Thao Thiết



Hai người Giang Lưu và Tôn Ngộ Không bay giữa không trung, dựa theo chỉ dẫn ở trên Tàng Bảo Đồ, rất nhanh đã tìm được khu vực mục tiêu.

Thế nhưng, sau khi đến khu vực tương ứng rồi, cho dù là hai người Giang Lưu hay Tôn Ngộ Không, sắc mặt của ai cũng đều rất không tốt.

- Sư phụ, vị trí mà Tàng Bảo Đồ chỉ dẫn, hình như là ở dưới đáy biển này!

Tôn Ngộ Không nhìn vùng biển giao nhau giữa Đông Hải và Nam Hải, sắc mặt có chút bất đắc dĩ nói.

- Đúng vậy, quả thật là ở dưới này!

Nghe vậy, Giang Lưu cũng gật đầu, sắc mặt cũng tương tự, không dễ nhìn.

Phải nói, bất kể là Giang Lưu hay là Tôn Ngộ Không thì kỹ năng bơi cũng đều không tốt lắm, nếu bọn họ muốn xuống nước đều cần niệm Tị Thủy Quyết mới được, sau đó duy trì Tị Thủy Quyết thì mới có thể hành tẩu ở dưới nước.

Thế nhưng, nếu thật sự là như thế, khi chiến đấu với người khác ở dưới nước, thực lực thi triển ra được đúng là làm nhiều công ít.

Dù sao vừa duy trì Tị Thủy Quyết vừa chiến đấu, giống như là lúc chiến đầu còn phải phân tâm đọc thuộc lòng chín chín bảng cửu chương, thì làm sao có thể toàn tâm toàn ý mà chiến đấu chứ?

Trong nguyên tác, khi Tôn Ngộ Không đối đầu với đối thủ có thực lực hơi yếu, chiến đấu ở trong nước cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu gặp đối thủ thực có lực mạnh mẽ thì hắn cũng không nguyện ý đánh nhau với người khác ở dưới nước.

Nhìn tình huống dưới đáy biển ở dưới chân, Tôn Ngộ Không đột nhiên mở miệng, cảm khái nói:

- Sớm biết thế này thì đã kéo mấy tên ngốc kia đến đây cùng…

- Không sao, chúng ta duy trì Tị Thủy Quyết, xuống nước nhìn xem là được!

Ngược lại thì Giang Lưu cũng không để ý lắm.

Với thực lực của mình và Tôn Ngộ Không, mặc dù ra tay ở dưới nước, thực lực sẽ bị ảnh hưởng, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là tùy tiện người nào cũng có thể ngăn được mình.

- Vâng, sư phụ!

Nghe vậy, Tôn Ngộ Không gật gật đầu, trong chốc lát, sau khi hai thầy trò đều tự niệm Tị Thủy Quyết, thân hình nhanh chóng đi xuống dưới đáy biển.

Bởi vì Tị Thủy Quyết, tất cả nước biển xung quanh đều bị đẩy ra, khó có thể tới gần thân mình của Giang Lưu và Tôn Ngộ Không.

Gần như là sóng vai đi với Giang Lưu, Tôn Ngộ Không tò mò hỏi:

- Sư phụ, ngươi có biết bảo vật mà Tàng Bảo Đồ chỉ dẫn là cái gì không?

Nghe vậy, Giang Lưu lắc đầu nói:

- Cái này vi sư cũng không biết, trên đó cũng không nói tỉ mỉ về tin tức của bảo vật…

Đây là tấm Tàng Bảo Đồ thứ ba mình đạt được, ngoại trừ tấm Tàng Bảo Đồ trước đó trực tiếp ghi lại manh mối về Đồ Vu kiếm ra, trên tấm này và tấm Tàng Bảo Đồ thứ nhất về roi Lôi Công đều không ghi lại tin tức về bảo vật.

Hay là chỉ có Tàng Bảo Đồ cấp Thần mới ghi lại tin tức của bảo vật?

Lắc đầu, Giang Lưu tạm thời đè suy nghĩ này xuống.

Có ghi lại tin tức kỹ càng tất nhiên là tốt nhất, nhưng nếu không có, chẳng lẽ mình cứ như vậy quay người bỏ đi sao? Chuyện đó đương nhiên là không thể.

Rẽ nước mà đi dưới đáy biển, sau khi Giang Lưu và Tôn Ngộ Không đi dưới đáy biển ước chừng khoảng một chén trà nhỏ thì thấy bên trong đáy biển có một ngọn núi lửa rất to.

Dung nham va chạm với nước biển khiến cho nước biển quay cuồng.

Mà bên trong núi lửa ở đáy biển kia, Giang Lưu có thể nhìn rất rõ ràng một bảo quang màu đỏ.



Đương nhiên là Tôn Ngộ Không cũng chú ý đến bảo quang màu đỏ được che dấu ở trung tâm của núi lửa kia, mở miệng hô một câu:

- Sư phụ, tìm được rồi!

Khi nói chuyện, Tôn Ngộ Không nhanh chóng đến gần trung tâm của núi lửa.

Từng bị nung khô trong lò bát quái nên năng lực chống lửa của Tôn Ngộ Không vẫn rất cao.

Grào!

Thế nhưng, mắt thấy thân hình Tôn Ngộ Không đến gần núi lửa kia, đột nhiên, một tiếng gào vô cùng hùng hồn vang lên, ngay sau đó, một bóng dáng to lớn phi tới tiếp cận Tôn Ngộ Không.

Thân hình Tôn Ngộ Không vốn đã vô cùng thấp bé rồi, dưới bóng dáng to lớn này thì lại càng có vẻ nhỏ bé hơn.

Giơ hai tay lên che ở trước mặt mình, ngay sau đó, một luồng lực cực lớn vọt tới, khiến cho thân hình Tôn Ngộ Không không khỏi bị đẩy lui rất nhiều.

- Khí lực thật lớn, đây là vật gì vậy?

Mình thế mà lại bị đẩy lui? Trong lòng Tôn Ngộ Không thầm giật mình.

Tuy rằng thoạt nhìn thân hình vô cùng nhỏ bé nhưng khí lực của mình lại rất lớn, bình thường không phải ai cũng có thể tùy tiện so đấu khí lực với mình.

Nhìn thấy bộ dáng quái thú có thể đẩy lui bản thân mình, Tôn Ngộ Không thầm lẩm bẩm trong lòng.

- Đây quái thú gì vậy?

Trước mặt Tôn Ngộ Không là một con quái thú như trâu như hổ, bóng dáng vừa mới tập kích hắn chỉ là cái đuôi của quái thú kia.

Về thể hình mà nói, con quái thú này cũng không tính là lớn lắm, không khác gì một con trâu nước, thế nhưng lại có thể đẩy lui mình? Khí lực của tên này cũng thật là lớn!

Giang Lưu đương nhiên cũng thấy được bộ dáng của quái thú kia, trong lòng âm thầm thán phục.

- Cho dù là ở dưới đáy biển, thực lực của Tôn Ngộ Không đại khái cũng chỉ có thể phát huy được bảy tám phần mà thôi, thế nhưng, cũng không phải là bất cứ ai cũng có thể đẩy lui hắn được chứ?

Đương nhiên, theo ánh nhìn chăm chú của Giang Lưu, thông tin về thuộc tính tương ứng của con quái thú này cũng hiện ra trước mặt Giang Lưu.

ID: Thao Thiết (kim sắc).

Giới tính: Đực.

Chức nghiệp: Yêu.

Cấp bậc: 90.

Trang bị: …

- Đây là Thao Thiết sao? Khó trách!

Nhìn bản diện nhân vật của quái thú trước mắt, trong lòng Giang Lưu thất kinh, nhưng đồng thời cũng bừng tỉnh đại ngộ.

Thao Thiết giống như Cùng Kỳ, đều được gọi là tứ đại hung thú Thượng Cổ, Cùng Kỳ đã trở thành tọa kỵ của nữ nhi Linh Vũ của mình, nó cũng có thực lực cấp 90, như vậy con Thao Thiết cũng là một trong tứ đại hung thú này có bản diện cấp 90, cũng không có gì kỳ lạ.

- Xem ra, con Thao Thiết này sẽ không bị ảnh hưởng gì khi chiến đấu ở dưới nước nhỉ?

Mặc dù là bản diện cấp 90, nhưng trên khí lực có thể áp Tôn Ngộ Không một bậc, trong lòng Giang Lưu hiểu được, tất nhiên là thực lực của con Thao Thiết này sẽ không vì hoàn cảnh bản thân đang ở dưới đáy biển mà bị ảnh hưởng.

Không nói đến Giang Lưu và Tôn Ngộ Không đang suy nghĩ gì, sau khi một kích đẩy lui Tôn Ngộ Không, Thao Thiết dùng tiếng người nói với hai người Giang Lưu và Tôn Ngộ Không:

- Hai người các ngươi, tất cả đều rời đi đi! Nơi này không phải là chỗ các ngươi nên tới…

Tuy rằng bị một kích đẩy lui rất nhiều, nhưng Tôn Ngộ Không lại càng thêm không cam lòng, miệng cười ha ha không ngừng, nhìn Thao Thiết nói:

- Ha ha ha, lên trời xuống đất, không có nơi nào là lão Tôn ta đây không thể đi!

Nghe lời nói của Tôn Ngộ Không, con Thao Thiết mở miệng hỏi:

- Tên hầu tử nhà ngươi, không biết tốt xấu! Nơi này ẩn sâu dưới đáy biển, các ngươi đến đây để làm gì?

Tay của Tôn Ngộ Không sờ lên tai, lấy gậy Như Ý Kim Cô ra, đồng thời miệng cũng không chút khách khí mà uy hiếp, nói:

- Hai thầy trò ta là đến đây để tìm kho báu, thức thời, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn lui đi, nếu không thì đừng trách vũ khí của lão Tôn ta vô tình!

Nghe lời nói của Tôn Ngộ Không, vậy mà lại tới để tìm kho báu, Thao Thiết biết trận chiến hôm nay không đánh không được, sắc mặt lạnh lùng, nghiêm giọng nói:

- Ta thấy khí lực của ngươi cũng không tồi, tu hành không dễ dàng, chôn vùi tính mạng ở đây thì thật là đáng tiếc! Nhưng nếu ngươi tự đi tìm đường chết, vậy thì đừng trách ta vô tình!

Vừa nói vừa nhún người nhảy lên, bổ nhào người về phía Tôn Ngộ Không.

Nhìn Tôn Ngộ Không và Thao Thiết đánh nhau, Giang Lưu ở bên cạnh vẫn không nói gì, trong lòng cũng thầm thở dài một tiếng.

- Ai, quả nhiên sao? Phàm là bảo vật thì đều sẽ có cường giả trấn thủ, bảo vật lần này cũng là như thế…

Nhìn cục diện này, thực lực của Thao Thiết bản diện kim sắc này phải hơn Tôn Ngộ Không cả một bậc.

Có lẽ nếu chiến đấu ở trên mặt đất thì Tôn Ngộ Không sẽ không bị áp chế, có thể đấu ngang tay với Thao Thiết, nhưng đây là ở dưới đáy biển, hắn chỉ có thể phát huy bảy tám phần thực lực, không phải là đối thủ của Thao Thiết.

Có được thần thông cắn nuốt là thiên phú, hầu như bất cứ công kích nào cũng đều bị nó cắn nuốt, gậy Kim Cô trong tay Tôn Ngộ Không cũng suýt chút nữa bị nó ăn luôn, khi ra tay đương nhiên là càng thêm cẩn thận.

- Thao Thiết trong truyền thuyết thật sự hung ác ăn thịt người sao?

Nhìn thấy cục diện chiến đấu, Giang Lưu âm thầm gật đầu, không hổ là một trong tứ đại hung thú, thực lực của Thao Thiết này quả thực là cường hãn.

Chỉ có điều, tuy rằng Tôn Ngộ Không không phải là đối thủ của nó, nhưng hắn cũng đâu có lẻ loi một mình đâu.

Sau khi quan sát một lát, tay Giang Lưu nhấc lên, đầu tiên là ném một chiêu Cường Hóa Phục Ma Chú lên người Tôn Ngộ Không.

Ngay sau đó lại là một chiêu Cường Hóa Hộ Thân Chú ném qua, hai trạng thái tăng BUFF, ngay lập tức khiến cho thực lực của Tôn Ngộ Không tăng lên một bậc.

Sau đó, Giang Lưu giơ tay hướng về phía Thao Thiết bên kia điểm một cái, phát động kỹ năng Hư Nhược Phù.

Phù chú màu xám trắng bỗng dưng ngưng kết lại, sau đó chui vào đỉnh đầu của Thao Thiết, khiến cho toàn bộ thuộc tính của nó đều giảm xuống một đoạn.

Vốn dĩ cục diện chiến đấu là Thao Thiết chiếm thế thượng phong, nhưng sau khi Giang Lưu ra tay một cái, tình huống cứ kéo dài như thế, rất nhanh, Thao Thiết đã bị Tôn Ngộ Không áp chế ngược lại.

Không cần phải tự mình xông lên chiến đấu, chỉ cần đứng ở xa ném mấy loại kỹ năng phụ trợ là có thể xoay ngược tình thế, điều này khiến cho Giang Lưu âm thầm gật đầu, khen ngợi mình một phát.

- Không tệ không tệ, đây mới là phương thức mở ra chính xác cho người có chức nghiệp phụ trợ mà!

Cảm nhận được trạng thái của Hư Nhược Phù khiến cho mình giống như bị bệnh nặng, thực lực khó có thể phát huy, Thao Thiết thầm mắng một tiếng ở trong lòng.

- Nguy rồi, quả nhiên đụng phải mấy người của Phật Môn đều không có chuyện gì tốt mà!

Khi ra tay lúc đầu, tuy rằng nó đẩy lui được hầu tử, nhưng xem thực lực phản hồi lại, Thao Thiết biết rằng thực lực của con khỉ này vô cùng mạnh mẽ, là một kình địch.

Mà bên cạnh còn có một con lừa trọc giúp đỡ, cho nên mới muốn dàn xếp ổn thỏa để cho bọn họ rời đi.

Chỉ là rõ ràng rằng bọn họ vì bảo vật mà tới, lúc này Thao Thiết mới bất đắc dĩ ra tay.

Hiện tại, quả nhiên sự thật chứng minh suy đoán của mình.

Người trong Phật Môn thấy được bảo vật rồi, làm sao mà rời đi được?

Hơn nữa con lừa trọc giúp đỡ ở bên cạnh cũng không không phải hạng người dễ đối phó!

Tuy nhìn cục diện bây giờ Tôn Ngộ Không đã chiếm thế thượng phong, nhưng làm phụ trợ, đương nhiên không chỉ đơn thuần ném mấy cái kỹ năng tăng trạng thái là xong được.

Động tác trên tay không ngừng, thấy tới thời điểm mấu chốt, Giang Lưu giơ tay.

Ném một chiêu Bế Khẩu Thiền lên người của Thao Thiết, ngay lập tức khiến cho lực lượng ngưng tụ tan thành mây khói…



Bạn cần đăng nhập để bình luận