Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 738: Tử Hà: Thánh Tăng Thỉnh Chi Chiêu.

Đêm không trăng, gió cao.
Bởi vì địa phương chỗ hôm nay đặt Linh Lung Tiên Phủ, tại bên một mảnh bờ vực, vì thế, lại cho người ta một loại cảm giác biệt thự bên vách núi.
Nếm qua bữa tối xong, Tử Hà Tiên Tử lẻ loi một mình, đi tới bên bờ vực ngồi xuống, ngắm nhìn tà dương nơi xa, nhìn xem bầu trời ngỗng trung thành về tổ, trong lòng chỉ cảm thấy hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ là, tại bên trong hoàn toàn yên tĩnh này, còn có cảm giác mất mát nhàn nhạt.
Mấy ngày gần đây, chính mình theo đoàn đội tây hành thỉnh kinh một đường đi về phía tây, quan hệ giữa hầu tử với mình, cũng rất không tệ.
Theo người ngoài, chính mình cùng hầu tử đơn giản tựa như bạn bè thân thiết vậy.
Chỉ là, mục đích của mình, cũng không phải là muốn cùng hắn trở thành bạn bè thân thiết a.
Từ lúc chính mình nhận biết hầu tử đến bây giờ, cũng đã rất lâu rồi, mỗi phương diện sống phóng túng, chung đụng được cực kỳ vui sướng.
Hơn nữa, lấy tâm tính hầu tử, hình như cùng rất nhiều người đều có thể trở thành hảo bằng hữu.
Thế nhưng, hắn lại giống như là một người gia hỏa chỉ có hữu nghị, lại không có ái tình.
- Hẳn là ý chí sắt đá? Hầu tử hắn là từ trong viên đá sinh ra tới, cho nên, cả tim cũng giống như hòn đá sao?
Yếu ớt thở dài, ánh mắt nhìn xem bầu trời ngỗng trung thành đối với trời, trong lòng Tử Hà âm thầm nỉ non.
- Tiên Tử, ngươi vì sự tình gì lại thở dài ở đây?
Liền thời điểm khi Tử Hà Tiên Tử lẻ loi một mình ngồi, u nhiên thở dài, đột nhiên, một đạo thanh âm quen thuộc tại sau lưng Tử Hà Tiên Tử vang lên.
Nghe vậy, Tử Hà Tiên Tử xoay đầu lại, chỉ thấy Giang Lưu đi tới bên cạnh mình, ngồi xuống.
- Thánh Tăng, ta, ta chỉ đột nhiên, nghĩ đến một chút sự tình mà thôi...
Nhìn xem Giang Lưu đi đến bên cạnh mình ngồi xuống, Tử Hà Tiên Tử vội vàng thu thập một chút nỗi lòng chính mình, lắc đầu nói ra.
Mặc dù Tử Hà nói mình không có chuyện gì, thế nhưng, Giang Lưu lại mỉm cười, trực tiếp hỏi:
- Nếu là ta đoán không sai, ngươi là vì sự tình Ngộ Không mới thở dài a?
Tử Hà trầm mặc.
Đối với Giang Lưu lời này, Tử Hà nhất thời đình trệ, lại không biết nên trả lời như thế nào.
Thừa nhận sao? Rốt cuộc là nữ hài tử gia, cái này thế nào có thể dễ dàng thừa nhận như vậy chứ?
Thế nhưng, phủ nhận sao? Loại sự tình rõ ràng bị người nói trúng, lại mặt dạn mày dày phủ nhận này, lại không làm được a.
- Tiên Tử a...
Ánh mắt Giang Lưu, đồng dạng nhìn xem mặt trời lặn phương xa, hơi trầm ngâm một lát, nói:
- Ngộ Không cái người này, hình như cho tới bây giờ cũng không có trải qua ái tình giữa nam nữ, vì thế, hắn có lẽ rõ ràng có ái tình, nhưng thực sự lại không phân biệt được!
- Ồ? Thánh Tăng, ý ngươi là, hầu tử có ái tình đối với ta?
Lời Giang Lưu nói, khiến ánh mắt Tử Hà Tiên Tử bỗng nhiên sáng lên một đoạn, tâm tình dưới sự kích động, cũng không lo được cái gì nữ hài tử e thẹn, gấp giọng hỏi.
- Trong mắt của ta, hẳn là dạng này!
Giang Lưu nhẹ gật đầu.
- Thật sao?
Nguyên bản bộ dáng tinh thần chán nản, trong nháy mắt quét sạch sành sanh, trên mặt Tử Hà Tiên Tử, trong nháy mắt toả ra hào quang phi thường sáng tỏ.
- Ngươi cảm thấy, ta sẽ cầm dạng sự tình này, đến nói đùa với ngươi sao?
Ánh mắt Giang Lưu nhìn Tử Hà Tiên Tử, đồng thời, miệng hỏi lại.
Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, tuy nói miệng Tôn Ngộ Không vẫn luôn khịt mũi coi thường đối với cái gọi là tình yêu nam nữ, thế nhưng, lâu như vậy đến nay, tình huống giữa Tôn Ngộ Không cùng Tử Hà, Giang Lưu cũng để ở trong mắt.
Giang Lưu cho rằng, ở giữa Tôn Ngộ Không cùng Tử Hà, là có tình yêu nam nữ.
Nếu buộc phải nói, sử dụng một câu nói kiếp trước cực kỳ lưu hành, nói thế nào nhỉ?
Giữa nam nữ, sẽ có hữu nghị đơn thuần sao?
Đối với vấn đề này, Giang Lưu vẫn luôn khịt mũi coi thường.
Làm sao có thể?
Cái gọi là hữu nghị đơn thuần, bất quá là hai người cũng không có vạch trần tầng giấy mỏng kia mà thôi!
- Thánh Tăng, ngươi nói lời này, ta sẽ tin tưởng a!
Ánh mắt Tử Hà Tiên Tử, sáng tỏ nhìn chằm chằm Giang Lưu, mở miệng nói ra, trên mặt ức chế không nổi lộ ra thần sắc vui vẻ.
Thứ nhất, lời Giang Lưu nói thật là lời Tử Hà Tiên Tử rất muốn nghe, người nha, luôn luôn càng muốn đi tin tưởng đối với lời dễ nghe,.
Thứ hai, tình cảm giữa Giang Lưu cùng Cao Dương, tam giới biết rõ, cho nên, theo Tử Hà, Giang Lưu tuyệt đối là người từng trải phương diện tình yêu nam nữ, thậm chí là một nhân vật cấp Tình Thánh.
Không thấy được Trư Bát Giới đều mỗi ngày theo sư phụ, muốn học tập tán gái chi thuật sao?
Cho nên, đối với lời Giang Lưu nói, liên quan tới hầu tử có tình yêu nam nữ đối với mình, trong lòng Tử Hà Tiên Tử là một vạn cái tin tưởng.
Tự nhiên, bởi vì tin tưởng, cho nên cao hứng!
Thần sắc bộ dáng cao hứng, Tử Hà lập tức đứng dậy, liền chuẩn bị hướng Linh Lung Tiên Phủ đi qua.
- Chờ một chút, ngươi đi làm gì?
Chỉ là, nhìn bộ dáng Tử Hà Tiên Tử vội vàng vội vàng, Giang Lưu ngây ra một lúc, chợt, vội vàng gọi nàng lại, hỏi.
- Thánh Tăng, đã ngươi cảm thấy hầu tử có tình cảm đối với ta, như thế, ta tự nhiên phải đi tỏ rõ cùng hắn rồi...
Bị Giang Lưu gọi lại, bộ dáng Tử Hà Tiên Tử có chút mê hoặc, quay đầu nói ra.
Đúng vậy a, nếu xác định hầu tử có tình yêu nam nữ đối với mình là như thế chính mình còn chờ cái gì?
Đương nhiên đi làm rõ phần tình cảm này a!
- Không, ngươi không thể đi như thế này!
Nghe được lời Tử Hà nói, Giang Lưu có chút dở khóc dở cười lắc đầu, đồng thời, trong lòng cũng âm thầm cảm khái.
Tình cảm giữa Tử Hà đối với Tôn Ngộ Không, là thâm hậu bao nhiêu a, thân là một nữ hài tử, cũng nhịn không được chủ động phải đi biểu bạch?
- A? Không thể đi?
Nghe lời Giang Lưu nói, ngăn cản chính mình, sắc mặt Tử Hà xụ xuống:
- Nếu Thánh Tăng ngươi cũng nói, hầu tử có tình cảm đối với ta, như thế, vì cái gì ta không thể đi a?
- Ngộ Không có tình cảm đối với ngươi, điểm ấy ta sẽ không nhìn lầm, thế nhưng, Ngộ Không chính hắn không biết a! Cho nên, ngươi đi thổ lộ một phen lần này, tất nhiên là không có kết quả!
Giang Lưu lắc đầu nói ra.
- Chuyện này... Lời Giang Lưu nói, để cho Tử Hà Tiên Tử trầm mặc.
Đồng thời, trong lòng chính mình cũng nhớ lại sự tình chính mình đã từng thổ lộ qua một phen.
Chính mình cũng đã từng thổ lộ qua với hầu tử, thế nhưng, kết quả cuối cùng là cái gì?
Không khác lời Huyền Trang Thánh Tăng nói chút nào a?
Trong lòng tỉnh táo rất nhiều, đồng thời, trong lòng Tử Hà Tiên Tử lại nghĩ tới đến, Trư Bát Giới không phải vẫn luôn lôi kéo Huyền Trang Thánh Tăng, thỉnh cầu dạy hắn tán gái chi thuật sao?
- Thánh Tăng!
Bộ dáng thần sắc Tử Hà Tiên Tử nghiêm túc, sửa sang lại váy áo trên người mình, chợt, cúi đầu quỳ gối:
- Nếu không thể dạng này đi tìm hầu tử, như thế, phải làm gì? Còn xin Thánh Tăng dạy ta!
- Ngươi làm cái gì vậy a?
Nhìn Tử Hà Tiên Tử hỏi dò chính mình nên làm như thế nào, thậm chí là quỳ xuống, Giang Lưu vội vàng xuất thủ, ngăn cản động tác nàng muốn quỳ xuống, lắc đầu nói ra.
- Còn xin Thánh Tăng dạy ta!
Tử Hà vẫn như cũ cúi đầu, kiên trì nói ra.
Nhìn xem bộ dáng Tử Hà kiên định như thế, Giang Lưu hơi trầm mặc một lát, chợt, u nhiên thở dài, nói:
- Thôi được, ngươi đã mở miệng muốn nhờ rồi, vấn đề giữa tình cảm ngươi cùng Ngộ Không, ta liền giúp các ngươi một tay!
Khi nói chuyện, Giang Lưu kéo ra Bao Khỏa Không Gian của mình , từ bên trong lấy mở miệng hỏi Thư ra ngoài, đưa đến trước mặt Tử Hà.
Tử Hà vươn tay ra, nhận lấy một tấm mở miệng hỏi Thư này, cúi đầu nhìn nhìn, phía trên này viết một phần phù văn chính mình hoàn toàn nhìn không rõ.
Chợt, có chút ngạc nhiên nhìn Giang Lưu:
- Thánh Tăng, đây là?
- Vật này, tên gọi mở miệng hỏi Thư, chính là một kiện bảo vật ta một lần tình cờ nhận được, tác dụng nó chỉ có một điểm, đó chính là trợ giúp người chính xác nhận rõ ràng nội tâm chính mình!
Giang Lưu mở miệng nói ra.
Một lời đến đây, Giang Lưu có chút dừng lại, lại nói ra:
- Nó không thể để cho Ngộ Không yêu ngươi, thế nhưng, lại có thể trợ giúp Ngộ Không chính xác nhận biết nội tâm mình!
- Nếu như hắn thật yêu ngươi, dùng tấm mở miệng hỏi Thư này xong, hắn liền sẽ rõ ràng hiểu ra yêu ngươi!
- Đương nhiên, nếu như là hắn không thích ngươi, dùng xong, hắn cũng có thể rõ ràng chính mình không thích ngươi!
- Mở miệng hỏi Thư sao?
Nghe được nửa câu đầu của Giang Lưu, thần sắc Tử Hà Tiên Tử vui vẻ, thế nhưng, sau khi nghe được nửa câu sau, thần sắc lại trở nên thấp thỏm.
Mặc dù Thánh Tăng nói, hầu tử có tình yêu nam nữ đối với mình, chính mình cũng cực kỳ nguyện ý tin tưởng lời Thánh Tăng nói, thế nhưng, việc quan hệ tình cảm giữa chính mình cùng hầu tử, được hay không được, liền tại đáp án sắp vạch trần này, trong lòng Tử Hà, lại có chút lo lắng bất an.
- Tốt rồi, Tử Hà Tiên Tử, tấm mở miệng hỏi Thư này, liền tặng cho ngươi, ngươi suy nghĩ minh bạch xong, liền dùng với hầu tử đi!
Đưa mở miệng hỏi Thư cho Tử Hà xong, Giang Lưu mở miệng nói ra.
Thoại âm rơi xuống xong, không nói thêm gì, chuyển thân, một người về tới Linh Lung Tiên Phủ.
Nhìn xem một tấm mở miệng hỏi Thư trong tay chính mình này, trong lòng Tử Hà Tiên Tử có chờ mong, có thấp thỏm, lại thêm cảm kích.
Mặc dù Huyền Trang Thánh Tăng không có cố ý nói qua giá trị tấm này mở miệng hỏi Thư, thế nhưng, bảo vật có thể để cho người ta nhận biết rõ ràng nội tâm chính mình, tất nhiên là bảo vật vô cùng quý giá.
- Không nghĩ tới, Thánh Tăng cứ như vậy tặng nó cho chính mình.
Nghiêm túc nhìn xem mở miệng hỏi Thư trong tay chính mình một lát, chợt, Tử Hà Tiên Tử hít sâu một hơi, trịnh trọng gấp mở miệng hỏi Thư lại, để sát người ẩn giấu cho kỹ.
Muốn dùng tấm mở miệng hỏi Thư này hay không? Đó là tự nhiên muốn dùng.
Thế nhưng, nên dùng lúc nào?
Tử Hà Tiên Tử, lại cảm thấy trong lòng thấp thỏm vô cùng, thật không dám dùng.
Vậy liền giống như, một người thầm mến một đối tượng khác, rốt cục, khi hắn cố lấy dũng khí, chuẩn bị đi tỏ tình một phen.
Thế nhưng, thật hẹn người ra rồi, gặp mặt xong, thời điểm phút cuối cùng, rồi lại thấp thỏm, không dám nói ra khỏi miệng.
Hảo hảo thu mở miệng hỏi Thư về xong, Tử Hà vẫn như cũ lẻ loi một mình ngồi tại bên bờ vực, Thái Dương, đã chậm rãi hạ xuống rồi, sắc trời cũng dần dần tối xuống.
Chỉ là, tâm tình nguyên bản yên lặng, ở thời điểm này, lại càng thêm rung chuyển bất an.
Không nói đến trong lòng Tử Hà Tiên Tử, là suy nghĩ như thế nào, ngay lúc này, một trận tiếng bước chân đột nhiên vang lên, tiếp đó, chậm rãi đi tới sau lưng Tử Hà.
Nghe được tiếng bước chân sau lưng, trong lòng Tử Hà hơi động một chút.
Hẳn là? Là Thánh Tăng còn có lời gì muốn giao phó chính mình sao?
Tử Hà, theo tiếng quay đầu.
Chỉ là, nhìn xem người đến, Tử Hà nao nao:
- A? Tại sao là ngươi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận