Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1338: Hổ Lộc Dương tam tiên suýt thì bị dọa chết khiếp



Nhìn thấy dáng vẻ của Tôn Ngộ Không và Nguyên Linh đứng giằng co với nhau, Hổ Lực Đại Tiên có vẻ bị dọa sợ.



Vội vàng nói:



- Giáo chủ, có phải Nguyên Linh hắn phạm sai gì không? Nếu là như vậy, ta sẵn lòng thay Nguyên Linh xin lỗi!



Nghe Hổ Lực Đại Tiên nói vậy, Giang Lưu khẽ mỉm cười, nói:



- Đừng vội, tiếp tục xem rồi nói sau!



Không ngờ, nhìn thấy Nguyên Linh và Tôn Ngộ Không đứng giằng co với nhau, ấn tượng đầu tiên của Hổ Lực Đại Tiên lại là Nguyên Linh phạm sai sao?



Trong Minh Giáo ở thành Trường An, sắc mặt Hổ Lực Đại Tiên nghiêm túc nhìn tình huống trong video, trong lòng càng thấp thỏm không yên.



Đúng lúc Lộc Lực Đại Tiên và Dương Lực Đại Tiên bên cạnh nhìn thấy tình hình sắc mặt của Hổ Lực Đại Tiên, Lộc Lực Đại Tiên lập tức không nhịn được hỏi:



- Đại ca, làm sao sắc mặt ngươi trở nên khó coi như vậy?



Nghe vậy, Hổ Lực Đại Tiên trả lời:



- Hình như Nguyên Linh hắn phạm sai lầm, dẫn đến Giáo chủ tức giận!



- Hả?!



Nghe thấy như vậy, Lộc Lực Đại Tiên và Dương Lực Đại Tiên hai người đều hoảng sợ biến sắc, bị dọa sợ.



Sau khi đưa mắt nhìn nhau, Lộc Lực Đại Tiên lập tức hỏi:



- Vậy, đại ca, rốt cuộc Nguyên Linh hắn phạm sai lầm gì? Hiện tại lại là tình huống như thế nào? Rất nghiêm trọng sao?



Hổ Lực Đại Tiên trả lời:



- Cụ thể phạm phải sai lầm gì, vi huynh cũng không rõ, Giáo chủ không nói, chỉ mở video này ra để ta nhìn thấy, hình như Đại Thánh muốn ra tay dạy dỗ Nguyên Linh!



Nghe đến lúc này đại ca và Giáo chủ đang gọi video, trong lòng Lộc Lực Đại Tiên và Dương Lực Đại Tiên đều run lên.



Không dám nói thêm lời gì, chỉ để Hổ Lực Đại Tiên xem rồi nói sau.



Trong lòng Hổ Lộc Dương tam tiên vào lúc này thấp thỏm như thế nào, chuyện này tạm thời không bàn đến.



Bên kia, trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Tôn Ngộ Không và Nguyên Linh đang giằng co.



Đồng thời, Tôn Ngô Không cũng không định khách sáo, nắm chặt áo giáp trên người mình, đồng thời cũng lấy gậy Như Ý Kim Cô ra, nói:



- Nguyên Linh, lão Tôn ta sẽ không khách sáo đâu! Sẽ không đánh khẽ với ngươi đâu!



Sau khi lời vừa dứt, gậy Như Ý Kim Cô trong tay Tôn Ngộ Không vươn dài ra, đánh mạnh về phía Nguyên Linh.



Tiếng gió gào thét, lực đạo vạn quân.



Mắt thấy đòn tấn công của Tôn Ngộ Không hạ xuống, đương nhiên Nguyên Linh sẽ không xem thường, sức mạnh bên trong hồ lô Cửu Cửu Tán Hồn trực tiếp gia cố vào trong người mình.



Chợt, Nguyên Linh giơ tay lên, một cây côn Tề Mi xuất hiện trong tay hắn.



Cây côn Tề Mi này được chế tạo từ một loại gỗ không biết tên, mặt trên còn khắc không ít minh văn của Phật Môn, hiển nhiên là bảo vật do Di Lặc Phật Tổ ban thưởng cho Nguyên Linh lúc còn sống.



Sau đó, ôm lòng thấp thỏm, Nguyên Linh giơ côn Tề Mi trong tay lên nghênh đón.



- Hắn to gan thật đấy! Lại dám ra tay với Đại Thánh gia, hơn nữa là ra tay đá chọi đá!



Từ trong video nhìn thấy tình huống Nguyên Linh ra tay với Tôn Ngộ Không, trong lòng Hổ Lực Đại Tiên chùng xuống, đồng thời, trong lòng thầm lẩm bẩm, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.



Sức mạnh của Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, cho dù tự mình ra tay cũng hoàn toàn không phải là đối thủ đi? Nguyên Linh là nghé con không sợ hổ sao?



Chỉ là, khi trong lòng Hổ Lực Đại Tiên đang thầm kinh hãi, trong video, gậy Kim Cô của Tôn Ngộ Không và côn Tề Mi của Nguyên Linh va chạm với nhau.



Cảnh tượng mà Hổ Lực Đại Tiên dự đoán không hề xảy ra, Nguyên Linh không hề bị một gậy đánh chết, dưới chân chỉ hơi lùi về sau nửa bước mà thôi!



Nhưng mà, nhìn bên phía Tôn Ngộ Không thì sao?



Tôn Ngộ Không tay cầm gậy Kim Cô, chân sau lùi liên tiếp bốn năm bước.



Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, về mặt thực lực, Nguyên Linh hoàn toàn vượt trên cả Tôn Ngộ Không, đè ép hắn cả một bậc!



Nhìn cảnh này trong video, sắc mặt Hổ Lực Đại Tiên kinh hãi, la lớn thành tiếng.



- Điều này không thể nào!



Trong lòng Lộc Lực Đại Tiên và Dương Lực Đại Tiên đang thầm thấp thỏm, đột nhiên nghe thấy Hổ Lực Đại Tiên la lớn kinh hãi như vậy, hai người cũng không kịp quan tâm là bây giờ Giang Lưu đang mở video, vội vàng hỏi:



- Đại ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?



Hổ Lực Đại Tiên nói:



- Nguyên Linh, hắn, hắn đang ra tay với Đại Thánh gia…



- Hả? Chẳng lẽ Đại Thánh gia đã giết Nguyên Linh sao?



Nghe thấy lời này, Dương Lực Đại Tiên nóng nảy.



Hổ Lực Đại Tiên khẽ lắc đầu, sửa đúng lời:



- Không phải, hoàn toàn ngược lại, về mặt sức mạnh, Nguyên Linh lại có thể còn mạnh hơn Đại Thánh gia một bậc…



- Cái gì? Sức mạnh của Nguyên Linh, còn mạnh hơn Đại Thánh gia một bậc?



Đột nhiên nghe thấy lời này, Lộc Lực Đại Tiên và Dương Lực Đại Tiên bọn họ đều đưa mắt nhìn nhau, trên mặt cũng mang vẻ không thể tin được.



Điều này làm sao có thể? Đó là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không đó.



Không nói đến tình hình bên Hồ Lộc Dương tam tiên hiện tại như thế nào, bên kia, Tôn Ngộ Không bị đẩy lùi mấy bước, trên mặt không có vẻ phẫn nộ, ngược lại chiến ý trong hai mắt tăng cao lên rất nhiều, kinh ngạc khen ngợi Nguyên Linh.



- Sức lực thật lớn!



- Đây, đây là sức mạnh hiện tại của ta sao?



Nguyên Linh khẽ cúi đầu, nhìn côn Tề Mi trong tay mình, trong lòng cũng choáng váng, dáng vẻ bị dọa sợ.



Gậy Kim Cô của Đại Thánh gia đánh tới, mình chẳng những chặn được, thậm chí, còn có thể đẩy lui Đại Thánh gia?



Tôn Ngộ Không không hề cho Nguyên Linh quá nhiều thời gian để kinh ngạc về sức mạnh hiện tại mà mình sở hữu, chiến ý trong lòng tràn đầy, chợt trong miệng hét lớn một câu:



- Làm lại!



Ngay lập tức, lại lần nữa lao về phía Nguyên Linh.



Côn Tề Mi và gậy Kim Cô không ngừng va chạm, về mặt lực lượng, quả thực Nguyên Linh đè ép Tôn Ngộ Không một bậc.



Nhưng mà, Tôn Ngộ Không sở hữu Thân Kim Cang Bất Hoại, lại thêm Mũ Tăng Lưu Ly nữa, lực phòng ngự của bản thân đã đạt đến một mức độ vô cùng đáng sợ.



Còn Nguyên Linh thì sao? Lực tấn công tuy rằng rất mạnh, nhưng lực phòng ngự của bản thân không được như vậy.



Vì vậy, trên cục diện chiến đấu cho thấy, chênh lệch của hai bên không lớn.



Đương nhiên, cũng chính vì thực lực của hai bên không chênh lệch quá lớn, vì vậy, tình hình chiến đấu này mới vô cùng quyết liệt.



- Ừm, cục diện gần như khá rõ ràng, tình tình của trận chiến này, hình như có chỗ khá giống với trận chiến giữa báo săn và trâu rừng!



- Đối với lực tấn công, báo săn mạnh hơn, nhưng phòng ngự của trâu rừng vô cùng mạnh mẽ, cho nên, công kích của báo săn rơi xuống người trâu rừng thì không có gì đáng ngại!



- Nhưng nếu công kích của trâu rừng rơi xuống người báo săn, một chiêu gần như đủ để giết chết hắn trong nháy mắt!



Sau khi nhìn trận chiến so đấu giữa Tôn Ngộ Không và Nguyên Linh, Giang Lưu lập tức thầm gật đầu.



Sự mạnh mẽ của Tôn Ngộ Không không chỉ nằm ở năng lực phòng ngự của hắn, sức mạnh của bản thân hắn cũng vô cùng mạnh.



Quả thực lực tấn công đơn thuần không bằng Nguyên Linh, nhưng thuộc tính tổng hợp không phải thứ mà Nguyên Linh có thể so sánh.



Vì vậy, Giang Lưu cũng cảm thấy lời nói trước đó của mình có hơi thiên vị, chiến đấu giữa Nguyên Linh và Tôn Ngộ Không, không phải năm năm mà có lẽ nên xem như là bốn sáu đi.



Quả nhiên, không khác với những dự đoán của Giang Lưu là bao, tuy rằng về lực tấn công Tôn Ngộ Không không bằng đối phương, dáng vẻ bị Nguyên Linh đè đánh, nhưng trên thực tế, Tôn Ngộ Không không hề chịu tổn thương gì.



Ngược lại, kinh nghiệm chiến đấu của Tôn Ngộ Không càng phong phú hơn, sau khi bị áp mấy trăm chiêu, đột nhiên gậy Kim Cô của Tôn Ngộ Không tìm được một sơ hở của Nguyên Linh, đâm thẳng vào ngực của Nguyên Linh.



La đau một tiếng, xương ngực của Nguyên Linh gãy mất vài cái, bị đánh bay đi, trong miệng phun ra máu tươi.



Đồng thời, trong mắt của Giang Lưu cũng có thể thấy được, thanh máu trên đầu Nguyên Linh tụt xuống phân nửa.



Nhìn thấy dáng vẻ của Nguyên Linh, Tôn Ngộ Không vội vàng thu hồi gậy Kim Cô, xông đến bên cạnh Nguyên Linh, mặt mang vẻ hổ thẹn nói:



- Ối! Nguyên Linh, ngươi không sao chứ? Trách lão tôn ta, vừa nãy xuống tay hơi nặng!



Vừa nói, cũng vội vàng lấy nước thuốc trị liệu hiệu quả mạnh ra, đổ vào trong miệng Nguyên Linh.



Theo nước thuốc trị liệu hiệu quả mạnh chảy xuống, đương nhiên thanh máu trên đầu Nguyên Linh hồi phục một đoạn.



Tuy rằng bị thương, nhưng hai mắt của Nguyên Linh vô cùng có thần, lắc đầu đáp:



- Không, điều này không trách Đại Thánh gia, vẫn là thực lực của ta kém Đại Thánh gia quá nhiều!



Thực ra, đối với Nguyên Linh, thua trong tay Tôn Ngộ Không, điều này không kì lạ.



Nhưng, có thể cùng Đại Thánh gia đánh mấy trăm chiêu, Nguyên Linh có thể cảm thấy rõ ràng thực lực hiện tại của mình quả thực vô cùng mạnh mẽ.



- Không, thực lực tiểu tử ngươi rất mạnh, nhưng yếu là yếu ở chỗ phòng ngự của bản thân không đủ, giữ không vững.



Chiến đấu một hồi, Tôn Ngộ Không cũng cảm nhận rõ ràng thực lực của Nguyên Linh, vì vậy khẽ lắc đầu nói:



- Chỉ cần ngươi có thể cải thiện nhược điểm này một cái, có lẽ lão Tôn ta thực sự sẽ thua trong tay ngươi!



Khi Tôn Ngộ Không dứt lời, Giang Lưu bên cạnh cũng nói tiếp, đánh giá một lượt:



- Được rồi, Ngộ Không nói không sai, thực lực của ngươi hiện tại quả thực vô cùng mạnh, nhưng phương diện phòng ngự lại là một nhược điểm, nếu có cơ hội, ta tìm cho ngươi vài pháp bảo phòng ngự thích hợp, có thể cố gắng bù đắp một chút vậy!



- Thật là lợi hại, không hổ là hồ lô Cửu Cửu Tán Hồn, lại có thể giúp Nguyên Linh tranh phong với Hầu ca!



Về phần Trư Bát Giới thì sao? Cũng nhìn Nguyên Linh thán phục, trên mặt lộ ra vẻ ao ước.



Bất luận thế nào, cường giả dưới thế lực Minh Giáo càng ngày càng nhiều, đối với Trư Bát Giới bọn họ, đây càng là chuyện tốt đấy, sau này khả năng lật đổ Tiên Phật khắp trời sẽ càng cao hơn một bậc.



Sau khi so đấu kết thúc, Giang Lưu lập tức nói với Nguyên Linh:



- Được rồi, thông qua trận so đấu này, ngươi cũng có nhận thức khá rõ ràng đối với bản lĩnh của mình hiện tại rồi, không còn chuyện gì nữa, ngươi có thể đi đến Minh Giáo xem ba vị sư phụ của ngươi!



- Vâng, giáo chủ, ta qua ngay, Đại Thánh gia, Thiên Bồng Nguyên Soái, Quyển Liêm Đại Tướng, ta đi trước, sau này gặp lại…



Sau khi lại đổ thêm một bình nước thuốc trị thương thông thường, để mấy vết thương của mình gần như lành lại, Nguyên Linh cũng mở miệng, lần lượt cáo biệt với mấy người Giang Lưu, rồi xoay người rời đi.



- Được rồi, ta lại bị coi nhẹ phải không?



Nhìn thấy Nguyên Linh tạm biệt với sự phụ và mấy vị sư huynh, bỏ quên mình, trong lòng Tiểu Bạch Long thầm lẩm bẩm.



Chỉ bởi vì mình là tọa kỵ, cho nên, cảm giác tồn tại của mình thấp như vậy sao?



Chỉ là, vừa nãy Tiểu Bạch Long còn phỉ nhổ cảm giác tồn tại của mình thấp, đột nhiên Tôn Ngộ Không mở miệng nói với hắn:

- Bạch Long à! Vừa nãy đánh không đủ ghiền, hay ngươi đến cùng lão Tôn so đấu đi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận