Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1144: Dị bảo xuất thế

Người dịch: Nguyễn Khiêm

Nói đến vấn đề Đả Thần Tiên, trong lòng của Giang Lưu hơi động một chút.

Nhớ rõ trước đây khi bản thân xem bảng thông tin nhân vật của Khương Tử Nha thì rõ ràng là ở chỗ trang bị có ghi rằng Đả Thần Tiên phẩm chất Thần Cấp, thế nhưng mà, hệ thống này vì cái gì lại ban bố một cái nhiệm vụ như thế đây?

Nhớ rõ trước đây lúc chiến đấu, Khương Tử Nha cũng từng dùng qua Đả Thần Tiên mà.

Nghĩ tới đây, Giang Lưu tự nhiên là không nói nhảm, kéo ra khung trò chuyện, hỏi chính chủ là Khương Tử Nha.

- Đả Thần Tiên chân chính không còn nằm trong tay ta. Sau khi Phong Thần Chi Chiến kết thúc thì ta đã giao cho Ngọc Đế, rốt cuộc Đả Thần Tiên chính là bảo vật nguyên bộ với Phong Thần Bảng, có thể dùng để chưởng khống tất cả Tiên Quan Thần Tướng bên trên Phong Thần Bảng, Đả Thần Tiên này đương nhiên phải giao cho Ngọc Đế, Đả Thần Tiên trong tay ta hiện tại chính là hàng nhái trước đây Ngọc Đế nhờ Thái Thượng Lão Quân làm giúp ta mà thôi. . .

Nhìn thấy câu hỏi của Giang Lưu về tình huống của Đả Thần Tiên, Khương Tử Nha rất nhanh đã nhắn tin trả lời lại.

- Ngọc Đế một bên muốn đối phó tiền bối vậy mà vẫn còn nhờ Thái Thượng Lão Quân làm giúp ngài một Đả Thần Tiên cường đại như thế ư?

Quan sát tin nhắn trả lời của Khương Tử Nha, Giang Lưu kinh ngạc hỏi.

- Đối phó ta là âm thầm ra tay, gióng trống khua chiêng nhờ Thái Thượng Lão Quân luyện chế cho ta mới có thể thể hiện sự nhân nghĩa của Ngọc Đế!

Từng câu từng chữ của Khương Tử Nha hiển nhiên là đều tràn đầy ý vị trào phúng.

- Thì ra là như thế. . .

Nhìn đến đây, trong lòng của Giang Lưu bừng tỉnh hiểu ra, hắn gật nhẹ đầu.

Rõ ràng thấy Đả Thần Tiên vẫn còn nằm trong tay Khương Tử Nha, vậy mà hệ thống còn phát động một cái nhiệm vụ cướp đoạt Đả Thần Tiên, nguyên lai chân tướng là như vậy.

Luyện chế một Đả Thần Tiên dỏm cho Khương Tử Nha, hơn nữa hàng nhái lại đã đạt tới phẩm chất Thần Cấp, có thể thấy được lúc ấy món hàng nhái này cũng đã khiến cho Ngọc Đế hao phí rất nhiều tâm lực.

Chỉ có điều, hao phí nhiều tâm lực mới càng là có thể cho thấy sự nhân nghĩa của Ngọc Đế nhỉ?

Bên ngoài nhờ Thái Thượng Lão Quân làm giúp một Đả Thần Tiên hàng nhái cho Khương Tử Nha sử dụng, vụng trộm lại liên hợp Phật môn, giam giữ Khương Tử Nha ở bên trong địa lao, xem ra, không chỉ là đệ tử Phật Đạo tướng mạo trang nghiêm, miệng nam mô bụng một bồ dao găm, người trên Thiên Đình này cũng không kém nhiều.

- Giáo chủ, ngài đột nhiên nhắc đến Đả Thần Tiên là vì cái gì?

Sau khi trầm mặc một lát, ở đối diện, Khương Tử Nha tựa hồ rất kỳ quái, nhanh chóng nhắn một tin tới hỏi dò.

- À là như thế này! Mục đích của chúng ta là vì lật đổ Thiên Đình và Phật môn, mà Đả Thần Tiên tắc thì có thể chế ước cơ hồ một nửa Tiên Quan Thần Tướng trên Thiên Đình, vì thế, ta muốn tìm cách cướp lấy Đả Thần Tiên kia!

Cũng không có ý định giấu diếm Khương Tử Nha, Giang Lưu trả lời.

- Ý nghĩ này mặc dù tốt, thế nhưng mà, Đả Thần Tiên ở trong tay của Ngọc Đế, muốn cướp đoạt quá khó khăn!

- Sự do người làm mà! Hơn nữa, ta cũng không nói bây giờ liền động thủ, bàn bạc kỹ hơn là được rồi!

Giang Lưu trả lời lại.

Sau khi lại nói chuyện phiếm vài câu với Khương Tử Nha, Giang Lưu dập máy, kết thúc cuộc đối thoại, trong lòng tắc thì âm thầm suy tư.

Hình như chuyện cần mình chuẩn bị kỹ hơn cũng thật nhiều đó.

Đầu tiên là trọng lập Nhân Hoàng, chuyện này không vội vàng được, nhất định phải bàn bạc kỹ hơn.

Thứ hai là chuyện cứu Vân Tiêu Tiên Tử cũng cần chuẩn bị kỹ hơn, chờ đợi bản thân thức tỉnh được kỹ năng Khu Tán Chú lại nói.

Cuối cùng còn có chuyện cướp đoạt Đả Thần Tiên này cũng không thể xong ngay được.

Bản thân đã cách Tây Thiên Đại Lôi Âm Tự không xã nữa, thời gian lưu cho bản thân cũng không nhiều, nghĩ đến những chuyện này, trong lòng của Giang Lưu lập tức xuất hiện một cảm giác cấp bách.

Sau khi dập máy, kết thúc cuộc đối thoại giữa bản thân cùng Khương Tử Nha, Giang Lưu trở lại hội hợp với mấy người Trư Bát Giới, tiếp tục đi về phía Tây.

Vào đánh phó bản, buổi tối nghỉ ngơi sau đó đi vào giao diện thức tỉnh, thức tỉnh kỹ năng Khu Tán Chú. Cứ thế ngày từng ngày trôi qua, thời gian tựa hồ lại trở nên bình thản.

Chẳng qua là ở một bên khác, tâm tình của Khổng Tuyên lại cũng không tốt.

Kế hoạch ban đầu là lợi dụng một con Báo Tử Tinh ở Vụ Ẩn Sơn tiến đến chế tác kiếp nạn, không nghĩ tới, chuyện nguyên bản mười phần chắc chín lại xuất hiện sai lầm.

Lấy ra sổ ghi chép kiếp nạn ra nhìn, chuyện ở Vụ Ẩn Sơn thật là không có gia tăng kiếp nạn.

Hiển nhiên, một lần mưu kế kia đã thất bại, bản thân hoàn toàn là uổng phí công sức.

Uỳnh!

Khi trong lòng của Khổng Tuyên âm thầm suy tư, bắt đầu mưu đồ lần kiếp nạn tiếp theo thì đột nhiên, biểu cảm trên mặt của Khổng Tuyên khẽ thay đổi, hắn ngẩng đầu nhìn lại.

Ở một chỗ cách nơi này khoảng hơn trăm dặm, một một cột sáng gồm hai màu vàng và đỏ đan xen đột nhiên từ trong núi lớn xông lên tận trời.

Sau khi một cột sáng gồm hai màu vàng và đỏ đan xen này xuất hiện, tựa hồ ngay cả vầng mặt trời đang treo giữa bầu trời cũng ảm đạm mấy phần.

- Đây là ... có dị bảo xuất thế cho nên thiên địa cộng minh tạo ra dị tượng ư?

Quan sát cột sáng phóng lên tận trời này, trong lòng của Khổng Tuyên thầm nói.

Chợt, thân hình khẽ động, muốn vọt lên bay về phía cột sáng kia.

Chẳng qua là khi thân hình mới vừa vặn di chuyển, đột nhiên, thân hình của Khổng Tuyên lại ngừng lại.

Nếu như có bảo vật xuất thế, Khổng Tuyên tự nhiên cũng muốn chiếm làm của riêng, bảo vật vô chủ giữa thiên địa chỉ người tài mới có thế chiếm lấy.

Tuy rằng lấy thân phận và năng lực của Khổng Tuyên, bảo vật phổ thông đã hoàn toàn không được hắn để vào mắt, thế nhưng mà, ai cũng không chê bảo bối nhiều, không phải sao?

Có thể nghĩ đến đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh liền ở phụ cận, Khổng Tuyên lại không vội mà đi qua.

Cột sáng này phóng lên tận trời, dị tượng rõ ràng như thế này e rằng tất cả mọi người bên trong phạm vi mấy trăm dặm đều có thể nhìn thấy, đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh hẳn là cũng không ngoại lệ.

Nhân cơ hội này, để bọn họ cũng gia nhập có lẽ có thể thêm một lần kiếp nạn nhỉ?

Còn như nói chuyện đoạt bảo ư?

Dưới tình huống Thánh Nhân không thể ra tay, Khổng Tuyên cảm thấy Chuẩn Thánh mạnh nhất là bản thân có xác suất đoạt được bảo vật là lớn nhất.

Vừa nghĩ đến đây, Khổng Tuyên vung cánh tay lên, một chùm sáng bao phủ một ngọn núi lớn kia, hạn chế những đại năng khác tới gần, tranh thủ thời gian cho đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh nhanh chóng chạy đến.

Không nói đến Khổng Tuyên bên này bố trí như thế nào, đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh bên này, một bức tranh vẽ sông núi treo ở giữa không trung, sau khi xoát xong một đợt phó bản, mấy người Giang Lưu từ thế giới bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ nhảy ra ngoài.

- Sư phụ, người xem, đó là cái gì?

Sau khi nhảy ra ngoài, Tôn Ngộ Không tương đối tinh mắt, cho nên thấy được ngay thiên địa dị tượng. Hắn nhanh chóng chỉ về phương hướng Tây Nam, hét to với mọi người.

Theo câu nói của Tôn Ngộ Không, mấy người Giang Lưu thuận thế nhìn qua, dù cách khoảng hai ba trăm dặm nhưng vẫn có thể nhìn thấy, thậm chí là có thể nhìn thấy rõ ràng một cột sáng phóng lên tận trời.

- Xem ra là có dị bảo sắp xuất thế!

Sau khi nhìn thoáng qua, Trư Bát Giới mở miệng nói.

- Đi, chúng ta đi xem một chút!

Đột nhiên có dị bảo xuất thế hay sao?

Sau khi suy nghĩ một chút, Giang Lưu mở miệng nói.

Nếu như thực sự có dị bảo xuất thế, nghĩ đến tránh không được sẽ có một phen tranh đấu, chuyện này chẳng phải là cho mình cơ hội đánh quái thăng cấp hay sao?

Nếu như có người trong Thiên Đình và Phật môn đồng thời tranh đoạt thì bản thân ‘thất thủ’đánh giết vài người cũng hoàn toàn có thể giải thích được chứ nhỉ?

Mấy người Tôn Ngộ Không cũng đều ưa thích tham gia náo nhiệt, mỗi ngày vào phó bản đã sớm chán ngán. Vì thế, sau khi nghe được mệnh lệnh quyết đoán của Giang Lưu, tất cả mọi người trong đoàn đội đi Tây Thiên thỉnh kinh đều bay lên không trung, phóng đến chỗ ngọn núi đầuq nguồn của cột sáng kia.

Bạch Long Mã như trước là duy trì hình thái ngựa trắng, dưới vó sinh tường vân, Giang Lưu ngồi ở trên lưng Bạch Long Mã, bên cạnh đi theo ba sư huynh đệ Tôn Ngộ Không, trận thế này thoạt nhìn vẫn là không tệ.

Sau khi mấy người Giang Lưu đi tới phái trên ngọn núi lớn này thì phát hiện đã có không ít người đều vây ở chung quanh ngọn núi lớn này.

Phóng tầm mắt nhìn tới yêu ma quỷ quái, Tiên Quan Thần Tướng, La Hán Bồ Tát, đủ loại nhân vật khoảng chừng hơn mười người, hơn nữa xem ra, thực lực đều không yếu.

Chẳng qua là những người này đều lẻ tẻ phi hành ở giữa không trung, lại cũng không có ý định đáp xuống.

Thứ nhất là bởi vì sâu trong núi lớn mặc dù có thiên địa dị tượng xuất hiện, thế nhưng cụ thể là bảo vật gì vẫn còn không có xuất thế.

Thứ hai, cũng trọng yếu nhất chính là núi lớn này tựa hồ bị một cái cấm chế hơi mờ phong bế, tất cả những người ở đây đều đã từng thử ra tay nhưng không có biện pháp đánh vỡ cấm chế này.

- Ngộ Không, con đến thử xem. . .

Nhìn thoáng qua cấm chế chung quanh ngọn núi lớn này, Giang Lưu xoay đầu lại, nói với Tôn Ngộ Không.

- Được rồi, sư phụ!

Tôn Ngộ Không gật nhẹ đầu, chợt móc Như Ý Kim Cô Bổng của bản thân ra, không nói nhảm, giơ Như Ý Kim Cô Bổng trong tay lên trên cao rồi đập xuống.

Ầm! Một tiếng nổ thật lớn vang lên, Như Ý Kim Cô Bổng này nện ở phía trên cấm chế hơi mờ kia, phát ra một tiếng nổ thật lớn.

Chẳng qua là cấm chế hơi mờ này vẫn như cũ là cứng như bàn thạch, không chút sứt mẻ.

- Sư phụ, không được, lão Tôn ta không đánh tan được!

Sau khi đánh một chiêu này, nhận thấy hoàn toàn là không có một chút tác dụng nào, Tôn Ngộ Không thu hồi Như Ý Kim Cô Bổng, lắc đầu nói với Giang Lưu.

- Ngay cả Ngộ Không đều không có biện pháp đánh vỡ cấm chế này hay sao? Chẳng lẽ lực phòng ngự của cấm chế này có thể so với phòng ngự của Chuẩn Thánh hay sao?

Giang Lưu cũng nhìn thấy một gậy này của Tôn Ngộ Không thật là không có hiệu quả, trong lòng thầm nói.

Đẳng cấp là 87 tương đương Đại La Kim Tiên hậu kỳ, lại thêm tư chất là thuộc về nhân vật màu vàng, tổng hợp chiến lực thì Tôn Ngộ Không bây giờ tuyệt đối thuộc về người xuất sắc bên trong hàng ngũ Đại La Kim Tiên. Nhưng mà mặc dù là như thế, đòn công kích của Tôn Ngộ Không đều không có hiệu quả, từ đó có thể thấy được lực phòng ngự của cấm chế này mạnh đến mức nào.

- Đại Thánh, không nghĩ tới ngay cả ngài cũng không có biện pháp đối với cấm chế này. Xem ra, chúng ta chỉ có thể chờ đợi cấm chế này tự hành tản đi mà thôi!

Ở bên cạnh, một vị Thần Tướng, hiển nhiên là biết được Tôn Ngộ Không, chủ động mở miệng bắt chuyện qua.

- A Di Đà Phật, đây là phạm vi địa giới của Tây Ngưu Hạ Châu, bảo vật này có duyên với Phật môn ta, xin chư vị không cần vây quanh ở nơi đây!

Ở một bên khác, một vị Bồ Tát của Phật môn cũng mở miệng, nói với những người khác ở chung quanh đây.

- Nói nhảm, trong tam giới đều là Ngọc Đế quản lý, Tây Ngưu Hạ Châu này thuộc về trong tam giới, bảo vật đương nhiên cũng thuộc về Thiên Đình ta!

Vị Thần Tướng vừa lên tiếng lúc trước đương nhiên sẽ không bị một câu của Bồ Tát kia dọa sợ mà lui đi, hắn nói với biểu cảm đối chọi gay gắt.

- Hừ, bảo vật trong thiên hạ, người có đức chiếm lấy, đám người Thiên Đình và Phật môn các ngươi có tư cách gì đuổi chúng ta đi. Đừng có nói những lời làm cho người ta cảm thấy buồn nôn kia nữa. Tất cả đều tranh đoạt bằng bản sự đi!

Sau khi người của Thiên Đình và Phật môn đều mở miệng, một yêu ma mở miệng, hừ lạnh nói.

- Đức ư? Chỉ bằng những yêu ma quỷ quái các ngươi mà cũng xứng nói đức hay sao? Nếu các ngươi tự mình hiểu lấy, còn không mau mau lui ra!

Vào lúc này, người của Thiên Đình và Phật môn đều lựa chọn thống nhất, cùng nhau giễu cợt những yêu ma quỷ quái kia.

. . .

Cấm chế này duy trì, ai cũng không mở ra được, cho nên, bây giờ cường giả của thế lực khắp nơi đều đang đánh miệng pháo.

- Không sai, bảo vật trong thiên hạ người có đức chiếm lấy, cho nên, món bảo vật này nên cho sư phụ của ta đi?

Trong khi bọn họ còn đang cãi lộn thì đột nhiên Trư Bát Giới xen vào nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận